Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 16


Đọc truyện Giáo Chủ Lạc Đường Ký – Chương 16

Có đôi lúc Văn Nhân Hằng cảm thấy tính nhẫn nại và tâm trí của hắn cả đời này đều hao hết lên người sư đệ.

Tuy nói nếu có thể được như mong muốn, thì dù có tiêu hao hết thì hắn cũng vui mừng, nhưng mỗi lần bị sư đệ làm cho không biết phải làm thế nào, hắn vẫn sẽ nảy sinh thôi thúc đừng vô nghĩa với sư đệ nữa, trựa tiếp khóa người trên giường luôn.

Lần này cũng như vậy.

Sư đệ này của hắn, nếu là muốn làm hoặc nghĩ rõ ràng phải làm chuyện gì, thì thường thường sẽ có kiên nhẫn rất phi thường, có thể nói lướt qua trong chớp mắt. Ví dụ như lần trước ở khách điếm người này muốn thử thái độ của hắn, rồi bị hắn bâng quơ đổ về, bây giờ lại vô sỉ xách ra dùng.

Bàn tính này đánh rất vang, dùng những lời này để thăm dò hắn, có thể đi ra ngoài được thì tốt, không thể đi được cũng không sao, nghĩ cách khác là được, dù sao lần này cũng có thể thử ra thái độ của hắn thế nào, dù sao cũng không chịu thiệt.

Hắn có thể nói gì được đây?

Đừng túng dục quá? Sư đệ đã nuôi lâu một vậy, thỉnh thoảng có một lần cũng không gọi là túng dục được.

Còn có thể nói gì nữa?

Ta cũng thích nam nhân, không bằng đi cùng nhau?

Nếu nói như vậy, chắc chắn sư đệ sẽ suy xét có phải mình có ý kia với y không, quả thực tiếp đó mình có thể tránh được đủ mọi thăm dò của y, nhưng cũng không thể quên một chuyện, bây giờ sư đệ đang bị mất trí nhớ, có thể sẽ nhớ lại hết vào ngày nào đó. Mà bởi vì giữa họ đã xảy ra một chuyện đặc biệt, chính mình không thể thừa nhận, nhận thì phiền phức sẽ càng lớn hơn.

Cho nên cuối cùng Văn Nhân Hằng chỉ có thể giả vờ nói cho y là nhớ chú ý an toàn, đừng uống nhiều rượu quá.

Diệp Hữu nhu thuận nói: “Sư huynh yên tâm đi, ta hiểu mà.”

Văn Nhân Hằng đúng là giận run cả người, đứng ở cửa không động đậy, mặt mỉm cười nhìn y đi ra.

Đao ba nam nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy môn chủ nhà bọn họ cười ôn nhu vô cùng, như là nhận gió xuân thổi vào vậy, nhưng có lẽ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi mùa đông, nên bên trong ẩn chứa rét lạnh run người.

Trong lòng hắn run lên, yên lặng đi đến, cảm thấy theo sự coi trọng của môn chủ với vị công tử kia, có khả năng là sẽ ra lệnh.

Văn Nhân Hằng nói: “Theo dõi y, nếu y thực sự vào tiểu quan quán, uống chút rượu thì không sao, nhưng nếu… Vậy ngươi nghĩ cách kéo dài, sai người về nói cho ta biết.”

Đao ba nam: “Vâng.”


Văn Nhân Hằng bổ sung thêm: “Nếu có người đến gặp y, đừng quản.”

Đao ba nam lập tức kinh ngạc.

Hắn đã sớm nhìn ra được Hiểu thiếu gia sợ là không phải người đơn giản, vả lại qua chuyện “thím” kia thì càng khẳng định suy đoán này hơn, hắn hiểu là môn chủ nhà mình có thể biết gì đó, nhưng cho tới nay hắn đều tưởng môn chủ không muốn Hiểu thiếu gia tiếp xúc nhiều với người ngoài, không ngờ lại không phải như vậy.

Hắn không nhịn được liền hỏi: “Ngay từ đầu môn chủ đã định để Hiểu thiếu gia đi ra ngoài sao?”

“Ừ, có cản cũng chẳng được.” Văn Nhân Hằng nói.

Thứ nhất là sư đệ nhà hắn rất thông minh, thứ hai là mấy ngày này hắn đã xác nhận được là sư đệ có hứng thú rất lớn với đăng diệt độc, cho dù sư đệ có tiếp xúc với người của Ma Giáo cũng sẽ ngoan ngoãn về bên cạnh hắn, bởi vậy sau khi suy nghĩ, hắn cũng không có ý muốn ngăn sư đệ, những hắn lại không ngờ tên khốn kia lại lấy cái cớ này để đi ra ngoài.

Văn Nhân Hằng nghĩ thầm, nếu người nào đó dám làm gì trong tiểu quan quán, hắn sẽ lập tức trói người lại, vì thế cuối cùng nhìn về phía cửa lớn, rồi mới về phòng.

Diệp Hữu chậm rãi đi trên đường lớn.

Thân phận của y đã có không ít người biết, những người giang hồ đang trông chờ mòn mỏi vừa thấy y đã hận không thể xông lên hỏi tình hình, nhưng người ta dù sao cũng là sư đệ của Văn Nhân môn chủ, thân phận đặc biệt, nên bọn họ đều do dự. Lúc này có vài người ỷ vào giao tình cùng uống rượu một lần, đắc ý bước ra, dưới ánh mắt hâm mộ của cả đống người đến bên cạnh y.

“Sao hôm nay Hiểu công tử rảnh rỗi đi ra vậy?”

Diệp Hữu cười nói: “Chán quá nên đi dạo.”

Những người kia nói: “Vậy không bằng cùng uống một chén? Vũ cơ mới ở Phùng Xuân lâu múa rất đẹp.”

Diệp Hữu nghĩ nghĩ, nói với bọn họ y muốn đi dạo một mình trước, hẹn lúc nào gặp nhau ở Phùng Xuân lâu, rồi đi trước.

Y nhìn con đường người đến người đi, rất mong chờ người tiếp cận y mấy ngày trước có thể xuất hiện lần nữa, dù sao có thể nhận ra y lúc mặt y đang quấn băng thì chắc là người rất quen thuộc với y, đây là người thứ hai sau Văn Nhân Hằng nhận ra y sau khi y mất trí nhớ, tất nhiên không thể bỏ qua được.

Gần đây vài vị trưởng lão Ma Giáo đang bàn bạc làm sao để tách Văn Nhân Hằng ra.

Bọn họ thương lượng đến thương lượng đi, đều thấy người nọ rất khó giải quyết, Miêu trưởng lão mấy lần muốn đi hạ cổ, nhưng đều bị những người còn lại liều mạng ngăn cản.


Ngay lúc hết đường xoay sở, bỗng Bách Lý trưởng lão đang đứng ở cửa sổ hứng gió để bình tĩnh lại đột nhiên đứng thẳng lưng, ngay sau đó “Ngao” một tiếng, kích động nói giáo chủ đã đi ra!

Ba người còn lại vội vội vàng vàng chạy đến cửa sổ ngó ra phía dưới, đến lúc thấy rõ người từ bên kia đi tới thì lập tức rơi nước mắt ào ạt, quay đầu chạy xuống, cho đến tận khi đứng ở trên đường, bọn họ mới nhớ ra giáo chủ đã nói đừng tỏ vẻ quen biết y, lập tức nhìn nhau, không biết có nên tiến lên hay không.

“Bây giờ giáo chủ đi một mình, chắc là đang tìm chúng ta nhỉ?”

“Ai biết được, nếu là y có chuyện khác thì sao?”

“Vậy chúng ta làm gì đây? Đi đến hay không đi đến? Có nên đến nhận không a? Lỡ như tùy tiện đến nhận làm y tức giận, chỉnh chúng ta thì sao?”

“Chuyện này…”

Vốn Diệp Hữu đang quan sát bốn phía, rất nhanh đã chú ý đến bọn họ, nhìn thoáng qua.

Vài vị trưởng lão nhìn trời ngắm đất, đếm ngón tay, không dám nhìn y.

Diệp Hữu tưởng bọn họ giống đám người giang hồ muốn hỏi lại không dám tiến lên lúc nãy, cũng không để ý, đi về phía trước đường chính, thầm nghĩ còn có chỗ nào có thể đi được không.

Vài vị trưởng lão không đoán được y đang nghĩ gì, liền lén lút theo sau, nếu giáo chủ muốn đáp lại bọn họ tất nhiên sẽ tìm một chỗ không có người, nếu không muốn, vậy thì bọn họ sẽ ngoan ngoãn đi theo bảo vệ y cũng được.

Chưa được bao lâu Diệp Hữu đã lại chú ý đến bọn họ, lần này rốt cuộc nhận ra có chút gì đó không đúng lắm.

Trong lòng y khẽ động, chậm rãi đi qua cầu đá, từ từ tản bộ bên bờ sông.

Trên bờ sông trồng loạt cây liễu rủ, bóng xanh mờ ảo, vọng mắt nhìn không thấy điểm cuối, tuy cũng có người đến đây ngắm cảnh, nhưng không náo nhiệt như ở đường chính. Y chọn một chỗ vắng người đứng lại, liếc thấy mấy người kia đi đến chỗ cách chỗ mình ba cây, liền nhìn qua.

Vài vị trưởng lão nhìn mặt sông, giả bộ tự hỏi đời người.

Diệp Hữu cười nói: “Đã đi theo ta một đường rồi, có chuyện gì vậy?”


Nên nói có, hay nói không có a? Vài vị trưởng lão vẫn không đoán được ý của y, yên lặng nhìn y, không đáp lại.

Diệp Hữu liền chủ động tiến lên, thuận tiện đánh giá.

Bốn người này rất bình thường, vẻ mặt có phần cứng ngắc, y đoán là có thể bọn họ đã dịch dung, đi đến chỗ cách bọn họ một bước xa thì dừng lại, cũng đứng cạnh bờ sông, như vậy nếu thực sự có chuyện gì thì y cũng có đường lùi.

Y nhìn bọn họ, yên lặng chờ.

Vài vị trưởng lão vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Ở Ma Giáo, giáo chủ có quyền uy tuyệt đối, đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã quen nghe theo lệnh của y. Y không lên tiếng, bọn họ cũng không mở miệng tùy tiện.

Diệp Hữu thấy bốn người này dùng đôi mắt trông mong nhìn mình, lại có chút đáng thương và bất lực, hỏi lần thứ hai: “Sao lại đi theo ta?”

Vài vị trưởng lão tạm thời không dám nhận y, chỉ tìm đại một lý do: “Thấy công tử quen, nên không nhịn được đi theo.”

“…” Diệp Hữu đội một cái “đèn lồng trắng”, rất muốn hỏi họ từ đâu mà thấy y quen.

Mấy người còn lại thấy đôi mắt có ý cười của y, cảm giác lạnh buốt, giải thích: “Là chúng ta thấy công tử chắc chắn là người thiện lương.”

“Đúng, nghe giọng nói này liền…”

“Được rồi,” Diệp Hữu xua tay cắt ngang, quyết định lừa bọn họ, bình tĩnh nói, “Đừng vòng vèo nữa, có gì thì cứ nói.”

Ý là có thể nhận đúng không? Vài vị trưởng lão lập tức kích động, “soạt” một tiếng đã vây quanh y.

“Giáo chủ, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Chúng ta rất rất nhớ ngươi!”

“Đúng đúng, còn nữa cái mặt này là thế nào? Là bị thương thật hay là giả?”

“Đúng rồi, sao ngươi lại đi cùng tiểu tử Văn Nhân Hằng kia vậy?”

“Còn nữa, lần này ngươi đi là muốn làm chuyện lớn gì?”

Diệp Hữu phản ứng lại, thấy vẻ mặt không giống như giả vờ của bọn họ, rốt cục nói: “Các ngươi gọi ta là giáo chủ?”

“…” Vài vị trưởng lão cũng phản ứng lại, hiểu ra giáo chủ đặt bẫy bọn họ, nhưng là vì sao a? Chẳng lẽ là phát hiện bọn họ theo sau nên muốn thử bọn họ một lần sao, xem bọn họ có tuân thủ mệnh lệnh, chết không cắn câu sao?


Bọn họ nghĩ đến tính của giáo chủ, đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ giáo chủ đuổi đám người không nên thân này về.

Diệp Hữu hỏi: “Hử?”

Vài vị trưởng lão đã lĩnh ngộ sâu sắc ý đồ chân chính của giáo chủ, tỉnh lại cái đầu đang chạy mười vạn dặm như điên, cứu vớt nói: “Ai, công tử ngươi nói thêm vài câu nữa đi, hình như chúng ta nhận lầm người rồi.”

“Đúng vậy, nhìn thân hình có chút giống giáo chủ của chúng ta, nhưng bây giờ nhìn lại thì không giống nữa.”

Diệp Hữu nhìn bọn họ chằm chằm: “Hay là để ta cởi băng vải ra cho các ngươi nhìn?”

“Không cần, vậy thì làm phiền quá, chúng ta càng nghe càng thấy không giống,” Vài vị trưởng lão nói, “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, ngại quá, chúng ta không quấy rầy nữa, tạm biệt.”

Bọn họ nói xong liền chạy, rất thức thời.

Diệp Hữu luôn thấy quái lạ, định gọi bọn họ lại, nhưng những người này trốn quá nhanh, chỉ chớp mắt đã chạy xa. Y khẽ nhíu mày, tự hỏi nguyên nhân trong đó, cũng rời đi.

Y lại đi lòng vòng trên đường chính nhưng không phát hiện gì khác, đoán được người tiếp cận y lần trước là một trong những người lúc nãy.

Cùng lúc đó Văn Nhân Hằng cũng nhận được tin, hỏi: “Bọn họ chạy sao?”

Thủ hạ đi về báo tin kể lại tỉ mỉ, nói: “Chưa nói được mấy câu đã chạy rồi.”

Mấy năm trước Văn Nhân Hằng luôn chú ý đến Ma Giáo, biết mấy vị trưởng lão của Ma Giáo vì để tiện nhận ra nhau lúc ở ngoài, nên có mấy bộ dịch dung cố định, nghe thủ hạ miêu tả thì mấy người đó là trưởng lão Ma Giáo không sai được, nhưng sao lại chạy chứ?

Hắn gõ gõ chén trà, trầm tư suy nghĩ, một lát sau hỏi: “Y ở đâu? Đến tiểu quan quán sao?”

Thủ hạ nói: “Không, vẫn đang đi dạo.”

Lời vừa dứt, một thủ hạ khác đã gõ cửa, Văn Nhân Hằng bảo hắn đi vào, thấy mặt hắn toàn là mồ hôi, kìm xuống cảm giác không vui, ép mình hỏi lại lần nữa: “Y đến tiểu quan quán sao?”

Thủ hạ vừa đến: “Bẩm môn chủ, không đi.”

Gánh nặng trong lòng Văn Nhân Hằng liền được trút xuống.

Ngay sau đó thủ hạ nói: “Hiểu thiếu gia đến Phùng Xuân lâu.”

Văn Nhân Hằng: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.