Bạn đang đọc Giấc Mơ Ngọt Ngào – Chương 23: Mất Tích..
– Biếtrồi sao? – nó thì thầm
Hắn không nói gì, chỉ ôm chầm lấy nó mà khóc, giờ hắn đã biết thế nào là sinh li tử biệt. Nhìn người mình yêu thương sắp ra đi vĩnh viễn còn đau hơn cái chết. Nếu hắn chết mà nó đươc sống chắc hắn sẽ không từ. Nước mắt hai đứa cứ tuôn ra mãi, rửa trôi những nhung nhớ bao ngày nhưng lại khơi màu cho nỗi đau tột đột. Nó sắp ra đi vĩnh viễn, hắn sắp mất nó, hắn sẽ không bao giờ còn thấy nó cười, không bao giờ còn được nhìn thấy nó phụng phịu, hắn sẽ mãi mãi không còn được nghe nó lầm bầm nữa, mãi mãivà mãi mãi cũng sẽ không.
– Đừng khóc nữacon trai mà khóc mít ước quá – nó lau nước mắt trên gương mặt thiên thần ấy
– Tại sao lại giấu?
– biết thì có ích gì chứ ? Cũng vậy thôihết cách rồi, số phận như vậy rồi, đành chịu thôi – nó nói chậm rãi ánh mắt vô hồn
Hắn lay đôi vai nó, gầm lên
– Gì mà số phận hả? gì mà đành chịu hả? tại sao lại chấp nhận dễ dàng vậy hả? sẽ có cách, chắc chắn phải có cách, không thể như thế này được
Hắn lại nấc lên, ôm chặc nó vào lòng. Nó thì thầm
– Tôi sắp chết rồi
– Không, không bao giờ có chuyện đó- hắn ngắt lời nó
– Thật sự là không còn nhiều thời gian nữa có thể cho tôi biết một chuyện được không?
– đã bảo là không chết mà sẽ ổn thôi, ổn thôi mà
– Có thể cho tôi biếtsự thật :tôi có được chỗ nhỏ nhoi nào trong trái tim Nam hay không ?
– Ngốc ạ trong tim anh chỉ có em thôi em biết không ? Em bít không hả ? làm ơn đừng bỏ anhđừng bỏ anh, em là tất cả cuộc sống của anh, làm ơn đừng đi mà Thiên Thiên
– có thể nói câu mà em ghét nhất được không?
– Anh yêu emyêu hơn tất cả thứ gì tồn tại trên đời nàyThiên em có nghe khôngem tỉnh lại đi Thiênđừng ngủ mà làm ơn đừng ngủ em ngủ nhiều lắm rồi làm ơn đi Thiênlàm ơn đừng ngủanh xin em màdậy đi emđừng ngủ nữa
Nước mắt nó rơi ít dần , ít dần và rồi hai mắt nó nhắm nghiền trở lại. hắn đã thật sự hoảng hốt, Thiên Vũ và Liên Chi đứng ngoài nãy giờ nhưng không dám bước vào, con Chi không dám đối diện với nó nữa, sợ phải thấy nó ngất, sợ phải thấy nó ra đi. Chi khuỵ xuống hay tay ôm lấy tim và khấn nguyện : “làm ơn, mày làm ơn đừng chết, tao không muốn, tao không muốn mất mày đâulàm ơn đi mà”.
Vũ chạy vào thấy hắn đang lay lay nó. Bây giờ cậu thật sự sợ hãi. Cô em họ mà cậu yêu thương nhất đang nằm đấy bất động. bác sĩ chạy vào, theo sao là một toán y tá đẩy theo một xe dụng cụ. hắn như lã người đi, không còn biết gì nữa. Vũ kè hắn sang phòng bên kia, vừa bước vào cửa phòng thì huỵch. Hắn đã ngất và bất tỉnh..
chẵng lẽ nó ra đi như vậy sao?
Thiên Vũ như người vô hồn, tiến tới chỗ Chi. cậu ngồi xuống đặt tay lên đôi vai bé nhỏ đang run run. Hai người ôm nhau khóc. Từ đó giờ Vũ là người cứng rắn, không bao giờ tỏ ra yếu đuối nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, bây giờ cậu sắp mất đứa em gan góc, sẽ không bao giờ còn được cùng nó đánh nhau nữa, sẽ không nghe nó vòi vĩnh đòi bánh nữa. không còn nữa trong phòng cấp cứu bác sĩ đang cố gắn hết sức. Vũ phải đưa Chi về nếu không con nhỏ lại ngất nữa. khi Nam tỉnh vậy thì Vũ cũng vừa vào
– Thiên đâu rồi, cô ấy đâu – Hắn hớt hải
– Chắc còn trong phòng bên kia
Hắn và Vũ chạy ào qua phòng lúc nãy, nhưng không thấy nó, giường bệnh trắng toát trống trơn. Một nỗi lo sợ bao trùm trong tâm trí hai thằng nhóc. Hắn chạy khắp các phòng trong bệnh viện, chạy lại từng giường kiếm nó, Vũ cũng vậy. hai đứa điên mất rồi, chúng lùng sục khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách trong bệnh viện, hắn gào thét tên nó khiến cả bệnh viện ai cũng phải đau lòng.. khi chứng kiến cái cảnh hắn như một thằng điên cứ chạy chạy và không ngừng gọi tên nó trong khắp bệnh viện.
– Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi, bác sĩ..
Hắn gào lên. Vũ cũng đang lo sợ. nó đâu rồi chứ ? Tất cả các phòng trong bệnh viện đều không có, chỉ còn một nơi “Nhà Xác”.
Hắn không dám nghĩ tới, “không. Không đâu, không thể nào, không đâu” hắn dựa vào tường ngồi bệch xuống. bậy giờ hắn cố không nghĩ gì nữa, hắn sợ sẽ nghĩ những điều tồi tệ, sợ điều đó là sự thật. Cuối cùng bác sĩ cũng tới, mang một hi vọng nhỏ nhoi. Hắn không còn sức ngồi dậy nữa, Vũ nhào đến ông bác sĩ và túm lấy cổ áo của ổng
– Thiên đâu ? Con bé đâu rồi, nó ra sao rồi hả ?
– Khi chúng tôi kiểm tra, cô bé đã rất yếu, tim gần như sắp ngừng đập sau đó có một người vào đưa cô bé đi, có lẽ cô bé không chịu nổi đến bây giờ
– Không, không đâu, không thể nàokhông thể – hắn nấc lên. Vũ không thể tưởng tượng nổi nữa, con bé đi rồi, nhưng
– Ai đưa con bé đi? Ai đưa con bé đi hả ?
– Một người đàn ông, bảo là quản gia của nhà cô bé
– Tại sao ông lại cho họ mang con bé đi hả?
– Chúng tôi không cho họ đưa đi, họ bảo đưa con bé về nơi yên nghĩ cạnh cha mẹ nó chúng tôi đi tìm các anh nhưng không thấy, khi quay lại thì cô bé đã biến mất
Thiên Vũ không nói gì nữa mà dìu Nam về nhà. Trái tim của mỗi người rách toạt một miếng lớn, rỉ máu. Biết rằng không bao giờ gặp lại nó nữabiết rằng đã thật sự mất nó
hắn sẽ ra sao khi không còn nó nữa ? hắn sẽ đối mặt với sự thật nghiệt ngã này như thế nào ?
Sau nỗi đau không gì bù đắp được đó, Nam vẫn không tin là mất nó vĩnh viễn. cậu cho người lục tung các ngỏ ngách ở VN, cậu dò hỏi mọi nơi về tin tức ông quản gia, nhưng bất lực, không một dấu vết nào cho thấy sự hiện diện của ông ta và nó. Ngay cả mộ của cha mẹ nó ở đâu, hắn cũng không bít được. Chẳng lẽ nó đã không còn nữa sao? Chẳng lẽ điều đó là sự thật ? dù sao thì hắn vẫn hi vọng, dù là tia hi vọng nhỏ nhoi nhưng hắn vẫn hi vọng. Rồi tia hi vọng kia dần tắt khi ngày lại ngày vẫn không có tăm tích gì của nó.
Hắn đã về quản lí công ty được một năm rồi. Bây giờ hắn là một cậu chủ đầy tiềm năng. Năng lực quản lí không cần phải bàn cãi và hắn không còn là một con người lạnh lùng như trước nữa, hắn mở lòng hơn với mọi người, trở nên vui vẻ hơn, tất cả điều đó là vì nó, vì ngày cuối cùng còn thấy nó, nó trăn trối lại với hắn “hãy sống mở lòng hơn với mọi người, hãy mỉm cười thường xuyên nhé” hơn một năm ròng rồi hắn vẫn không thể nào quên được, dù nó sống hay chết thì tình yêu của hắn đối với nó vẫn là bất diệt “có thật là anh đã mất em vĩnh viễn không ?” hắn cứ nghĩ là nó đã lên thiên đàng. Một cô bé đáng yêu tốt bụng như nó thì lên thiên đàng là chuyện đương nhiên.
Mỗi đêm hắn vẫn mơ thấy nó, mơ thấy con nhóc ấy lại về bên cạnh hắn, nhưng khi thức giấc thì hắn lại bậc khóc vì biết đó chỉ là giấc mơ giấc mơ vẫn luôn là giấc mơ hắn đã muốn bảo vệ nó nhưng cuối cùng lại đẩy nó vào con đường cùng nó không có ai bên cạnh trong lúc nó nguy cấp nhất đến khi hắn nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn. nó đã thực sự ra đi ra đi khỏi cuộc đời của hắn từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giấy. hắn nhớ nó hắn luôn mang theo tia hy vọng bất tử là nó sẽ quay trở lại nhất định nó sẽ quay trở lại..
Mỗi lần đi trên con đường này .bao hồi ức tốt đẹp nhất lại quay về bên hắn khi có nó nhưng giờ đây chỉ còn mình hắn. cô đơn bơ vơ và lạc lẽo
Về đến nhà thì hắn lại nằm đấy . Cầm chiếc đồng hồ cát trên tay xoay đi rồi thật nhanh chóng lật trở lại. để cát trong lọ có thể đổ ngược lại. thời gian có thể quay về lúc đầu tiên. Hắn muốn ước rằng. hắn chưa bao giờ gặp nó.. chưa bao giờ biết nó. Và chưa bao giờ yêu nó để nó không phải cô đơn không phải đau khổ nó đã mất tất cả và bây giờ hắn đã mất nó.
“Đến với nhau một lần nữa thôi.
Hãy lắng nghe con tim này khóc
Dẫu chỉ mang lại từng.. nỗi đau
Từng ngày cứ trôi bao đêm anh. mong chờ..
Sao con tim anh cứ thắt lại
Những khi mà em đã hứa thật nhiều.
Tình yêu mà em đã trao chỉ là giấc mơ nhẹ thoáng vụt bay
Chỉ mong rằng em hiểu anh dù mai xa cách.
Vì anh đã vô tình đánh mất niềm tin..
Để cho em phải mang đắng cay cho riêng mình
Vài giọt nước mắ.t hiện về trong anh
Những lần đã khiến trái tim em. khổ đau.
Dù lòng..muốn nói nhiều lần sẽ tha thứ.
Vậy mà có khi anh chẳng hề suy nghĩ
Để rồi một ngày chúng ta phải xa cách nhau.. !”
Anh đã thật sự mất em rồi sao ? Anh yêu em và mãi mãi yêu em sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi đâu ” Heo lười ạ”..Love you forever