Đọc truyện Gặp Em Dưới Mưa Xuân – Chương 33
Anh bắt đầu có đôi chút ngưỡng mộ các anh chị của Tiểu Đa. Mình cũng là con út trong gia đình, tại sao lại không tìm được đồng minh? Anh quyết định sau này sẽ ít đưa Tiểu Đa đến gặp bố mình để tránh cô ngày càng đòi hỏi có nhiều đặc quyền hơn.
Hôm đó Thần Quang nói với Tiểu Đa: “Phong thủy luân chuyển, bây giờ đổi sang nhà anh, đến lượt em sang vượt qua cửa ải bên nhà anh rồi đấy, ha ha!”.
Tiểu Đa thản nhiên ngồi uống trà, không nói đi hay không. Cô thổi những cánh hoa nhài nổi trên cốc rồi lại tiếp tục uống.
Thần Quang chậm rãi nói một cách rành rọt: “Em không lên tiếng tức là đã đồng ý, giờ anh nói cho em nghe phép tắc của nhà Vũ Văn”.
Tiểu Đa liếc nhìn Thần Quang, lấy giấy bút trong túi ra đưa cho anh: “Anh viết vào đây, chi tiết một chút”.
Thần Quang bỗng chốc cứng lưỡi, không biết nói tiếp thế nào. Anh nhìn Tiểu Đa, Thần Quang nghĩ tại sao cô ấy lại không hề tỏ ra có chút lo lắng nào cả? Anh vốn định nói một thôi một hồi khiến Tiểu Đa phải tái mặt cầu xin mới thôi, vậy mà cô vẫn điềm tĩnh lấy giấy bút đưa cho anh, chẳng lẽ cô thật sự không để ý đến?
Anh cảm thấy ấm ức, thầm nghĩ, em không nghe anh nói cũng chẳng sao, anh sẽ làm theo cách của các anh chị bên nhà em xem em làm thế nào. Sau đó Phạm Tiểu Đa thoải mái uống trà, còn Vũ Văn Thần Quang chau mày viết gia quy.
Thần Quang hối hả viết, nhưng chưa được nửa trang giấy đã không nghĩ thêm được gì nữa. Ngẩng mặt lên thấy Tiểu Đa đang cười hì hì nhìn mình hệt như bậc cha mẹ đang xem con làm bài tập. Anh chợt bừng tỉnh, đưa tay véo mũi cô: “Được lắm, em trêu anh à?”.
Tiểu Đa bật cười: “Viết xong chưa đấy?”.
Thần Quang đưa tờ giấy cho cô: “Bây giờ viết đến đây đã, còn lại lúc nào nhớ ra sẽ nói cho em biết!”.
Tiểu Đa cầm lấy xem: “Đàn ông nhà Vũ Văn không vào bếp, không làm việc nhà ư? Thế là ý gì vậy?”.
“Nghĩa là em đến nhà anh ăn cơm thì phải vào bếp nấu nướng!”.
Cô xem tiếp: “Khi đàn ông nhà Vũ Văn nói, phụ nữ không được nói chen vào. Nghĩa là sao?”.
“Nghĩa là lúc đến nhà anh thì em phải ngoan ngoãn ngồi cạnh anh như một con chim non ấy!”
Cô lại tiếp tục xem: “Thay đổi theo ý của anh? Thế là ý gì?”.
“Nghĩa là anh nói thế nào em đều phải làm theo thế ấy, tốt nhất em phải hiểu biết ý tứ của anh mà không cần anh nhắc nhở, sau đó ngoan ngoãn làm theo!”.
Tiểu Đa gật đầu.
“Em hiểu chưa?”
“Ừ.”
“Rõ chưa?”
“Ừ.”
Thần Quang đắc ý, nói: “Nếu không làm được sẽ xử phạt theo gia pháp!”.
Tiểu Đa hỏi một cách ngờ vực: “Gia pháp?”.
“Đúng vậy! Biết sai thì đánh vào lòng bàn tay, không biết sai thì phạt quỳ trước sân hối lỗi!”
Tiểu Đa cười: “Có cần em phải đi mua thức ăn đến nhà anh nấu không?”.
Thần Quang lắc đầu: “Việc này không cần, đã có chị giúp việc đi mua, em xuống bếp nấu nướng là được rồi! Tiểu Đa à, anh nghĩ chuyện nhỏ như vậy em sẽ không khóc lóc kể với các anh chị của em chứ?”.
Cô vẫn mỉm cười: “Sao lại thế được, lấy các anh của em ra để ép anh thì có thú vị gì?”.
Về đến nhà, Phạm Tiểu Đa túm ngay lấy đồ chơi ở đầu giường đánh đấm một trận: “Vũ Văn Thần Quang, định ra oai với tôi à, đừng hòng!”.
Cô nhấc điện thoại gọi cho Vũ Văn Thần Hy: “Chị Thần Hy, Thần Quang bảo muốn đưa em về nhà gặp bố, bố chị có nghiêm khắc không? Em thấy sợ”.
Thần Hy vừa nghe, cảm thấy Tiểu Đa muốn đến nhà gặp bố là một chuyện hết sức vui mừng nên vội vàng an ủi cô: “Bố chị rất dễ gần, gặp ai cũng cười, không làm ai sợ bao giờ. Tiểu Đa, em đừng sợ, có chị ở đây em không phải lo lắng gì cả”.
Tiểu Đa cười rất tươi: “Em biết chị là người tốt nhất, đúng rồi, chị đừng nói với Thần Quang kẻo anh ấy lại bảo em đi tố cáo khắp nơi”.
Thần Hy cười: “Việc này sao có thể nói là tố cáo được, em chưa gặp bố chị nên lo lắng là đương nhiên, chị biết rồi”.
Phạm Tiểu Đa cúp máy, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Cô cười hì hì, Thần Quang ơi, cả nhà anh cùng với Lý Hoan và em là năm người thì đã có hai người đứng về phía em rồi, đợi đến lúc em kéo được bố anh về phía mình, anh chỉ còn là một vị “tư lệnh lẻ loi” mà thôi. Một mình cô ở trong nhà thích thú cười mãi không dứt.
Ông Vũ Văn nghe nói con trai cuối cùng cũng đã muốn đưa bạn gái về nhà, bỗng nhiên thấy lúng túng: “Thần Quang à, con nói xem bố nên tặng Tiểu Đa quà gặp mặt như thế nào cho hợp? Tặng tiền mặt ư? Không được, như vậy quá tầm thường. Hay tặng thẻ ngân hàng? Cũng không được, như thế vẫn tầm thường! Tặng trang sức thì sao? Tiểu Đa thích loại nào?”.
Thần Quang mỉm cười nhìn điệu bộ căng thẳng của bố, ngắt lời ông: “Tặng cô ấy một chiêu ra oai!”.
“Cái gì?” Ông Vũ Văn giật nẩy mình.
Thần Quang nói: “Bố à, bố không biết các anh chị của Tiểu Đa chỉnh con thế nào đâu! Bố không giúp con trả mối hận này, chẳng lẽ muốn con mình bị nhà họ Phạm chấn chỉnh một cách oan uổng sao?”.
Nói rồi anh đem chuyện mình bị các anh chị nhà họ Phạm thử thách ra sao kể lại cho bố nghe. Nghe xong, ông Vũ Văn vô cùng sản khoái: “Hà hà, tốt, tốt lắm!”.
Thần Quang chằm chằm nhìn bố, vẻ ngờ vực: “Bố bảo tốt à? Có gì tốt chứ? Con trai bố phải chịu uất ức lâu lắm rồi đấy!”.
Ông Vũ Văn cười hì hì, nói: “Cô Phạm Tiểu Đa này đúng là báu vật, lần này bố yên tâm rồi, khỏi phải lo không có ai trị được con nữa!”.
Thần Quang bực bội: “Bố có biết Phạm Tiểu Đa ở nhà được chiều chuộng sinh hư rồi không? Bây giờ không chấn chỉnh, sau này con trai bố có muốn khóc cũng không kịp đâu!”.
Nụ cười trên mặt ông Vũ Văn Thiên vẫn không thay đổi: “Việc này cũng phải, là con gái dẫu sao không nên chiều chuộng quá! Cần phải ra oai một chút! Nói đi, con trai, bố sẽ giúp con!”.
Bấy giờ Thần Quang mới vui vẻ trở lại, hai cố con chụm đầu bí mật bàn tính hồi lâu.
Đúng năm giờ chiều, Phạm Tiểu Đa theo Vũ Văn Thần Quang về nhà gặp ông Vũ Văn.
Thần Quang nhìn Tiểu Đa, cảm thấy hôm nay cô mặc chiếc váy trắng rất đẹp, trông giống như con thỏ trắng vậy. Con thỏ trắng bị đưa đi làm thịt! Anh không nhịn được cười, khóe miệng nhếch lên, nếu không cố gắng kìm nén, có lẽ nó đã ngoác đến tận mang tai.
Tiểu Đa ngoan ngoãn để anh nắm tay vào nhà, trông thấy ở đó có một ông già tóc bạc trắng đang chơi với một chú chim tiêu liêu. Bên ngoài phòng khách là khuôn viên nhỏ, cây cối được cắt tỉa khéo léo và đẹp mắt.
Thần Quang cất tiếng gọi, ông cụ quay lại, Tiểu Đa ngay lập tức nở nụ cười, cảm thấy lúc bố anh cười trông rất giống… đúng rồi, rất giống một con cáo già. Thần Quang véo tay Tiểu Đa. Cô mỉm cười vẻ nhã nhặn: “Cháu chào bác”. Rồi bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
Lúc làm ra vẻ ngoan ngoãn lịch sự, Tiểu Đa đúng thật là một con thỏ trắng.
Ông Vũ Văn Thiên chăm chú quan sát Tiểu Đa, nhưng khi thấy đôi mắt trong sáng thuần khiết trên khuôn mặt thanh tú của cô liếc sang nhìn mình ngượng ngùng rồi quay đi, trong lòng ông bỗng nhiên cảm thấy quý mến cô gái xinh xắn này, bất giác mềm lòng: “Tiểu Đa phải không? Lại đây xem con tiêu liêu của bác này!”.
Thần Quang thấy không giống như đã sắp đặt, lẽ ra ông phải im lặng, chỉ cần ừ hử là được rồi. Anh lập tức ngăn Tiểu Đa lại, nói với bố: “Tiểu Đa bảo hôm nay để cô ấy xuống bếp nấu nướng, cũng không còn sớm nữa, con đưa cô ấy xuống bếp đây!”.
Ông Vũ Văn sững sờ, con có biết đây là khách quý không hả? Ông nhìn Tiểu Đa, thấy cô ngoan ngoãn đứng ở đấy, mặt cúi gằm xuống đất. Liếc sang con trai, thấy Thần Quang đang nhìn mình vẻ dữ tợn. Ông ồ lên một tiếng, lại quay ra chơi với con chim tiêu liêu, lòng nghĩ thầm, thằng bé này khá đấy, có thể lấy được một cô gái biết nấu nướng như vậy!
Thần Quang dẫn Tiểu Đa xuống nhà bếp, nói với chị giúp việc: “Chị chỉ cho cô ấy biết dụng cụ nhà bếp để ở đâu là được rồi”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Thần Quang, tỉnh bơ hỏi: “Tạp dề ở đâu?”.
Chị giúp việc vội vàng lấy tạp dề quàng vào cho cô. Tiểu Đa đảo mắt nhìn quanh nhà bếp một lượt: “Hôm nay nấu những món gì?”.
Chị giúp việc lập tức giới thiệu: “Tôi đã mua cá, thịt, đậu phụ, và các loại rau”.
Tiểu Đa xem xong, quay lại hỏi Thần Quang: “Anh thích ăn món cá gì?”.
Thần Quang nghĩ thầm, không lẽ mình tính sai rồi à? Lúc ở nhà cô ấy cũng phải xuống bếp sao? Xong rồi trả lời: “Bố anh thích ăn cá nấu dưa chua”.
Tiểu Đa mở vòi nước rửa thực phẩm, rửa xong liền bắt đầu chế biến. Thần Quang nhìn dáng vẻ thành thạo của cô lại không nghĩ đến chuyện làm khó cô nữa, trái lại chỉ còn muốn được ăn đồ do cô nấu. Anh rất vừa lòng vì cô biết nấu ăn, lấy vợ chẳng phải cần lấy người như thế hay sao? Anh dứt khoát bảo chị giúp việc đi chỗ khác, còn mình lấy ghế ngồi đó xem cô thái rau, trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú.
Tiểu Đa dừng lại, quay sang nói với anh: “Đàn ông nhà Vũ Văn không vào bếp, anh ra đi! Chờ đến bữa ăn là được rồi.
Thần Quang vừa bước ra, Phạm Tiểu Đa liền đóng chặt cửa lại rồi lấy điện thoại gọi chị dâu cả: “Chị dâu, Thần Quang đưa em về gặp bố anh ấy, bảo em phải chuẩn bị cơm tối! Chị đừng nói cho các anh nhé, em phải làm cho anh ấy biết mặt!”.
Vợ Triết Thiên vừa nghe cô nói liền vội vàng bảo: “Trời đất, Tiểu Đa, em đừng gác máy, nghe này, chị sẽ chỉ cho em làm, chớ có làm cháy bếp nhà người ta đấy”.
Tiểu Đa cười vâng lời. Thế là nhờ sự chỉ dẫn từ xa của chị dâu cả, cô cho được cá, dưa chua, hành và gừng thái lát vào nồi nước đang sôi lăn tăn, tiếp đó lại cho thêm gia vị theo chỉ dẫn.
Vợ Triết Thiên thở phào: “May chỉ là cá nấu dưa chua, cho vào nồi là xong, không cần phải quan tâm đến mùi vị”.
Tiểu Đa phấn khích: “Chị, nấu nướng dễ như vậy à? Thần Quang bảo nấu cho năm người ăn là được, ở đây còn có đậu phụ, thịt xay, thịt thái sợi, thịt thái miếng, còn có cả các loại rau, bây giờ làm thế nào?”.
Vợ Triết Thiên nghĩ một lát rồi bảo: “Theo chị em nên xào, chị hướng dẫn em làm chắc chắn là được. Thế này nhé, chúng ta làm đơn giản một chút, đậu phụ xắt miếng, đừng căng thẳng, em viên thịt xay thành từng viên tròn rồi nấu canh với đậu phụ! Em xào thêm món cải xanh nữa, ba món hơi ít, vì thế em cân nhắc khối lượng sao cho mọi người đủ ăn nhé!”.
Tiểu Đa cười vui vẻ, cúp máy rồi bắt tay vào nấu. Nếu biết được kết quả cuối cùng ra sao, chắc hẳn vợ Triết Thiên sẽ vô cùng hối hận vì không chỉ dẫn cho đến khi cô làm xong xuôi các món.
Phạm Tiểu Đa lại nấu một nồi lớn canh đậu phụ thịt viên, xào cải xanh, sau đó mở cửa bếp.
Thần Quang ở ngoài đợi mỏi mắt, cuối cùng cũng thấy cô đi ra, vội hỏi: “Em nấu xong rồi à?”.
Tiểu Đa gật đầu vẻ đắc ý: “Chị Thần Hy và anh Lý Hoan đến chưa? Có thể ăn cơm được rồi”.
Phạm Tiểu Đa để tóc xõa, quấn tạp dề, cười với mọi người đang ngồi bên bàn ăn hệt như thiên thần bé nhỏ. Trước tiên cô bưng ra một bát lớn, vừa cười vừa nói: “Hãy khoan mở nắp, để bưng hết lên rồi mở ra xem món nào thơm ngon hơn!”.
Ông Vũ Văn ghé mũi ngửi, cười tươi như hoa.
Vũ Văn Thần Hy và Lý Hoan nhìn nhau không nói, chỉ mỉm cười.
Thần Quang thì khỏi phải nói, đã cầm đũa chuẩn bị sẵn sàng tư thế tấn công. Nhân lúc Tiểu Đa quay vào bếp, anh định mở ra xem thế nào nhưng bị Thần Hy đập vào tay: “Tiểu Đa đã bảo mang hết lên rồi hãy mở, vội gì!”.
Thần Quang nói vẻ coi thường: “Đấy là em muốn có chuẩn bị trước về tâm lý kẻo đến lúc đó lại sợ chết khiếp”. Nói xong lại an ủi mọi người: “Lúc nãy thấy Tiểu Đa rửa và thái rau rất chuyên nghiệp, chắc không vấn đề gì đâu”.
Tiểu Đa lại bưng ra hai âu lớn nữa. Cô cởi tạp dề, bước lên mở hết nắp đậy ra: “Đây là canh cá nấu dưa chua mà bác thích ăn nhất, đây là canh đậu phụ thịt viên, còn đây là rau cải xào chay!”.
Lúc Tiểu Đa bưng bát thứ nhất ra, mọi người còn chưa thấy có gì lạ vì đựng canh dưa cá vào âu là chuyện hết sức thường, nhưng đến khi ba chiếc bát lớn đặt trên bàn thì Thần Quang cảm thấy có gì đó không ổn: “Tiểu Đa, tối nay có bằng này thôi à? Em cho mọi người ăn cơm quán hả?”.
Tiểu Đa ngượng ngùng nhìn Thần Quang: “Tại em vội quá, lại sợ hơi ít món, mọi người ăn không đủ, anh xem đã đủ khẩu phần cho năm người chưa?”. Rồi lại quay sang nhìn ông Vũ Văn Thiên: “Bác, chắc không đủ rồi? Bác ăn khỏe lắm phải không?”.
Ông Vũ Văn Thiên thoáng chút bất ngờ, rồi lại cười hề hề: “Sao cháu lại hỏi vậy hả Tiểu Đa?”.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Chị Thần Hy và anh Lý Hoan có vẻ không ăn nhiều, Thần Quang thường ngày cũng ăn ít, còn bác thì cháu không biết”.
Thần Hy, Lý Hoan và Thần Quang đều trợn tròn mắt nhìn ba chiếc âu lớn đặt trên bàn, thầm nghĩ, đến mười người ăn cũng đủ chứ nói gì năm người? Ông Vũ Văn cười, đáp: “Tốt lắm, thức ăn đựng vào bát, ăn mới đã, bác thích ăn đồ đựng trong bát lớn!”.
Tiểu Đa cười hì hì.
Âu đầu tiên là canh cá nấu dưa chua, trên mặt nồi một lớp dưa dày màu đỏ sậm, không nhìn thấy những miếng cá trắng tinh đâu cả. Thần Quang đụng đũa trước tiên, mò cá trong âu canh. Anh nhìn miếng cá gắp được, hỏi Tiểu Đa: “Miếng cá nấu dưa chua dày thế này à?”.
Tiểu Đa ấp úng trong miệng. Ông Vũ Văn Thiên nghĩ, nấu được là tốt rồi, cũng không nên làm khó cô bé nữa, thế là liền vội vàng cầm đũa gắp một khúc cá: “Được, cho nhiều dưa chua, cá càng đậm vị!”.
Mọi người tranh nhau gắp cá. Tiểu Đa nhìn họ vẻ lo lắng. Bốn người vừa cắn một miếng đã đồng loạt ho sặc sụa. Tiểu Đa hỏi: “Sao vậy? Đây là lần đầu tiên Tiểu Đa nấu món cá này”.
Ông Vũ Văn Thiên thở ra một hơi: “Ngon lắm, nhưng mà…”, đang nói dở câu đã lại ho: “Cay!”.
Thần Quang liền nhè miếng cá ra, Thần Hy vội vàng mở chai Coca, bốn người thi nhau uống. Thần Quang hỏi Tiểu Đa: “Chẳng phải chỉ cho một ít ớt tiêu thôi sao, sao lại cay vậy?”.
Tiểu Đa đáp: “Tất nhiên là em cho rồi, em cho tất cả ớt tiêu có trong bếp vào nồi, sau đó lại rắc thêm một ít ớt bột nữa. Em nghĩ nhiều canh như vậy, con cá to thế, e rằng ít ớt sẽ không đủ cay!”.
Ông Vũ Văn Thiên thấy Tiểu Đa có chút tủi thân, sợ cô lần đầu tiên đến nhà đã phải khó xử nên vội giúp cô giải vây: “Hóa ra canh dưa cá cho cay vào lại có một vị ngon khác”.
Tiểu Đa nghe ông nói vậy liền vui vẻ trở lại, cầm muôi múc đầy một bát: “Bác thích là được rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên nấu cho bác!”.
Ông Vũ Văn Thiên cười tít mắt không dám ăn nữa, hỏi Tiểu Đa: “Cháu múc cho bác canh đậu phụ được không?.” Ông thấy lúc này uống chút canh là thích hợp nhất.
Tiểu Đa nhanh nhẹn đứng dậy lấy một chiếc bát khác múc canh đậu phụ, tiện thể lấy muôi múc cho ông một cục hình tròn to như nắm đấm.
Cả bốn người đều tròn mắt nhìn. Thần Quang ngờ vực ngó cục tròn tròn đó rồi lại nhìn Tiểu Đa: “Đây là canh thịt viên hay canh đầu sư tử vậy?”.
Tiểu Đa nhẹ nhàng: “Em nghĩ năm người mỗi người ăn một viên chắc là no!”.
Thần Hy và Lý Hoan cúi mặt bấm bụng cười. Ông Vũ Văn Thiên cũng cười, nói với Thần Quang: “Xem ra lúc ở nhà Tiểu Đa con chưa được ăn no, bây giờ tất cả thịt viên của chúng ta đều dành cho con đấy!”.
Thần Quang sững người. Tiểu Đa múc thịt viên cho anh để lấy lòng: “Thần Quang, đây là lần đầu tiên em vào bếp, anh không thể để em mất lòng tin, đúng không?”.
Thần Quang định bảo không ăn nhưng lại nghĩ đến sau này Tiểu Đa còn vào bếp nấu nướng nên đành lặng yên.
Món thứ ba là rau cải xào, ông Vũ Văn Thiên liếc nhìn, không dám để Tiểu Đa giới thiệu nữa mà hô hào mọi người: “Ăn đi thôi! Tiểu Đa lần đầu vào bếp mà làm được như thế này là giỏi đấy, mọi người ăn nhiều một chút!”. Nói rồi ông lại đi gắp đậu phụ chứ không dám đụng vào rau xào. Tiểu Đa xào rất nhiều rau, rõ ràng còn có cả rau chưa chín lẫn trong đó.
Sau đó mọi người lặng lẽ ăn, ăn xong nhìn lại, ngoài đậu phụ ra, tất cả những thứ khác vẫn còn nguyên.
Tiểu Đa rụt rè nhìn mọi người, nói: “Thì ra thức ăn cháu làm vốn không ngon” Mắt cô lập tức rơm rớm nước. Cả bốn người đều luống cuống không biết làm sao, ông Vũ Văn bắt đầu phê bình Thần Quang: “Tiểu Đa lần đầu vào bếp, thái độ như thế là nghiêm túc lắm rồi, hơn nữa lại nấu món canh dưa cá mà bố thích! Ngoài ra Tiểu Đa còn tính được chuyện làm sao để mọi người ăn no! Thần Quang, con sai rồi, tại sao lại không vào bếp giúp Tiểu Đa một tay chứ? Bố còn nhớ hình như khi ở nước ngoài con đều tự mình vào bếp nấu ăn mà”.
Thần Hy và Lý Hoan cũng vội vàng an ủi: “Được thưởng thức món ăn do Tiểu Đa nấu là tốt phúc lắm rồi, trước lạ sau quen, có ai ngay từ đầu đã biết nấu nước đâu!”.
Thần Quang bắt đầu kiếm điểm: “Tiểu Đa, tất cả đều là do dụng ý của anh không tốt, không ngờ rằng đây là lần đầu tiên em vào bếp, sau này anh sẽ nấu cho em ăn!”.
Tiểu Đa nhìn Thần Quang rồi lại nhìn những người khác, vẫn với giọng nhỏ nhẹ: “Em sẽ học, nấu nhiều chắc sẽ ngon thôi, bắt đầu từ mai em sẽ ở nhà nấu ăn, anh làm việc xong rồi qua ăn nhé!”.
Thần Quang nghĩ thầm, thế này thà giết mình đi cho xong, ai còn dám ăn nữa! Nhưng nhìn sang thấy Tiểu Đa có vẻ rất chờ đợi nên anh đành miễn cưỡng nhận lời.
Ông Vũ Văn Thiên hỏi Tiểu Đa: “Ở nhà cháu nấu canh thịt đều viên cho mỗi người một viên to vậy à?”.
Tiểu Đa cười thẹn thùng: “Cháu cũng biết phải viên thịt to nhỏ thế nào nhưng đến khi thả vào nước đều bị tan hết, thả đến đâu tan đến đấy, vì thế cháu liền viên năm viên thả vào, dù có tan mất một ít nhưng nhìn chung vẫn giữ được hình thù!”.
Ông Vũ Văn Thiên cười ha hả, cảm thấy Tiểu Đa rất đáng yêu, ông rất thích.
Thần Quang nghe tiếng cười của bố, thầm nghĩ, bố không nên dễ dàng quay súng bắn lại quân mình như vậy, thế là đưa mắt ra hiệu với ông.
Ông Vũ Văn Thiên thấy thế hiểu ra, vừa cười vừa nói với Tiểu Đa: “Bác tuổi đã cao mà chúng nó đều không chơi với bác, cháu ngồi chơi với bác một lát nhé.”
Thần Hy nghe thấy thế tái mặt, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Đa. Nhưng cô không hiểu ra nên đã gật đầu đồng ý.
Thần Quang cười hì hì, nghĩ thầm, Phạm Tiểu Đa à, em chơi cùng với bố anh, nhất định em sẽ khóc dở mếu dở.
Lúc ở nhà, ông Vũ Văn Thiên không có sở thích nào hơn là chơi cờ vây vì ông cảm thấy chơi cờ vây cần phải động não nhưng không đến nỗi quá hao tổn tâm trí, lâu dần ông trở thành đệ nhất cao thủ trong gia đình về loại cờ này. Thắng mãi mà không có thưởng, ông cảm thấy nản, vì thế khi chơi cùng con trai, con gái, ông liền nảy ra ý nghĩ cứ mỗi một ván thua thì phải dán một mảnh giấy lên mặt, rồi ông vui sướng nhìn các con của mình mặt dán đầy giấy. Ai bảo bọn chúng đi suốt ngày không thèm quan tâm đến ông?
Lý Hoan cũng bị ông trị cho mấy lần nên tìm đủ mọi lý do để trốn tránh. Bây giờ nghĩ ra chiêu này là: Thần Quang muốn trông thấy Tiểu Đa phải dán đầy giấy lên mặt mà lại không dám nổi cáu chơi xấu trước mặt bố mình.
Tiểu Đa vừa nghe nói đến cờ vây thì thích thú nhảy cẫng lên. Cô là cao thủ chơi cờ này, khi thấy bảo phải dán giấy lên mặt thì cẩn thận hỏi lại ông Vũ Văn Thiên: “Bác, nếu mặt bác bị dán đầy giấy cũng không được tức giận đâu đấy!”.
Ông Vũ Văn Thiên nghe thấy thế, lòng hiếu thắng lập tức nổi lên. Con bé này thật không biết trời cao đất dày là gì! Ông cười nói với con trai, ý muốn bảo rằng lần này bố giúp con rồi đấy!
Mọi người trong nhà vây quanh bàn cơ xem một già một trẻ chơi cờ vây.
Trước khi bắt đầu Tiểu Đa lại hỏi: “Có quy tắc gì không ạ?”.
Ông Vũ Văn Thiên đáp: “Không có!”.
Tiểu Đa cười tít mắt cầm quân đi trước. Mảnh giấy đầu tiên được dán lên mặt ông Vũ Văn Thiên, sau đó ngày càng nhiều hơn. Tiểu Đa bỏ quân cờ xuống: “Bác, không chơi trò này nữa đâu”.
Ông Vũ Văn Thiên thổi mảnh giấy dán bên mép, nhìn thấy Thần Hy và Lý Hoan tươi cười rạng rỡ, lộ rõ vẻ hả hê vì trả được hận. Thần Quang muốn cười nhưng lại cố gắng nín nhịn. Ông Vũ Văn Thiên mắng thầm, thằng ranh, không phải là bố muốn giúp mày đấy sao! Trong lòng ông cũng rất muốn thắng Tiểu Đa một ván, vì thế giở nước cờ khác: “Tiểu Đa à, bác rất quý cháu, hằng ngày cháu đến chơi cờ với bác được chứ?”.
Tiểu Đa nhìn ông Vũ Văn vẻ khó xử: “Nhưng mà, Thần Quang bảo là không nghe lời anh ấy sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, nếu không biết sai còn bị phạt quỳ trước sân nữa!”.
Ông Vũ Văn Thiên nhân cơ hội này giật những mảnh giấy trên mặt xuống, giận dữ nhìn Thần Quang: “Con dám! Con dám động đến một sợi tóc của Tiểu Đa, xem bố sẽ dạy dỗ con thế nào!”.
Thần Quang vô cùng buồn bực, hết sức buồn bực. Anh phải tốn bao nhiêu công sức thuyết phục mà bố lại dễ dàng đứng về phía Tiểu Đa như vậy. Anh bắt đầu có đôi chút ngưỡng mộ các anh chị của Tiểu Đa. Mình cũng là con út trong gia đình, tại sao không tìm được đồng mình? Anh quyết định sau này sẽ ít đưa Tiểu Đa đến gặp bố mình để tránh cô ngày càng đòi hỏi có nhiều đặc quyền hơn.