Đọc truyện Gặp Em Dưới Mưa Xuân – Chương 32
Thần Quang nghĩ thầm, không biết khi ở nhà Phạm Tiểu Đa còn có bao nhiêu lúc ngang ngạnh như thế này nữa, đợi đến khi được anh em nhà Phạm đồng ý, nhất định mình sẽ phải dạy dỗ cô ấy. Ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện ngay từ lúc anh em nhà họ Phạm sử dụng các chiêu thức không bình thường với anh.
Vũ Văn Thần Quang không phải là chưa từng mua thức ăn, hồi học ở nước ngoài, anh vẫn vào siêu thị mua những túi đồ ăn đóng gói sẵn. Tuy nhiên trả giá mua thức ăn ở chợ như thế này thì anh chưa làm bao giờ.
Phạm Tiểu Đa cười liên tục kể từ lúc bước chân vào chợ. Thần Quang lườm cô: “Mỗi lần mua thứ gì em đều phải ghi lại giá cho anh đấy, nghe chưa?”.
Phạm Tiểu Đa vừa lấy giấy bút vừa cười, đáp: “Biết rồi”.
Ngoài món gà ra, Thần Quang không biết còn phải mua thứ gì nữa, vì thế hỏi Tiểu Đa: “Các anh của em thích ăn món gì?”.
Tiểu Đa trả lời: “Họ thích ăn nhiều thứ lắm”.
“Vậy anh sẽ mua hết những món từng người thích ăn, tất nhiên có cả món em thích nữa.”
Quả đúng như vậy, đến khi bước ra khỏi chợ, hai tay Thần Quang đã xách đầy các loại thức ăn. Anh đắc ý cười với Tiểu Đa: “Xong rồi, bảy món cho bảy người, một mẻ vét sạch, không bỏ xót ai cả!”.
“Thần Quang, em quên không nói với anh là khi ăn gà rán ở nhà anh Cả, cánh gà là món độc quyền của em. Không phải em thích đến nỗi không ăn không được, nhưng vì các anh chị đã nhớ điều này nên anh nhớ phải gắp cánh gà cho em, nếu không họ sẽ cảm thấy anh không yêu em đấy!”
Thần Quang trượt chân, suýt chút nữa đánh rơi thức ăn, “À… ừm, phần thi cuối cùng đứa cháu nhỏ của em đặt ra cho anh là anh phải gắp cánh gà rán cho nó ăn mới được!”.
Tiểu Đa nổi giận, Phạm Tiểu Thiên, thằng bé này đúng là còn nhỏ mà xảo quyệt, lần trước Ngô Tiêu đến nhà thì gắp cánh gà cho cô ấy, vậy mà bây giờ Thần Quang đến nó lại dám đặt ra bài toán này để đánh đố anh? Nghĩ đến đây Phạm Tiểu Đa tức giận chỉ muốn treo Tiểu Thiên lên mà đánh.
Cô bực bội nói với Thần Quang: “Ở nhà không có ai dám động đến cánh gà của em, nhất là Tiểu Thiên! Em luôn thích giành ăn với nó, anh mắc bẩy rồi, để xem anh làm thế nào!”.
Thần Quang nghĩ, chuyện này phải giải quyết thế nào mới ổn thỏa đây? Nếu không gắp cho Tiểu Thiên thì hóa ra mình nói lời không giữ lời, mà nếu không gắp cho Tiểu Đa thì anh em nhà họ Phạm sẽ cảm thấy là mình chưa đủ yêu cô ấy. Anh lại nghĩ, lẽ nào hai chiếc cánh gà lại làm khó được một người đàn ông như mình? Phạm Triết Thiên còn đặc biệt dặn dò phải mua gà, chẳng phải là muốn xem đến lúc đó mình xử lý thế nào hay sao?
Anh thích thú nhìn dáng vẻ bực bội của cô: “Tiểu Đa, em cũng sắp hai mươi hai tuổi rồi đấy? Sao còn tính toán hai chiếc cánh gà như vậy? Nhường cho Tiểu Thiên thì đã làm sao? Anh sẽ mua nhiều cánh gà cho em ăn, được không?”.
Tiểu Đa thở dài, nói: “Những cánh gà khác làm sao bằng được cánh gà do chị dâu rán, vị của nó ngon lắm!”. Vừa nói ánh mắt cô vừa lộ rõ vẻ ngất ngây hướng về món cánh gà của chị dâu cả.
Thần Quang thấy nhất định phải nói đôi chút về tình hình với cô: “Tiểu Đa, nếu hôm nay em tranh cánh gà với Tiểu Thiên thì liệu các anh chị em có mượn chuyện này để đưa ra ý kiến không? Nếu họ phản đối chúng mình yêu nhau thì làm thế nào?”.
Phạm Tiểu Đa cười khì khì: “Không phải em nhất quyết đòi ăn cánh gà bằng được, mà là các anh chị em cảm thấy phải cho em ăn cánh gà, đến cả Tiểu Thiên cũng không được phép tranh giành, như thế mới gọi là cưng chiều em! Vì thế lần nào em cũng phải đáp ứng mong muốn của họ để họ vừa lòng. Không phải em muốn giành cánh gà với Tiểu Thiên, còn nó cũng không phải là lăn ra khóc nếu không được ăn, chẳng qua nó là thích tranh giành với em, nếu em không ăn, nó cũng chẳng có hứng thú gì với những chiếc cánh gà này. Có điều, Phạm Tiểu Thiên tinh quái đưa ra đề bài khó này thì em cũng chẳng thèm quan tâm, em không thể để nó đắc ý được!”.
Thần Quang suy nghĩ mãi vẫn không biết nên hình dung câu chuyện buồn cười này như thế nào: “Tiểu Đa, em lớn thế này rồi sao còn trẻ con như vậy?”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Thần Quang, cười tít mắt: “Em mặc kệ, thích giành ăn cánh gà với Tiểu Thiên đấy, anh làm gì được nào?’.
Thần Quang nghĩ thầm, không biết khi ở nhà Phạm Tiểu Đa còn có bao nhiêu lúc ngang ngạnh như thế này nữa, đợi đến khi được anh em nhà họ Phạm đồng ý, nhất định mình sẽ phải dạy dỗ cô ấy. Ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện ngay từ lúc anh em nhà họ Phạm sử dụng các chiêu thức không bình thường với anh. Trong môi trường như vậy, không biết khi ở nhà Phạm Tiểu Đa còn ngang ngược đến đâu.
Anh bỏ thức ăn vào hộp đựng đồ phía sau xe, suy nghĩ một lát rồi nói với Tiểu Đa: “Em ở trên xe chờ anh, anh quên mất một món, quay lại mua rồi về ngay”.
Tối nay nhà họ Phạm lại tập hợp đông đủ. Tất cả lớn bé trong nhà đều đổ dồn ánh mắt vào Vũ Văn Thần Quang.
Vợ Phạm Triết Địa nói nhỏ với vợ Phạm Triết Nhân: “Trông có vẻ được lắm. Nghe nói cậu ta đã vượt qua tất cả thử thách do các anh đặt ra”.
Vợ Phạm Triết Nhân quay sang nói nhỏ với vợ Phạm Triết Hòa: “Xem ra là người giỏi giang, không biết sau này cậu ta và Tiểu Đa ai sẽ điều khiển ai?”.
Vợ Phạm Triết Hòa chạy đến nói nhỏ với chị dâu cả: “Chị nói xem liệu Tiểu Đa có điều khiển được một người như cậu ta không?”.
Chị dâu cả mỉm cười: “Tiểu Đa là đứa được cưng chiều, Thần Quang cũng là con út trong nhà, xem ra sắp có kịch hay để xem rồi”.
Bảy anh em nhà họ Phạm cùng với Thần Quang, người anh rể thứ hai và Tiểu Thiên ngồi quanh chiếc bàn lớn.
Các bà vợ của anh em họ Phạm cùng với Ngô Tiêu và ba đứa cháu trai, cháu gái ngồi ở một bàn khác.
Hai chiếc bàn chật kín người, không khí vô cùng náo nhiệt.
Phạm Triết Cầm hết sức điềm tĩnh, ăn món nào hỏi giá món ấy. Thần Quang trả lời lưu loát như nước chảy, trong lúc nói chuyện còn không quên liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Đa. Anh em họ Phạm thấy thế đều rất hài lòng.
Gà rán được bày vào chính giữa bàn. Phạm Triết Nhân thấy Thần Quang mãi vẫn không động đến cánh gà liền đưa mắt ra hiệu cho cháu trai. Phạm Tiểu Thiên đợi đã lâu cuối cùng cũng đến hôm nay, liền cao giọng hỏi: “Chú Thần Quang, chú nói gì về việc hôm qua cháu bảo với chú?”.
Thần Quang tươi cười nhìn Tiểu Thiên rồi chầm chậm đưa đũa về phía cánh gà. Phạm Tiểu Đa thấy Tiểu Thiên sắp đạt được mục đích, sốt ruột nói: “Hai chiếc cánh gà đều là của em, anh không được gắp cho nó!”.
Thần Quang không thèm để ý lời nói của Tiểu Đa, thản nhiên gắp cánh gà vào bát Tiểu Thiên. Hai chiếc cánh gà không bỏ sót chiếc nào.
Phạm Tiểu Đa nhìn các anh chị ngồi bên bàn, thầm nghĩ: Là bạn trai, sao anh ấy lại có thể để mình chịu thiệt như thế. Còn Tiểu Thiên vẫn không biết trời cao đất dày là gì, vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Cánh gà mẹ rán là ngon nhất thiên hạ, ngon quá!”.
Trong mắt Tiểu Đa lóe lên một tia sáng giảo hoạt, quyết định phải giẫm cho Thần Quang bẹp gí. Cô cắn chặt môi, không cười nổi nữa. Thường ngày ở nhà, cô chỉ cần làm ra vẻ tủi thân như vậy thì muốn mặt trăng trên trời các anh chị cũng lấy xuống cho cô.
Quả nhiên anh em họ Phạm đều lộ rõ vẻ không nỡ, nhìn Thần Quang bằng ánh mắt trách móc.
Phạm Triết Thiên nghĩ, để qua được thử thách, cậu ta chẳng thèm quan tâm đến Tiểu Đa, quả nhiên là loại con buôn trọng tiền bạc.
Phạm Triết Cầm nghĩ, làm sao cậu lại không cẩn thận, không chú ý đến tâm trạng của Tiểu Đa như vậy.
Phạm Triết Địa nghĩ, Tiểu Đa thích ăn cánh gà, tại sao cậu lại không chú ý đến nó.
Phạm Triết Nhân nghĩ, bây giờ đã không chăm sóc Tiểu Đa như thế, sau này làm sao trông chờ cậu đối xử tốt với nó được.
Phạm Triết Lạc nghĩ, Thần Quang, cậu chết chắc rồi, đây mới là thử thách cuối cùng anh Cả dành cho cậu.
Vũ Văn Thần Quang đảo mắt qua anh em họ Phạm một lượt, thầm nghĩ may mà mình đã có chuẩn bị trước, sau này sẽ từ từ chấn chỉnh Phạm Tiểu Đa. Anh mỉm cười hướng đũa về phía món gà rán, lại từ trong đó lôi ra hai chiếc cánh gà, gắp vào bát Tiểu Đa.
Một con gà sao lại có bốn cánh? Anh em họ Phạm đều trợn tròn mắt.
Thần Quang cười ha hả, nói: “Em mua thêm hai cánh gà rồi bỏ vào nồi”.
Người nhà họ Phạm trong chốc lát không biết nói gì. Triết Thiên cười, bảo: “Giỏi lắm, vừa vó dũng vừa có mưu, kể từ bây giờ cậu là bạn trai của Tiểu Đa”. Phạm Tiểu Đa nhìn cánh gà trong bát, vẻ mặt tươi cười, vừa ăn vừa so sánh với Tiểu Thiên: “Cánh gà của cô to hơn!”.
Mặt Tiểu Thiên buồn thiu, như vậy là không thể độc chiếm cánh gà được rồi!
Thần Quang nhìn sang Phạm Triết Thiên, vừa cười vừa nói: “Em là bạn trai của Tiểu Đa, chỉ mong rằng sau này có việc gì cô ấy cũng bàn bạc với em, các anh chị không phải bất cứ việc gì cũng đứng ra lo liệu nữa”.
Phạm Triết Thiên gật đầu: “Cô chú đều đã trưởng thành rồi, có thể tự bàn bạc việc của mình, các anh chị không xen vào nữa. Chỉ cần chú không bắt nạt Tiểu Đa thì chúng tôi tuyệt đối không can thiệp”.
Phạm Triết Lạc nhìn Thần Quang, thầm nghĩ không biết anh chàng này nói như vậy là do quen tự mình đứng ra lo liệu hay còn có dụng ý khác? Tuy nhiên cậu cũng không tìm ra được lý do để phản bác. Dù sao sau này cậu ta cũng là chồng của Tiểu Đa, hai đứa rồi sẽ có một gia đình riêng. Hơn nữa anh Cả cũng đã nói, chỉ cần cậu ta không bắt nạt Tiểu Đa thì mọi việc đều để cho hai đứa tự giải quyết.
Nghe những lời này, Phạm Tiểu Đa cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Cô đương nhiên cũng không mong các anh chị tiếp tục chăm sóc mình như đối với một đứa trẻ nữa.
Vũ Văn Thần Quang nghĩ, Phạm Tiểu Đa, sau này tốt nhất em phải thay đổi những thói quen ngang ngược tùy tiện khi ở nhà kiểu như tranh cánh gà với cháu mới được, nếu không anh sẽ phải dùng đến gia pháp. Nghĩ vậy, khóe miệng Thần Quang nở nụ cười ấm áp. Đối với những người nhà họ Phạm, họ chỉ thấy anh đang đánh mắt đưa tình với Tiểu Đa.
Ra khỏi nhà Phạm Triết Thiên, Thần Quang liền nắm tay dắt Tiểu Đa đi dạo.
Anh vừa đi vừa cười. Tiểu Đa nhìn anh: “Anh mừng đần cả người ra rồi à? Vui đến thế sao?”.
Thần Quang đứng lại, nhìn Tiểu Đa: “Anh không vui mừng sao được? Cuối cùng các anh chị của em cũng chấp nhận. Theo như Lý Hoan nói, ngay khi họ đồng ý tức là đã đứng về phía anh. Phạm Tiểu Đa, từ giờ trở đi em là người của anh rồi đấy!”.
Tiểu Đa liếc nhìn Thần Quang một cái, không thèm để ý đến anh: “Anh Cả em quên chưa nói với anh điều thứ nhất trong gia quy nhà họ Phạm là tất cả phải theo ý của Tiểu Đa, những ai vi phạm đều chém không tha!”