Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Xuất Giá


Bạn đang đọc Gả Cho Nhiếp Chính Vương – Chương 3: Xuất Giá


Hôm sau, Tiết Vân Chu hưng phấn đi xem đồ cưới, y nằm mơ cũng không ngờ có một ngày hai từ “đồ cưới” này sẽ đặt trên người mình.

Hơn nữa còn có Nhiếp chính vương như một quả-bom-nổ-chậm, lúc nào cũng có thể oanh tạc làm y nổ không còn mảnh vụn nào.

Nghĩ vậy tâm tình y liền không vui sướng nổi, nhưng cũng không đến mức tức giận, chỉ là có loại cảm giác vô lý zl.

Trần tổng quản thấy y từ đầu đến cuối vẫn cúi mặt nhìn không ra cảm xúc, trong lòng không khỏi có chút bất an, càng không dám nhiều lời, chỉ yên lặng dẫn đường, tới nơi thì cung kính dâng lên danh sách đồ cưới.

Tiết Vân Chu vẻ mặt tẻ nhạt đưa tay nhận lấy, đáy mắt không chút xao động, hơi cúi đầu lật xem từng trang, ánh mắt phức tạp nhanh chóng lướt qua bài trí giường, bàn ghế, chăn đệm, lại cẩn thận nhìn danh sách ghi vàng bạc châu báu, nhìn đến một dãy tên người hầu thì lông mày giật giật.

Đến khi nhìn vào cửa hàng thôn trang hồi môn trước mắt liền sáng ngời, cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Trần tổng quản vẫn lén quan sát sắc mặt y, thấy ánh mắt y dừng ở trang cuối cùng vội cười cười lấy lòng: “Hầu gia nói tất cả đồ cưới của đại công tử đều phải chọn loại tốt nhất, không chỉ vì thể diện của Nhiếp chính vương phủ và Trung Nghĩa Hầu phủ, mà còn để ngài có đủ đồ cưới bên người, ở Vương phủ có thể an nhàn tự tại hơn.

Hai thôn trang vị trí đều thuận lợi, thu hoạch hàng năm cũng tốt, hai cửa hàng hàng năm cũng có tiền lời, đều là Hầu gia vì ngài mà lựa chọn.

Hầu gia đau lòng đứa con này như vậy, không phải là nên giữ bên người để kế thừa tước vị sao? Như vậy thì được lợi chính là Hầu phủ.

Nhưng mà Tiết Vân Chu cũng không hiếu kỳ, chỉ là nghĩ đến bình sứ còn giấu trong ngực, nhịn không được khinh thường một tiếng, chỉ cho là lời Trần tổng quản nói xạo, khua khua danh sách của hồi môn trong lòng bàn tay, kéo kéo khóe miệng tạo thành một nụ cười tươi: “Vào bên trong xem.” Nói xong sải bước qua bậc cửa rồi đi vào.

Chỉ là không ngờ, ánh mắt lướt qua một cái, thị giác liền bị chấn động mạnh mẽ, đập vào mắt, làm y kinh sợ.

Người hiện đại rất khó tưởng tượng đồ cưới của người cổ đại nhiều đến như thế nào, Tiết Vân Chu nhìn thấy một phòng chất đầy vàng bạc nữ trang, có ảo giác nhân dân tệ từ trên trời rớt xuống đập thẳng vào mặt y, sau một hồi bị lóa mắt mới nhận ra ý nghĩ của mình có chút dọa người, vội sờ trán khôi phục tinh thần.

Thật ra y ở hiện đại cho tới giờ chưa từng thiếu tiền, mỗi tháng Đàm Luật đều gửi tiền vào thẻ cho y, tiền sinh hoạt tiêu thế nào cũng không hết, khái niệm tài sản với y chính là thẻ ngân hàng lúc nào cũng là một dãy số dài, chỉ vậy thôi.


Tuy rằng giá trị có thể lớn hơn nhiêu so với chỗ đồ cưới này, nhưng không có cảm giác nhìn hoa cả mắt như thế này.

Nghĩ đến Đàm Luật, Tiết Vân Chu bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, đáy lòng dần dâng lên tuyệt vọng.

Tuy y cảm thấy Đàm Luật quản y như cha, hoàn toàn không coi trọng y chút nào; tuy lúc y dự định thổ lộ đã chuẩn bị tốt là sẽ bị từ chối, thậm chí bị trách mắng một trận; nhưng mà tốt xấu gì cũng sống chung một thế giới, dù chỉ có thể nhìn đến nghiện cũng tốt hơn là phải ở nơi quỷ quái này.

Tiết Vân Chu hận muốn chết chuyện xuyên không như thế này, hận đến tê tâm liệt phế, nhìn thấy một phòng toàn đồ cưới chỉ cảm thấy cực kì chướng mắt, thật giống như ông trời đang nấp ở chỗ nào đó cười nhạo y hy vọng hão huyền.

Ai bảo y sai lầm, hy vọng xa vời muốn có được người không nên có chứ? Đàm gia nuôi dưỡng y, có ân với y, y không cần lo tiền ăn tiền uống, vậy mà y lại mơ mộng hoang tưởng muốn vấy bẩn trụ cột của Đàm gia, thảo nào ông trời nhìn y không vừa mắt, trừng phạt y đến nơi đây, cướp đi tất cả, trừ linh hồn này thì y chẳng còn gì cả.

Tiết Vân Chu sắc mặt ảm đạm, mang tâm tình cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng, thật tẻ nhạt vô vị, ngay cả chút hứng thú xem thôn trang cửa hang ban đầu đều không còn.

Sau đó là chuỗi ngày “đợi gả” ở Hầu phủ, mỗi ngày đều không có việc gì, gần như nhàn rỗi vô cùng, nghĩ tới tiến một bước là một đao, lùi một bước cùng là một đao, chẳng bằng sớm thành thân một chút còn hơn.

Tuy rằng y rất muốn nghe ngóng một chút chuyện về Nhiếp chính vương, nhưng vì để diễn tròn vai của nguyên chủ, ngoại trừ tình cờ nghe được một chút tin tức bát quái từ chỗ hạ nhân đến thu thập tin tức, bình thường chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh giữ im lặng.

Nghe nói Nhiếp chính vương Hạ Uyên đã gần ba mươi, tuy rằng hậu viện phong phú lại náo nhiệt nhưng đến nay vẫn chưa có đứa con nào.

Tiết Vân Chu yên lặng cảm thấy não người này có vẫn đề, nắm quyền lớn như vậy mà ngay cả người kế vị cũng không có, đã vậy còn cưới nam thê, vậy sau này trưởng tử của hắn lấy từ đâu ra? Đây là cam chịu sao?
Cứ như vậy trôi qua mấy tháng, cuối cùng cũng tới ngày thành thân.

Tiết Vân Chu không thể thay đổi cái gì, chỉ có thể đen mặt mặc người trang điểm, cuối cùng lúc bị nhét vào kiệu hoa thật lớn, tức giận đến bốc khói, hung hăng gỡ khan voan đỏ trên đỉnh đầu xuống, ngồi bên trong hít sâu vài ngụm khí mới kìm nén xuống xúc động muốn đạp nát cỗ kiệu.

Khăn voan đỏ! Khăn voan! Khăn voan bà nội nó á!!*
*Mình cũng không hiểu chỗ này lắm, đại khái là tiếng ẻm mắng người á.


Khuôn mặt Tiết Vân Chu vặn vẹo thở hồng hộc, vẻ mặt rốt cuộc bình tĩnh lại, y là người tâm tư tình cảm tới cũng mau mà đi cũng lẹ, nói dễ nghe thì là y đã nghĩ thông rồi, nói khó nghe chút chính là y không để tâm việc này nữa, tựa như cái gì cũng bị vứt ra sau đầu, tất nhiên là không tính chuyện của Đàm gia và Nhị ca.

Vì vậy đối mặt với Nhiếp chính vương phủ từ đầu đến cuối không biết gì kia, đối mặt với đêm dộng phòng hoa chúc sắp tới kia, y tuy rằng thi thoảng nhớ tới sẽ nôn nóng hận không được kéo kéo tóc, nhưng cho tới bây giờ đều không có tâm lý sợ hãi.

Đương nhiên có thể lý giải rằng y mới xuyên tới không lâu, vẫn chưa quen với xã hội “Có hoàng quyền trong tay là có cả thiên hạ” này, dù cho đại nạn ập tới tới vẫn cảm thấy mình chỉ là người qua đường đứng xem.

Đội ngũ đưa dâu kèn trống náo nhiệt đi vòng vòng hơn nửa vòng quanh kinh thành mới hướng về phía Nhiếp chính vương phủ mà đi.

Tiết Vân Chu vén rèm nhìn phong cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được dân chúng túm tụm vào nhau khẽ nói nhỏ.

“Không phải nói là Nhiếp chính vương khắc thê sao? Không ngờ lần này thuận lợi như vậy.”
“Cũng chưa chắc đâu, còn chưa bái đường, ai biết vị công tử Hầu phủ này có thể sống đến lúc kết thúc hôn lễ hay không.”
“…” Tiết Vân Chu rất muốn qua nói với bọn họ: tin đồn Nhiếp chính vương khắc thê là thật đó! Thật sự á! Vị công tử Hầu phủ này đã chết mấy tháng trước cmnr.

Nếu không phải hắn đã chết ta cũng không xuyên qua đây đâu.

Náo nhiệt bên ngoài càng làm nổi bật sự im lặng trong kiệu, Tiết Vân Chu nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình, cuối cùng cũng cảm thấy căng thẳng.

Hơn nữa bị xóc nảy trong thời gian dài, sau đó lại luôn trong trạng thái choáng váng chóng mặt, đến mức khi y đội lại khăn voan lần nữa, khi nào hạ kiệu khi nào bái đường y đã hoàn toàn không có ấn tượng.

Cả quá trình y luôn cầu mong ông trời khoan dung, hi vọng giây tiếp theo mình sẽ tỉnh lại trong bệnh viện, sau đó phát hiện toàn bộ chuyện mấy tháng nay đều là giấc mộng thôi.

Đáng tiếc tới tận lúc động phòng, ông trời cũng không có dấu hiệu gì cả.

Nhiếp chính vương cầm dải lụa gấm đỏ* dắt y vào động phòng, không nói lời nào lạnh lùng xoay người bước đi, thoạt nhìn chẳng lưu luyến chút nào.


*Nguyên văn là红绸 (Hóng chóu): hồng trù, là cái mà chú rể cầm để dắt cô dâu vào trong đám cưới hồi xưa á, trong phim cổ trang cũng xuất hiện nhiều.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tiết Vân Chu nghe thấy tiếng bước chân xa dần, nghĩ tiệc rượu bên ngoài còn lâu lắm mới tan, nhẹ nhàng thở ra, liền vén khăn voan ném qua một bên, phiền muộn cào tóc, bỗng nhận ra mình đã không còn tóc ngắn nữa, lại luống cuống tay chân vuốt vuốt, chỉnh lại phát quan*.

*发冠 (Fā guān): bạn nào hay xem phim cổ trang chắc sẽ biết, là cái đội đầu hồi xưa, trông nó như thế này nè.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Trên bàn là nến đỏ đang cháy, cạnh đó là rượu hợp cẩn.

Tiết Vân Chu ghé cằm vào cạnh bàn, sau khi nhìn chằm chằm bình rượu một lúc lâu, con ngươi liềm xoắn xuýt, âm thầm sờ sờ bình sứ giấu trong ống tay áo, không biết là nếu lấy ra thế này bản thân có hối hận hay không.

Trước khi xuyên qua y thực sự là người hồ đồ, tuy là hiểu rõ phải trái trước sau, không làm ra việc sai lầm nào, nhưng vì muốn Đàm Luật rất bận rộn dành ra thời gian quan tâm tới mình một chút mà thường phạm vài lỗi nhỏ, đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không phải ít.

Mấy chuyện này cũng chỉ tính là rắc rối nhỏ thôi, y sống ở xã hội có pháp luật cai trị hơn hai mươi năm, tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, cũng không quậy tới mức tổn hại mạng người, cho nên dù hiện tại đối mặt với việc nếu mình không giết chết tân lang thì sẽ phải ngồi chờ chết, y cũng không có can đảm giết người.

Qua một hồi lâu, âm thanh ồn ào ở tiền viện dần dần biến mất, trong đầu Tiết Vân Chu lập tức căng thẳng, ngồi thẳng người như gặp phải đại địch, vừa gắt gao dán mắt vào cửa, vừa thôi miên bản thân: trấn định, phải trấn định.

Dù sao đây cũng không phải là thân thể của mình, nhịn một chút, giữ mạng quan trọng hơn.

Khó khăn lắm mới bình ổn lại tâm trạng, nhưng chờ mãi cũng không thấy ai đến, y đứng dậy đi hai bước thả lỏng gân cốt, buồn bực dồn nén lên cổ, lại “Phì” một tiếng rồi tản đi.

Bỏ đi, nếu không thể nhẫn nhịn vậy thì phản kháng đi!
Tiết Vân Chu thở sâu một hơi, đánh giá từ trên xuống dưới từng ngóc ngách trong phòng, muốn tìm vài đồ vật sắc bén để chuẩn bị đối phó với bất kì tình huống nào xảy ra.

Hừm, giá cắm nến có thể đâm chết người, bình hoa có thể đập chết người, hồng trù có thể xiết chết người, thậm chí bình sứ trong tay áo cũng có thể độc chết người…!
Hừ hừ, vẫn nên giữ khoảng cách với Hầu phủ thì hơn.

Nhiếp chính vương phủ ồn ào náo nhiệt cả ngày cũng dần an tĩnh lại, Tiết Vân Chu vẫn vò đầu vắt óc nghĩ cách, Nhiếp chính vương Hạ Uyên đã sớm thay hỉ phục, sắc mặt bình tĩnh ngồi trong thư phòng, trên bàn xếp chồng chất sổ con, nghiêm túc xem sổ dưới ánh nến.

Triều đình vào thời kì Thái Tổ, Đột Lợi bị đuổi đến vùng đất cực lạnh này tro tàn cháy lại, vài năm nay ở phương Bắc thường xuyên tổ chức vài cuộc du kích quấy rối nhỏ lẻ, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, khiến cho dân chúng biên cương và tướng sĩ thủ thành thương vong nghiêm trọng.


—— Rất khó giải quyết!
Vùng Giang Nam tham quan ô lại hoành hành, tiền bạc chật túi đến nỗi đi không nổi, rõ ràng dân chúng thu hoạch không tồi, lại nghèo đến nỗi hận không thể xẻ thịt bản thân chần qua nước sôi để ăn.

Có người chạy đến kinh thành cáo trạng với Hoàng đế, còn chưa kịp mở miệng đã bị bắt lại ném vào đại lao.

—— Cực kì hoang đường!
Trung Nguyên phía Tây đất đai cằn cỗi, triều đình phát tiền cứu tế xuống dưới khắc phục thiên tai, chỉ có con số lẻ là được dùng đúng chỗ, khoản tiền còn lại chẳng biết đã đi đâu.

Người chết đói khắp nơi, dân chung giận dữ phất cờ khởi nghĩa, triều đình phái đại quân đi trấn áp, thủ đoạn so với đối phó Đột Lợi không biết tàn nhẫn ngoan độc hơn bao nhiêu lần.

—— Thực bi ai!
Tất cả chỗ sổ con này đều là tìm được từ khắp nơi, có những cuốn thậm chí từ hơn một năm trước, tiếc là trên đó không có bất kì phê chuẩn gì.

Nhiều vấn đề như vậy triều đình lại làm như không thấy.

—— Cục diện hỗn loạn!
Tổng quản Vương phủ Hà Lương Tài rón rén đi vào thư phòng, trong lòng âm thầm nói Vương gia mấy tháng gần đây không biết tại sao tính tình đột nhiên thay đổi, nhưng trên mặt cũng không dám có biểu tình gì, chỉ khom lưng cẩn thận nói: “Vương gia, không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi rồi.”
“Ừm…” Hạ Uyên cau mày gật đầu, hoàn toàn không nghe vào tai.

Hà Lương Tài đứng đợi một lúc lâu, muốn nhắc hắn lần nữa, lại sợ chọc giận hắn sẽ bị phạt đánh, nhưng nếu lỡ chính sự thì rốt cục vẫn trách tội đến đầu mình, bị đánh sợ là cũng không tránh khỏi.

Hầy…!Ai bảo ông số khổ, phải hầu hạ một chủ tử sớm nắng chiều mưa giữa trưa sấm chớp như vậy chứ!
Hà Lương Tài đánh cược tính mạng lau lau mặt, mỉm cười: “Vương gia, đến giờ nghỉ ngơi rồi!”
Hạ Uyên bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông, thu hồi ánh mắt: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta xem xong sổ sách rồi nói sau.”
Hả?
Má ơi! Ngài còn ngồi đây ta nào dám đi nghỉ ngơi?
Hà Lương Tài cười khổ: “Vương gia, ngài quên rồi sao, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, Vương phi còn chờ ngài vào động phòng đó!”
Thân thể Hạ Uyên cứng đờ, trầm mặc một lát mới nói: “Ta ngủ thư phòng.”
Hà Lương Tài: “!!!?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.