Đọc truyện Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh – Chương 99: Là Của Tôi
Nửa đời trước, tài sản Lục Hàm Châu nắm trong tay nhiều vô kể, mà không có cái nào cho hắn cảm giác “đây là của mình” rõ ràng như thế
Kiều Tẫn vừa nói câu này, dường như chuẩn xác mà khảm vào cảm giác kia, vừa khớp, hoàn chỉnh.
Không chỉ có một lần hắn được người khác nhắc nhờ nếu như làm việc như này sẽ bị mọi người xa lánh, hắn cũng chẳng sợ cô đơn, nhưng từ khi có Kiều Tẫn, hắn mới hiểu được cảm giác có người giao phó hết thảy cho mình.
Khi đã thấy được ánh nắng mặt trời, làm gì có ai muốn quay về vực sâu tối tăm.
Lục Hàm Châu và Kiều Tẫn ở lại Chu gia ăn sáng xong mới đi, sau khi về đến nhà đã là trưa, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cửa.
“Anh Chúc Xuyên tới đây làm gì thế?”
Lục Hàm Châu nhìn lướt qua xe Chúc Xuyên, “Ngoại trừ ăn chực tên đó còn có thể làm gì nữa.”
Kiều Tẫn xuống xe, đi tới nhìn vào trong xe, Chúc Xuyên đang nằm gác trên lên ghế chơi game.
“Cốc cốc.”
Người bên trong nghe thấy âm thanh, một tay ấn ấn điện thoại, một tay khác mở cửa sổ xe, đầu không ngẩng mà nói: “Chờ một chút nha chị dâu.”
“Đừng để ý.” Lục Hàm Châu đi tới, không nói lời nào ôm lấy Kiều Tẫn đi vào nhà.
Chúc Xuyên chơi xong một trận, tắt điện thoại mở cửa xe, âu phục mỏng khoác hờ trên vai, tay đút túi quần, cà phất cà lơ đi theo sau, trong miệng còn ngậm điếu thuốc.
“Tắt thuốc.”
Chúc Xuyên vốn cũng chưa đốt nghe vậy trực tiếp phun vào thùng rác, ngồi vào bàn gõ một cái nói, “Chị dâu, cho một cốc bích loa xuân*.”
*Trà Bích loa xuân (碧螺春): Trà Bích La Xuân (có người gọi là Bích Loa Xuân) khi xưa còn có tên là “Hách Sát Hương Nhân”.
Nguồn gốc: Núi Động Đình có khí hậu ôn hòa, thiên nhiên ưu đãi, thổ nhưỡng tơi xốp, kết hợp Thái Hồ mênh mông, sương mù dày đặc, rất tốt cho cây trà sinh trưởng.
Phía đông núi Động Đình có đỉnh Bích La, cây trà mọc hoang dã trên vách đá dựng đứng.
Người dân trong vùng thường tới hái lá về uống.
Một lần, vào tiết hái trà, mọi người lên núi, thấy cây trà cành lá xum xuê, ai cũng thi nhau lấy, giỏ tre đựng không đủ, bèn giắt thêm vào ngực áo.
Lá trà ấp vào ngực, gặp hơi nóng tỏa ra từ cơ thể, phát ra hương thơm kỳ lạ.
Mọi người nhất loạt thốt lên: “Nhân hương”.
Từ đó về sau, mỗi lần hái trà, người ta không dùng giỏ tre mà đều ôm vào ngực.
Vùng này có người tên là Chu Chính Nguyên rất giỏi pha chế trà “Nhân hương”.
Một hôm Hoàng đế Khang Hy du ngoạn Thái Hồ, ông bèn dâng lên chén trà “Nhân hương”, nhà vua uống thử thấy quá ngon, lại cảm thấy tên gọi không xứng và chưa đủ ưu nhã, liền đổi thành “Bích Loa Xuân”.
(Nguồn: teatriviet.com)
Kiều Tẫn trầm mặc nửa giây, gật đầu.
Lục Hàm Châu rất thích uống trà, trước đây hắn đã từng học cách pha trà rất kĩ càng.
Lục Hàm Châu ngồi đối diện Chúc Xuyên, tay gõ bàn một cái, “Nói chuyện cho cẩn thận, cậu vừa từ vại rượu đi ra đấy à, đòi hỏi bích hoa xuân cái gì.
Kiều Kiều, cho cậu ta một cốc nước sôi.”
“Chị dâu! Em muốn bích hoa xuân cơ!”
Kiều Tẫn đang đun nước bên bàn trà, đang bốc lá trà, nghe vậy ngẩng đầu cười, “Biết rồi.”
Chúc Xuyên tựa lưng vào ghế nhìn Kiều Tẫn thêm vài giây, “Ây da, đồng nhân bất đồng mệnh*, lão già khó tính như cậu mà cũng được ông trời ban xuống cho một tiểu khả ái như thế.”
*Đồng nhân bất đồng mệnh (同人不同命): Kiểu là anh và tôi cùng có tiền nhưng anh biết cách tiêu tiền còn tôi thì không biết á.
“Hâm mộ?”
“Đúng đấy, hâm mộ muốn chết.” Chúc Xuyên chồng cằm ngắm Kiều Tẫn, dường như tự lẩm bẩm nói: “Ầy lão súc sinh, nhóc con tương lai nhà cậu cũng gọi tôi là ba nuôi, được không?”
“Mơ tiếp đi.” Lục Hàm Châu đạp vào ghế của Chúc Xuyên một cái, “Có chuyện gì thì nói luôn đi, nhìn nữa tôi móc mắt ra bây giờ.”
Chúc Xuyên thu mắt lại, ngồi thẳng người, lúc này mới có chút dáng dấp người trưởng thành.
Lục Hàm Châu cũng sắp quên mất, cái tên giơ tay nhấc chân đều có thể tỏa ra hương vị hồng lâu này ngày xưa là một đại tá cao cao tại thượng, cởi quân trang ra trông chẳng khác đám công tử bột là bao.
“Đúng rồi, phía bên tôi không dám trắng trợn nhúng tay vào vụ án này, miễn cho thời điểm cần thì chứng cứ lại mất hiệu lực, chỉ có thể giúp những thứ này.” Chúc Xuyên lấy ra một cái USB từ trong túi áo âu phục, đưa đến trước mặt Lục Hàm Châu.
“Thân thể Lục lão không thể khỏe mau được, tôi đoán lão có thể sẽ không chống cự được đến lúc kết án cho nên chỉ có thể làm cho bên chỗ kia đẩy nhanh tiến trình, không nhúng tay không được.”
“Cảm ơn.”
Chúc Xuyên chưa từng thấy Lục Hàm Châu nói từ cảm ơn thành khẩn như vậy, quen biết hắn đã nhiều năm, chỉ thấy hắn là người luôn sống vì lợi ích, có cho có trả, không pha tạp bất kì cảm xúc gì.
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, bao quanh lấy người cậu thành một vầng sáng.
Xem ra đứa nhỏ này thực sự đã làm Lục Hàm Châu thay đổi không ít.
Hắn rõ ràng là một người sống bằng da bằng thịt, mà lăn lộn trong sóng gió, mưu kế làm cho hắn sống như thể một người máy, lạnh băng không chút cảm xúc.
“Được rồi, xe thể thao cậu cũng đã đưa tôi…!Tuy là tôi tự mình thắng nhưng mà vẫn tiêu tốn của cậu không ít rồi.” Chúc Xuyên thở dài nói: “Tiếc quá, giờ không thể lái xe cũng không thể uống rượu được nữa.”
Lục Hàm Châu ngẩn ra, “Có chuyện?”
Chúc Xuyên thở phào một hơi, giả vờ thoải mái cười, “Tôi phải về rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
“Nhanh cái gì nữa? Một năm rồi, quân hàm cũng sắp bị tước đi rồi, chỗ đó cũng gần đến lúc rồi, còn nữa…” Chúc Xuyên dừng một chút, không nói nốt đoạn còn lại.
Lục Hàm Châu hơi nâng mày, “Chiến hạm không đủ người sao?”*
*Chiến hạm đó mọi người, chắc là cái hệ liệt của Bạc Hành Trạch (?) với Chúc Xuyên là đúng rùi, nó đề là tinh tế hay sao ý.
Chúc Xuyên đặt hai tay trên bàn, “Thời đại hòa bình, làm gì có ai muốn có chiến tranh.”
Thời điểm Kiều Tẫn bưng trà ra Chúc Xuyên đã rời đi rồi, cậu đặt hai tách trà trên bàn, nghi hoặc hỏi: “Anh Chúc Xuyên đâu ạ?”
“Đi rồi.”
“Sao lại đi nhanh như vậy, không phải còn nói muốn uống bích loa xuân sao? Thật giống anh mà, đồ lừa gạt, bảo pha rồi lại không uống.”
Lục Hàm Châu nhìn khói trà bốc lên nghi ngút mang theo chút hương thơm nhàn nhạt, bên tai là những lời oán giận không chút công kích của Kiều Tẫn, mỉm cười nhấp một ngụm trà, “Đúng rồi Kiều Kiều, chiều tôi phải đi đến công ty một chuyến, em ở nhà một mình được không?”
Kiều Tẫn vừa nhận lấy tách trà trên tay Lục Hàm Châu, nghe thấy lời này vội vàng nói: “Anh đi đi, chiều nay Chu Tố đến chơi với em.”
“Được.”
Hắn đáp ứng như vậy làm Kiều Tẫn không khỏi sửng sốt, sao lần này hắn không ăn dấm nữa? Dựa theo kịch bản bình thường, đáng ra hắn phải dựng thẳng lông mày nói “Không cho đến!” Sau đó sẽ kéo cậu qua ôm hôn một trận.
Không thích hợp.
“Kiều Tẫn, Kiều Tẫn?” Lục Hàm Châu liên tục hô to hai tiếng mới gọi được cậu trở về, nhìn gò má cậu ửng đỏ trong lòng liền bắt đầu cân nhắc.
Ăn dấm trên giường là tình thú, nếu mấy chuyện này cũng ăn dấm thì gọi là cưỡng bức, Kiều Tẫn cũng nên có bạn bè riêng của mình.
Hắn sủng Kiều Tẫn đương nhiên cũng không quên phần tôn trọng tối thiểu.
“Được rồi, tôi lên thay quần áo.” Lục Hàm Châu cao giọng gọi dì Lý nói, “Kiều Kiều chưa ăn chưa, dì xem rồi làm một chút đồ ăn.” Nói xong liền dặn dò Kiều Tẫn, “Tối nếu tôi kịp sẽ về ăn cơm cùng em, nếu như không kịp em cũng không cần chờ tôi quá lâu, biết chưa?”
Kiều Tẫn đi theo hắn lên lầu, một bên hỏi: “Anh không ăn trưa sao?”
“Đến công ty ăn, tôi đi tắm.”
Kiều Tẫn chạy vào phòng, mở tủ tìm cho hắn áo sơ mi, lúc đưa vào mặt đỏ bừng nói, “Quần áo, quần áo ở trong hộc tủ.”
“Bảo bối, nhìn nhiều lần như vậy sao mặt vẫn đỏ? Lại đây.”
Kiều Tẫn xoa mặt, khẽ hít một hơi, vừa bước tới đã bị hắn lôi qua, nước từ vòi hoa sen chảy xuống, cậu kinh ngạc theo phản xạ ôm chặt lên Lục Hàm Châu.
Tường lạnh lẽo, nước cũng hơi lạnh, chỉ có Kiều Tẫn là nóng.
“Đàn anh…!Không phải anh có việc ở công ty sao?”
“Đút em ăn no rồi đi cũng không muộn, sáng nay em trách tôi, để tôi kiểm tra nơi đó một chút nếu chưa no đảm bảo sẽ đút no.”
Kiều Tẫn bị nước từ vòi chảy xuống không mở nổi mắt, lắc lắc đầu tránh dòng nước gian nan nói: “Không phải, vẫn còn đầy mà.”
Lục Hàm Châu sao phải quan tâm cậu có no thật hay không, “Không tươi, đút cái mới đi.”
Kiều Tẫn đứng không vững, vòng eo dẻo dai bị hắn ngắt lấy, mười ngón tay chặt chẽ nắm lấy cánh tay Lục Hàm Châu, như nhẫn nại lại như sắp không chịu nổi.
“Đừng bắt nạt em mà…”
Lục Hàm Châu bị một tiếng khóc lóc xin tha này câu đến hồn cũng sắp bay mất, dưới vòi hoa sen như bốc lên khí nóng, hơi nóng làm cho mắt hắn đỏ ngầu.
“Kiều Kiều, khóc cho tôi nghe, tôi muốn nghe em khóc.”
Lúc đi ra, Kiều Tẫn thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng, đầu ngón tay còn hơi run run.
“Ăn no chưa?”
Kiều Tẫn không muốn để ý đến hắn, hắn ỷ vào tường trong nhà cách âm tốt, làm cho cậu kêu đến khàn cổ, càng xin càng làm mạnh.
Lục Hàm Châu biết mình làm sai, làm nhóc con của hắn tức giận, cúi đầu hôn cậu một cái, ôn nhu dỗ: “Bảo bối, giúp tôi thắt cà vạt được không?”
Kiều Tẫn nhắm mắt không thèm phản ứng.
“Ầy, vậy tôi phải tự thắt rồi.” Lục Hàm Châu dừng một chút, dường như nhớ tới chuyện gì nói, “Lần trước Ninh Lam còn khen cà vạt tôi thắt rất đẹp, tôi nói là Kiều Tẫn giúp tôi thắt.
Hôm nay hẳn là lại xấu như trước kia rồi.”
Kiều Tẫn biết rõ hắn đang lừa mình, hắn thắt không hề xấu chút nào, ánh mắt vô cùng đáng thương mà lên án hắn, “Trướng.”
Lục Hàm Châu nắm nhẹ lấy cằm cậu.
“Đau.”
Đầu ngón tay Lục Hàm Châu khẽ mân mê môi cậu, “Chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đau.”
Lục Hàm Châu đưa tay chỉ chỉ, “Chỗ này thì sao?”
Kiều Tẫn nhìn xuống, thấy chỗ hắn chỉ lập tức hất tay hắn, cả người nóng bừng lên, “Anh….!Anh, sao chỗ đó cũng muốn ăn chứ!”
Lục Hàm Châu cười, ghé vào tai cậu nói, “Như vậy đã kêu đau rồi? Chờ đến khi em mang thai, lúc tắc sữa còn cần phải mát xa để khai thông nữa, đến lúc đó còn đau hơn.”
Kiều Tẫn mở lớn mắt, “Cái gì!”
Lục Hàm Châu mỉm cười đứng lên, tự mình vài bước gọn gàng thắt cà vạt, cầm lấy âu phục mặc lên, cuối cùng hôn cậu một cái, dặn dò: “Nếu Chu Tố tới tìm thì ở nhà chơi thôi, đừng ra ngoài, nếu thật sự muốn đi phải gọi cho tôi trước để tôi gọi người đưa em đi, biết chưa?”
Kiều Tẫn đang chôn mặt trong chăn, ngoan ngoãn đáp, “Vâng.”
Lục Hàm Châu vừa đi, Chu Tố đã đến, được dì Lý chỉ dẫn tự mình chạy lên lầu hai, gõ cửa gọi, “Kiều Tẫn, tớ vào được không.”
Đúng lúc Kiều Tẫn mới vừa thay quần áo, thắt xong hai cúc, Chu Tố chuẩn xác nhìn được dấu vết hồng hồng chồng chéo lên nhau, bật thốt lên: “Mẹ nó, hòa thượng hóa duyên tiến vào đạo quan*, mạo phạm mạo phàm.”
*和尚化缘进道观: Tui ko hiệu tui ko hiệu tui ko hiệu.
Cơ mà tui nghĩ là hòa thượng sa chân đi vào chốn lầu xanh =)).
Kiều Tẫn luống cuống tay chân cài cúc, giấu đầu hở đuôi kéo tay áo, “Cậu tới rồi à.”
Chu Tố giả vờ giả vịt che mắt, khóe miệng không che giấu nổi ý cười, “Không phải chứ, chắc Kiều mỹ nhân đây mệt muốn chết rồi.”
“Cậu đừng nói linh tinh.” Kiều Tẫn ngửi một chút, luôn cảm thấy trong phòng có hương vị của cậu và Lục Hàm Châu hòa quyện với nhau, vội đẩy Chu Tố ra ngoài, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Chưa, định đến rủ cậu ra ngoài ăn đó, cậu muốn ăn gì?”
Kiều Tẫn nhớ đến lời Lục Hàm Châu dặn, hơn nữa cậu cũng không quá thích đến những nơi đông người, liền nói: “Chúng ta ăn ở nhà đi, dì Lý làm cơm rồi.”
Chu Tố tùy tiện không có quá nhiều yêu cầu với việc ăn uống lắm, nghe vậy cũng đồng ý gật đầu một cái: “Cũng được.”
Dì Lý bưng thức ăn lên bàn, đủ loại màu sắc, lấy cơm cho hai người xong mới bưng món canh cuối cùng lên.
Chu Tố bưng bát ăn như hổ đói chín tháng mười ngày, Kiều Tẫn nhớ đến chuyện vũ đoàn Chu Tố nói hôm qua liền hỏi: “Chuyện vũ đoàn kia thế nào rồi, cậu có định đi không?”
“Đi cái gì mà đi, chỗ đó không phải vũ đoàn, tớ xem bên đó cũng nên đổi tên đi, gọi là đầm rồng hang hổ* còn được nữa kìa.” Chu Tố nhai nốt cơm trong miệng, uống một húp canh nói tiếp: “Đoàn ấy có một phó đoàn như tên thần kinh ý.”
*Đầm rồng hang hổ: Kiểu nơi nguy hiểm á.
“Sao vậy?”
“Người xưa có nói một câu rất hay, ba mươi như sói bốn mươi như hổ, năm mươi ngồi không cũng có thể thấm đất*.” Chu Tố nói một hồi lại nghiến răng nghiên lợi, “Phó đoàn kia mới ba mươi tuổi liền dám đứng hút gió*, có bệnh, tớ liền đánh cho hắn một cái.”
*Ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, năm mươi đứng hút gió, ngồi thấm đất (三十如狼,四十如虎,五十坐地能吸土): Kiểu ham muốn tình dục tăng theo thời gian (?).
Chu Tố tính tình nóng nảy, người bị đánh nhiều vô kể, trước đây khi Khương Phi còn hay chọc ghẹo Kiều Tẫn, mặc kệ gia thế nhà gã, đều là Chu Tố ra tay bảo vệ Kiều Tẫn.
Sau khi Khương Phi đi nước ngoài, Chu Tố cũng đánh nhau ít hơn trước, Kiều Tẫn thiếu chút nữa đã quên mất tính tình hở tí là đánh người của bạn mình.
“Người đó…!Quấy rầy cậu sao?” Kiều Tẫn cẩn thận suy đoán.
Chu Tố nghĩ tới đây liền tê cả da đầu, nắm chặt đũa xua tay: “Tự tin về tớ một chút đi, cái tên lưu manh đó như kiểu tám đời chưa thấy người sống, cả một beta như tớ cũng muốn động tay động chân.”
Kiều Tẫn há miệng, không dám tin, vẫn là cẩn thận hỏi lại: “Cậu đánh người kia sao, đánh như nào?”
Chu Tố gắp một miếng sườn, mạnh mẽ cắn xuống, “Chưa phế hắn coi như cho tổ tiên nhà hắn chút mặt mũi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cho tui một cơ hội đi mà, tui muốn làm người tốt.