Đọc truyện Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh – Chương 104: Hoàn Chính Văn
Lục Bình Ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu.
Lục Hàm Châu không để ý đến anh, dắt tay Kiều Tẫn đi, lực tay rất lớn làm cổ tay cậu đỏ ửng, Kiều Tẫn cũng không giãy ra, mặc hắn nắm, chờ ra đến cửa mới khẽ gọi một tiếng, “Đàn anh ơi.”
“Có chuyện gì vậy em?” Lục Hàm Châu dừng bước cúi đầu nhìn mới phát hiện cổ tay cậu bị mình nắm đến đỏ ửng, vội buông tay ra, “Có đau không em?”
Kiều Tẫn khẽ lắc đầu, cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như nào chỉ đành rũ mắt xuống không nói gì.
Lục Hàm Châu xoa mặt cậu, “Em sợ sao?”
“Không phải đâu.”
“Khiến em trải qua nhiều thứ như vậy, nếu như không có tôi em sẽ vui vẻ theo đuổi đam mê múa ba lê, làm những chuyện em mong ước, sau đó…”
Kiều Tẫn đặt tay lên môi hắn ngăn hắn nói tiếp, xét theo tính cách Lục Hàm Châu, hắn không thể nào nói ra những lời này chỉ là hôm nay nhìn thấy kết cục của Lục Dương Huy, lại còn phải gặp Lục Bình Ngôn làm cho hắn không khỏi nhớ đến một câu.
Nếu như hắn không tồn tại trên đời này, Lục Dương Huy và Dương Cần không sinh ra thù oán, Kiều Tẫn không bị tử kỷ, Lục Bình Ngôn không mất đi đôi chân và Tôn Khang Hoa sẽ không chết.
Nếu như hắn không được sinh ra, sẽ có rất nhiều bi kịch không xuất hiện.
.
ngôn tình hài
Kiều Tẫn sợ hắn nói tiếp nên không dám buông tay ra, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn nói: “Nhưng em không muốn như vậy, nếu như thế giới này không có anh, vậy em cũng không muốn sống tiếp nữa.”
Lục Hàm Châu ngây ra giây lát.
Kiều Tẫn xoa nhẹ lông mày hắn, “Xoa một cái là sẽ không còn khó chịu nữa nha.”
Lục Hàm Châu cười cười thở dài, “Em đang dỗ trẻ con đấy à.”
Kiều Tẫn nháy mắt một cái, lấy một viên kẹo ở trong túi bóc ra cho vào miệng hắn, học theo bộ dạng lúc mắng người của hắn, giả vờ hung dữ: “Mau gọi baba!”
Lục Hàm Châu nhíu mày, ôm lấy eo cậu nhẹ uy hiếp, “Gọi gì cơ?”
Kiều Tẫn không trả lời, lại học hắn hay trêu trọc mình, hôn lên môi hắn, “Ngoan, để tui thử xem kẹo vị gì.”
Lục Hàm Châu, “Nhóc con dám câu dẫn tôi, cậy ở đây là trước cửa tòa án nên nghĩ tôi không dám làm gì em à.”
Kiều Tẫn thuận miệng liếm một cái, “Phải.”
Lục Hàm Châu gõ nhẹ trán cậu, “:úc mới gả cho tôi chỉ cần nhìn thấy tôi là đã sợ đến run chân rồi, giờ thì sao nào, càng ngày càng lớn mật.”
Kiều Tẫn bị hắn trêu liền có chút thẹn thùng.
“Sao em lại sợ tôi như vậy? Lúc còn bé có ấn tượng gì về tôi à?”
Hai má Kiều tẫn ửng đỏ, nhỏ giọng giải thích rằng là do mình nghe Dương Cần và Phùng Ngọc Sinh nói về Lục Hàm Châu cho nên mới mơ thấy ác mộng đáng sợ rồi từ đó về sau liền sợ luôn người này.
Lục Hàm Châu trầm mặc vài giây, “Mơ bị tôi đánh đập sao?”
Kiều Tẫn híp mắt cười, “Ai bảo anh tiếng xấu vang dội, anh không được trách em đâu nha.
Nếu mà anh ôn nhu như giáo sư Phó thì em sẽ không sợ anh, cũng sớm…”
“Sớm làm gì?”
Kiều Tẫn tự biết mình lỡ lời, không dám lên tiếng nữa.
Lục Hàm Châu càng ngày càng khó đoán, mỉm cười nhìn Kiều Tẫn, vuốt ve vành tai cậu, thấp giọng như tuyên án mà nói: “Vậy tôi đây cũng muốn xem xem giấc mơ kia khủng bố đến mức nào.”
Kiều Tẫn có dự cảm không lành, “Anh muốn làm gì?”
Lục Hàm Châu nói: “Tái diễn cảnh trong mơ.”
Vụ án này liên quan đến rất nhiều người, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, phải điều tra rất lâu mới ra được kết quả, cũng may cuối cùng đã có thể trả lại những người đã mất một chút công bằng.
Lục Hàm Châu chính thức nắm trong tay quyền sở hữu Lục thị, Lục Bình Ngôn chìa tay về phía hắn, “Trả lại Lục thị cho cậu được rồi.”
“Không phải là anh trả, là tôi tự mình lấy lại.”
Lục Bình Ngôn cười, “Tùy cậu đi, nói chung không quan trọng là cậu có tin hay không nhưng ngay từ đầu anh chưa hề có ý tranh Lục thị với cậu, cậu cũng biết anh không hề có hứng thú với việc làm ăn.
Kể cả sau này cậu coi anh như người ngoài cũng được, không vấn đề gì.”
“Rảnh rỗi quá lại đi nghi ngờ người khác à?”
Lục Bình Ngôn biết hắn đang châm chọc, không để ý mà cười, “Có nghi ngờ ai cũng không dám nghi ngờ Lục tổng đây, cậu nói đúng, anh nợ Mặc Mặc, sau này sẽ bồi thường.”
“Anh bồi thường bằng cái gì?” Lục Hàm Châu không nể nang ai, ngồi trên ghế tổng giám đốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Bình Ngôn ngồi trên xe lăn, “Anh vẫn cảm thấy còn kịp à? Anh có hiểu Mặc Mặc nghĩ gì không? Anh có biết tại sao thằng bé chỉ ngoan ngoãn trước mặt anh, sau lưng lại nghịch ngợm gây sự không? Anh chỉ biết ngày Mục Sương Lam sinh Mặc Mặc anh ta muốn rời bỏ anh mà thôi, anh có biết thằng bé đã một mình đi mua bánh sinh nhật cho nó không?”
Lục Bình Ngôn câm nín.
Lục Hàm Châu cười lạnh, “Thằng bé mua bánh sinh nhật không phải để chúc mừng sinh nhật mà năm nào nó cũng ước cha nó có thể yêu thương nó hơn một chút, rồi cái người sinh ra nó cũng sẽ trở về với nó, một nhà ba người cùng đón sinh nhật.”
Lục Bình Ngôn hơi cay mắt, “Mặc Mặc…!nói như vậy thật sao?”
Lục Hàm Châu thu mắt, “Nó không nói với tôi, nó nói với Kiều Tẫn, nó còn muốn Kiều Tẫn sinh cho nó một đứa em gái, nói nhất định có thể bảo vệ em gái, không để cho em gái bị bắt nạt, nó cũng sẽ không phải chơi một mình.”
Lục Bình Ngôn há miệng, Mặc Mặc trong lòng hắn chỉ là một vài hình ảnh hai vai đeo quai cặp, ngoan ngoãn gọi ba ba, ăn cơm lúc nào cũng nhai cẩn thận, đi thi lần nào cũng đứng thứ nhất chưa bao giờ ngỗ nghịch một lần nào.
“Thằng bé vô ý khiến Mục Sương Lam xảy ra tai nạn, anh không cần biết đúng sai tát thằng bé, phạt nó ngồi trong phòng suy nghĩ, anh xem Lục Mặc bây giờ có khác gì tôi ngày trước không.”
Lục Bình Ngôn trầm mặc, cả phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, Lục Hàm Châu cũng không vội đuổi người, ngồi trên bàn làm việc yên lặng nhìn người đối diện.
Một lúc lâu sau.
Lục Bình Ngôn thở dài một hơi, “Hàm Châu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi đã mắng cho anh tỉnh ra à?”
“Ừ, cảm ơn cậu đã mắng anh.” Lục Bình ngôn ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu, “Nhưng mà anh thấy hình như cậu cũng đang trút một phần tức giận cá nhân lên người anh, mắng anh rất thuận miệng.”
Lục Bình Ngôn lại nói: “Cha làm nhiều chuyện như vậy anh thay ông ấy xin lỗi cậu, bây giờ ông ấy cũng đã nhận được trừng phạt thích đáng rồi.
Anh cũng không xin cậu tha thứ cho ông ấy, chỉ mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai anh em ta.”
Lục Hàm Châu: “Anh hai, nếu không phải vì đôi chân này của anh tôi đã sớm đánh anh rồi.”
Lục Bình Ngôn cười khẩy, “Cậu đòi đánh thắng anh? Hồi bé có lần nào anh không nhường cậu không.”
Anh em hai người nhìn nhau cười.
Lục Bình Ngôn xoay xe lăn, giơ tay vẫy vẫy, “Đi đây.”
Kiều Tẫn không có tiết nên được ở nhà, sáng sớm tiễn Lục Hàm Châu đi làm liền lên lầu luyện múa.
Đến buổi trưa lại rơi xuống một vị khách không mời mà đến làm cậu vô cùng hồi hộp không biết phải làm sao.
Cậu mở cửa đi ra, hơi thấp thỏm chào: “Chào Lục phu nhân.”
Khuôn mặt Chu Uyển Dung cứng đờ, ngón tay ghì chặt lấy túi da, vô cùng lúng túng với cách xưng hô này, chỉ đành gượng gạo cười, “Kiều Kiều đấy à, Hàm Châu có nhà không con?”
Kiều Tẫn đáp: “Anh ấy đi làm rồi ạ, phu nhân tìm anh ấy có chuyện gì sao ạ? Nếu tiện có thể nói cho con biết chờ đến chiều anh ấy về con sẽ chuyển lời giúp phu nhân.”
Chu Uyển Dung vội vàng nói: “Không, đừng để cho nó biết mẹ tới tìm con.”
Kiều Tẫn có chút nghi ngờ.
Chu Uyển Dung lung túng quay mặt đi, “Hôm nay mẹ tới đây là, là muốn làm hòa cùng hai đứa, mẹ biết trước đây mẹ đối xử không tốt với con, con có thể tha thứ cho người mẹ chồng này được không?”
Kiều Tẫn nhất thời không hiểu, “Dạ?”
“Mẹ biết các con đang trách mẹ nhưng mẹ cũng chỉ là không có cách nào khác, phận phụ nữ như mẹ còn có thể làm gì được.” Chu Uyển Dung nói được vài câu lại bắt đầu khóc lóc, không thèm để ý lớp trang điểm bị nhòe đi nắm chặt lấy tay Kiều Tẫn, “Kiều Kiều, mẹ hối hận rồi, sau này mẹ sẽ bồi thường các con, tha thứ cho mẹ được không con?”
Kiều Tẫn đột nhiên bị người khác nắm cổ tay, không biết phải làm gì, “Lục phu nhân…!Xin hãy bình tĩnh.”
“Hàm Châu nó rất nghe lời con, con chỉ cần khuyên nó một chút, khuyên nó tha thứ cho mẹ được không? Mẹ thật sự rất hối hận.” Chu Uyển Dung gắt gao nắm lấy tay Kiều Tẫn không chịu buông, khăng khăng muốn cậu đáp ứng yêu cầu của mình.
Cổ tay Kiều Tẫn bị móng tay bà cứa vào hơi đau, không thể tránh ra lại cũng không muốn Lục Hàm Châu đáp ứng, đành nhẫn nhịn, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Lục phu nhân, chuyện này phu nhân nên trực tiếp nói với anh ấy, con…”
Chu Uyển Dung phát hiện móng tay cứa vào cổ tay Kiều Tẫn tạo ra một vệt máu, vội vã buông lỏng tay, “Xin lỗi mẹ, mẹ không cố ý, còn có sao không?”
Kiều Tẫn lắc đầu, “Con không sao.”
Chu Uyển Dung lau mặt, thở phào một hơi giả vờ thoải mái, “Vậy mấy ngày nữa mẹ quay lại, mẹ đi đây.”
Kiều Tẫn: “Phu nhân không vào nhà chơi một lúc ạ?”
Chu Uyển Dung dừng lại, quay lưng về phía Kiều Tẫn nói: “Không được, mẹ nghe nói các con muốn tổ chức lễ cưới, mẹ không có tư cách tham dự, chỉ đến chúc các con hạnh phúc thôi.”
Kiều Tẫn mở miệng, ngơ ngác nói: “Cảm ơn.”
Bắt đầu từ năm trước Chu Uyển Dung đã già đi trông thấy, khuôn mặt vốn tinh xảo căng bóng giờ có vài ba nếp nhăn, ngay cả bóng lưng cũng chỉ giống như những người phụ nữ trung niên bình thường, không còn dáng vẻ cao cao tự tại trước đó nữa.
Giờ này năm ngoái, bà còn khịt mũi coi thường cuộc hôn nhân này, cảm thấy Lục Hàm Châu xứng đáng có được nửa kia tốt hơn cậu.
Kiều Tẫn không ghét bà, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là quý.
Còn về phần có tha thứ hay không, cậu không muốn quyết định thay Lục Hàm Châu.
Cả ngày nay Lục Hàm Châu phải ở trong phòng họp, chỉnh đốn hết lại những quyết định lúc Lục Bình Ngôn điều hành công ty, sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Gần đến giờ tan làm lại có người gõ cửa, hắn không ngẩng đầu mà nói: “Vào đi.”
Người kia đẩy cửa đi vào, đứng một hồi không lên tiếng, Lục Hàm Châu có chút mất kiên nhẫn, “Chuyện gì, nói nhanh.”
“Em nhớ anh lắm.”
Ngón tay Lục Hàm Châu khựng lại, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Kiều Tẫn đang cười rạng rỡ, kinh ngạc nói: “Sao em lại đến đây?”
Kiều Tẫn đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, “Em đoán buổi tối anh phải tăng ca nên làm cơm với dì Lý đem đến đây cùng anh ăn.”
Lục Hàm Châu đặt bút xuống, tựa vào ghế thở phào một hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, “Lại đây để tôi ôm em nào.”
Kiều Tẫn ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn, xoa nhẹ huyệt thái dương cho hắn, “Mệt lắm không anh?”
Lục Hàm Châu nhắm mắt hưởng thụ vợ nhỏ xoa bóp đầu cho mình, trầm thấp “Ừm” một tiếng, “Vẫn ổn, chỉ là lâu rồi không làm nhiều như vậy, nhưng mà thấy em đến liền hết mệt.”
Kiều Tẫn cổ vũ hắn tiếp tục đấm bóp, một lát sau mới nhớ tới chuyện Chu Uyển Dung, nói: “Hôm nay mẹ anh tới nhà.”
Lục Hàm Châu mở mắt, “Bà ta tới làm gì? Có nói gì với em không?”
Kiều Tẫn vội vàng nói: “Không, không nói gì, bà ấy không nói gì với em, chỉ là đến để xin anh tha thứ.”
“Em trả lời thế nào?”
Lục Hàm Châu không dành một phần tình cảm nào cho Chu Uyển Dung, đối với hắn mà nói đây chỉ là người sinh ra hắn thôi.
Nhưng nếu Kiều Tẫn đã đồng ý vậy hắn cũng không muốn làm trái ý cậu.
Có tha thứ hay không, chỉ cần một câu thôi.
Kiều Tẫn nói: “Chuyện có tha thứ cho bà ấy hay không phải để anh quyết định, em không muốn quyết định thay anh.”
Lục Hàm Châu mềm lòng không thôi, ai dám nói Kiều Kiều nhà hắn ngốc, nhìn xem, vô cùng thấu hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
“Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết.” Lục Hàm Châu nắm tay cậu, kéo cậu đứng dậy, “Nhưng mà hôm nay tôi không tăng ca, dẫn em đi một nơi.”
Kiều Tẫn chỉ vào hộp đồ ăn, “Nhưng mà…”
“Tôi không tăng ca sẽ phải có người tăng ca.” Lục Hàm Châu cầm hộp đồ ăn dẫn cậu đi ra bên ngoài, đặt hộp đồ ăn lên bàn làm việc của Ninh Lam.
Ninh Lam sửng sốt vài giây, “Ôi ôi quý hóa quá, cảm ơn Lục tổng, cảm ơn phu nhân.”
Kiều Tẫn hơi ngượng ngùng trốn phía sau Lục Hàm Châu, Lục Hàm Châu nói: “May cho cô vẫn còn có thể “chạy án”, Kiều Tẫn xin được cho cô không bị trừ lương nhưng chuyện tăng ca vẫn phải làm.”
Mắt Ninh Lam tối sầm lại.
“Lời Lục Hàm Châu đáng tin thì ma cà rồng cũng biết tắm nắng.”
Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn đến đặt ở mộ Tôn Khang Hoa một bó hoa, nhìn bia mộ thấp giọng nói: “Tuy ông ta không tính là người tốt nhưng cũng không đáng bị coi là một kẻ ác, không cần biết người khác nói ông ta ra sao thì ít nhất ông ta cũng là ân nhân của tôi.
Nếu như không có Tôn Khang Hoa, năm đó tôi không dìu dắt nổi Lục thị.”
Kiều Tẫn chưa từng gặp Tôn Khang Hoa, mà bức ảnh trên bia mộ là một người vô cùng mạnh mẽ.
Lục Hàm Châu nói: “Tôi không sót bất kì thủ đoạn nào, thật ra là học được từ ông ta, Tôn Khang Hoa vừa là thầy vừa là bạn, ông ta dạy tôi rất nhiều điều.”
Kiều Tẫn cũng lạy bia mộ một cái, “Cảm ơn ông.”
Lục Hàm Châu, “Em cảm ơn ông ta làm gì?”
“Cảm ơn ông ấy đã giúp anh dìu dắt Lục thị.” Kiều Tẫn nghiêng đầu nhìn hắn, “Cũng cảm ơn ông ấy đã giúp anh trở nên như bây giờ, đàn anh của em là dịu dàng nhất trên đời này.”
Lục Hàm Châu trêu cậu, “Ai cũng thấy tôi máu lạnh vô tình cũng chỉ có mình em thấy tôi dịu dàng.”
Kiều Tẫn hất cằm: “Anh có ý kiến gì hả?”
Lục Hàm Châu hơi hạ thấp người, “Tôi nào dám phản đối em hả hoàng tử nhỏ của tôi.”
Kiều Tẫn mỉm cười, đi về phía ngọn núi, Lục Hàm Châu cũng chầm chậm đi cùng, nhìn bóng lưng gầy nhỏ mà cũng mỉm cười theo.
Chúc Xuyên nói, người như hắn kiểu gì cũng sẽ cô độc đến cuối đời, không nghĩ tới ông trời vẫn ban cho hắn một cái bảo bối quý giá như vậy.
Xem ra câu nói này cũng đúng, muốn thành công thì phải vất vả.
Khổ tận, cam đến.
Lục Hàm Châu đã đi qua bao chông gai, vượt qua bao sóng gió nên hắn biết, hắn phải quý trọng cái hạnh phúc này.
Kiều Tẫn vô cùng đối lập với hắn, cậu không hiểu những mưu kế kia, cũng không biết cân nhắc cho lợi ích của mình, chỉ có một tấm lòng chân thành xâm nhập vào trái tim hắn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên ngày hôm đó, thiếu niên lương thiện mặc dù sợ hắt nhưng vẫn can đảm vào bếp nấu canh giải rượu cho hắn, cũng nhớ đến hôm cậu thay hắn đi đàm phán với đối tác.
Lại nhớ lúc Kiều Tẫn nhận ra bản thân mình thích hắn, vừa chủ động vừa đáng yêu, sợ sệt cũng tốt, thẹn thùng cũng chả sao, cũng đều là vì yêu hắn nên mới trở nên dũng cảm, thậm chí lấy bờ vai gầy nhỏ đơn bạc kia chắn sóng gió cho hắn.
Từng quãng thời gian như một thước phim ùa về, tạo thành một bức họa hoàn chỉnh.
Lục Hàm Châu cất giọng: “Kiều Kiều.”
Kiều Tẫn quay đầu lại, ánh nắng chiếu lên người cậu làm hình ảnh cậu trong mắt Lục Hàm Châu như đang phát ra ánh hào quang, tuy không nhìn rõ vẻ mặt nhưng vẫn rất nhẹ nhàng nói, “Dạ?”
“Em đi chậm một chút, đàn anh sợ không đuổi kịp em.”
Kiều Tẫn chìa tay về phía hắn nói, “Vậy anh nắm lấy tay em đi, nắm lấy rồi sẽ không sợ bị mất.”
Lục Hàm Châu đi tới, nắm chặt tay cậu, “Phải.”
Nắm rồi sẽ không sợ mất.
Lục Hàm Châu quay đầu về phía sau nhìn một lúc rồi quay lại, hai người chậm rãi đi xuống núi.
Tôi giương buồm ở bể khổ, chờ đến lúc gặp em.
Kiều Tẫn.
.