Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 20: Quá Khứ Của Hắc Long


Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 20: Quá Khứ Của Hắc Long

Bàn xong chuyện giao dịch ở đảo gì đó, họ lại chuyển sang những chuyện khác. Cô ngồi nghe mà đau đầu. Chợt nghĩ ra một ý kiến hay nên lặng lẽ rời đi.

Một lúc sau cô trở lại, bưng theo một cái khay. Trên đó có dụng cụ pha trà và thêm mấy loại trà: thảo mộc, Long Đỉnh, và cả trà hoa cúc. Tất cả đều là loại thượng hạng. Cô đặt chúng xuống bàn, tỉ mỉ pha từng loại. Trước đây cô đã từng thấy chú Sỹ làm những bước pha trà đầy phức tạp* này, nhưng giờ mới có dịp thực hành. Vì có tí kinh nghiệm trong những chuyện này, nên cô cũng rất nhanh chóng làm chủ được tình hình.

* Pha trà theo kiểu mà Vương Dịch Thiên hay uống phải trải qua nhiều bước, chắt lọc được nước trà ngon và thanh nhất thì mới được. Còn loại bình thường khác, anh không bao giờ uống.

Sau khi pha xong từng loại, cô lại cho hai loại trà này, rồi hai loại trà kia trộn cùng rồi chắt lọc lại một lần nữa. Cô cười tủm tỉm trước thành quả của mình, ngon hay dở là do ý trời. Rồi cô cho vào ấm, rót vào bốn tách trà, nhẹ nhàng mời gọi. Tất cả dừng công việc lại, thưởng thức tách trà cô pha.

“Uhm, Lão Tứ à, đây đúng là một hương vị mới lạ.” – Hắc Hồng chép miệng khen ngợi, Hắc Hổ cũng gật đầu tán thành.

“Không tệ.” – Vương Dịch Thiên vừa nhâm nhi vừa bình phẩm. Phỉ Phùng Lam bĩu môi vì anh không thể nói lời nào có thành ý hơn một tí.


Loading…

“Em pha trà Long Đỉnh, hoa cúc và thảo mộc vào à?”

“Wao, Lão Nhị, anh đúng là có con mắt rất tinh tường, lúc nãy anh xem em pha à?” – Phỉ Phùng Lam đầy kinh ngạc.

“Không, đây là một mùi vị quen thuộc, anh từng được uống mỗi ngày. Tiểu Vi cũng pha rất ngon.”

Đột nhiên Hắc Long nhận ra mình đã lỡ lời. Nhiệt độ trong phòng như bị hạ xuống, tất cả đều im lặng. Cô định hỏi Tiểu Vi là ai, nhưng thấy tình cảnh này liền biết là không tiện. Từ ngày theo Vương Dịch Thiên cô đã trở nên biết điều và ngoan ngoãn hơn nhiều, lúc trước còn đanh đá đòi báo cảnh sát bắt anh.

…—————-…

Sau khi bàn việc xong, Vương Dịch Thiên muốn cùng ba đi dạo khuôn viên, Hắc Hổ theo sau. Hắc Long thì thầm với anh điều gì đó rồi lái xe ra khỏi nhà chính. Chỉ còn cô và Hắc Hồng. Hắc Hồng nói anh muốn về phòng tiếp tục mấy công việc phức tạp trên vi tính, Phỉ Phùng Lam liền xin đi theo. Thứ nhất, cô cũng rất muốn tiếp tục học hỏi thêm, dù gì mấy hôm nay cũng không có thêm tí kiến thức gì. Thứ hai, nếu cô không đi theo Hắc Hồng thì cũng không có gì để chơi cả, rất nhàm chán, đi dạo thì không chừng lại chạm mặt Trần Thụy Ly, còn phiền phức hơn.

Phòng của Hắc Hồng, cũng là phòng của Hắc Hổ và Hắc Long. Ba người họ luôn ở cùng nhau, vì vậy phòng rất rộng. Dự sau này có thêm một Lão Tứ, thì sẽ càng đông vui. Nhưng Lão Tứ thì có rồi, mà lại là nữ nhi.

Ở nhà chính chưa chuẩn bị xong phòng làm việc riêng cho Hắc Hồng, vì những thứ cần thiết toàn là máy móc thiết bị cao cấp, cần phải đặt từ nước ngoài và di chuyển thật cẩn thận, nên tạm thời anh làm việc trên PC trong phòng thôi.

Cô theo anh vào phòng, đi qua đi lại quan sát xung quanh. Đây là lần đầu vô được vào phòng của Tam Hắc. Khu vực đầu tiên là chỗ riêng của Hắc Hổ, chỉ có giường ngủ và mấy đồ vật trang trí sẵn trên kệ tủ, không có gì đặc sắc, khu vực thứ hai của Hắc Hồng, trái ngược hoàn toàn với sự đơn giản ban nãy, ở đây toàn là sách, báo, tài liệu xếp chồng, trông khá bừa bộn.


Cuối cùng là khu vực của Hắc Long, chỉ có trang trí mấy chiếc cúp đua xe, ngoài ra không còn gì. Nhưng nếu nhìn kĩ, cạnh đầu giường của Hắc Long có treo một sợi dây cát tường màu vàng, trông hơi cũ kĩ, nhưng người làm nó nhất định rất khéo tay. Có một miếng bạc nhỏ được xỏ vào dây, trên miếng bạc có khắc hai chữ “Vi Vi”. Phỉ Phùng Lam chợt nhớ ra điều gì, liền lon ton lại ngồi cạnh Hắc Hồng lăm le hỏi chuyện.

“Lão Tam, có thể nói cho em biết người Lão Nhị nhắc đến lúc nãy là ai không? Người tên Tiểu Vi ấy.” – Mắt cô chớp chớp cầu khẩn.

“Em thật sự muốn biết sao?”

“Vâng.”

“Tại sao lại muốn biết?”

“Ừ thì… vì cô ấy pha trà giống em.” – cô cười cười.

Hắc Hồng nghe vậy cười phì, cô gái này thật giỏi viện lý do.


“Được, dù gì em cũng là Lão Tứ, anh sẽ không ngại kể cho em nghe. Lão Tứ, lúc em học lý lịch của mọi người thì của anh và Lão Nhất luôn có lý do vì sao trở thành thuộc hạ của cậu chủ đúng không? Nhưng của Lão Nhị lại không có.”

Nghe Hắc Hồng nói mấy câu này cô mới sực nhớ ra, thật sự là không để lý do rõ ràng.

Quá khứ của Lão Nhị là một câu chuyện buồn. Khác với chúng ta – những đứa trẻ mồ côi không người thân họ hàng – Lão Nhị có một cô em gái, hình như cũng trạc tuổi em, tên là Lưu Thanh Vi. Tên thật của Hắc Long là Lưu Thanh Long, mặc dù là một kẻ ăn chơi nhưng anh lúc nào cũng rất lo cho em gái, đua xe thắng tiền, anh liền đưa hết cho Lưu Thanh Vi mua quần áo, tập vở, chỉ giữ lại một ít tiền phòng thân. Anh vừa làm anh trai, vừa kiêm luôn ba mẹ của cô ấy.

Năm Lưu Thanh Vi 16 tuổi, trở thành một cô gái thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, bị nhiều chàng trai để mắt đến. Trong đó có cậu ấm của nhà họ Dã, Dã Thẩm. Hắn là một kẻ háo sắc, thấy ai xinh đẹp thì liền tìm cách tiếp cận rồi tán tính, nhưng dù làm gì cũng không xiêu được lòng của Lưu Thanh Vi. Hắn tức giận cho người bắt cóc cô, định cưỡng hiếp cô. Nhưng Lưu Thanh Vi thà chết giữ thân trong sạch, đã tự vẫn. Hắc Long – Lưu Thanh Long biết chuyện liền chạy đi tìm Dã Thẩm tính sổ.

Lưu Thanh Long vạch sẵn kế hoạch sống chết với Dã Thẩm, đêm đó anh ngồi trong xe chờ Dã Thẩm trước cửa quán bar. Dã Thẩm sau khi ra khỏi bar lập tức lên xe, Lưu Thanh Long tức tối chạy theo, đâm sầm vào chiếc xe ấy. Dã Thẩm được người của Dã Gia đưa đi nhập viện, trong khi Lưu Thanh Long cũng máu chảy ròng ròng, nhưng bọn chúng không những không giúp còn phỉ báng anh có mắt như mù, chết cũng không đền hết tội.

Trong lúc Lưu Thanh Long gần sát với cửa tử, là Vương Dịch Thiên đã cứu mạng anh, đưa anh vào bệnh viện kịp thời. Anh kể hết mọi chuyện cho Vương Dịch Thiên nghe. Vương Dịch Thiên hứa sẽ giúp anh trả thù, nhưng một cái mạng chó của Dã Thẩm thì quá nhẹ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.