Đọc truyện Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên – Chương 10: Tên Của Mẹ Anh Là Gì?
“Tôi tưởng anh hỏi Dì Thục là ai?”
“Đêm còn dài, mau trả lời đi.”
“Uhmm… Tôi bị vứt ngoài công viên thành phố khi chưa đầy ba tháng tuổi, dưới gốc cây thông. Là dì Thục đã nhặt tôi về cô nhi viện, đặt tên cho tôi, tôi mang họ của dì. Tên dì là Phỉ Thục.”
Phỉ Thục? Cũng thật trùng hợp, nếu thêm một từ nữa ắt chẳng phải người anh mỏi mòn tìm kiếm hai mươi năm qua sao?
Cô nhanh chóng rót rượu, nốc một hơi. Rượu này cay nồng lên cả sống mũi, nhưng không đắng hay chát. Chắc rượu nhà giàu nó thường vậy.
Tiếp tục, lần này đầu bút chỉ vào Vương Dịch Thiên. Haha, coi như lần này cây bút cũng biết thức thời rồi. Vương Dịch Thiên cau mày.
“Hì hì, cậu chủ. Tôi muốn hỏi người anh xử lý hôm trong hẻm là ai, anh ta có lỗi gì?”
Anh biết chắc chắn cô sẽ hỏi chuyện này, định lảng tránh nhưng bị cô bắt bài: “Cậu chủ, không phải là cậu định chơi xấu với một cô gái yếu đuối như tôi đó chứ?”
“Câu hỏi này, dùng một ngàn để mua được không?”
“Không được. Có chơi phải có chịu, đêm nay tôi sẽ không vì tiền mà bán đi bí mật của mình đâu, chỉ có bí mật đổi bí mật.”
“Không phải cô cũng vì gấp đôi lương tháng mới đồng ý thức cả đêm kể chuyện sao?”
Bị nói trúng điểm yếu, nhưng Phỉ Phùng Lam vẫn mạnh miệng: “Lúc đó khác, bây giờ khác. Bí mật của tôi đổi với tiền của anh, quá lỗ.”
Anh cười khì. Phải công nhận là lúc ở bên cô anh hay cười thật, khác xa với khi ở trước mặt đám đông. Người đàn ông này cũng có thể gọi là hai mặt. Mặt này đẹp trai, mặt kia cũng rất đẹp trai.
“Được rồi, tôi nói. Người đó là tên tài xế đã đưa mẹ tôi đi cách đây hai mươi năm. Anh ta đưa mẹ đi nhưng chẳng bao giờ về nữa. Mất một khoảng thời gian dài tôi mới tìm thấy anh ta. Muốn hỏi cho rõ ràng nhưng đánh đến chết cũng không khai, thật phiền phức.”
Phỉ Phùng Lam trầm ngâm.
“Nhưng gặp em đêm đó, còn phiền hơn.” – anh cười tươi lộ hàm răng đều trắng ngần. Có thể dùng nụ cười này đốt tim nhiều người phụ nữ cùng một lúc. Nhưng tiếc là anh chỉ cười với một người thôi.
Cô bĩu môi: “Vậy lúc đó anh mang tôi về làm gì rồi kêu phiền.”
“Nếu không mang cô về, đành cho cô ăn đạn.”
Cô im bặt, cảm ơn trời đất vì anh còn một tí lương tâm.
“Vậy anh đã tìm được mẹ chưa?”
Anh lấy tay gõ vào đầu cô: “Quá một câu rồi, đồ tham lam.”
Cô nhanh trí xoay cây bút, một lần nữa đầu bút lại chỉ về phía anh.
“Cậu chủ, giờ tôi hỏi được rồi đó. Còn nữa, anh phải uống hai ly rượu.” – vừa nói cô vừa cười lém lỉnh
Hừ, một cây bút phản chủ. “Chưa tìm thấy, tôi lạc mẹ hai mươi năm rồi.” – Đoạn nói anh rót một ly rượu khá nhiều, nốc bù cho cả hai ly.
Cây bút tiếp tục xoay, lần này Phỉ Phùng Lam bị dính chưởng.
“Cô từng có bạn trai chưa?”
“Tôi tưởng anh hỏi Dì Thục là ai?”
“Nhiều lời. Câu trước tôi đã biết Dì Thục là người nhận cô về nuôi ở cô nhi viện rồi, cô dùng não thật là phí.”
Cô tức anh nhưng cũng không nói được gì, lắm lời một hồi không chừng lại bị trừ lương.
“Chưa từng có.”
“Vậy bây giờ có thích ai không?”
Cô cười lém lỉnh, nhón người lên gõ vào đầu anh một cái: “Cậu chủ, anh hỏi quá một câu rồi, đồ tham lam.” – Nếu là người bình thường, chỉ sợ tay chưa kịp chạm tới chỗ Vương Dịch Thiên thì bụng đã thủng mấy lỗ.
“Chưa ai dám làm vậy với tôi.”
Cô nhận ra sai lầm, liền ngồi co ro không dám nhìn vào anh nữa. Anh lại cười khì rồi xoa đầu cô.
Cô phải uống thêm một ly rượu, má đã bắt đầu ửng hồng. Đây là rượu loại mạnh. Lần sau nữa đầu bút lại quay về phía cô.
“Đã từng hôn ai chưa.”
“Chưa từng. Dì Thục nói nụ hôn đầu phải gửi gắm cho người mình yêu thương nhất. Tôi thì trước giờ chưa từng có tình cảm nam nữ với ai đâu.” – cô phẩy phẩy tay.
…—————-…
“Ai dạy cô chơi trò này?”
“Dì Thục.”
“Tên của mẹ anh là gì?”
“Phỉ Thục Mỹ.”
Hai người cứ chơi như vậy đến khi đồng hồ điểm quá mười hai giờ đêm, cô uống nhiều hơn anh, say khướt nằm nói nhảm. Anh chỉ nhìn cô cười, rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô rồi chui vào chăn ngủ. Mẹ của Vương Dịch Thiên cũng đã từng nói, nếu không chắc chắn lấy người con gái nào, thì tuyệt đối không được cướp mất nụ hôn đầu đời của cô ấy, càng không được làm gì quá đáng, như vậy mới đáng mặt nam nhi.
…—————-…
Cô say rượu ngủ đến sáng, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu vẫn còn khò khò. Nếu còn làm phục vụ ở quán ăn của chú Sỹ mà ngủ nướng như vầy chắc chỉ có… cạp đất ăn. Cô đang mơ màng thì có người gọi dậy.
“Cô Hắc Lam, đây là thuốc giải rượu.”
Cô quơ tay loạn xạ, tìm ly thuốc ực một cái rồi lê lết đến phòng tắm. Sau khi ngâm mình trong nước ấm, thuốc cũng thấm dần thì cô cũng cảm thấy ổn hơn, không buồn ngủ cũng không đau đầu. Tắm rửa xong nhưng chưa kịp lấy quần áo, cô định bước ra chọn một bộ vest nào đó thì người hầu gái đã đứng sẵn ngoài cửa phòng tắm, tay cầm bộ vest tím trên tay: “Cô Hắc Lam, mời.”
Cô cũng cười rồi cầm lấy bộ vest, mặc vào người. Cũng thật lạ, Tam Hắc hay tất cả những người vệ sĩ khác đều mặc vest đen, cả Vương Dịch Thiên cũng ít khi mặc màu khác, nhưng cô thì ngày xanh này tím, rất khác người. Hôm nay cô buộc tóc đuôi gà, lộ rõ khuôn mặt trái xoan của mình. Người ta thường nói mặt trái xoan thì để tóc kiểu gì cũng đẹp, riêng cô thì chưa từng để tóc mái. Cô thấy nó thật vướng víu.
“Cô Hắc Lam, cậu chủ đang đợi dưới đại sảnh.”
“Được.”
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, cùng người hầu gái xuống lầu. Có lẽ chỉ có ông chủ như Vương Dịch Thiên mới có kiên nhẫn chờ vệ sĩ của mình thức dậy rồi tắm rửa, mà chắc cũng chỉ có Phỉ Phùng Lam mới dám để cậu chủ của mình chờ đợi.