Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo

Chương 54: Bãi biển (2)


Đọc truyện Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo – Chương 54: Bãi biển (2)

“Thật muốn ăn em lúc này.” Boss Tưởng ôm cô ngồi lên đùi mình, “Nói ông xã nghe em sợ cái gì nào?”

Sao anh lại chuyển đề tài nhanh như vậy?

“Cốc… Cốc… Cốc”

Tiếng gõ cửa thật đúng lúc phá vỡ không khí giữa hai người bọn họ, Tưởng Từ Hi nhíu mày, anh nhàn nhạt mở miệng nói, “Vào đi.”

Vừa dứt lời anh liền đổi thái độ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn bà xã nhỏ trong ngực mình, “Bảo bối có muốn ăn kẹo dẻo không? Hửm?”

Nghe đến món kẹo dẻo thì hai mắt Diệp Bối Nhi sáng lên, cô cười vui vẻ, “Muốn nha, ông xã kẹo dẻo đâu?” Viền mắt cô cong thành hình bán nguyệt, hai tay Diệp Bối Nhi vòng qua cổ anh.

“Để anh đi lấy.” Tưởng Từ Hi để cô ngồi xuống ghế sofa, còn anh thì đứng dậy đi đến chỗ balo đựng đồ ăn vặt, mở ra lấy một gói nhỏ kẹo dẻo vị trái cây rồi đưa cho cái đồ ham ăn nào đó ngồi trên ghế. Tiện thể thích thú xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, khoé mắt anh liếc nhìn thấy hai cái bóng đèn cỡ lớn đang đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ.

“Cảm ơn ông xã.” Diệp Bối Nhi thích thú bóc gói kẹo ra, lấy một viên bỏ vào miệng nhai, thật ngon, dai dai, chua chua ngọt ngọt, là vị cam nha, nhưng mà gói quá nhỏ không đến mười viên.

“Khụ… Khụ…”


Doanh Hạo đưa tay lên che miệng ho nhẹ, hai cái người này thật sự cho rằng anh và Ma Phong là không khí hay sao hả?

Nghe thấy tiếng động, Diệp Bối Nhi đang nhai kẹo dẻo quay sang nhìn hai người đàn ông cao, to, đen, hôi. À nhầm, cao, to, đẹp trai:))) đang đứng ở cửa nhìn cô và boss Hi. Doanh Hạo đi đến chào hỏi trước, anh vẫn giữ bộ dáng cà lơ cà phất, cười cười nhìn Diệp Bối Nhi, “Chị dâu nhỏ, đã lâu không gặp, em ngày càng đáng yêu nha!” Doanh Hạo định đưa tay xoa đầu Diệp Bối Nhi, nhưng Tưởng Từ Hi phản ứng nhanh hơn, anh đem cô ôm trọn vào lòng ngực mình.

•Tác giả: Giấm đê, giấm đê…. Ai ăn giấm không?:)))))

•Tưởng Từ Hi: Súng đê, súng đê, ai ăn đạn không?:)))))

•Tác giả:…

========

Doanh Hạo thấy vậy liền liếc mắt xem thường, “Này, Hi Hi, cậu không phải quản bà xã chặt như vậy đâu nhỉ?”

“Đừng để tớ nghe từ “Hi Hi” lần hai.” Tưởng Từ Hi vẫn ôm chặt bà xã mình, anh nhìn thấy Ma Phong vẫn còn đứng thì gọi anh ngồi xuống ghế sofa.

“Chủ Tử, Chủ Mẫu.” Ma Phong cung kính gọi.

“Ma Phong, A Hạo, xin chào.” Cô cười ngọt ngào nhìn hai người bọn họ, “Mà… Ma Phong này, anh đừng gọi tôi là Chủ Mẫu nữa. Nghe cứ sao sao ý.” Diệp Bối Nhi thật không quen với cách gọi như vậy.

“Được, thưa Phu nhân.”

Diệp Bối Nhi, “…”

Tưởng Từ Hi cười cười nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, “Cũng chỉ cách xưng hô thôi mà, em đừng để ý nhiều.” Anh thuận tay liền véo véo thịt trên mặt Diệp Bối Nhi.

“Ông xã, anh đang có công việc, vậy em đi vào trong trước nha.” Nói rồi, cô liền đứng lên khỏi đùi Tưởng Từ Hi.

Doanh Hạo thấy cô đã đi vào phòng ngủ, anh đưa ánh mắt nhìn Tưởng Từ Hi. Không khí trong phòng khách lập tức trầm xuống.


“Trong Tập đoàn Tưởng Thị có nội gián.” Tưởng Từ Hi nói ra câu này, khiến cho Doanh Hạo và Ma Phong kinh ngạc. Trước giờ trong Tập đoàn đều là người của bọn họ. Nội gián sao? Không thể nào?

“Nội gián?” Doanh Hạo nhướn mày hỏi, ngón trỏ anh nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, bây giờ anh không còn bộ đang cà lơ cà phất nữa thay vào đó là thần sắc nghiêm nghị. Ma Phong ngồi bên cạnh cũng đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Tưởng Từ Hi.

“Các cậu nghĩ sao?” Tưởng Từ Hi nhàn nhã dựa lưng vào ghế sofa, anh đưa tay cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm.

Nãy giờ Ma Phong vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng, “Diệp Thị bắt đầu có hành động rồi. Chủ Tử có tính toán gì không?”

Doanh Hạo đầu óc nhạy bén cũng phát hiện câu nơi của Ma Phong còn hàm ý khác nữa, Doanh Hạo nhíu mày nhìn Tưởng Từ Hi, nhưng cái người này lại ung dung mỉm cười nhàn nhạt nhìn lại Doanh Hạo.

“Này, bây giờ cậu còn cười được nữa hả?” Doanh Hạo tiện tay cầm chén trà ném về Tưởng Từ Hi, nhưng Tưởng Từ Hi nhanh chóng né được, tách trà liền rơi xuống vỡ toang.

“Xoảng” một tiếng, tách ra vỡ ra nhiều mảnh nhỏ.

“Hừ! May mà tớ né nhanh đấy, nếu không gương mặt đẹp trai này bị trầy xước gì sao mà tớ đi dụ dỗ bà xã được chứ!” Tưởng Từ Hi vừa nói vừa đưa tay kiểm tra gương mặt mình.

Cái tên này… Quá mặt dày!!!!

“Ma Phong, cậu điều tra đến đâu rồi?” Tưởng Từ Hi thu lại bộ dáng của mình, anh chuyên chú sâu chuỗi lại những hành động vừa qua của kẻ giấu mặt. Anh không phải đèn đã cạn dầu. Từ lúc cừu nhỏ ở bên cạnh anh đến giờ, không biết vô tình hay cố ý một chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra cứ nhắm vào cừu nhỏ.


Lãnh Huyết sao? Không! Không phải hắn. Nếu hắn có ra tay thì không ngu xuẩn đến mức để lại dấu vết là Kitty để bọn họ tóm được.

Kẻ đó là ai? Vẫn là một vấn đề nan giải.

“Chủ Tử, thuộc hạ đã điều tra, Chủ Tịch đương nhiệm của Diệp thị là anh họ của Diệp Khiết Vân. Cũng tức là cậu họ của Chủ Mẫu – Diệp Khang.” Ma Phong giọng đều đều báo cáo cho Tưởng Từ Hi những gì đã điều tra được. Ma Phong đã sử dụng tất cả thủ đoạn để có thể moi được thông tin ít ỏi này. Xem ra, Diệp thị không đơn giản như mọi người tưởng. Phải có thế lực như thế nào mà Diệp Khang có thể giaau nhẹm đi tin tức này. Ngay cả Ma Phong cũng không moi được nhiều thông tin.

Trên thương trường không ai không biết hai nhà Tưởng – Diệp là hai đối thủ của nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng mà cái tên Diệp Khiết Vân này lại vô cùng xa lạ với bọn họ. Tưởng Từ Hi còn nhớ mẹ vợ của anh không phải họ Diệp mà là họ Phương – Phương Nhàn.

Liệu Phương Nhàn và Diệp Khiết Vân có phải là một. Nhưng nếu hai cái tên này là cùng một người tại sao người đó lại phải lưu lạc ở bên ngoài? Nếu như đúng là vậy thì bảo bối của anh là thiên kim Diệp thị.

Tưởng Từ Hi trầm ngâm.

Diệp thị, Phương Nhàn, mà rõ ràng bảo bối của anh họ Diệp theo họ cha. Một mảnh hỗn độn!!!

==============

•Tác giả: Sắp tới sẽ là một hồi gây cấn đây….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.