Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 5: Gặp lại "người quen"


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 5: Gặp lại “người quen”


Chương 5: Gặp lại
“người quen

“Tình em trao anh nồng ấm như những giọt chè xanh. Vị càng đắng, tình em càng thêm đậm đà…

Sau một tuần làm việc sôi động và bận rộn, đoàn tình nguyện được nghỉ ngày cuối tuần. Các thành viên dành thời gian sắp xếp những công việc cá nhân hoặc nghỉ ngơi thư giãn. Đặc biệt, hôm nay, mọi người trong đoàn vô cùng háo hức khi được tham quan thành phố Kon Tum. Vì từ Ba Tu ra thành phố khá xa nên mọi người đã chuẩn bị và khởi hành từ rất sớm. Duy chỉ có mình Will thì ở lại buôn. Suốt tuần qua, anh liên tục mất ngủ, nên thần thái không được tốt. Vả lại, cũng còn nhiều dịp để ra Kon Tum nên anh cũng không nôn nóng lắm.

Thật ra, Will đã dành kế hoạch cho ngày cuối tuần để đến tham quan một nơi không quá xa Ba Tu. Đó là một cánh đồng màu xanh bạc ngàn từ quả đồi mà anh đã nhìn thấy trên đường đi đến đây. Vì tầm nhìn từ rất xa nên anh không rõ đó là loại cây gì? Nhưng phong cảnh hoang vu, hữu tình của cánh đồng xanh ngát được trồng theo kiểu bậc thang tuyệt đẹp đó, đã cuốn hút anh từ cái nhìn đầu tiên. Nó hối thúc anh phải tìm đến ngay khi có thể.

Dù không rành rẽ về đường xá ở đây, nhưng Will vẫn đánh liều tìm đến một mình. Anh rời buôn, lên đường du ngoạn từ rất sớm, khi sương vẫn còn đọng trên kẽ lá hai bên đường. Hành trang mang theo vỏn vẹn chỉ với chiếc ba lô nhỏ màu đen hiệu North Face và chiếc máy ảnh chuyên nghiệp quen thuộc. Khoác lên dáng người cao lớn chiếc áo sơ mi màu xanh lơ kẽ sọc trắng, trông anh không khác gì một người mẫu chuyên nghiệp, vô cùng điển trai và quyến rũ…

May mắn thay, đoạn đường đến ngọn đồi đó cũng khá dễ dàng. Mặc dù đường đi hơi gập ghềnh quanh co uốn lượn nhưng không quá nhiều ngõ cụt hay ngã rẽ phức tạp. Nên sau 2 giờ đồng hồ, cuối cùng, Will cũng đến được nơi mình muốn đến. Không quá khó để anh nhận ra, nơi đây là buôn của một dân tộc khác qua trang phục của họ. Nếu như dân tộc Xơ- đăng ở Ba Tu mặc phục trang màu đen xen kẽ sọc ngang, có thêu họa tiết màu đỏ và vàng; thì phục trang của dân trong buôn lân cận này lại là màu màu xanh da trời, xen kẽ những hoa văn màu đỏ và xanh lá cây. Sau một hồi tìm hiểu, anh được biết đây là buôn Ba Tu 2 và dân địa phương ở đây chủ yếu là người Phù Lá.

Dạo quanh buôn một hồi lâu, Will nhanh chân tiến về phía quả đồi rộng bao la trước mặt. Đám trẻ con sau một hồi chơi đùa cùng anh, cũng chạy theo sau, miệng cười hớn hở với ánh mắt hiếu kỳ. Chúng sững lại nhìn Will, khi bắt gặp khuôn mặt ngỡ ngàng của anh đang chăm chú ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp ngay trước mặt. Một đồi chè xanh ngát, bạt ngàn được trồng theo từng bậc thang hình vòng cung, một cách ngay ngắn và khéo léo. Anh khoan khoái nhắm mắt lại, hít thở không khí trong lành. Thoang thoảng trong không gian se se lạnh của buổi đầu đông, là mùi thơm nhẹ nhẹ của hương chè. Thật là dễ chịu, anh khẽ thốt lên rồi tiến đến dạo quanh cánh đồng chè.

Thật ra, khi vừa đặt chân vào Ba Tu 2, anh đã cảm nhận ngay sự khác biệt của nơi này so với buôn làng ngay bên cạnh. Dù chỉ cách nhau hơn 2 tiếng đồng hồ đi bộ nhưng cuộc sống của người dân nơi đây có vẻ sung túc và chỉnh chu hơn rất nhiều. Buôn có nhiều nhà được xây bằng gạch, nhiều xe máy và xe lam…Bây giờ, anh có thể trả lời được thắc mắc này. Đó chính là nhờ vào chè…

Đã hơn 10 giờ trưa, nhưng mọi người vẫn hăng say với công việc hái chè, tay thoăn thoắt hái những ngọn chè non, rồi ném điệu nghệ vào trong chiếc gùi cao to, đang được đeo sau lưng. Họ vừa làm việc, vừa nói cười rất vui vẻ. Bất ngờ hơn, Will còn nhìn thấy nhiều người Xơ- đăng đang làm việc ở đây. Anh tự hỏi họ đến đây làm việc mỗi ngày bằng phương tiện gì? Chắc chắn không phải bằng xe ô tô, vì Ba Tu chỉ có một chiếc Jeep duy nhất của Tuấn, người quản lý của buôn. Càng không phải xe máy, vì buôn chẳng có chiếc xe gắn máy nào… Nếu phải cuốc bộ mỗi ngày để đến đây làm việc thì quả thật rất mệt. Vừa nghĩ anh vừa cảm thấy ái ngại cho họ.

Dù chỉ mới ở Ba Tu được một tuần, ít tiếp xúc với nhiều người, ngoài những cộng sự làm việc cùng nhóm với anh. Nhưng Will vẫn chú ý đến những người Xơ- đăng đang làm việc ở đây, với hy vọng có thể nhận ra người quen thì hay biết mấy. Anh tiếp bước tiến xa hơn ra giữa đồng chè, vừa ngắm cảnh vừa tác nghiệp một cách đầy phấn khởi.

Lọt vào len máy ảnh là một màu xanh tươi mát, điểm xuyết cùng những đóa hoa chè trắng muốt mịn màng, hơi cuối đầu e ấp dưới những chiếc lá non. Thật bất ngờ hơn, khi đây chính là loài hoa lạ mà Will đã nhìn thấy ở Sài Gòn. Thì ra đấy chính là hoa chè, Camila Sinensis…
Một tia sáng vụt qua trong tâm trí, gợi ý cho anh về một điều gì đó.


“Có khi nào….

Will khẽ thốt lên rồi rời mắt khỏi len máy ảnh. Anh đảo mắt khắp cánh đồng chè như đang tìm kiếm một người nào đó….

Sau một hồi rảo bước khắp nơi trên cánh đồng chè bao la, mắt Will dừng lại nơi cuối đồi, khóe môi anh khẽ cong lên, khuôn mặt ẩn chứa sự phấn khởi, giống như vừa tìm thấy một thứ gì đó rất quan trọng. Anh đứng lặng yên trong vài phút rồi tiến về phía cô gái Xơ-đăng đang hái chè nơi cuối đồi…

Cô gái đang say sưa làm việc, có mái tóc đen tuyền được bới gọn phía sau, ẩn trong chiếc nón cùng màu của phục trang Xơ- đăng. Đôi mắt tròn trong vắt khẽ khép hờ dưới hàng mi cong nhẹ, chăm chú vào những ngọn chè xanh mướt. Khuôn miệng xinh tươi đỏ hồng như những trái dâu tươi mềm mại, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú với làn da sáng trắng, ửng hồng dưới ánh mặt trời…

Vì đang chú tâm vào công viêc, nên cô không hề biết rằng, có một nam nhân đang chăm chú ngắm nhìn cô. Chỉ đến khi nghe tiếng gằn giọng nhẹ, cô mới tò mò ngước mặt lên. Đôi mắt tròn đen láy không một gợn sóng nhìn Will với ánh mắt tò mò, sau vài giây dò xét, cô cười thật tươi rồi cất tiếng hỏi, giọng ngập ngừng.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho anh?

Will hơi bất ngờ trước sự thân thiện và câu hỏi đột ngột của cô nên có phần bối rối. Anh gãy đầu rồi trả lời ngập ngừng, kèm theo nụ cười tươi có phần hơi gượng gạo.

“Đây là chè gì?

“Chè xanh, đây là loại chè nổi tiếng nhất vùng này.
” Cô đưa cho anh một ngọn chè non vừa mới hái.

“Anh ngửi thử đi, thơm lắm đó.
” Cô nhìn anh mỉm cười rồi lại cắm cúi quay trở về với công việc của mình.

“Rất thơm…

Will vừa ngửi vừa gật gù tán đồng. Đoạn, anh hái thử vài ngọn chè rồi giơ lên cho cô xem,

“Như thế này đúng không?

Cô nhìn những ngọn chè lẫn lộn lá xanh đủ loại trong lòng bàn tay Will rồi tủm tỉm cười. Thật ra, khi vừa nhìn thấy động tác thoăn thoắt hái chè, người mới bắt đầu thường đinh ninh rằng công việc này thật đơn giản. Tuy nhiên, nếu tinh mắt để ý vào gùi chè đầy ấp sau lưng. Mọi người sẽ nhìn thấy tất cả những ngọn chè non đều chỉ có ba lá xanh lơ. Và để chế biến ra những sản phẩm chè ngon và chất lượng nhất, tất cả những ngọn chè lạc loài bốn lá đều sẽ được loại bỏ đi….

“Để tôi chỉ anh cách hái nhé!

Sau một ngày trời đứng giữa cái nắng chói chang để hái chè, Will cảm thấy hơi đau ở đầu, nhưng nét mặt vẫn rất vui. Hôm nay, anh được học hái chè và biết thêm nhiều thông tin về chè rất thú vị, những điều mà trước đây anh không hề biết. Thật ra, anh cũng không là một người mộ đạo chè cho lắm. Nếu có thì cũng là loại chè dạng bột đã qua chế biến và hầu hết đều được mua từ Trung Quốc..
“À, tôi quên mất, cô tên gì?
“. Will nheo mắt hỏi. Vì mãi mê hái chè, mà anh quên mất việc hỏi tên cô gái mới quen.

“Nga

“Na?…đọc như vậy có đúng không?
“.

Nga cười toe khi nghe giọng nói ngọng nghịu của Will, cô cố phát âm rõ hơn để anh có thể đọc đúng tên mình.

“Không, Ng…a

Sau một hồi chỉnh sửa, cuối cùng, Will cũng đã có thể phát âm đúng tên Nga. Anh giả vờ đặt tay lên trán làm động tác lau mồ hôi, cố tình trêu Nga. Cô nhìn điệu bộ của anh mà không nhịn được cười.

“Tôi là William, rất vui được biết cô!

Dưới ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều tà, Will và Nga lững thững bước đi trên con đường mòn nhỏ hẹp. Thỉnh thoảng, Will lại quay sang nhìn Nga thầm kín, đôi môi khẽ cong nhẹ như đang nghĩ suy điều gì đó…

Đồi chè Ba Tu 2 vốn thuộc về quyền sở hữu của gia đình ông Trịnh Hà Nam, cha của Trịnh Hà Tuấn. Địa chất của Ba Tu 2 vốn rất thích hợp để trồng chè, vì thế dân làng nơi đây may mắn có được công việc làm ổn định, đời sống có phần sung túc hơn Ba Tu 1, nơi địa chất xấu không thể trồng chè. Có rất nhiều người dân Ba Tu 1 đến đây để làm việc mỗi ngày. Thậm chí, có người còn rời làng, sang đây để định cư và lập nghiệp.

Công việc Nga đang làm, một phần là nhờ sự trợ giúp của Tuấn. Nga vốn muốn kiếm một công việc gì đó để làm. Thật ra, cô muốn kiếm một ít thu nhập để gửi về giúp gia đình. Công việc dạy chữ của cô vốn là công việc thiện, không màn đến thù lao. Vì thế, cô đã học cách làm ra những sản phẩm bằng vải với chất liệu và kiểu dáng của trang phục người Xơ- đăng như ví, giỏ xách, khăn quàng cổ…rồi mang ra chợ Kon Tum để bán. Nhưng vì cung thì nhiều, mà cầu thì ít, nên hàng làm ra cũng chẳng bán được bao nhiêu.

Như thấy được sự vất vả của cô, Tuấn đã đề nghị Nga sang Ba Tu 2 hái trà vào hai ngày cuối tuần. Mỗi lần, cô đi làm, Tuấn đều đích thân đưa đón cô đến đấy. Thu nhập của cô, chắc cũng ko đủ tiền xăng mà Tuấn đã đưa đón. Ái ngại vì điều này, nên cô luôn tìm cách từ chối khéo, nhưng Tuấn vẫn luôn giữ nguyên ý đính của mình. Vì thế, đã có nhiều lúc, cô phải lẻn đi làm từ khi trời còn rất sớm. Vậy mà cứ đến giờ tan tầm, cô lại thấy Tuấn đứng chờ nơi đầu làng…

7 giờ đêm…

Trăng sáng vằng vặc như ban ngày, tỏa thứ ánh sáng dìu dịu xuống mọi ngõ ngách của buôn làng Ba Tu.

Will ngồi ngay bậc thang cao của nhà Rông cùng vài người bạn. Cả hội thi nhau chơi đàn guitar, hát hò và trò chuyện rôm rã.

Làm việc cùng nhau gần 2 tháng, vậy mà cho đến tận đêm nay, các bạn chung đoàn với Will mới phát hiện ra giọng hát trầm ấm và khả năng chơi đàn guitar thiên phú của anh. Ngay khi giọng nam âm trầm đầy cảm xúc vừa cất lên, hòa cùng tiếng đàn guitar nhè nhẹ. Cả hội nhanh chóng rơi vào không khí trầm mặc, hưởng thức bài hát một cách chăm chú và mê say. Trong đôi mắt long lanh như mặt nước biển lặng của vài cô gái, khẽ rung lên một gợn sóng nhẹ….

” I stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast

Memories go back to childhood

To days I still recall…

Will ngồi hơi nghiêng người, vòng tay dài rắn rõi ôm trọn cây đàn guitar, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào dây đàn, điều khiển những nốt nhạc thăng trầm bằng động tác thật dứt khoát. Đôi mắt nâu đen khi khoản lại nhìn xa xăm rồi nhắm hờ mắt lại theo từng mạch cảm xúc.Từng cơn gió đông mang theo hơi nước lạnh buốt, thổi bay mái tóc bồng bềnh của Will, bám vào những sợi tóc màu nâu đen mượt.


Dưới ánh sáng ngọt dịu của vầng trăng non, nhân ảnh Will trông tuyệt hảo và hoàn mĩ như một bức họa.

Và tuyệt tác này đã thu trọn vào đôi mắt đen trong veo của một người con gái Xơ -đăng, đang đứng lặng lẽ bên ngoài cổng nhà Rông tự khi nào…
——

Nga cài chốt cửa cẩn thận rồi tiến đến chiếc bàn vuông thấp chân giữa nhà, cô cầm một gói đồ nhỏ lên rồi đặt xuống. Bất giác, cô lại nhớ đến gương mặt của người mà cô muốn trao gói đồ này đêm nay. Anh ta hát hay quá! Cô khẽ thốt lên. Tuy cô đã từng nghe bài hát này rất nhiều lần, do chính ca sĩ nổi tiếng biểu diễn. Thế nhưng cô vẫn không có được cảm xúc tuyệt vời như đêm nay. Có lẽ, chính anh đã thổi hồn vào ca khúc này.

Hôm nay, anh đã giúp cô hái được rất nhiều chè. Dù mới hái lần đầu, nhưng anh đã khá thành thạo và tỏ vẻ rất thích thú. Đã vậy, anh lại không chịu nhận công hái, mà dồn phần chè của mình vào giỏ của cô.
Cuối giờ, cô đã xin bà chủ một ít chè tươi để mang về nhà, định bụng sẽ rửa sạch rồi gói mang sang biếu anh. Thế nhưng, khi cô vừa đến cổng nhà Rông, thì đã bị tiếng hát trầm cảm của anh làm dừng chân lại. Cô lắng nghe say sưa đến độ, viên bác sĩ già trong đoàn phải chạm nhẹ vào vai. Lúc đó, cô mới biết có người đang đứng trước mặt mình.

“Cô đang tìm ai?

Cô nhìn vào nhóm thanh niên đang ngồi trước hiêng nhà Rông với vẻ dày dặt.

“Ồ không, tôi chỉ đi ngang qua. Chào ông!

—–

Đêm ở Ba Tu lành lạnh dễ chịu, Will co người trong tấm chăn mỏng, anh mơ hồ nhớ về lần đầu tiên gặp Nga.
Đó là một buổi trưa đầu đông rợp nắng nhẹ. Khi anh vẫn còn đang ở Sài Gòn, trong lúc chuẩn bị quay về khách sạn, anh dừng lại ở công viên Tao Đàn, nơi đang có nhóm đông người tụ tập, ngước mắt lên tấm băng rôn ngay trước mắt…
HỘI CHỢ QUỐC TẾ LẦN 4
Lướt qua gian hàng mua bán. Đập vào mắt anh là màu trắng tinh khôi như những hạt tuyết tháng 10. Một loài hoa lạ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, những cánh hoa trắng mịn mỏng manh trông thật yếu đuối, nhưng lại có thể mạnh mẽ bao bọc những hạt nhụy dài vàng chói bên trong. Thật lạ là loài hoa này lại có xu hướng ẩn mình dưới những kẽ lá, e ấp dịu dàng như một cô gái tuổi xuân thì.
Theo thói quen nghề nghiệp, anh đưa chiếc máy ảnh chuyên nghiệp lên, hướng ống nhìn về phía những đóa hoa lạ, đang được cắm trong một chiếc thùng màu trắng, đặt trên chiếc bàn nhỏ xinh. Tay xoay chiếc len máy ảnh để có được góc hình ưng ý nhất, chưa kịp ấn vào nút chụp hình, thì trong khung hình của anh đã xuất hiện đôi bàn tay trắng ngần nõn nà với những ngón tay thon dài, đang cố ý che khuất những đóa hoa. Anh nhíu mài, rời mắt khỏi len kính, chiếu ánh nhìn về phía đôi bàn tay lạ…
Một cô gái xinh xắn, duyên dáng trong tà áo dài trắng thướt tha…
Kịt !!! Một bức ảnh được ghi lại mà chưa có sự cho phép của chủ nhân.
Đó cũng là lần đầu tiên anh chụp chân dung một người…

Có nằm mơ, Will cũng không ngờ mình lại gặp Nga tại vùng đất hoang sơ này. Đúng là
“hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
“. Có lẽ, anh phải thầm cảm ơn những đóa hoa chè, vì nhờ loài hoa đó mà anh có thể nhớ ra mình từng gặp Nga ở Sài Gòn. Anh thầm nhủ, liệu có nên nói cho Nga biết rằng, anh đã từng nhìn thấy cô trước đây, và vẫn còn đang cất giữ tấm hình đó?

Bất chợt, trong lòng Will bỗng dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả, anh mong chờ cơ hội được gặp lại Nga một lần nữa. Nhưng anh không quá lo lắng về điều này. Vì hôm nay, anh đã đưa cô về đến tận cửa nhà, sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại nhau. Trong lòng anh cảm thấy ấm áp lạ, giống như vừa gặp lại một người bạn phương xa.

Anh thầm cười bản thân mình trước cảm xúc lạ lùng này. Will nghiêng người nhìn chiếc đồng hồ báo thức màu bạc ngay bên cạnh, đã 11 giờ đêm. Anh co người trong tấm chăn mỏng, đôi mắt nâu khẽ khép lại bình yên. Trong giấc ngủ chập chờn đang từ từ ập đến, anh vẫn không quên thứ mà mình đang mong chờ.

Không biết đêm nay, anh có được hưởng thức tiếng đàn vĩ cầm một lần nữa không nhỉ?
——
Ngay ngày hôm sau, một sự cố đột xuất đã xảy ra trong đoàn tình nguyện. Kiên, người phiên dịch duy nhất trong đoàn phải quay trở về Sài Gòn gấp do mẹ anh bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Nhà lại chỉ có hai mẹ con nên anh vội vàng quay về nhà, gấp đến độ không kịp nói lời chào tạm biệt đến mọi người. Văn phòng ở Sài Gòn sẽ tìm người thay thế anh trong thời gian sớm nhất.
Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi người phiên dịch mới, anh đã nhờ Tuấn tìm một người nào đó trong buôn để thông dịch tạm thời vài ngày. Tuấn biết tiếng Anh nhưng không thông suốt lắm nên Nga là người đầu tiên mà anh nghĩ đến, cô cũng là người duy nhất trong buôn có thể sử dụng tiếng Anh.
“Để anh nhờ cô giáo Nga thay thế.

“Thế thì tốt quá! Vậy mọi thứ trong cậy vào anh!

“Thôi, em sửa soạn hành lý đi, để anh đưa em ra bến xe.

“Được không anh? Em biết anh rất bận.

“Không sao đâu Tuấn, chờ anh báo Nga rồi anh em mình lên đường.

—–


Từ khoảng cách rất xa, Nga đã có thể nhận ra Will qua dáng người cao lớn nổi trội của anh. Vừa nhìn thấy Nga xuất hiện ở đây, Will đã tròn mắt nhìn cô rồi nở nụ cười thân thiện, trong giọng nói ẩn chứa sự bất ngờ không giấu vẻ hân hoan.
“Chúng ta lại gặp nhau, đúng là có duyên thật!

Nga mỉm cười thay cho lời chào, nhìn quanh đống dụng cụ làm việc đang hết sức bừa bãi trên khoảng đất trống trước mặt. Cô giơ tay vén lại mái tóc dài ngang lưng đang bay phất phơ trong gió.
“Lần sau, đi làm phải cột tóc lại…
” Will nháy mắt, trong giọng nói ẩn chứa sự trêu ghẹo.

Anh cầm những ống nhựa dính đầy bùn sình dơ bẩn như cảnh báo với Nga trước. Thật ra, công việc của Nga không liên quan gì đến những dụng cụ bám bầy cát bụi này. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn có vài sự cố xảy ra.

Nhiệm vụ của Nga ở đây là thông dịch lại những gì cần thiết cho dân địa phương để họ nắm rõ cơ cấu của hệ thống nước sinh hoạt. Phòng khi chúng bị tắt nghẽn hay cần sửa chữa thì họ có thể tự mình xoay sở.
Suốt cả buổi chiều, Nga di chuyển liên tục, hết thông dịch bên chỗ Will, lại chạy sang trạm y tế đang xây, rồi đến chỗ bác sĩ Hammer. Hai chân cô vốn có sức chịu đựng rất tốt, đứng cả ngày hái chè mà không hề hấng gì. Nhưng hôm nay, lại mỏi rã rời. Cô chợt thấy thương anh chàng thông dịch viên vừa rồi, nhưng có lẽ anh là nam nhi nên sức chịu đựng dẻo dai hơn thì phải? Cũng may, mọi người đều biết Nga là thông dịch viên không chuyên, nên đã cố gắng nói giọng chậm lại để cô có thể bắt kịp thông tin chính xác. Cuối cùng, cô cũng hoàn thành nhiệm vụ khá trơn tru…

Trời xế chiều, nắng nhạt dần…

Mọi người tản ra về mọi nẽo. Duy chỉ mình Will vẫn lúi cuối dọn dẹp. Nga bước đến phụ anh một tay, không nề hà bùn đất bám đầy bàn tay trắng nõn nà.
“Không sao, tôi làm được rồi…Tay đó dành để hái chè.
” Anh trêu, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt lộ màu nâu rõ rệt dưới ánh mặt trời.
“Còn tay anh dùng để chơi đàn guitar
” Nga lè lưỡi trêu, tiếp tục làm việc. Tay thoăn thoắt nhanh hơn cả anh.

Will dừng tay, thở phì vì mệt, nhìn cô với đôi mắt dò xét. Thoạt ngoài nhìn Nga hơi nghiêm nghị, chỉ khi cười, khuôn mặt lại bừng sáng. Vậy mà, cũng nghịch ngầm lắm đây.

Từ nhỏ, Nga đã là một cô bé nghịch ngợm nhất nhà. Cô hay tìm cách trêu anh trai và các cô em gái. Khi thì giấu dép họ, hay đêm đến thì hù dọa ma, nghịch hơn nữa là bắt sâu bỏ vào dép của anh trai mình…. Nhiều lần bị bà Nguyệt đánh đòn, cô sợ nhưng lại quên ngay.
“Tối qua cô đã đến nhà Rông?

Nga gật đầu, vẫn cắm cúi làm việc. Bỗng cô sực nhớ ra, mình đã nhìn lén ai kia hát đêm qua, giờ lại
“không đánh mà khai
“, thật là
“đẹp
” mặt quá đi!

Nga nghiêng đầu lãng tránh ánh mắt nâu đang dò xét.
“Cô tìm tôi?

“Ừm
” Cô ậm ừ, không nhìn Will.
“Có việc gì không?
” Will tò mò.
“Tôi định biếu anh gói chè xanh hôm trước anh hái.

“Vậy à!
” Will nhìn Nga đang cắm cúi làm việc rồi khẽ mỉm cười.

Lần đầu tiên Nga hái chè, cô cũng làm như vậy. Cô thấy chè mình hái ngon và đặc biệt hơn cả những loại chè thượng hạng khác, khi nhâm nhi có cảm giác thật lạ. Có lẽ, vì mang tâm lý đây là thành quả lao động của mình nên đặc biệt cảm thấy ngon chăng?

“Trước đây tôi cũng làm như vậy. Uống tách chè đầu tiên mình hái

“Sao cô không vào nhà?

Nga nhoẻn miệng cười, giọng lí nhí. Mái tóc bay phất phơ theo làng gió đông mát lạnh.
“Vì thấy mọi người đang vui, tôi không muốn cắt ngang…

“Tối nay, tôi sang nhà cô lấy được không?

“Sáng mai, tôi mang ra đây cho anh cũng được mà

“Tối tôi qua
“Anh nháy mắt.


Nga nhìn Will với vẻ mặt hiếu kỳ. Có lẽ, anh nôn nóng được hưởng thức tách chè đầu tiên mình hái nên có vẻ hăm hở. Bất chợt, cô cười, nụ cười tươi trong ánh mặt trời cuối đông….

Đôi mắt nâu vô tình nhìn thấy. Đầu vẫn cuối xuống làm việc, nhưng tâm trí thì đã để nơi đâu…
“Nga

Tuấn đến tự khi nào. Đứng bên cạnh chiếc Jeep vẫy tay gọi Nga. Hôm qua, anh bận ra Kon Tum nên không đến đón Nga được. Sáng ra, đã nghe nhóm phụ nữ trong buôn bỏ nhỏ với mình rằng, Nga đã hái chè và đi về cùng một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi. Anh thấy lòng mình chùng xuống, giờ đây, lại nhìn thấy cảnh này…

Nhưng sau đó, anh lại cho rằng mình quá nhạy cảm, tuy trong lòng vẫn vô cùng khó chịu và bất an. Phải mau tìm thông dịch viên thay thế mới được, anh mím môi.

Nga lên xe, nhìn qua cửa sổ, vẫy tay chào Will.

Tuấn đóng cửa mạnh tay hơn thường ngày.

Will đứng trông theo dáng xe khuất dần.

Lần nào, cô cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh…
—-


Trời đêm nay hơi lạnh, sương rơi từ rất sớm làm vạn vật chìm dần trong màu trắng đục mờ ảo. Trăng lưỡi liềm trôi từ từ vào làng mây trắng bồng bềnh rồi tắt hẳn.

Trời như thế này mà được ủ ấm trong tấm chăn ấm áp thì còn gì bằng. Thời tiết ủ dột đêm nay có vẻ không thích hợp lắm ột buổi viếng thăm, Nga nghĩ thầm. Biết vậy, nhưng cô vẫn chờ. mắt vẫn trông về phía cổng tre. Đã 8 giờ, không biết anh có lạc đường không nhỉ?

Ngọn đèn dầu treo phất phơ trước cửa chính bay nhẹ nhẹ trong gió.

Và anh đến, nở nụ cười ấm áp trong bóng tối chập chờn ánh đèn vàng vọt. Nga cầm đèn bước tới, hỏi giọng quan tâm.
“Anh không bị lạc đường chứ?

“Sao lạc được, Ba Tu bé tẹo.

New York bao la như vậy mà anh còn thuộc nằm lòng mọi ngõ ngách. Huống hồ chi buôn làng nhỏ này.

Nga cười gãy nhẹ vào đầu, cho rằng mình đã hỏi một câu quá ngớ ngẫn. Rồi cô nhanh chân trở vào trong nhà. Sau đó, mang ra một gói chè xanh được bao bọc trong một tờ giấy mỏng màu trắng đục, với chiếc nơ rơm được cột điệu đà. Chứng tỏ, người gói đã rất tỉ mỉ và thành tâm.
“Cám ơn
” Will giơ gói chè lên.
“Hy vọng là anh thích hương vị của nó.
” Nụ cười tươi trong bóng tối chập chờn.

Hai ánh mắt nhìn nhau trong vài khoảnh khắc…

Nga bối rối, đầu hơi cuối xuống, hai tay đan xen nắm chặt vào nhau, giọng gượng gạo.
“Anh về… cẩn thận.

Will có vẻ muốn nấn ná thêm, đánh liều hỏi.
“Trời thiệt….đẹp, cô có muốn đi dạo không?

Nga mắt tròn mắt dẹp nhìn anh. Trời thế này mà anh bảo là đẹp? Sau một hồi do dự, vậy mà cũng có người đồng ý rồi lủi thủi bước theo sau anh…

Trăng động lòng, từ từ nhẹ bước ra khỏi làng mây, soi sáng cho hai bóng người đang bước đi chênh vênh trên con đường làng nhỏ hẹp…

Anh nói đúng, thời tiết…đẹp mà!

LTG:
-North Face: một thương hiệu thời trang nổi tiếng về áo khoác, ba lô…
-Camila Sinensis: hoa chè.
-Will không biết tiếng Việt, anh giao tiếp với Nga và mọi người bằng tiếng Anh .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.