Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 4


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 4

“Will nghe văng vẳng bên tai tiếng đàn vĩ cầm da diết. Âm thanh của tiếng vĩ trong suốt như pha lê, dịu dàng như làn gió nhẹ, ấm áp như hơi thở, nhưng lại man mác một nỗi buồn xa xăm…”
Không khí lạnh hòa theo làn gió nhẹ ve vãn khắp BaTu. Toàn cảnh buôn làng là một màu đen ảm đạm. Cơ may, thỉnh thoảng mới có thể bắt được một vài ánh đèn nhỏ le lói trong màn sương mờ đục. Từ bao đời nay, người trong buôn vẫn luôn sống trong đêm dài dằng dặc như thế này, nên có lẽ họ cũng đã cảm thấy quá quen thuộc, không bức bí cũng không kêu ca. Trẻ con từ sớm đã chìm vào giấc ngủ tự khi nào, người cọ quậy sau lưng người mẹ Xơ-đăng đang ngồi vá áo bên khung cửa sổ nhỏ. Ngoài trời, tiếng gió thổi nhè nhẹ, hòa cùng tiếng muỗi kêu vo ve…
Nga trằn trọc suốt đêm dài, trở người qua lại liên hồi. Đôi mắt đen láy không gợn sóng chiếu ánh nhìn vô thức về phía ánh đèn dầu được vặn nhỏ lửa. Nga vốn không ngủ được trong bóng đêm, nên lúc nào cũng phải để đèn đến khi cô chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ, suốt hơn 1 tuần về lại Sài Gòn, được ngủ trên chiếc giường thân quen cùng mẹ. Nên giờ đây, khi nằm giữa cao nguyên lộng gió như thế này, Nga cảm thấy không quen lắm. Cảm giác lạ chỗ cũng giống như lần đầu tiên cô đến Ba Tu. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây đã tròn 1 năm kể từ ngày cô đến nhận công tác ở nơi này. Cô rất vui khi được đóng góp công sức nhỏ bé của mình trong việc dạy chữ, truyền kiến thức cho các em nhỏ ở buôn làng. Không biết tự bao giờ, cô đã xem nơi đây là ngôi nhà thân yêu thứ hai của cuộc đời mình. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhà vẫn cứ day dẳng trong trái tim cô. Đặc biệt ngay trong lúc này, cô vừa nhớ thương vừa phập phồng lo sợ cho mẹ và anh trai. Không biết họ sẽ xoay xở như thế nào nếu như ba cô biết chuyện, cô đã rời Sài Gòn về lại Kon Tum….

Nga đang cảm thấy vô cùng lo lắng, nỗi sợ hãi men theo trong từng hơi thở nặng nề trên khuôn ngực phập phồng của cô. Nga lo lắng nhiều cũng chẳng sai. Bởi lẽ, từ nhỏ, không biết bao nhiêu lần, cô phải chứng kiến cảnh ba mình nổi cơn thịnh nộ. Và đối với cô, cảnh tượng đó đáng sợ biết nhường nào….

RẦM!!!

Chiếc TV 13 inches nhỏ cũ kĩ bất ngờ bị ném tung ra khỏi nhà, kèm theo sau đó là tiếng la hét
như muốn vỡ tung lồng ngực của ông Thiên.
“Ai, ai dám cả gan cho phép con Nga bỏ nhà đi? Nói mau, không thì tao đập tanh bành cái nhà này…”

Ông Thiên trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng giận dữ và hung hãn, miệng sùi bọt mép liên tục tra hỏi tung tích của Nga. Suốt ngày hôm nay, dù không thấy bóng dáng Nga. Nhưng ông cứ đinh ninh rằng, cô vẫn còn ở Sài Gòn. Có lẽ, chỉ sang nhà bạn hay đến nhà thờ. Thế nhưng, đến giờ này đã hơn 10 giờ đêm mà vẫn không thấy cô đâu. Ông mới vỡ lẽ, cô đã bỏ trốn lên Kon Tum một lần nữa. Thế là bao nhiêu dự định gả chồng cho Nga đều tan thành mây khói. Ông tức giận điếng người. Ông biết nếu không có sự cho phép của bà Nguyệt và sự giúp sức của Nhân thì không tài nào Nga về lại trên đó được. Nên giờ đây, ông điên tiếc, trút mọi cơn thịnh nộ lên đầu vợ và con trai cả.
“Bây là lũ khốn nạn, bây ngon lắm, dám qua mặt cả tao…Hôm nay, tao không dạy cho bây một bài học thì tao không là Trần Thái Thiên…”
Vừa nói, ông Thiên vừa ném bàn ghế, chén bát xuống sàn nhà, đập tan nát mọi thứ đang trông tầm mắt của mình. Ngôi nhà vốn tan hoang, nay lại càng thêm hoang tàn…
Tiếng đồ đạc bị đập phá, tiếng chửi bới của ông Thiên, tiếng khóc rấm rứt của Ngân và Nam hòa thành một âm thanh réo rắt thê lương. Nhân cung tay lại nhìn ông Thiên, ánh mắt không giấu được vẻ bất lực và mệt mõi. Anh sợ rằng nếu ở đây lâu, anh sẽ không kiềm chế được hành động của mình nên anh nắm lấy tay hai đứa em, tháo chạy ra khỏi nhà bỏ trốn. Dụ đoán đêm nay sẽ phải tá túc nhà người bạn thân ở đầu hẻm.
Còn về phần bà Nguyệt, từ lúc ông Thiên biết chuyện đến giờ, bà chỉ dám ẩn mình phía sau hè. Bà biết ông sẽ xé nát bà ra nếu nhìn thấy bà ngay lúc này. Bà ngồi đó, người thấp thỏm dõi mắt nhìn vào nhà, khuôn mặt phiền muộn với ánh nhìn mông lung, hai tay liên tục đập nhẹ vào chân vì bị muỗi đốt. …
Chỉ có Ngọc vừa mới đi chơi nhà bạn về nên không biết sự việc gì xảy ra. Cô ngơ ngác nhìn đống đổ nát phía trước sân nhà, lắc đầu ngán ngẫm.

“Có chuyện gì mà bố giận dữ vậy bố?”
Ngọc vừa đá chống xe đạp vừa hỏi vọng vào nhà.
Ông Thiên nghe thấy tiếng người nên đi nhanh ra phía trước, tay chống hông, vẻ mặt hằn học.
“Mày có biết con Nga đi Kon Tum khi nào không?”
“Sao con biết được” Ngọc không nhìn ông Thiên, trả lời gọn lỏn, ngồi bệt xuống thềm gắn lại dây xích xe
đạp, tay chân lấm lem dầu mỡ. “Sao bố không hỏi mẹ và anh Nhân?”
“Con mẹ nó. Trốn đâu hết trơn rồi…” Ông Thiên vừa nói vừa đá mạnh vào cửa.
RẦM!!!

Bà Nguyệt ở sau hè giật thót tim vì tiếng động lớn, bất thình lình lấy tay bụm miệng lại để ngăn tiếng kêu giật mình.
“Thế thì con chịu, chẳng biết đâu để mà chỉ bố…” Ngọc bỏ vào nhà rửa tay, để lại ông Thiên đứng đó chửi rủa liên hồi.
“Lũ khốn nạn, đừng để tao nhìn thấy tụi bây tối nay, không, tao giết hết!!!” Ông Thiên la hét in ỏi trên nhà trên.
Ngọc đứng rửa tay sau hè, ngước nhìn lên bầu trời đen mịt mù rồi thở dài mệt mỏi…
Lại một đêm mất ngủ…

Tại nhà Rông dành cho các thành viên đoàn tình nguyện….
Sau một ngày ngồi xe đường dài, mọi người đều đã thấm mệt, nên khi vừa đặt lưng xuống sàn là ngủ say sưa như chết. Trong căn phòng khoảng 40 m2 được ngăn làm hai vách, mọi người ngủ tập thể trên nền gỗ mát lạnh…


Will co người trong tấm chăn mỏng. Cà ngày đường, anh không ngủ được chút nào. Vậy mà bây giờ, anh vẫn không tài nào chợp mắt được. Anh miên man với những suy nghĩ mông lung trong đầu, những sự việc không đầu không đuôi trong không gian tĩnh mịt, chỉ còn có thể cảm nhận bằng thính giác đối với mọi thứ xung quanh.

..
.

Đôi mắt nâu cuối cùng cũng dần khép hờ lại, trong lúc thần trí đang chìm vào mộng mị, Will nghe văng vẳng bên tai tiếng đàn vĩ cầm da diết. Âm thanh của tiếng vĩ trong suốt như pha lê, dịu dàng như làn gió nhẹ, ấm áp như hơi thở, nhưng lại man mác một nỗi buồn xa xăm…
Trong lúc thần hồn nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn có thể nhận ra nhạc khúc bất hữu…
CANON
…..
……
—–
Sáng nay, Trịnh Hà Tuấn bận rộn hơn thường ngày. Sau một hồi quần quật với đống giấy tờ công văn trên bàn. Anh vội vàng đi đến nhà Rông, nơi mọi người đang chờ được khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí.
Từ xa, Tuấn đã thấy một hàng dài người già , trẻ, lớn, bé đang đợi để được khám bệnh. Mới hơn 8h mà mọi người đã tụ họp khá đông, chứng tỏ dân trong buôn rất nôn nóng được kiểm tra sức khỏe. Tuấn cảm thấy an tâm phần nào vì sau bao nhiêu tháng ngày tuyên truyền giáo dục chăm sóc sức khỏe. Bà con trong buôn đã biết quan tâm đến sức khỏe của mình hơn.
Lẽ ra, anh đã phải ở trong buôn để tiếp đón đoàn tình nguyện quốc tế. Nhưng vì Nga, mà anh bỏ mặc tất cả, giao phó hết công việc cho Trung Kiên, người phiên dịch đến từ Sài Gòn lo liệu. Vì thế, sáng nay, anh đã thức rất sớm để hoàn thành công việc và dành thời gian đến chào hỏi phái đoàn.
“Anh Tuấn, đây là lịch làm việc của phái đoàn trong suốt thời gian ở buôn”. Vừa thấy dáng Tuấn, Kiên đã tươi cười chào hỏi và chìa tờ giấy thời gian biểu của đoàn tình nguyện.
“Ừ, để anh xem sau. À, Kiên, anh cám ơn em vì đã thay anh sắp xếp công việc chào đón đoàn tình nguyện đến buôn ngày hôm qua nhé.” Tuấn nhìn Kiên với vẻ mặt ái nái.
“Không có chi đâu anh. Cũng không có gì nghi thức lắm. Em cũng thay mặt đoàn, cám ơn anh về nơi ăn ở.”

“Trời, em đừng quá khách sáo, tấm lòng của mọi người trong đòan thật đáng quý. Họ đến đây vì buôn làng, một chút công việc đó có đáng là bao…”
Đây vốn dĩ là công việc của Tuấn. Mỗi năm, anh đều chuẩn bị để đón khoảng 1 hoặc 2 đoàn tình nguyện như thế này đến thăm Ba Tu. Dù đến từ nơi khác nhưng Tuấn luôn xem Ba Tu là nhà của mình. Anh luôn cố gắng làm mọi việc có thể, để giúp đỡ và cải thiện cuộc sống của người dân nơi này tốt hơn. Có thể nói, Tuấn như là một người trưởng buôn. Dù thật ra, anh chẳng giữ chức vụ gì. Tuy nhiên, mọi việc lớn nhỏ trong buôn đều được quyết định và sắp xếp theo những chỉ dẫn của anh. Sau già làng, anh là người có tầm ảnh hưởng nhất buôn, được tất cả mọi người trọng dụng và yêu quí….

Sau hơn một tuần xa Ba Tu và những đứa học trò nhỏ trong lớp học tình thương do Tuấn và Nga lập ra, Nga rất nôn nóng được gặp lại các em. Bọn trẻ được gặp lại cô giáo Nga thì vui mừng ra mặt, tíu tít kể đủ mọi chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian cô giáo vắng mặt ở đây. Từ việc thầy Tuấn nghiêm khắc như thế nào? Đến việc các em được nhận kẹo bánh của đoàn tình nguyện ra sao…Trông bọn trẻ vô cùng
náo nức và phấn khích trước sự xuất hiện của đoàn tình nguyện ở đây.

Vì công việc vẫn còn tồn đọng trong suốt thời gian Nga vắng mặt, nên cô cũng chưa có thời gian đến chào hỏi phái đoàn và tham gia giúp đỡ họ. Vì thế, mọi việc đều do Tuấn giải quyết. Nga nhìn thấy sự tháo vát và trách nhiệm trong công việc của Tuấn mà thầm cảm phục. Một mình anh, có thể đảm nhiệm khối công việc dành cho những 4 đến 5 người. Được làm việc cùng Tuấn, Nga cảm thấy vô cùng may mắn, cô đã học hỏi được rất nhiều từ anh.

Kim đồng hồ vừa nhích sang số 11, Nga đã thấy dáng Tuấn thấp thoáng ngoài cửa lớp. Bọn trẻ mừng rỡ ôm tập chạy ù ra khỏi cửa nhanh đến độ không kịp nhìn thấy Tuấn để chào hỏi. Anh chỉ trông theo dáng chúng rồi quay sang nhìn Nga mỉm cười, nụ cười lôi cuốn với chiếc lúm đồng tiền sâu hõm bên má phải. Chính nụ cười này cũng đã từng thêu đốt biết bao trái tim của các cô sơn nữ.

Suốt hơn 1 năm làm việc ở đây, dường như trưa nào Tuấn cũng ghé sang lớp Nga đợi cô, rồi cùng nhau đi ăn trưa. Bữa cơm trưa thường diễn ra ở nhà SaNi, cô bạn ở cùng với Nga. Do cha mẹ SaNi không may qua đời sớm, nên cô sống một mình. Từ ngày có Nga đến ở cùng, cô cũng cảm thấy bớt trống vắng. Hai người cùng trạc tuổi nhau nên rất tâm đầu ý hợp, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau như chị em ruột thịt.

Không biết vô tình hay cố ý, mà phần thức ăn dành cho Tuấn luôn được SaNi chuẩn bị rất kỹ càng, trang trí vô cùng đẹp mắt, dù thức ăn rất đạm bạc. Hôm nay, SaNi trổ tài nấu món cá kho và canh chua thơm, món mà Tuấn rất thích. Nga nhìn miếng cá to trong bát cơm của Tuấn rồi tủm tỉm cười. SaNi thấy vậy thì cuối đầu bẽn lẽn, khóe môi hồng cong nhẹ trông thật đáng yêu. Dù SaNi chưa bao giờ tâm sự với Nga đều gì, nhưng qua cử chỉ quan tâm và ánh mắt trìu mến mà cô dành cho Tuấn. Nga mơ hồ nhận ra rằng trái tim trong sáng của SaNi đã bắt đầu biết đến hương vị của tình yêu…

Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ và rộn tiếng cười. Nga vốn là người ít nói, thế nhưng khi ở cạnh SaNi và Tuấn, Nga lại là người nói nhiều nhất. SaNi vốn rất ít lời, có cuộc sống nội tâm. Còn Tuấn thì lại càng trầm lặng và kiệm lời. Tuy nhiên, khi bên cạnh Nga, anh lại biến thành một con người hoàn toàn khác. Anh cười nhiều, sôi động hẳn lên. Thỉnh thoảng, trong cuộc chuyện trò rôm rã của cả ba người, anh lại trao ánh nhìn ấm áp và dịu dàng đến Nga. Những lúc như vậy, khuôn mặt Nga bỗng sựng lại, đôi mi dài cong nhẹ khẽ cụp xuống và đong đưa qua lại, cử chỉ đó không khó để người đối diện hiểu rằng, cô đang rất bối rối…

Những ngày làm việc tiếp theo của Will tiếp tục trôi qua nhịp nhàng, anh làm việc hăng say không nề hà mệt mõi. Nhiệm vụ của anh ở Ba Tu lần này là thiết lập ra nguồn nước sạch cho buôn làng. Nhìn sự nhiệt thành trong công việc của anh, không ai có thể tưởng tượng được rằng, con trai cưng của một gia đình danh giá, có thể hòa mình vào nhóm người dân đen nghèo nơi rừng sâu nước thẳm, một cách nhiệt tình đến thế. Will luôn muốn thử nghiệm những công việc mới và khám phá nhiều đều mới lạ nơi miền sơn cước heo hút này. Sau giờ làm việc, Will lại mang máy ảnh đi dạo quanh buôn để tác nghiệp hoặc chơi đùa cùng với đám trẻ con trong buôn làng. Bọn trẻ trông có vẻ rất quí mến anh. Sự xuất hiện của anh và đoàn tình nguyện viên làm cho không khí vốn tĩnh lặng ở buôn làng trở nên sôi động hẳn lên….

Hơn 1 giờ trưa, Will mới chịu nghỉ tay, dừng công việc đang dang dỡ để dùng bữa ăn trưa đơn giản, chỉ có một vài khoanh bánh mì nguội và thịt đóng hộp mà đoàn đã mang sang Việt Nam. Anh rửa vội tay rồi ngồi bệt dưới gốc cây sồi lâu năm dùng bữa trưa một cách ngon lành. Dù là mùa đông, nhưng những tia nắng mặt trời ấm nóng giữa trưa, cũng khiến tấm lưng rộng cao lớn của anh ướt đẫm mồ hồi. Chiếc nón lưỡi trai màu xanh rêu là vật dụng ngụy trang hiệu quả nhất giúp anh thoát khỏi những tia nắng mặt trời chói lọi. Trong lúc thưởng thức chiếc bánh mì cuối cùng, tay Will bỗng thựng lại. Hình ảnh cô gái dân tộc Xơ- đăng có nụ cười tươi trong nắng vụt thoáng qua trước mắt anh, nhanh đến nỗi anh chỉ kịp ghi lại khóe môi hồng mịn màng xinh xắn ấy. Cô gái đó quả thật trông rất quen thuộc đối với anh.


Will quay người nhìn theo dáng chiếc xe Jeep đã chạy xa khuất với vẻ mặt mông lung, ánh mắt màu nâu quyến rũ khẽ nhíu lại, anh tập trung cao độ như cố gắng rà soát lại bộ nhớ của mình . Anh không thể nhớ chính xác người con gái trong chiếc xe Jeep đó là ai ? Nhưng anh chắc chắn rằng, trước đây, mình đã nhìn thấy cô ấy ở một nơi nào đó …

Đêm tĩnh mịt
Trong ngôi nhà sàn nhỏ cũ kỹ được xây lên từ những thanh gỗ sằn sùi với mái che bằng lá tre khô xám xịt . Bên trong chỉ có một vách ngăn duy nhất cho phòng ngủ và phòng sinh hoạt . Giữa nhà là chiếc bàn nhỏ thấp chân kiểu Nhật được gọt đẽo từ bàn tay của người thợ mộc không chuyên . Nga ngồi lặng lẽ bên chiếc đèn dầu say mê đọc sách .Cô lật từng trang từ điển Anh – Việt một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tránh làm SaNi thức giấc ngay phòng bên cạnh. Nga vốn rất yêu thích môn Anh ngữ .

Từ khi còn học Trung Cấp, cô đã rất có năng khiếu với bộ môn này và thường xuyên mài mò tự học mỗi đêm. Vì thế, vốn tiếng Anh của cô rất khá . Cô luôn cố gắng tìm tòi đọc sách và học hỏi thêm để nâng cao trình độ giao tiếp bằng tiếng Anh của mình .Lần về Sài Gòn vừa rồi, cô rất vui sướng vì đã mua được một số sách Anh ngữ cũ với giá rẽ hời . Cô lật từng trang với vẻ mặt hăm hở nhất rồi khẽ đọc những từ khó phát âm nhiều lần. Giữa đêm khuya vắng lặng, giọng đọc thanh thoát của cô hoà cùng tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài.

Cùng lúc ấy, tại một nơi nào đó, có một chàng trai trẻ đang co người trong chiếc chăn mỏng màu nâu nhạt . Lại một đêm anh mất ngủ, dù cả ngày phải làm việc cực nhọc nhưng đêm đến, anh vẫn không tài nào chợp mắt được . Đôi mắt nâu trong bóng đêm lấp lánh như những vì sao trên bầu trời cao .

Và đến khi giấc ngủ chập chờn âm thầm xâm chiếm mất thần trí, anh lại rơi vào trạng thái giữa chừng không, tiếng nhạc vĩ cầm da diết lại dịu dàng rót nhẹ vào tai anh. Nó khiến cho giấc nồng của anh trở nên êm dịu và bình yên . Suốt tuần nay, dường như đêm nào anh cũng nghe tiếng vĩ cầm lạ này . Và rồi như một thói quen, mỗi tối, anh lại thao thức và đợi chờ…

Trong giấc ngủ bình yên với những cơn mộng mị ngọt ngào, nhân ảnh cô gái Xơ – đăng có nụ cười tươi trong nắng lại xuất hiện trước mắt anh một lần nữa. Chỉ anh và cô giữa khung cảnh hoang vu và ảo ảnh của núi rừng Ba Tu. Anh đứng đó, khẽ nhìn cô từ khoảng cách thật gần. Gần đến độ, tưởng chừng chỉ cần một cái với tay, cũng có thể chạm đến …

Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, những cơn gió lao xao khiến những nhánh tre non đong đưa, va chạm vào thành cửa. Ánh trăng khuyết mờ ảo chiếu ánh sáng vàng nhẹ lên khuôn mặt nam nhân điển trai đang say sưa ngủ, như muốn nhìn rõ hơn khuôn miệng nam tính màu cánh hoa anh đào đang khẽ cong lên….

Trời đã về khuya, sương bắt đầu rơi nặng hạt trên những cánh hoa mận trắng muốt. Thế nhưng, tiếng vĩ cầm da diết âm trầm vẫn tiếp tục vỗ về giấc mộng của mọi nhân sinh trên thung lũng hoang sơ này …
LTG:
-Trên thực tế, Ba Tu là buôn làng có thật và hiện nay vẫn là một trong những buôn nghèo khó nhất ở Kon Tum.
-inch: đơn vị đo lường của Mĩ và Anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.