Bạn đang đọc Ê, Con Hầu Kia, Tôi Thích Em Rồi Đó: Chương 8: Hôn ước ngày xưa
Sau vụ việc đó, nó và cô quay trở lại làm việc bình thường. Nhưng cô và cậu nhìn đi nhìn lại đều thấy …. nó và hắn có cái gì là lạ. Hiện tại đang trong bàn ăn. Hắn nói:
– Đút cho ta.
– Dạ.- Nó trả lời.
Chỉ nói hai câu nhỏ thôi, nhưng có vô số điều bất bình thường. Ai cũng phát hiện ra. Nói chuyện với nhau, từ sau vụ hai đứa dắt nhau tung tăng tại công viên giải trí ( ? ) thì …. nói với nhau, nó và hắn, đứa nào cũng cúi gằm, chả thèm nhìn mặt nhau. Không ai biết được lí do, bởi vì cả hai đều không lộ mặt. Không khí trog cung bỗng hơi u ám….
Theo như FionaPalace NEWS, lấy từ nhân chứng M.T., bạn của cô Mịch Nãi, cô đã bắt gặp một cảnh như sau:
” Tôi đang trên đường lấy *beep*( Nội dung không trong sáng) cho hoàng tử V.M. thì tôi thấy Nana đang nhìn ai đó. Tôi liền vỗ vai cô ấy hỏi thì thấy cô ấy quay lại, khuôn mặt đỏ ửng rồi chạy biến. Chiếu theo phương diện góc và đường xiên, thì tôi chắc chắn 100% là cô ấy đang nhìn hoàng tử Vũ Lam.
Còn theo như nhân chứng V. M. thì anh lại trông thấy chuyện như sau:
– Tôi đang đi tìm gái để tán thì tôi thấy anh hai đang núp nhìn ai đó. Rồi bỗng nhiên, anh ấy bỏ chạy. Theo như phương diện góc và đường xiên thì tôi cam đoan rằng anh đang nhìn Nana. Thề có chúa!
( Đây là bản tin tuyệt mật, mong người đọc giữ bí mật cho!)
Những tin đồn ngày càng nhiều hơn. Và kha khá thằng con trai tự kỷ khóc một mình, còn con gái thì …. miễn bàn. Vậy mà chủ đề chính vẫn chả để ý gì cả, vẫn ung dung làm việc của mình mặc cho những đôi mắt hình viên đạn của con trai/con gái.
Rồi đến một ngày nọ…
Vương quốc rộn ràng đón vua, hoàng hậu và công chúa của đất nước Brilan – Đất nước làng giềng của Fiona. Đức vua rất vui mừng vì vua đất nước Brilan – Ông Madae No Takeshi – là bạn nối khố của ông, còn hoàng hậu khồn vui mấy vì hoàng hậu nước Brilan – Bà Thiên Nhân Ngọc – dù là đồng hương nhưng rất hay chành chẹo với bà khi chỉ có riêng hai người. Còn hắn và cậu chả có cảm xúc gì dù công chúa nước Brilan – Nàng Madae Nhân Mỹ – là bạn ấu thơ. Cô và nó khá vui vì ngày xưa, cô và nó đã có tiếp xúc qua công chúa, và cô ấy rất đáng yêu.
Vào ngày gia đình hoàng gia vương quốc Brilan đến, cũng là ngày sinh nhật hắn…
– Haha, anh bạn, lâu lắm mới gặp! – Ông hứng khởi ôm lấy vai ông Madae. Hai người bạn già quấn quít lấy nhau sau bao nhiêu năm chưa gặp. Còn bà và bà Nhân Ngọc thì nói chuyện nghe rất vui vẻ, nhưng ai nghe kĩ cuộc nói chuyện thì sẽ nghe là toàn đá đểu nhau.
– Anh! Em nhớ anh lắm đó! – Nhân Mỹ xông đến chỗ hắn, bá cổ hắn vít xuống. Nó mỉm cười. Hoàng tử sướng thật, có bạn nối khố thật tuyệt! Cô cũng thầm nghĩ, nói đến bạn thưở bé, có nó và …. anh. Anh Triệu Giáp ở đâu rùi nhỉ? Bỗng một bàn tay ấm áp ôm lấy cơ thể băng giá của cô. Anh hỏi:
– Do you miss me? ( Em có nhớ tôi không?)
– No, i dont. ( Không, không nhớ.)
Rồi cô quay lại nhìn anh, cả hai cùng cười. Rồi cô ôm lại anh, cụng đầu anh mà lè lưỡi:
– Anh đúng là Tào Tháo. Em vừa mới nhắc đến anh xong thì gặp được anh ngay.
– Vậy hả? Anh vừa nghĩ đến em xong, thế là gặp em ngay ! – Anh cụng lại. Nó tinh nghịch hát:
– Triệu Giáp and Mị Tuyết is sitting on the tree,
K.I.S.S.I.N.G!
( Triệu Giáp và Mị Tuyết đang ngồi trên cây,
H.Ô.N!)
Anh cốc đầu nó. Nó sụt sịt:
– Anh giai ác quá đi, vậy có yêu em gái nữa hông?
– Anh vẫn yêu em chứ! Em gái. – Anh xoa đầu nó, bù lỗ cho cái cốc đầu. Nó gật gù:
– Cảm ơn anh, em cũng vẫn yêu em lắm!
Rồi cả ba bật cười. Anh nhéo má nó:
– Thật tình, vẫn quỷ sứ như xưa!
Nó lè lưỡi chăm chú nhìn anh. Mới khôg gặp anh mấy tháng mà anh đã khác xưa rất nhiều. Anh đẹp trai hơn, khoẻ mạnh hơn. Nghe nói anh cũng học rất giỏi. Trong cung, cô thấy anh cũng có một lượng Fan lớn. Cô hơi đỏ mặt. Anh định nói gì đó nhưng hơi ngập ngừng:
– Sau vụ đó … em khá hơn chưa?
– Dạ, vụ đó là vụ gì?- Nó chu môi hỏi. Anh béo má nó:
– Cái đồ heo, mới đó đã quên! – Cô nhìn, cười lớn.
– Thôi anh đi đây, hôm nào gặp lại! – anh chào, cô và nó vẫy tay.
Mà cả ba đâu biết rằng có hai đôi mắt đang dán chặt vào mình.
Nhân Mỹ ôm hắn thật chặt. Nhỏ ngước nhìn:
– Anh…
Hắn không nhìn nhỏ. Hắn đang nhìn đi hướng khác. Nhỏ nhìn theo ánh mắt hắn, phát giác ra mục tiêu thì cau mày.
Ông Madae sau khi ôm bạn xong, liền nhìn bạn hiền hậu:
– Đã đến lúc nói đến chuyện hôn ước rồi ha?
– HẢ!?- Nguyên cả cung điện rộ lên tiếng hét, ngoại trừ ông bà, ông Madae và bà Madae.
– Các con chưa biết sao? Từ nhỏ, Moon và Star đã có hôn ước rồi mà!
( Star là nickname của Nhân Mỹ, Moon là nickname của Vũ Lam, mình mới sửa, ai chưa biết thì xem lại)
Hắn hét lên:
– Sao con khôg biết về chuyện này, sao cha có thể tự quyết định hôn ước của con!
Ông quát:
– Khôg được vô lễ.
Nó chứng kiến, chỉ im lặng. Chưa bao giờ nó thấy ông và hắn tức như vậy. Bỗng nó thấy đau đau ở ngực. Cô khều nhẹ nó:
– Này, có sao khôg?
Nó nhìn cô:
– Sao là sao?
Rồi nơ lon ton chạy theo hắn. Hôm nay sinh nhật hắn, nó còn chưa tặng quà cho hắn mà.
– Hoàng tử chạy đâu rồi?
Nó ngó quanh. Khôg thấy hắn đâu cả. Bỗng nhỏ bước ra từ đâu:
– A, Nana, lâu lắm mới gặp.
– Vâng, thưa công chúa.- Nó cúi gập người.
– Miễn lễ. Em đang cầm gì vậy?- Nhỏ nhìn hộp quà nó định tặng hắn. Nó cung kính trả lời:
– Dạ, đây là quà tặng hoàng tử ạ. Chỉ là cái khăn em tự đan thôi.- Nó cúi đầu.
Nhỏ nhăn mặt, nhưng nhanh chóng thôi. Nhỏ nói:
– Vậy đưa cho ta, ta sẽ đưa cho anh ấy.
Nó hơi rụt tay, khôg định đưa, nhưng nghĩ mình mà cãi lại thể nào cũng bị phạt, nên ngoan ngoãn đưa cho nhỏ. Nhỏ mỉm cười:
– Ta sẽ đưa cho.
Nó cúi người, rồi quay lưng đi. Thấy khôg còn bóng nó nữa, nhỏ liền lấy bật lửa ra, đốt món quà, rồi ném vào thùng rác. Quay bước đi, nhỏ ném lại một câu:
– Trèo cao …. sẽ ngã đau đó!