Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 433: Không Ngờ Lại Khen Cô
Đường Vũ Diệp thở dài, hạ thấp giọng nói: “Lần này, chỗ chúng ta xảy ra chuyện lớn như thế, chắc mặt sếp Trương phải dài như cái bơm.
Lát nữa mà anh ta có nói gì không lọt tai, mắng mỏ người khác ghê gớm, khó nghe quá thì em cứ vào tai này ra tai kia.
Em đừng sợ, trên chúng ta còn có John nữa cơ mà.
Mọi chuyện đã có anh ta.”
“Ừ.” Tống Hân Nghiên thì thầm đồng ý, cúi gằm đi về phía trước.
Đường Vũ Diệp nghiêng đầu sang liếc nhìn cô: “Trông mặt em không được ổn lắm, có phải là về nhà không nghỉ ngơi gì không? Mất ngủ à?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải.
Tại đêm qua ngủ hơi muộn thôi.”
Thấy cô không muốn nói, Đường Vũ Diệp cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người vào phòng họp.
Tính cả Tống Hân Nghiên lẫn Đường Vũ Diệp thì mười mấy quản lý cấp cao trong công ty không một ai vắng mặt.
Đúng là có một thanh niên có gương mặt lạ lẫm, mang khí thế hùng hổ đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Đó là Trương Tấn Tài.
Anh ta lật xem tài liệu với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn quanh phòng họp: “Mọi người đến đông đủ cả rồi à?”
“Vâng.” John ngồi phía dưới anh ta, mặt mày nhợt nhạt, còn bị khí thế nghiêm nghị của Trương Tấn Tài chèn ép, nom bộ dạng giống hệt một thằng nhóc sai vặt.
Cuộc họp bắt đầu.
Đầu tiên, John báo cáo về tình hình điều tra mới nhất.
“… Đã điều tra nhiều lần, đích thực là do áp suất quá lớn gây ra.
Hơn nữa, kiểm tra cho thấy một khi áp suất vượt quá 10% áp suất tiêu chuẩn, nếu mở nắp ngay mà không giảm áp thì sẽ phát nổ.
Nguyên nhân gây ra vụ nổ là do có nhân viên không hiểu tình hình, cứ thực hiện thao tác như vậy nên mới gây ra cháy nổ…”
Trương Tấn Tài đập thẳng tập tài liệu trong tay lên bàn họp.
Đánh “bộp” một tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng lại tạo ra hiệu ứng chấn động trong phòng họp vốn đang yên tĩnh.
Gương mặt dường như không biết cười bẩm sinh của anh ta sa sầm xuống: “Nghe các anh chị nói như thế, ý là trách dung dịch gốc mà tổng công ty gửi đến có vấn đề à?”
Tất cả mọi người đều im phăng phắc, không ai dám tiếp lời.
John đang báo cáo trầm mặc mất mấy giây: “Chúng tôi tin tưởng vào tổng công ty.
Cho nên mỗi lần nguyên liệu, dung dịch gốc vận chuyển đến đều đem ra sử dụng trực tiếp luôn.”
Trương Tấn Tài lạnh lùng trừng mắt: “Lô nguyên liệu tổng công ty gửi cho các anh chị cũng đồng thời gửi đến tám chi nhánh trên toàn thế giới.
Những nơi khác đều không có vấn đề gì, chỉ có chỗ các anh chị đây là xảy ra chuyện! Không có khả năng tìm ra vấn đề thì đừng đổ lỗi! Đưa bằng chứng ra đây! “
John cau mày, đôi mắt xanh như băng trông càng lạnh lùng hơn.
Anh ta hơi khó chịu, mang theo vẻ bất bình hỏi ngược lại Trương Tấn Tài mà không hề sợ sệt: “Anh là thanh tra do tổng công ty cử đến, chúng tôi không tìm ra được vấn đề đấy, anh tìm đi!”
Ánh mắt không ai nhường ai của hai người va vào nhau giữa không trung, ánh lửa vô hình tóe ra bốn phía.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều ước sao mình không thể thu nhỏ lại làm nền được, tốt nhất là chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Lảng tránh không giải quyết được vấn đề, trưởng phòng an toàn chịu trách nhiệm cao nhất run rẩy đứng lên, vẻ mặt đầy xấu hổ: “Sếp Trương, anh John, sự việc này suy cho cùng là sơ suất của bộ phận an toàn chúng tôi.
Với tư cách là trưởng phòng an toàn, tôi hết sức xin lỗi.
Sau khi sự việc được điều tra rõ ràng, tôi sẽ nhận trách nhiệm và xin từ chức.”
Rầm!
Trương Tấn Tài đập tay lên bàn: “Hèn nhát nhất là những kẻ nhu nhược, động một chút lại đòi từ chức như các anh đấy.
Chuyện xảy ra rồi, từ chức có thể giải quyết được chắc?”
Anh ta mắng mỏ không thèm nể nang: “Người nào người nấy ẩu đoảng vô tích sự, không nghĩ cách giải quyết mà chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm thôi.
Công ty nuôi các anh các chị có tác dụng gì!”
Đám người trong phòng họp bị mắng không ngóc được đầu lên.
Tống Hân Nghiên cau chặt mày.
Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, không ai hơn cô hiểu những quản lý cấp cao này đoàn kết thế nào, cố gắng nghĩ cách giải quyết, khắc phục hậu quả ra sao…
Nhưng mọi nỗ lực của họ không được bị lãnh đạo của tổng công ty đang ở trước mặt đây mảy may công nhận.
Tống Hân Nghiên đứng dậy.
Vừa cử động thì Đường Vũ Diệp bên cạnh đã âm thầm ấn đùi cô xuống, ép cô ngồi lại bằng được.
Tống Hân Nghiên lấy làm khó hiểu, quay sang nhìn Đường Vũ Diệp.
Đường Vũ Diệp hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, nhưng bàn tay ấn trên đùi cô thì kiên định không dời, còn liên tục ấn mạnh thêm, không cho cô nhúc nhích.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô lẳng lặng thò tay xuống bàn đập tay Đường Vũ Diệp.
Đường Vũ Diệp quay sang nhìn cô.
Tống Hân Nghiên nhoẻn cười, nhấc tay cô ấy ra, đứng dậy rất quyết đoán.
“Sếp Trương…” Cô cất giọng lanh lảnh.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.
“Tôi có…” điều muốn nói.
“Tống Hân Nghiên, ngồi xuống!”
Tống Hân Nghiên còn chưa nói thành lời, tiếng quát lạnh lùng của John đã vang lên.
“Anh John…”
“Ngồi xuống!” John ra lệnh cho cô: “Không phải việc của cô.”
Tống Hân Nghiên còn muốn nói thêm, Đường Vũ Diệp đã kéo giật cô ngồi xuống.
Trương Tấn Tài chăm chú quan sát Tống Hân Nghiên vài giây: “Cô là Tống Hân Nghiên đấy à?”
Không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong giọng nói.
Không giận dữ, cũng không buồn bực.
Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên.
“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật đầu.
Gương mặt lạnh lùng, giận dữ của Trương Tấn Tài dịu lại: “Những nỗ lực của cô, không chỉ riêng PL được tai nghe mắt thấy mà tổng công ty cũng biết rõ.
Sự cố an toàn lao động lần này là công ty đã làm ảnh hưởng đến thành tích với sản phẩm mới của cô.”
Ai nấy lại một lần nữa kinh ngạc.
Cứ tưởng Trương Tấn Tài sẽ giận dữ trách mắng, ai ngờ lại nói cả một tràng những lời tốt đẹp như vậy.
Dường như không biết mọi người đang nghĩ gì, giọng nói của Trương Tấn Tài ôn hòa hơn nhiều: “PL không đạt được thành tích đáng kể như vậy ở thị trường nước Z rất nhiều năm rồi.
Thế mà bữa tiệc ăn mừng còn chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện…”
Ai nấy đều vừa sững sờ, vừa cúi đầu xấu hổ.
John thì ngược lại.
Ông sếp mắt xanh cũng không còn bực bội, căng thẳng như vừa rồi nữa mà cười thành tiếng.
Anh ta ngoáy lỗ tai nói giọng cà khịa: “Tai tôi có vấn đề gì không ấy nhỉ? Trong những năm tháng còn sống lại có thể nghe thấy anh khen ngợi người khác cơ đấy.”
Trương Tấn Tài lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Tuy tôi nghiêm khắc nhưng xưa nay công tư vẫn rõ ràng.”
Anh ta dựa lưng vào ghế, nói rất bình thản: “Ban đầu tôi còn làm đơn xin một khoản tiền thưởng rất lớn cho các anh, chuẩn bị phát cho các anh trong buổi tiệc mừng.
Ai ngờ đơn của tôi vừa được duyệt thì các anh giỏi lắm, tặng luôn cho tôi một vố thế này.”
Anh ta cười khẩy: “Đúng là tát đôm đốp vào mặt!”
Ai nấy càng xấu hổ hơn.
Tống Hân Nghiên lại đứng lên.
Cô cúi người trước Trương Tấn Tài, đứng thẳng lên, giọng nói đúng mực: “Xin cảm ơn sự tin tưởng và công nhận của sếp Trương.
Nhưng chúng tôi thật sự rất xin lỗi vì sự cố lần này.”
“Cái tôi muốn nghe không phải lời xin lỗi.”
Khen thì khen, nhưng điều gì cần điều tra, cần hỏi thì Trương Tấn Tài vẫn không cho qua.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tôi biết.
Cho nên hôm nay trước khi đến, tôi đã chuẩn bị một số thứ.”
Cô cầm điện thoại di động lên, kết nối trực tiếp với máy chiếu.
Màn hình máy chiếu lóe sáng, hiển thị màn hình điện thoại di động.
Tống Hân Nghiên nói: “Tối hôm qua tôi đã xem lại từng bức ảnh chụp hiện trường.
Từ một vài bức ảnh trong số đó, phát hiện ra được một chút bất thường.
Tuy chưa thể khẳng định nhưng có lẽ đây cũng có thể trở thành phương hướng điều tra cho chúng ta.”
“Điều gì bất thường?”
Mọi người sửng sốt, không hẹn mà cùng đồng thanh gặng hỏi.
Tống Hân Nghiên thực hiện thao tác trên điện thoại di động.
Màn hình chiếu hiện ra một tệp ảnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào đó.
Lúc này, Tống Hân Nghiên mới từ tốn nói: “Sự cố lần này rất có khả năng không phải tai nạn bất ngờ mà là do có người hãm hại.”
Phòng họp chấn động.
John chau mày: “Bằng chứng là gì?”.