Bạn đang đọc Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu – Chương 430: Dốt N Lần
Gương mặt Cố Vũ Tùng vốn đã nghiêm nghị nay lại càng lạnh lùng hơn.
Anh ta cướp chìa khóa xe từ tay Lục Minh Hạo rồi mở cửa lên xe: “Thích hóng hớt thế sao không đi làm phóng viên đi?”
Lục Minh Hạo ngoan ngoãn cười: “Cấp dưới tôi làm phóng viên đầy ra đó.
Hây dà, thì cậu cứ nói có để ý cô gái kia không đi? Nam chưa cưới nữ chưa gả, đã để ý người ta thì hốt lẹ đi chứ, sợ cái gì.”
“Nhiều chuyện!”
Cố Vũ Tùng làm mặt lạnh: “Tôi có để ý ai cũng không để ý bà chằn lửa đó đâu.”
“Chậc!”
Lục Minh Hạo tặc lưỡi: “Bà chằn chỗ nào? Nhìn hiền hiền ngoan ngoãn thế mà.
Nhưng mà đúng là miệng lưỡi ghê thật, còn nghĩa khí nữa.
Cũng được đấy nha…”
Cố Vũ Tùng lườm cậu ta, thẳng tay đóng sầm cửa lại rồi ngồi vào trong xe: “Bớt hóng hớt lại đi! Có hóng hớt cũng chả liên quan gì tới cậu đâu!”
Anh ta giẫm ga phóng xe đi một lèo.
“Ơ kìa!” Lục Minh Hạo kêu lên: “Tôi vẫn chưa lên xe mà!”
Xe Cố Vũ Tùng đã mất hút từ lâu.
“Hì!” Lục Minh Hạo khẽ cười: “Thú vị ghê.”
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh khoa nhi, Tưởng Minh Trúc uể oải tỉnh dậy.
Tưởng Tử Hàn nhờ người mang bát cháo nhỏ phòng sẵn đến, thổi cho nguội rồi đút cô bé ăn.
Cô nhóc đã tái cả mặt nhưng vẫn lạnh lùng quay đầu đi, không chịu há miệng.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Tưởng Minh Trúc, đừng bướng, không ăn chút gì thì dạ dày con không chịu nổi đâu.”
“Ăn kinh bỏ xừ.”
Cô nhóc chau mày chê bai: “Con muốn ăn cháo trắng Tống Hân Nghiên làm cơ.”
Mặt Tưởng Tử Hàn tức thì đen như mực, cảm thấy tức không chịu nổi.
Nhưng thấy gương mặt nhỏ bé không có chút máu nào của con gái, anh đành cố ghìm cơn tức giận xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là cháo do khách sạn năm sao của chú Tô đưa tới đấy, không có chỗ nào nấu ngon hơn đâu.
Mà con cũng đang bị bệnh, chỉ được ăn cái này thôi.”
Cô nhóc vẫn quay mặt sang một bên, không thèm nhìn anh lấy cái nào.
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt, cơn tức giận cứ trồi lên rồi lại lặn xuống: “Khi nào con khỏe lại thì muốn ăn gì cũng được, muốn ai nấu cũng được, dù ai nấu cho con thì ba cũng…!không ngăn cản!”
Ba chữ cuối nói là nặn ra từ kẽ răng cũng không ngoa.
“Xùy!”
Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn anh, khịt mũi khinh thường: “Đừng có xem con là con nít ba tuổi.”
Nói xong, cô nhóc bỗng hơi tủi thân, suy sụp: “Lão Tưởng, đừng gạt con nữa, con biết con hết đường cứu rồi.”
Tưởng Tử Hàn bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: “Ai nói cho con đấy?”
Gương mặt bé nhỏ của cô nhóc càng tái nhợt hơn, lặng thinh không nói tiếng nào.
Tưởng Tử Hàn biết mình đã làm cô bé sợ, bèn dịu mặt xuống: “Tưởng Minh Trúc, ba là ba con, còn là bác sĩ, bệnh viện của nhà họ Tưởng có nguồn lực tốt nhất và trang thiết bị tiên tiến nhất cả nước, nằm trong top đầu thế giới, nếu đến mức như vậy mà cũng không cứu được con gái của mình thì ba không còn mặt mũi nào làm bác sĩ nữa.
Nói ba nghe, ai đã nói linh tinh với con vậy?”
“Con tự nghe thấy.”
Mắt cô nhóc đỏ bừng lên, trông rất ấm ức nhưng vẫn kiên cường vô cùng: “Lúc ngủ mọi người nói gì con cũng nghe thấy hết.
Con không chỉ nghe bác sĩ nói bệnh của con khó chữa mà còn biết lại là Tống Hân Nghiên ngốc nghếch kia rút máu cứu con.”
Mắt ngấn lệ nhưng lại không chịu rơi xuống.
Lòng Tưởng Tử Hàn bỗng nhói đau.
Chẳng biết cảm giác đau ấy từ đâu ra, anh chỉ biết khoảnh khắc ấy khiến nhịp thở anh run rẩy.
“Lại?”
Anh cau mày, ngờ vực nhìn gương mặt ngây thơ của con gái.
Tưởng Minh Trúc bị vẻ phẫn nộ của ông ba già nhà mình dọa cho mất hết bao nỗi xúc động, không còn tủi thân nữa, nước mắt cũng rớt xuống.
Hai hàng lông mày thanh mảnh, đáng yêu nhăn lại, cô nhóc mở to đôi mắt tròn trịa, trong veo của mình ra: “Lão Tưởng, ba già thật rồi đấy à, sao lại đãng trí thế này?”
Tưởng Tử Hàn bình tĩnh nhìn cô con gái chằm chằm.
Tưởng Minh Trúc vừa tức tối vừa bất đắc dĩ: “Năm ngoái ở Hải Thành con ăn trúng gì đó nên bị viêm dạ dày, dạ dày chảy máu, nôn ra máu nhiều lắm nên cần truyền máu, Tống Hân Nghiên đã truyền máu cho con.
Vì con và cô ấy đều có máu hiếm nên lúc đó ba và mọi người còn nghi ngờ con là con gái của cô ấy, còn làm cả xét nghiệm DNA nữa, ba quên rồi sao?”
Tuy kết quả cuối cùng làm cô nhóc rất tiếc nuối, hơn nữa cũng không một người lớn nào nói cho cô bé biết về chuyện làm xét nghiệm cả.
Nhưng đừng tưởng cô bé còn nhỏ nên không biết gì!
Tưởng Tử Hàn nhíu mày lắng nghe.
Dường như có một sự kiện gì đó chợt lóe lên trong đầu anh, nhưng đến lúc anh muốn tìm tòi kỹ hơn thì lại chẳng nhớ được gì.
Trí nhớ anh rỗng tuếch, chẳng có gì ngoài cảm giác đau buốt như bị kim châm.
Anh hỏi, vẻ mặt rối rắm như tơ vò: “Con không lừa ba chứ?”
Tưởng Minh Trúc nguýt mắt lườm ông ba già: “Con lừa ba thì được gì?”
Tưởng Tử Hàn trầm ngâm.
Tất cả những người bên cạnh anh đều có thể bị Tống Hân Nghiên tẩy não lừa lọc, nhưng con gái anh thì chắc chắn không.
Con bé này nhìn nhỏ vậy thôi chứ thông minh lanh lợi từ bé, lúc còn bập bẹ nói đã biết bắt kẻ lừa đảo phải ói lại tiền ra rồi.
Rõ là một thần đồng hiếm có.
Hơn nữa con gái anh còn rất có chủ kiến, người bình thường khó mà đả động được đến suy nghĩ của cô bé.
Tưởng Minh Trúc thấy thương cho tấm thân bé tí tẹo của mình quá.
Lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình thôi chưa đủ mà còn phải nhọc lòng tìm cách cho ông ba già hạnh phúc nữa chứ.
Cô nhóc thở dài, thấy ba mình thất thần bèn quơ quơ bàn tay trắng trẻo, núng nính trước mặt anh: “Lão Tưởng, có phải ba lại trách móc Tống Hân Nghiên vì khi con xảy ra chuyện lại đúng lúc ở bên cạnh cô ấy không?”
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, mím môi không trả lời.
Tưởng Minh Trúc đau đớn sờ đường mép tóc đáng thương của mình, thở dài: “Người ta thường bảo dốt lần một lần hai thôi chứ không dốt lần ba lần bốn, sao ba lại dốt n lần luôn thế?”
Tưởng Tử Hàn: “!!!”
“Hỗn quá rồi đấy!”
Anh mắng một câu không nhẹ cũng không nặng, đặt bát muỗng xuống, cạn lời nhéo gò má đã gầy rộc đi của con gái: “Nể tình con bị bệnh nên ba không so đo với con đấy.”
Tưởng Minh Trúc lại ghét bỏ nguýt mắt lườm anh, đập tay anh ra.
Tưởng Tử Hàn lại thất thần.
Khoảnh khắc ấy, anh cứ ngỡ động tác này của Tưởng Minh Trúc giống hệt Tống Hân Nghiên vậy.
Nhưng khi anh nhìn kỹ thì lại có vẻ không giống lắm…
…
Hôm nay, bầu không khí trong cả công ty PL rất nặng nề, phòng họp thì áp lực đến nỗi như sắp sửa nổ tung.
Tất cả thành viên trong ban lãnh đạo cấp cao đều im như thóc ngồi tại bàn họp, như bị cáo đang chờ được tuyên án.
Cửa phòng họp bị đẩy bật ra một cách thô lỗ.
Trợ lý Owen của John vội vàng cầm tập tài liệu đi vào: “Đã điều tra ra nguyên nhân nổ rồi!”
Tất cả mọi người vốn đang mặt mày nặng trĩu trong phòng họp đều giật bắn, không hẹn mà cùng ngồi thẳng người nhìn anh ta chằm chằm.
Owen thở hổn hển, nói tiếng nước Z sứt sẹo bằng giọng đặc sệt phương tây: “Là do thùng đựng dung dịch gốc có áp suất quá lớn, tự phát nổ.”
John nhíu mày, ngạc nhiên vô cùng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì các thùng đựng dung dịch gốc của chúng ta đều được đổ theo quy chuẩn quốc tế cơ mà, sao lại có chuyện áp suất quá lớn được?”
“Phải đấy!”
Có quản lý cấp cao chịu trách nhiệm theo dõi thị trường lập tức đáp: “Vì là nguyên liệu sản xuất mỹ phẩm, tiếp xúc trực tiếp với da nên thùng chứa phải được sản xuất từ chất liệu riêng.”
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Owen.
Owen gật đầu tỏ ý mọi người đều nói đúng.
“Kết quả điều tra sơ bộ cho thấy ban đầu chỉ nổ vài thùng, nhưng cú va chạm quá lớn đã khiến tất cả các thùng chứa dung dịch gốc đều nổ theo.
Còn về việc có phải bị ai động tay hay không thì hiện tại vẫn chưa tìm ra chứng cứ, nhưng đang trong quá trình điều tra.
Có điều xét theo thông tin trước mắt, lúc dung dịch gốc được vận chuyển từ tổng công ty qua đây đều không hề có vấn đề gì.
Hơn nữa trước khi lên máy bay cũng đã được kiểm định, máy bay hạ cánh thì luôn để ở hải quan, chúng ta kiểm tra xong mới nhận hàng, nhập kho…”.