Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi – Chương 7
Trước tiếng quát giận dữ của Riftan, Max hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Người đàn ông kia lúng túng trước thái độ hống hách của anh.
Anh ta cau mày, rồi hét lên:
“Sao tôi biết có người làm chuyện ấy trong phòng tranh chứ! Tôi không cảm thấy bản thân phải gõ cửa như mọi khi, vì chỉ huy sẽ chú ý đến tôi ngay lập tức.”
“Cút ra khỏi đây mau!”
Max tái mét trước tiếng quát của chồng.
Nếu anh ta đi rồi, thì…sẽ có chuyện gì xảy ra chứ? Max nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin, đừng rời đi mà.
Nhưng người đàn ông chỉ nghiến răng lẩm bẩm vài từ hằn học rồi bỏ đi.
“Xe ngựa đang đợi ở bên ngoài.
Ngài đã nói mình không đến đây để thăm thú lâu đài nhà Cross cơ mà!”
Riftan lập tức trả lời, “Bảo anh ta đợi đi.”
Người đàn ông thở dài, bất lực.
“Đừng làm lâu quá đấy.”
Anh ta không hài lòng liếc nhìn Max, rồi đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Ánh mắt của cô lướt qua người Riftan, anh đang thô bạo gãi lưng và nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt.
Ánh mắt nghiêm khắc của anh khiến Max co người lại, trông thấy cảnh đó,Riftan cười mỉa mai.
“Đừng sợ, ta sẽ không nhào vào em nữa đâu.” Ngừng lại một chút, anh nói thêm, “Khỉ thật… ban đầu ta không định sẽ làm chuyện này ở đây.”
Cô không dám ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt dán chặt vào những ngón tay đan xen của mình.
Anh đứng dậy, chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình.
“Em cũng nghe thấy rồi, đúng không? Xe đang đợi bên ngoài.
Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ.”
Cô lạnh cả người, mặt cắt không còn một giọt máu.
Anh rời đi nhanh như cách anh đến, cô chưa thuyết phục được, mà cũng chẳng nói được câu nào lên hồn cả.
“Ơ, nhưng…” Max hoảng sợ đến mức quên cả sửa lại trang phục, nói đúng hơn là cô đang đau khổ nắm chặt lấy vạt áo của anh.
“C-chờ chút đã, chúng ta hãy nói – ”
Riftan đột ngột ngắt lời cô, “Chúng ta phải đi ngay.
Trước tiên bảo người hầu chuẩn bị đồ đạc cho em đi.
Lên xe rồi, ta sẽ cùng em nói chuyện.”
Max lo sợ đến mức run rẩy, khựng lại một chút, mắt cô thoáng có chút bối rối.
Cô khó hiểu hỏi lại anh.
“H-hành lý của em?”
“Phải, hành lý của em.
Chỉ lấy những vật dụng cần thiết thôi.” anh nhẹ nhàng nói, khác hẳn với tiếng quát tháo đáng sợ khi nãy.
Max, vẫn không hiểu ý của anh.
Cô chớp mắt liên tục khiến anh thở dài.
Anh nhanh chóng sửa lại váy áo lộn xộn của cô và đỡ cô dậy.
Sau đó anh kêu người hầu đang đứng ngoài cửa đến sắp xếp hành lý cho cô.
Chỉ lúc này Max mới hiểu rõ – anh sẽ đưa cô đi cùng.
cô thấy hoài nghi.
“Chỉ lấy những thứ cần thiết thôi.
Chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa.”
cô ngay lập tức trả lời, “V-vâng, em sẽ không lấy thêm gì đâu, có thể mang gạo không, không nhiều đâu, chỉ chút ít thôi…”
“Tốt.
Giờ đi thôi.
Ta sẽ mua thêm những đồ dùng thiết yếu cho cô trên đường đến trang viên của ta.”
Anh kêu người hầu mang hành lý của Max trở lại và dẫn họ ra khỏi phòng tranh.
Anh nhanh chóng sải bước rời đi, khiến Max gần như phải chạy theo mới đuổi kịp được.
Trong khi còn đang rối trí, cô nhận ra một vấn đề khó tin.
“Ư-ừm, điền trang của anh…?”
“Làm sao?” anh trừng mắt lên, mỉa mai: “Một hiệp sĩ nghèo hèn có điền trang nên thấy lạ lẫm à?”
Anh nói thêm, “Ta là hiệp sĩ được chính vua Ruben phong tước.
Họ của ta cũng là họ của cô, nên cô phải đến đó sống ngay sau khi chúng ta kết hôn chứ.”
cô càng thêm bối rối trước lời nói của anh.
Ngôi nhà mà mình phải đến sống? Riftan không thèm để tâm đến mớ suy nghĩ bòng bong của cô, anh không muốn giải thích thêm, liền sải bước xuống tầng, đi ra khu vườn rộng.
Cạnh đài phun nước hoành tráng của gia tộc công tước xứ Cross, một chiếc xe sang trọng được bốn con ngựa kéo cùng vài kỵ sĩ đang đứng đó.
Đến khi hai người vừa xuất hiện, mấy kỵ sĩ mới ngưng ồn ào.
Một vài kỵ sĩ liếc nhìn Max đang đứng lấp ló sau lưng Riftan, cái nhìn tò mò của họ như xoáy một lỗ ở mặt cô.
Khi Max vẫn còn lẽo đẽo đi theo sau Riftan, anh bất chợt quay lại.
“cô còn làm gì đấy? Mau lên xe đi chứ.”
“A, nhưng… ôi, chắc cha em đang đợi.
Uh, em- trước tiên hãy-”
Mặt Riftan đột nhiên đanh lại.
anh nắm lấy tay cô, kéo cô đến trước xe ngựa.
“Cô là vợ của ta, ta đưa vợ mình đi còn phải xin phép chắc? Cha cô có quyền gì mà ngăn cản ta chứ.”
Nói dứt câu, anh dùng cánh tay cường tráng của mình nhấc bổng cô lên, rồi ép cô ngồi vào trong xe.
Vẻ mặt Max vẫn không ngừng bối rối, “Vợ của ta”, anh đã nói thế… vậy mà cô cứ nghĩ anh sẽ ly hôn chứ.
Mọi suy nghĩ cứ rối tung lên trong đầu cô..