Bạn đang đọc Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha: Chương 3: Nhân Sinh Nhược Chích Như Sơ Kiến
Edit: troi0dat0oi0
Beta: dark Angel
Bầu trời trong xanh, khí trời thanh mát. Tuy nhiên nha đầu Anh Ca trên đỉnh đầu đang mây đen vần vũ, dông tố ầm ầm…
Nhìn phía trước cách đó không xa, một cái thân ảnh gầy yếu thấp bé đang cố sức chen dòng người đi về phía trước. Anh Ca lần nữa lại thở dài. Đó đích thực là Cách Cách nhà bọn họ, nên nói như thế nào nhỉ, ra khỏi cửa phủ, tựa hồ như… ách… con chuột vừa rời khỏi hang, vừa xuất công phu, trong nháy máy sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa!
Nhanh đuổi theo, kéo lại cái người đang cao hứng đi kia, nói: “Cách…c…, ách, thiếu gia, không còn sớm nữa, chúng ta nên về phủ, lúc đi lão gia đã đặc biệt dặn nô tài, muốn ngài về sớm một chút!” Anh Ca cố hết sức giữ chặt tay Thư Di. Nàng bất đắc dĩ, quay lại lườm lườm, nha đầu kia phương diện nào cũng tốt, chính là có tính rất sợ chết a!
Đang suy nghĩ làm thế nào để trì hoãn thời gian trở về, đột nhiên nghe mấy người bên cạnh bàn tán: “Aii… có nghe nói không, hôm nay là ngày chùa Quảng Tế cúng tế cầu kinh, hơn nữa do Hằng Minh đại sư tự mình chủ trì. Tất cả mọi người đều qua tế bái cầu phúc, chúng ta cũng đi xem sao?”
“Ta nghe nói chùa Quảng Tế rất linh thiêng. Vợ trưởng thôn chúng ta bị bệnh, mấy người đại phu đều bó tay. Lão ấy không tin tà, ngạc nhiên là mỗi ngày lão ta đều đến chùa Quảng Tế thắp hương cầu nguyện, bây giờ vợ lão ấy đã có thể xuống giường làm việc rồi!”
“Thật không? Linh như vậy sao? Ta đây cũng nên đi làm lễ, con dâu ta đang muốn sinh cháu!”
“Vậy chúng ta cùng đi.”
Thư Di vừa nghe liền vui vẻ “Anh Ca, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt đi!”
“Thiếu gia, về muộn lão gia…”
“Yên tâm, đến nhìn một cái thôi, sẽ không lâu đâu!”
“Được rồi, nhưng ngài cũng đừng chạy nhanh như vậy a, nô tài theo không kịp!”
Tuy là Thư Di chưa từng tới Bắc Kinh, nhưng là chùa Quảng Tế này nàng cũng không có gì xa lạ, mà chủ yếu còn phải cảm ơn bà nội hàng ngày ăn chay niệm Phật của nàng. Chỉ cần nàng nghỉ về nhà, bà nội nhất định lôi kéo nàng giảng kinh truyền đạo, ngẫu nhiên cũng giới thiệu mấy chùa miếu nổi tiếng, chùa Quảng Tế là nằm trong số đó.
Thư Di đang lúc ngắm mấy bức tượng Phật, trong lòng thầm so sánh chùa miếu cổ đại với hiện đại thì một tiểu hòa thượng đi tới nói với nàng: “Thí chủ, phương trượng ời!” Thư Di tuy có một chút kinh ngạc, cũng gọi Anh Ca cùng đi theo tiểu hòa thượng tới sương phòng. Lúc này trong sương phòng chủ trì phương trượng đang cùng một đôi nam nữ trẻ tuổi giảng kinh. Thư Di lẳng lặng đánh giá đôi nam nữ trước măt. Phải nói rằng Nữu Cỗ Lộc Thị Thư Di diện mạo cũng không tệ. Bất quá nếu cùng so với nữ tử trước mặt thực thua xa. Mặt như hoa đào, mắt sáng như sao, mi không họa mà sắc, môi không điểm mà thắm, khiến Thư Di nhớ lại một câu nói trong tiểu phẩm Tống Đan Đan “Liễu diệp lông mi cong miệng anh đào, ai thấy đều muốn rất yêu thích!” Đáng tiếc thân thể lả lướt lại quá gầy yếu, gợi lên cảm giác nhu nhược không chịu nổi. Mà bên cạnh nàng, nam nhân đang lẳng lặng nghe kinh Phật lại càng xuất sắc, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lung, dáng người cao ráo, mặt không chút ý cười càng đặc biệt tăng thêm vẻ uy nghiêm! Như vậy thành một đôi nhân trung long phượng, chắc rằng đi tới nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người nha!
Vì ánh mắt quá chuyên chú rốt cuộc cũng khiến đôi nam nữ kia nhìn lại. Ánh mắt nam nhân vừa chạm đến Thư Di, liền thoáng nhíu mày, dường như có chút giật mình. Nữ nhân lại có chút khinh thường nhìn nàng. Thư Di hơi hơi kéo khóe miệng, nhẹ nhàng vái chào. Lúc này tiểu hòa thượng dẫn các nàng vào phòng. Thấy các nàng tới, Hằng Minh đại sư khẽ mỉm cười nói “Vừa rồi ngẫu nhiên thấy thí chủ, cảm giác được ta cùng thí chủ rất có duyên, cho nên thỉnh thí chủ tới thiện phòng nói chuyện!” Lời của đại sư vừa nói ra khiến đôi nam nữ kinh ngạc, Thư Di thì nhíu mày, xem ra Hằng Minh đại sư là người đắc đạo, người khác khó có thể vào được thiện phòng này!
Phương trượng giới thiệu nam nhân là Kim Tứ Quý, Thư Di có chút ngạc nhiên, lúc nhìn đến bên hông hắn thấy đai lưng màu vàng sáng thì thoáng ý cười. Kim Tứ, ha hả…. người nhà Ái Tân Giác La cũng không phải là họ Kim sao? Thư Di vẻ mặt có dự liệu, hướng đại sư liên tục gật đầu. Nam nhân kia, đích thực là Dận Chân, nhìn nàng, cũng dường như có điều suy nghĩ. “Bên cạnh vị này là nữ quyến Kim thí chủ, bởi vì có thai nên đặc biệt đến thắp hương lễ tạ thần!” Đại sư tiếp tục giới thiệu, mà Thư Di đã hiểu, vị này chắc hẳn là Niên quý phi, xinh đẹp, người yếu, được sủng ái, ha hả… đầy đủ hết! Hừ, thực ra chỉ là một nữ nhân ngạo mạn, không đáng để nàng tán thưởng. Bởi vậy, Thư Di đúng là ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, không biết sắc mặt Niên thị đột nhiên xanh mét!
Phương trượng ra lệnh cho tiểu hòa thượng đem đồ pha trà ra, quay sang Thư Di bọn họ nói “Kỳ thật hôm nay là muốn ời thí chủ đến cùng thưởng trà!” Ánh mắt Thư Di tức thì tỏa sáng, ha hả…, đều nói trà của nhà chùa với trà chốn phàm trần bất đồng, nàng hôm nay thật là có may mắn a! Nàng tiện tay kéo Anh Ca ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị cùng nhau thưởng thức trà, không nghĩ tới hành vi của nàng làm Dận Chân nhíu mày, mà Niên thị vẻ chán ghét lại càng bày rõ trên mặt. Anh Ca nhìn thấy được, thấp thỏm không yên muốn đứng dậy, Thư Di lại nhất định ngăn lại không cho đi. Niên thị rốt cuộc không nhẫn nại được nói: “Vị công tử này, tôn ti có trật tự, cái tên tiểu nô tài này làm sao có thể cùng chủ tử ngồi chung một chỗ? Không biết công tử có biết dạy dỗ nô tài hay không, lại không để cho nô tài lui ra? Thật là bôi nhọ thân phận!”
Anh Ca bị nàng nói đến sắc mặt đỏ bừng, im lặng cúi đầu, chỉ là hai tay nắm lấy Thư Di run rẩy không thôi. Thư Di vỗ vỗ tay nàng trấn an, đồng thời quay sang nhìn Niên thị đang dương dương tự đắc, nói: “Nhắc tới trong thiên hạ đâu đâu cũng là của vua, vậy có thể xưng danh chủ tử, cũng chỉ có duy nhất Hoàng thượng mà thôi, những người khác đều là nô tài! Nếu đều là nô tài thì cần gì phải phân biệt tôn ti? Còn nữa, Phật có dạy rằng: trước mặt Phật tổ, chúng sinh ngang hàng. Chúng ta giờ này đang ở tại trước mặt Phật tổ, tại hạ thật đúng là không biết cái gọi là tôn ti phu nhân chỉ là ai, chủ tử cùng nô tài lại được chỉ là ai?”
“Ngươi…….!!!!!!!!!” Niên thị bị nàng nói ột phen nghẹn họng, mặt đỏ tới tận mang tai, liếc mắt nhìn trộm Dận Chân đang ngồi bên cạnh. Vừa rồi Thư Di nói rõ ràng chính là ý hoàng tử cũng là nô tài! Nàng nguyên tưởng rằng Dận Chân sẽ tức giận, cũng không nghĩ là vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhìn không ra là cái biểu tình gì.
“Thiếu gia…” Tiểu nha đầu hốc mắt ửng đỏ, nhìn chủ tử vì mình mà cãi lại người ta, đáy lòng tràn đầy cảm kích.
“Chớ khóc! Dù có là cái nha đầu, cũng không được làm chuyện cười cho người ta!” Thư Di khẽ vuốt đi nước mắt trên mặt nàng, cười nói. “Vâng!” Tiểu nha đầu hung hăng lau hai hàng nước mắt nghĩ: nhất định không thể khiến Cách Cách mất mặt!
“A di đà Phật! Không nghĩ tới thí chủ tuổi còn trẻ, mà lại không quan tâm phân biệt thân phận như thế, lão nạp bội phục!” Hằng Minh đại sư đứng dậy, chắp hai tay trước ngực khom lưng nói. Thư Di cũng cuống quýt đứng dậy đáp lễ “Đại sư khen nhầm rồi! Hôm nay tại hạ mới biết ý nghĩa chân chính của hai từ “nói khoác” đấy ạ!” Hôm nay miệng lưỡi tranh cãi như vậy tất sẽ rước lấy đại phiền toái a!
Hằng Minh đại sư thế nhưng cười không nói. Mấy người thưởng trà, nói chuyện phiếm một lát, sau đó Thư Di liền đứng dậy cáo từ. Lúc nàng xoay người rời đi, Dận Chân đột nhiên thấy cổ tay nàng đeo chuỗi vòng tay ngũ sắc kia, giống như sấm nổ bên tai… đoành… cả người cứng đờ!
Trở về phủ, sau khi ăn xong, thời gian nghỉ ngơi Thư Di ở trong phòng xem xét bộ bài, Anh Ca ở phía ngoài nhìn từng nhóm tiểu nha đầu ra ra vào vào chuẩn bị đồ xuất giá. Nàng thỉnh thoảng lén nhìn vào buồng trong, nhìn chủ tử đang ngưng thần suy nghĩ, muốn mở miệng lại thôi.
“Anh Ca, có chuyện gì vậy? Nãy giờ thời gian mới có một chén trà(2) mà ngươi nhìn ta đã sáu lần rồi!” Thư Di đột nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng vào tầm mắt chưa kịp rời đi của người nào đó.
“Cách Cách, hôm nay lúc ở chùa, nam nhân kia…” Anh Ca ấp a ấp úng, còn chưa nói xong đã cắt ngang “Ừ, ta biết rồi, là Tứ bối lạc!” Giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
“Ngạc nhiên vì sao ta lại bình tĩnh thế có phải không?” Thư Di tiếp tục cúi đầu nghịch nghịch mấy lá bài. “Vâng, hơn nữa ngài còn…” Nói chưa xong, lại bị cắt ngang: “Ta lại còn cùng ái thiếp của hắn cãi nhau một trận nữa phải không? Ha hả… Anh Ca, ngươi là người của ta, ta không thể để người khác khi dễ ngươi, nhất là ở trước mặt ta.”
“Cách Cách, nhưng mà…” Anh Ca có chút vội vàng.
“Ta biết!” Thư Di khoát khoát tay, ý bảo hãy nghe nàng nói xong “Ngươi là muốn nói sau này sợ khi vào phủ hắn rồi sẽ phải khổ sở chứ gì? Ta cũng biết, lần này tai họa không nhỏ, hơn nữa Niên thị còn rất được sủng ái, ngày sau chắc chắn sẽ tìm ta gây phiền phức, huống chi nàng là sườn phúc tấn, mà ta là Cách Cách, thân phận nàng còn cao hơn ta nhiều.” Thư Di vừa nói vừa ngắm nhìn sắc mặt Anh Ca, hiện tại đang nhăn nhó đau khổ. Thư Di không nén được cười cười, khiến Anh Ca phải dậm chân dậm cẳng “Cách Cách, nô tỳ còn đang sốt ruột đây, ngài còn trêu nô tỳ!”
“Có gì mà phải gấp? Dù sao cũng chỉ là mấy trò quỷ thôi mà. Đến lúc đó binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu mà còn không được, không phải còn có tẩu vi thượng sách sao?”
“Cách Cách, ngài muốn đào hôn?” Vừa mới dứt lời, đầu Anh Ca đã bị cốc một cái. “Ta là nói vậy chứ có thể nào đi sao! Ngươi thật đúng là suy bụng ta ra bụng người!” Thư Di đảo cặp mắt trắng dã.
Anh Ca có chút ngu ngốc nhìn bộ dáng không chút thục nữ của chủ tử, than thở một hơi, không biết một Cách Cách thục nữ ở đâu rồi???
Trong khi Lăng phủ tràn đầy không khí thoải mái, thì phủ Tứ bối lạc lại có một chút ngưng đọng. Dận Chân đang ngủ trong phòng Lý thị không ngừng hồi tưởng về lời nói của Hằng Minh đại sư lúc chiều “Tứ bối lạc, cô gái kia thiên đình ôm trọn, xương cốt thanh kỳ, nhân trung sâu đậm, là một người rất có phúc, hy vọng tương lai Tứ bối lạc có thể bảo vệ nàng, phúc khí của nàng cùng với ngài có quan hệ thiên ti vạn lũ(*), suy tính trong lòng ngài còn cần phải dựa vào nàng mới có thể hoàn thành được!”
(*) thiên ti vạn lũ: dây mơ rễ má
Dận Chân trở mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hiếu Ý hoàng hậu trước khi chết, “Dận Chân, hoàng ngạch nương không cách nào nữa làm bạn với ngươi, tương lai ngươi có thể gặp nữ tử giống hoàng ngạch nương cùng đeo vòng tay ngũ sắc. Nếu gặp được, hãy thật tốt quý trọng nàng, nhớ lấy, phải quý trọng nàng…”