Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 3


Đọc truyện Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân – Chương 3


Editor: Tiannn
“Đậu xanh!” Tống Nhiên giật mình kêu lên.

Sau đó mới phản ứng được đó là chuông điện thoại của Tống Tiểu Nhiên.

Một thanh niên hai mươi tuổi vậy mà lại dùng loại nhạc tẩy não thần thánh cổ xưa này làm nhạc chuông…!
Tống Nhiên không nói lời nào, im lặng lấy chiếc điện thoạt rách nát kia ra.

Trên màn hình hiện lên ba chữ: “La Hiểu Thần.”
La Hiểu Thần? Người này là ai? Bạn Tống Tiểu Nhiên?
Tống Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, do dự một lát, nhấc máy.

Anh còn chưa biết phải mở lời ra sao, đầu máy bên kia đã truyền tới một tiếng gầm thô lỗ:
“Tống Tiểu Nhiên, tối qua sao anh không nhận điện thoại của tôi? Tôi gọi cho anh tận chín cuộc! Chín cuộc đó!!! Nam bốn trong “Đại Trần Bí Sử” anh có giúp tôi tranh thủ không? Anh làm người đại diện như vậy ấy hả?! Anh là phế vật hả?”
Nghe tiếng gào thét từ đầu dây bên kia, Tống Nhiên nhíu mày.

Hiện tại anh không rõ đây là tình huống gì chỉ có thể duy trì trầm mặc, đồng thời trong lòng cũng có phán đoán.

Từ lời nói của La Hiểu Thần, anh chính là người đại diện? La Hiểu Thần này chính là nghệ sỹ dưới trướng của anh?
Thấy Tống Nhiên không trả lời, La Hiểu Thần càng tức giận: “Anh điếc hả? Liễu tổng ngày mai sẽ tới công ty, anh nhất định phải giúp tôi! Chỉ cần Liễu tổng nói chuyện với Thôi đạo, nhất định Thôi đạo sẽ đồng ý đem nhân vật này cho tôi!”
Tống Nhiên ngẩn ngơ, đợi chút, Liễu tổng? Sẽ không phải là Liễu tổng anh nghĩ đấy chứ?
Năm đó, Tống Nhiên mất tám năm ròng đem tập đoàn Tống thị từ chỉ kinh doanh bất động sản thành tập đoàn tổng hợp cỡ lớn, phát triển trên các lĩnh vực động sản, tài chính, giải trí truyền thông,.

Chỉ là lĩnh vực giải trí phát triển khá yếu, trong khoảng thời gian dài mà cũng không khá lên được.

Lúc này, Tống Nhiên phát hiện ra một công ty truyền thông quy mô nhỏ, vừa ra mắt thị trường nên muốn thu mua nó.

Công ty truyền thông kia tên là Truyền Thông Vân Trung, tổng giám đốc là Liễu Khiêm – một hoa hoa công tử chính hiệu nhưng rất có nghĩa khí.

Mặc dù dự án thu mua không thành nhưng vì Tống Nhiên và Liễu Khiêm rất hợp nhau nên cả hai thành bạn bè tốt, hai người thường xuyên hẹn nhau uống rượu, giúp đỡ lẫn nhau.

Chẳng lẽ mình là nhân viên của Truyền Thông Vân Trung? Tiểu tử thối Liễu Khiêm kia lại là sếp mình?
“Tống Tiểu Nhiên! Anh có đang nghe không đấy?! Mợ nó anh lên tiếng đi.”
Tống Nhiên lấy lại tinh thần, ngắt lời đối phương, hỏi: “Ngày mai Liễu Khiêm tới công ty?”
La Hiểu Thần cười lạnh: “Tống Tiểu Nhiên, trước kia tôi không phát hiện ra lá gan anh lớn thế đấy, dám gọi thẳng tên của Liễu tổng?”
Đúng là Liễu Khiêm…!Trong lòng Tống Nhiên hỗn loạn.

Anh đã làm công cho tập đoàn Tống thị nửa đời người, bây giờ sống lại, còn phải làm công cho Truyền Thông Vân Trung, hơn nữa là làm công cho tên tiểu tử Liễu Khiêm kia nữa!
La Hiểu Thần trào phúng nói: “Tống Tiểu Nhiên, anh câm hả? Tại sao không nói chuyện? Nghe phải gặp Liễu tổng, sợ tới mức tè ra quần? Không phải vừa rồi còn dám gọi thẳng tên Liễu tổng sao? Như nào, dọa một tí liền sợ? Anh thật vô dụng.”
Tiểu tử Liễu Khiêm kia có gì mà phải sợ? Tống Nhiên trợn mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, vừa nghĩ đến chuyện khác.

Cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến công ty.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Nhiên nhanh chóng suy nghĩ.

Anh bây giờ nghèo rớt mồng tơi, lại còn nợ ngân hàng bốn mươi vạn, mỗi tháng phải trả ít nhất hơn bốn vạn, vì vậy công việc này không thể bỏ.

Hơn nữa, sắp hết năm rồi, không chừng còn có thêm khoản thưởng cuối năm?

Nếu có cơ hội, còn có thể tiếp xúc với Liễu Khiêm một chút, xem xem có tin tức đầu tư nội bộ nào không…!Bất quá, muốn trải qua cuộc sống yên bình thì thân phận của anh phải giữ bí mật thật tốt.

Kỳ thật ngẫm lại, làm cho ai cũng là làm việc.

Tốt xấu gì anh cũng quen thuộc với tên tiểu tử Liễu Khiêm này, ở Truyền Thông Vân Trung kiếm cơm chắc chắn không có vấn đề gì.

Cũng may là dự án thu mua Vân Trung không thành, nếu không hiện tại Vân Trung sẽ ở dưới trướng Tống thị, anh phải làm nhân viên của Tống Thanh Sương, đó mới là đau khổ.

Ế, chắc Tống Thanh Sương cũng không có hứng thú với Truyền Thông Vân Trung nhỉ? Mong Bồ Tát phù hộ, cầu cho Tống Thanh Sương vạn lần không nên nhớ đến chuyện này.

Nghĩ đến mấy chuyện lộn xộn này, Tống Nhiên bỗng thấy ức gà chiên trong tay chẳng còn thơm nữa.

Anh thở dài, khởi động chiếc máy tính cũ nát trong phòng ngủ lên, vừa ăn ức gà chiên vừa dùng mấy ngón tay dính mỡ gõ bàn phím, tìm được tư liệu công việc của Tống Tiểu Nhiên.

“Kế hoạch làm việc tháng này, đầu tiên…”
Tống Tiểu Nhiên là một nhân viên nhỏ, tài liệu làm việc tương đối đơn giản.

Tài liệu chia thành kế hoạch hàng tháng và tổng kết tháng, ngoài ra còn có một ít biên bản hội nghị, tư liệu nghệ sĩ, vòng tròn tài nguyên,…!Tống Nhiên mất hai tiếng xem hết, liền hiểu tình hình bảy tám phần.

Khác với những người đại diện kim bài mũi hếch lên trời, Tống Tiểu Nhiên thuộc tầng chót.

là người đại diện không có địa vị.

Dưới tay anh tổng cộng có ba nghệ sĩ nhỏ, một là người ban nãy gọi điện – La Hiểu Thần nghệ sĩ tuyến mười tám, hai người khác còn chưa được tính là tuyến mười tám, gọi tắt là hồ bức.

*Raw là 糊逼 mà tui không biết dịch sao luôn, ai biết chỉ tui với.

Người đại diện “cùi” mang nghệ nhân “cùi”, đúng là anh mù dắt anh lòa, ba tháng liên tiếp đứng chót bảng sát hạch.

Đây là tình huống trước mắt của Tống Tiểu Nhiên.

Đọc hết tư liệu công việc trong máy tính, Tống Nhiên thực sự cạn lời.

Anh thở dài, duỗi thắt lưng mỏi, quyết định ngày mai đến Truyền Thông Vân Trung xem tình hình, tiện thể làm quen với môi trường làm việc.

Ngày hôm sau, Tống Nhiên dậy sớm, tắm rửa cạo râu sạch sẽ.

Từ trong tủ quần áo chọn ra một chiếc áo lông trắng cùng một cái quần jeans coi như sạch, miễn cưỡng khiến bản thân trở nên gọn gàng, khoan khoái, rồi ra khỏi nhà.

Chuyển xe bus hai lần, cuối cùng anh cũng đến tổng bộ Truyền Thông Vân Trung – cao ốc Vân Trung.

Cao ốc Vân Trung đặt tại trung tâm thành phố phồn hoa nhất Giang Thành, gồm ba mươi tám tầng, toàn bộ cửa được làm bằng thép pha lê, trên đỉnh tòa nhà là mấy chữ “Truyền Thông Vân Trung” sáng lấp lánh.

Trước kia, Tống Nhiên đã đến đây vài lần, bây giờ trở lại chốn cũ, có chút cảm khái.

Anh vừa bước vào cửa lớn, đã nghe thấy một tiếng gọi lớn: “Tống Tiểu Nhiên!”
Tống Nhiên quay đầu nhìn.


Một anh mập chạy từng bước nhỏ, vội vàng chạy tới.

Anh ta vừa thở hổn hển vừa đập một cái thật mạnh vào gáy Tống Nhiên: “Tống Tiểu Nhiên, chú còn biết đường tới làm việc à?”
Từ lúc mười tuổi đến giờ không có ai dám gõ đầu Tống Nhiên, mà giờ đây bị một tên mập, không do dự, đập một cái vào gáy vang dội, Tống Nhiên có chút choáng.

Tên mập nhìn anh không lên tiếng, dáng vẻ im lặng, nhịn không được thở dài, hơi hòa hoãn, nói: “Tiểu Nhiên à, chú đã ba ngày không đi làm rồi.

Bàn Ca, anh gọi điện cho chú cũng không được.

Sắp đến cuối năm rồi, thành tích của Vân Trung chúng ta năm nay cũng không tệ lắm, cổ phiếu tăng rất nhiều, nhưng nếu sát hạch cuối năm chú vẫn áp chóp thì tiền thưởng cuối năm một cắc cũng không có đâu.

Chú hiểu chứ?”
Tống Nhiên bắt được trọng điểm: “Em không có tiền thưởng cuối năm?”
“Vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Tháng trước không phải anh đã nói rồi sao, anh sẽ giúp chú giành tiền thưởng cuối năm.

Bàn Ca anh nói được làm được, nhưng với điều kiện là thành tích của chú phải đạt chuẩn! Nếu không, anh cũng không giải thích được với kiểm sát bên bộ phận nhân sự kia.”
Tên mập luyên thuyên nửa ngày, cuối cùng Tống Nhiên cũng biết tên mập này tên là Trần Hàng, tự xưng là Trần mập*, là cấp trên trực tiếp của Tống Tiểu Nhiên, cũng là người ngày trước giúp Tống Tiểu Nhiên vào công ty.

Dưới tay Trần mập có mười mấy người đại diện nhỏ, Tống Tiểu Nhiên là người mà anh ta quan tâm nhất.

*Nguyên văn là Trần Bàn Tử nhưng mình dịch là Trần mập cho thân thuộc:v vì là Trần Bàn Tử nên ảnh mới xưng Bàn Ca với TN nhé.

Mặc dù Trần mập hơi dông dài nhưng lại là người không tệ, rất nhiệt tình.

Anh ta biết Tống Tiểu Nhiên rất thiếu tiền, liền cố gắng giúp Tống Tiểu Nhiên giật thưởng cuối năm, nhưng thành tích đạt chỉ tiêu mới có thể lấy được.

Trần mập tận tình khuyên nhủ: “Chú nghe rõ chưa? Tuy không nhiều tiền lắm nhưng dù gì cũng có mười vạn, chỉ cần chú giúp nghệ sĩ dưới tay nhận được vai nam chính, nam hai của web drama hay nam bốn, nam năm trong chính kịch là chú có thể nhận được số tiền kia rồi! Anh thấy cái cậu La Hiểu Thần kia rất có tiềm lực, hôm qua cậu ta có nói với anh, cậu ta rất hứng thú với bộ “Đại Trần Bí Sử” kia của Thôi đạo.

Chú mang cậu ta đi thăm dò một chút đi!”
Mười vạn tệ, có thể “cứu sống” anh, Tống Nhiên động tâm.

Trần mập lại quở trách: “La Hiểu Thần đã tám tháng không vào tổ rồi, người đại diện như cậu tội rất lớn.

Bộ “Đại Trần Bí Sử” kia của Thôi đạo vẫn đang thiếu nam bốn, đến giờ vẫn chưa tìm thấy diễn viên phù hợp.

Chú mang La Hiểu Thần đi xem thử, tốt xấu gì cũng phải cố gắng một chút, vạn nhất mèo mù vớ được cá rán thì sao?”
Tống Nhiên âm thầm chửi bới, Thôi đạo là mèo mù, La Hiểu Thần là cá rán hả?
Tuy trong lòng thầm chửi nhưng trên mặt anh vẫn cười, nói: “Thôi đạo còn có thể không tìm thấy diễn viên sao?”
Trần mập thở dài: “Nam bốn này là diễn Hoàng đế nhà Trần hồi còn là thiếu niên.

Từ nhẫn nhục chịu đựng đến quyết tâm tranh ngai vàng sau cái chết của mẫu thân.

Diễn biến tâm lý nhân vật rất phức tạp, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao.


Thôi Tuyết vốn định dùng diễn viên tầm mười ba mười bốn tuổi, nghe nói ông ta thử hơn trăm diễn viên nhưng diễn xuất đều không đạt yêu cầu của ổng nên đành nới lỏng tuổi tác nhân vật, tìm diễn viên trẻ từ mười tám đến hai hai tuổi.”
Nghe đến đây, Tống Nhiên không tự chủ nhớ đến một người – là cậu nhóc trộm đồ ăn của anh.

Anh lắc đầu, mình đang nghĩ đi đâu vậy chứ.

Trần mập nói: “Nam bốn tuy đất diễn không nhiều, chỉ xuất hiện ở năm tập đầu nhưng nhân vật này rất quan trọng, là nhân vật chủ chốt định hình tính cách nam chính.

Thôi Tuyết rất coi trọng nhân vật này, nhiều diễn viên trẻ tranh nhau vỡ đầu, vì chỉ cần diễn tốt nhân vật này về sau có Thôi đạo chống lưng, còn lo thiếu vai để diễn sao?”
“Ài, hóa ra là vậy.”
Tống Nhiên nghĩ thầm, xem ra La Hiểu Thần rất muốn lấy được nhân vật này, mà Tống Tiểu Nhiên lại không có bản lĩnh giúp anh ta giành vai, cho nên hôm qua La Hiểu Thần mới tức giận đến thế.

Tuy anh không kham nổi loại người như La Hiểu Thần nhưng vì mười vạn tệ, có cái gì mà không nhịn được chứ? Dù gì thì bây giờ anh cũng là người nghèo rớt mồng tơi.

Anh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Thôi đạo với Liễu Khiêm…!Liễu tổng quan hệ không tồi.

Nếu như Liễu tổng giật dây, La Hiểu Thần ít nhất cũng có cơ hội thử vai.”
“Chú không phải đang nói nhảm sao? Ai trong công ty mà chẳng biết Liễu tổng có quan hệ tốt với Liễu đạo chứ.

Nhưng Liễu tổng chịu giúp thì mới được.

Liễu tổng bận như vậy sao mà có thể quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này? Đúng rồi, vừa vặn hôm nay Liễu tổng ở công ty, chi bằng chú với La Hiểu Thần đi tìm ngài ấy, mang chút điểm tâm ngọt…” Trần mập đang nói, bỗng kéo một trợ lý đi ngang qua: “La Hiểu Thần đến chưa?”
Trợ lý nhỏ gãi gãi đầu: “Bàn Ca, anh hỏi La Hiểu Thần hả? Cậu ấy sớm đã đến rồi, em vừa thấy hình như cậu ấy đến phòng làm việc của Liễu tổng.”
Trần mập ngơ ngác, vội vàng đẩy Tống Nhiên một cái: “Chú nhanh lên, tên nhóc La Hiểu Thần rất nóng nảy, ăn nói không biết giữ kẽ, không biết nặng nhẹ gì cả, chỉ sợ sẽ đắc tội Liễu tổng, chú nhanh đi trông chừng cậu ta! Nhớ phải mang món điểm tâm ngọt theo!”
“Được rồi Bàn Ca, để em đi lên xem sao.” Tống Nhiên buồn cười trong lòng, anh quen biết Liễu Khiêm bao năm trời, tiểu tử kia cũng không ăn thịt người, sao lại phải khẩn trương như thế?
Tống Nhiên quen thói dùng thang máy chuyên dụng đi lên tầng ba mươi tám.

Trong hành lang im ắng, anh bước trên tấm thảm dày đi đến văn phòng cuối hành lang.

Cửa văn phòng khép hờ, bên trên treo tấm bảng “CEO Truyền Thông Vân Trung” bằng mạ vàng, bên cạnh còn có một vòng tường vy được điêu khắc tinh xảo.

Tên tiểu tử Liễu Khiêm này vẫn làm màu như thế, toàn thích mấy loại đồ lòe loẹt.

Tống Nhiên trợn mắt, đang định đẩy cửa vào lại nghe thấy tiếng La Hiểu Thần nũng nịu từ bên trong truyền ra: “Liễu tổng, để em.”
Sau đó là âm thanh bật lửa “ba” một tiếng, giống như đang châm thuốc.

Tay Tống Nhiên định đẩy cửa dừng một chút, anh với Liễu Khiêm làm bạn thân năm sáu năm trời, tất nhiến sẽ biết tính xấu của hắn ta.

Vị công tử này nam nữ không kiêng kỵ, chỉ thích tiểu mỹ nhân tươi non, hơn nữa mỗi đoạn quan hệ kéo dài không quá ba tháng.

Là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng vì dáng dấp hắn ta đẹp lại có tiền nên vẫn có một đám người không biết sống chết nhào lên.

La Hiểu Thần lại nói vài câu gì đó, sau đó giả vờ cười hai tiếng, lúc này Liễu Khiêm mới thản nhiên nói: “Chuyện nhân vật, giao cho người đại diện kia không được sao? Cái kia, hình như tên là Tống…!Tống Tiểu Nhiên đúng không?”
La Hiểu Thần ủy khuất: “Tống Tiểu Nhiên kia căn bản không trông cậy vào đươc!”
“Sao lại không trông cậy được?”
“Tâm tư của anh ta không đặt ở công ty, ba ngày thì vắng mặt đến hai ngày, đã vậy Bàn Ca còn che chở cho anh ta nữa…” La Hiểu Thần nói xong, hạ thấp giọng xuống: “Liễu tổng, em nói cho ngài một bí mật.

Tống Tiểu Nhiên một mực liếm cẩu* đại Tống tổng bên tập đoàn Tống thị, muốn trèo cao nhanh đó.

Sau khi đại Tống tổng xảy ra chuyện, anh ta liền sụp đổ, suốt ngày say như bùn nhão, hôi muốn chết.”
*Liếm cẩu: chỉ những người theo đuổi không có tôn nghiêm, dù đối phương không thích nhưng vẫn mặt nóng dán mông lạnh.
“…” Tống Nhiên hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

A? Anh có nghe lầm không đấy? Tống Tiểu Nhiên liếm cẩu ai? Liếm anh? Sao anh không biết vậy?
Tống Nhiên ngây ngốc một hồi, chợt nhớ đến đống hóa đơn tín dụng kia.


Tống Tiểu Nhiên mua kính râm, ví tiền da cá xấu, khuy áo bạch kim…!bản giới hạn kia, toàn bộ đều của nhãn hiệu Italy mà anh thích.

Hơn nữa, lúc Tống Tiểu Nhiên bắt đầu say rượu cũng chính là lúc anh xảy ra chuyện…!Tống Nhiên có dự cảm không lành.

Không thể nào…!
La Hiểu Thần lại thấp giọng nói: “Liễu tổng, những chuyện em nói đều là thật, chuyện này không có nhiều người biết đâu.”
Liễu Khiêm dường như cũng không kinh ngạc, chỉ thản nhiên: “Người đại diện kia thích Tống Nhiên có gì mà kỳ quái? Tiểu tử Tống Nhiên này tuy rằng rất thiếu đánh, cá cược thua tôi ba chai rượu ngon, kết quả rượu còn chưa tới tay mà cậu ta đã trực tiếp nằm bệnh viện quỵt nợ rồi.

Nhưng mà, người ngoài không hiểu rõ cậu ta, cái mặt kia lại hơi lừa người nên có mấy tên ngu ngốc theo đuổi thì sao chứ?”
Tống Nhiên nghĩ thầm, Liễu Khiêm chú mày chết chắc.

La Hiểu Thần tựa như không biết tiếp lời ra sao, chỉ ngờ nghệch cười hai tiếng.

Liễu Khiêm lại nói: “Bất quá tên của anh ta rất giống, Tống Nhiên, Tống Tiểu Nhiên, khá thú vị, giống như cha con với nhau, ha ha ha…”
Cha con cái đầu nhà cậu.

Tống Nhiên lần nữa khẳng định, thằng cờ hó Liễu Khiêm này không xứng làm bạn của anh.

Liễu Khiêm cười một trận, lại nói: “Đúng rồi, làm sao cậu biết anh ta thích Tống Nhiên?”
La Hiểu Thần thần thần bí bí nói: “Lần trước tập đoàn Tống thị không phải có ý định thu mua công ty của chúng ta sao? Về sau hạng mục bất thành, nhưng tư liệu của chúng ta ở Tống thị còn nhiều.

Sau khi đại Tống tổng xảy ra chuyện, Bàn Ca đến Tống thị lấy tài liệu, kêu em với Tống Tiểu Nhiên đi cùng giúp đỡ.

Kết quả, Liễu tổng ngài đoán xem? Tống Tiểu Nhiên vậy mà giữa đường, chạy vào văn phòng của đại Tống tổng!”
Liễu Khiêm: “…!Thật? Lá gan cũng lớn đấy.”
“Thật một nghìn phần trăm luôn.”
Liễu Khiêm khó hiểu: “Tống Nhiên vẫn còn nằm bệnh viện mà, Tống Tiểu Nhiên này muốn ăn đậu hũ người ta không đi bệnh viện mà còn chạy vào phòng làm việc làm gì?”
La Hiểu Thần nói: “Lúc em chạy tới, đúng lúc nhìn thấy tiểu Tống tổng — chính là em trai của đại Tống tổng, Tống Thanh Sương.

Lúc ấy, Tống Thanh Sương túm tóc Tống Tiểu Nhiên kéo ra ngoài văn phòng, vừa kéo vừa đá, mặt rất tức giận, nói anh ta trộm đồ của đại Tống tổng!”
Liễu Khiêm giống như cũng có chút hứng thú: “Trộm đồ? Cái gì vậy? Đồng hồ? Bút? Tống Nhiên rất cẩu thả, không cách cứu vãn.

Đồ cậu ta dùng rất xịn, tùy ý lấy một thứ cũng mười vạn tám vạn.”
“Không phải loại vật phẩm quý giá như thế.” La Hiểu Thần hạ thấp giọng, thần bí nói, “Liễu tổng ngài hẳn cũng biết, trong phòng làm việc của đại Tống tổng còn có phòng ngủ.

Đại Tống tổng thường xuyên ngủ trưa ở đó, Tống Tiểu Nhiên thế mà trộm một bộ đồ ngủ trong phòng – là bộ đã mặc rồi ấy.

Tiểu Tống tổng tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, còn gặng hỏi có phải trước kia anh ta cũng trộm đồ của đại Tống tổng hay không.

Theo em thấy, không biết anh ta còn trộm cái gì nữa…”
Tống nhiên nghe thấy toàn bộ, chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận, còn cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Quả thực không biết bày ra biểu tình gì.

Mẹ nó, đây là chuyện kỳ quái gì thế? Đúng rồi, trong nhà Tống Tiểu Nhiên có một phòng bị khóa.

Đệch, bên trong không phải là…!Má ôi, không dám nghĩ tiếp.

Liễu khiêm trầm mặc một lát, khô cằn nói: “Quả thật rất biến thái.”
“Đúng vậy, khó trách tiểu Tống tức giận như vậy, Anh hai mình bị loại biến thái này nhớ thương, tiểu Tống tổng tuy rằng nhìn lạnh lùng, nhưng kỳ thật rất trọng tình xưa, đương nhiên phải giúp anh hắn trút giận…”
Nói đến Tống Thanh Sương, Liễu Khiêm cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt lời La Hiểu Thần: “Tống Thanh Sương trọng tình xưa, còn giúp anh hắn trút giận? Mẹ nó cậu đang nói gì vậy? Được rồi, đi đi.”
Liễu Khiêm trở mặt quá nhanh, La Hiểu Thần còn chưa kịp phản ứng, run giọng nói: “Liễu tổng? Em, em…!nhân vật của em…”
Liễu Khiêm ngắn gọn: “Cút.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.