Đọc truyện Đừng khóc – Chương 9:
“Lạc…Tu?” Cô gái ngơ ngác mấy giây, hiển nhiên chưa tiếp thu được thông tin.
Bầu không khí tĩnh lặng một lúc, rốt cuộc Đường Nhiễm cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, cẩn thận hỏi lại: “Anh là anh trai của Lạc Trạm?”
Lạc Trạm: “Ừ.”
Đường Nhiễm bất an mím môi, không biết nên nói gì… Chỉ sợ nói lung tung lại thành nói nhầm.
Cho dù cô ít tiếp xúc với bên ngoài, không biết nhiều tin tức, nhưng vì nhà họ Đường đang nịnh bợ nhà họ Lạc, tự nhiên Dương Ích Lan cũng vì vậy mà quan tâm đến dòng tộc này. Bà thường hay nhắc đến cuộc tranh giành gia sản giữa hai anh em nhà họ Lạc với cô.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Đường Nhiễm về nhà họ Lạc chính là: Họ Lạc cũng có hai đứa trẻ. Tiểu công tử Lạc Trạm thân phận hiển hách, cao quý là điển hình cho câu con cưng của trời, từ khi sinh ra đã nhận hết mọi nuông chiều, yêu thương mà lớn lên, ngược lại người anh trai Lạc Tu là đứa bé do bà chủ trước đây đã qua đời của nhà họ Lạc sinh ra, tình cảnh của anh ta ở gia đình này cũng giống như Đường Nhiễm – đứa con gái ngoài giá thú, là đứa trẻ không được chào đón, chẳng có nơi nào dung thân.
Dương Ích Lan thường xuyên cảm thán: “Vị tiểu thiếu gia kia của nhà họ Lạc tính tình lạnh nhạt, kiệt ngạo bất cần, là dạng người coi trời bằng vung, nhìn ai cũng không vừa mắt. Hai anh em họ bất hòa, không biết cậu cả nhà họ Lạc phải sống thê thảm đến mức nào.”
Bởi vì nghe nhiều chuyện xung quanh vị đại công tử nhà họ Lạc, Đường Nhiễm tự nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên, có cảm giác đặc biệt thấu hiểu hoàn cảnh bất đắc dĩ của chàng trai chưa từng gặp mặt này.
Nghĩ đến vừa rồi nhận sai người, lại còn nhận nhầm anh ta là “Đối thủ một mất một còn” kia, Đường Nhiễm bối rối nắm chặt ngón tay: “Xin lỗi, là em đã đoán lung tung rồi.”
“…”
Cô bé đơn thuần, nghĩ gì đều hiển hiện trên mặt. Đầu óc Lạc Trạm khẽ chuyển, suy nghĩ một chút là đoán ra cô nhóc này nghĩ gì. Anh cong khóe môi, nụ cười biếng nhác quen thuộc lại hiện ra, ánh mắt tinh ranh đảo một vòng, giọng nói khinh mạn, lạnh nhạt: “Em từng nghe về tôi rồi.”
Đường Nhiễm do dự đáp: “Vâng.”
“Nghe ai nói? Chị gái em à?”
Đường Nhiễm lắc đầu: “Không. Là bà vú của em.”
“Bà ấy nói gì?”
“…”
Đường Nhiễm thoáng bối rối, yên lặng ngồi trên ghế sofa im lặng một hồi lâu. Lạc Trạm dứt khoát ngồi xuống thảm gần cô, một tay chống lên bàn trà, một tay đặt lên đầu gối, sau đó biếng nhác ngẩng đầu, ánh mắt hứng thú dán lên khuôn mặt hơi lúng túng của Đường Nhiễm.
Hiển nhiên cô không biết phải trả lời anh chàng “Lạc Tu” này làm sao cho thỏa, mà Đường Nhiễm lại là cô gái không biết nói dối.
Nhìn cô mấy giây, Lạc Trạm rũ mắt, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Không tiện thì thôi.”
“Vâng.” Cô gái khẽ thở dài một hơi đáp.
Lạc Trạm: “Chẳng phải vừa rồi em đi cùng chị gái đến lầu chính sao?”
Đường Nhiễm lại im lặng, sau đó thành thật mở miệng: “Cái này cũng không tiện nói ra.”
Lạc Trạm híp mắt: “Quan hệ giữa em và chị gái có vẻ không tốt lắm nhỉ?” Không biết vô tình hay cố ý mà chữ “Không tốt lắm” hơi nâng cao lên.
Đường Nhiễm chần chờ, chưa kịp trả lời thì lại nghe người kia nói: “Tôi và em trai cũng không hòa thuận cho lắm. Có lẽ em đã nghe người khác nói qua rồi.”
Đường Nhiễm im lặng mấy giây, cô nghe ra mấy phần cô đơn trống vắng trong giọng nói của người con trai bên cạnh. Vì vậy cô nhẹ nhàng hạ giọng, chân thành hỏi: “Lạc Trạm bắt nạt anh à?”
“…”
Lạc Trạm nheo mắt.
Mấy giây sau, anh lại lười nhác lên tiếng: “Ừ. Từ nhỏ thằng nhóc đó đã lấy bắt nạt tôi làm vui. Người trong nhà lại vô cùng thiên vị tên nhóc này. Cậu ta vừa lớn lên một chút đã tính kế với tôi, thầm thì to nhỏ với ông nội cắt nguồn trợ cấp kinh tế của tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.”
Đường Nhiễm nghe đến đây mới phản ứng lại, lo lắng hỏi: “Vậy… vậy ông cụ Lạc cũng đồng ý sao?”
“Ông nội thiên vị, đương nhiên là đồng ý với nó.”
Đường Nhiễm chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt thoáng buồn rầu: “Quả nhiên là như thế.”
Lạc Trạm vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu hiện của cô, đuôi lông mày nhếch lên: “Quả nhiên gì?”
“Không có gì, chỉ là bà nội… Khá thiên vị chị gái em.” Đường Nhiễm thấp giọng: “Cho nên chị em mới đính hôn với Lạc Trạm chứ không phải với anh, chẳng phải vậy sao?”
Nhắc đến vấn đề này, Lạc Trạm theo bản năng nhíu mày, phản cảm đáp: “Vẫn chưa đính hôn, cũng không chắc sẽ đính hôn.”
“…”
Giọng nói của đối phương có đôi phần lạnh lẽo, khó chịu, Đường Nhiễm suy tư vài giây, đột nhiên hiểu ra điều gì: “Anh thích chị em à?”
Lạc Trạm: “…”
Lạc Trạm không nóng không lạnh, mặt mày lạnh nhạt đáp: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
“À vâng.” Đường Nhiễm đỏ mặt vội vàng đáp: “Xin lỗi.”
Anh im lặng hai giây mới bổ sung thêm: “Lạc Trạm cũng không thích chị em, cho nên cũng không muốn đính hôn cùng cô ta.”
“…?”
Đề tài này xoay chuyển quá đột ngột, Đường Nhiễm có điểm chưa nắm bắt kịp, ngơ ngác quay về phía người con trai kia, ngây ngốc một lát. Nhưng theo phép lịch sự, Đường Nhiễm vẫn thử đoán ý đối phương: “Tất cả mọi người đều nói chị gái em vô cùng xinh đẹp.”
Lạc Tràm xì một tiếng: “Nếu nói về nhan sắc, vậy thì tên nhóc Lạc Trạm nên cưới em mới phải.”
Đường Nhiễm bất ngờ không biết đáp lại thế nào.
Lạc Trạm giật mình kịp thời nhận ra mình lỡ lời, vô thức nhíu mày lại, chột dạ nhìn đi nơi khác: “Nhưng mà tên nhóc đó chỉ thích những cô gái có đôi mắt xinh đẹp, vì vậy sẽ không thích em.”
“…”
Không khí rơi vào im lặng.
Mấy giây sau, Lạc Trạm mới hoàn hồn, biết mình lỡ lời, anh bóp bóp mi tâm, thấp giọng mắng: “Vừa rồi dính mưa, đầu óc chập hết rồi hay sao…”
Anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ ngồi trên ghế. Hiển nhiên cô bé kia đang cật lực đè nén cảm xúc của bản thân, khiến mình thật bình tĩnh. Nhưng chuyện đôi mắt, suy cho cùng có vẻ vẫn là cây kim trong lòng cô. Cô gái vừa rồi mới mở lòng một chút, giờ lại thu mình, phong bế cảm xúc, lặng lặng nhìn vào hư không.
Lạc Trạm im lặng cảm thản.
Anh từ từ đứng dậy, hai tay chống đầu gối, cúi mặt nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi em.”
Đường Nhiễm giật mình, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lại từ từ rũ xuống, không nhìn thẳng về phía anh, từ tốn đáp: “Không sao, em cũng quen rồi.”
“Lạc Trạm chỉ là thằng nhóc khốn nạn, không cần để ý đến nó.”
“…?”
Lạc Trạm nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Anh giờ tay lên vuốt vuốt đỉnh đầu cô, dù giọng nói vẫn thanh lạnh, lười biếng, nhưng lại cố dịu dàng nhất có thể cho giống giọng “dỗ dành”…
“Em rất xinh đẹp, không ai có thể sánh bằng.”
Đường Nhiễm run lên. Cô nhớ cách đây không lâu, cũng là giọng nói này, cười như không cười, khinh mạn, cao ngạo, kinh thường nói với cô: “Thật khó coi, chẳng khác nào một con vịt xấu xí.”
Hiện tại…
Đường Nhiễm hơi cúi đầu, cảm động nói: “Cảm ơn anh, Lạc Lạc.”
Cánh tay vừa thu lại cứng đờ, Lạc Trạm lạnh nhạt, cảnh cáo: “Không được gọi tôi là Lạc Lạc.”
Đường Nhiễm chần chờ hỏi: “Vậy anh muốn em xưng hô như thế nào?”
“…”
“Em gọi anh là Lạc Tu, được không?”
“…” Lạc Trạm hơi khó chịu, nhưng biết sao được, ai bảo anh tự đào hố chôn mình, vì vậy chỉ có thể đồng ý. “Ừ.”
Quần áo được giặt sạch, hong khô.
Lạc Trạm đi ra hành lang dặn dò một hầu gái kín miệng vào phòng thay quần áo cho Đường Nhiễm, không quên lạnh lùng cảnh cáo giữ kín chuyện này.
Chưa đầy 5 phút sau, khi cửa phòng mở ra lần nữa. Đường Nhiễm một thân lễ phục thanh thuần, đáng yêu như một nàng công chúa kiều diễm, vịn tay hầu gái bước ra.
Lạc Trạm ngẩn ngơ, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, anh tiến lên đưa cho cô gậy dò đường, và điện thoại, cẩn thận nói: “Điện thoại đã sửa xong, có thể dùng như bình thường. Ngoài trời tạnh mưa rồi, tôi sẽ sai hầu gái đưa em về lầu chính.”
Đường Nhiễm giật mình: “Anh không đi cùng em sao?”
“Không được.”
“…Ừ.” Đường Nhiễm chỉ dừng lại một chút, ngoài ra không có thể hiện cảm xúc gì.
Cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy tạm biệt. Hẹn gặp lại.”
Lạc Trạm im lặng.
Anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, đến tận khi Đường Nhiễm và hầu gái xoay người tại khúc cua.
Gậy dò đường nhẹ nhàng đập trên hành lang gỗ, những thanh âm vụn vặt cất giấu thận trọng cùng thăm dò và bất an. Đường Nhiễm cố gắng ghi nhớ vị trí của căn phòng lúc nãy. Phía sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Người con trai mang theo hương hổ phách nhàn nhạt, ấm áp dừng lại bên cạnh cô, anh chần chờ một lúc, sau đó Đường Nhiễm cảm thấy tay bị ai đỡ lấy.
Vẫn là giọng nói khinh mạn, cao ngạo, nhưng có điểm hơi gượng gạo, thiếu tự nhiên: “Tôi… tôi đưa em… đến sảnh chính.”
Đường Nhiễm đứng yên 2 giây, sau đó nhẹ nhàng rũ mắt, dịu dàng cười rộ lên: “Được.”
Tuân thủ nguyên tắc: Nam nữ thụ thụ bất thân, Lạc Trạm chỉ nắm lấy 1 đoạn gậy dò đường. Vừa đỡ cô xuống lầu vừa đau đầu suy nghĩ rốt cuộc trung khu thần kinh nào của mình gặp vấn đề, không thì đã không tự đẩy mình vào tình cảnh khó tiến khó lùi như hiện tại.
Nghĩ đến buổi tối, yến tiệc bắt đầu, trước mặt bao nhiêu khách khứa, anh khó lòng tiếp tục dùng thân phận giả dạng này trước mặt Đường Nhiễm. Lạc Trạm cảm thấy hai thái dương đang thi nhau giật lên.
Nói dối hết mình, khi giải quyết thì hết hồn.
Lạc Trạm buông tiếng thở dài.
Thị giác bị hỏng nên thính giác của Đường Nhiễm vô cùng nhạy cảm, cô nghe rõ tiếng thở dài của người bên cạnh. Do dự một chút, cô cẩn thận hỏi: “Lạc Tu, anh sao thế?”
Lạc Trạm lười biếng đáp: “Đau đầu.”
Đường Nhiễm lo lắng nói: “Có phải dính mưa ốm rồi không, anh sờ trán xem có thấy sốt…?”
“Không cần đâu.”
Không gian đột nhiên tĩnh lặng
Lạc Trạm nhìn về phía cuối cầu thang dừng lại.
Cách đó không xa là một chàng trai mặt mày như hoa, nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lạnh lùng, âm trầm. Lạc Trạm rơi vào im lặng.
Đường Nhiễm không biết rằng Lạc Tu thật đang đứng ở dưới cầu thang. Cô chỉ biết người con trai đi cùng mình bỗng nhiên nói “Đau đầu.” sau đó dừng lại. Đường Nhiễm lo lắng nhăn mày, dùng gậy dò đường thăm dò xung quanh.
Cô lo lắng cất giọng: “Lạc Tu?”
“…”
Lạc Trạm hoàn hồn, tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ chậm rãi tìm đường đi đến gần mình, rồi nhẹ nhàng phủ lòng bàn tay nhỏ nhắn lên trán anh.
Giọng cô rất dịu dàng, ôn hòa, như thể đang dỗ dành một người bệnh không nghe lời: “Đừng nhúc nhích.”
“…”
Ánh mắt Lạc Trạm sáng lên, quên cả việc ngăn cản.
Người con trai dưới cầu thang dường như bị ngạc nhiên, một hồi lâu mới phản ứng được, giương mắt nhìn lên. Trên cầu thang là cậu em trai và cô gái lạ đang khoác áo khoác của em mình, cử chỉ thân mật, anh ta hơi nhíu mày.
“Lạc Tu?”
Lạc Trạm: “…”