Đọc truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra – Chương 123
“A, Văn Nhân sư huynh, vì sao ngươi phải nghe lời Hứa sư huynh như vậy?”
Văn Nhân Thiều cười cười: “Lý nên thế.”
Chúng sư đệ không biết Văn Nhân Thiều muốn giở trò gì nên đều lộ ra vẻ kinh nghi, cảm thấy hôm nay Văn Nhân sư huynh có chút kỳ quái.
Phải biết rằng tính tình Hứa Vọng Văn nho nhã, rất có ngạo cốt, không quen nhìn tác phong làm việc của Văn Nhân Thiều.
Thường ngày chỉ cần nhìn thấy mặt Văn Nhân là không thèm mở miệng tiếp đón.
Thường xuyên như vậy, mọi người đều biết Văn Nhân sư huynh và Hứa Vọng Văn không ai vừa mắt ai.
Hơn nữa hai người bọn họ cùng tuổi, là đối thủ cùng một thế hệ, quan hệ đương nhiên không thể thân thiết.
Nhưng không biết Văn Nhân Thiều hôm nay bị làm sao vậy, chẳng lẽ là đang nói mát?
Thực nhanh có người nghĩ ra, kêu to: “Ta biết rồi, Văn Nhân sư huynh, mấy ngày trước ngươi bệnh không nhẹ, là Hứa sư huynh trị cho ngươi phải không? Trách không được ngươi muốn nghe hắn.”
Văn Nhân Thiều ngẫm nghĩ, nâng ngón tay gõ nhẹ: “Thông minh.”
Các đệ tử còn lại lúc này mới hiểu rõ, sôi nổi nói: “Trách không được.”
“Sớm đã nghe qua y thuật Hứa sư huynh rất cao minh.”
“Lần này Văn Nhân sư huynh nợ Hứa sư huynh một ân tình, cần phải yên ổn sống chung mấy ngày này.”
“Đúng vậy, nhưng Văn Nhân sư huynh thật sự không muốn đi cùng chúng ta đến Vu Sơn giới sao?”
Văn Nhân Thiều nói: “Đã nói rồi đều nghe Hứa sư huynh ngươi.”
“Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta lập tức đi hỏi một chút!”
“Được! Bây giờ chúng ta cùng đi!”
Chúng sư đệ đẩy Văn Nhân Thiều, hi hi ha ha đi về phía phòng Hứa Vọng Văn.
Hứa Vọng Văn đứng bên giường nghe được lời này vội vàng bước nhanh hai bước vào giữa giường.
Hắn thở dốc dồn dập, giữa trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Khi đến gần mép giường, Hứa Vọng Văn ngã thật mạnh xuống giường khiến ngực đau đớn, hắn không khỏi rên rỉ thành tiếng, có vẻ đã suy yếu đến cực điểm.
Vì không muốn để đám tiểu bối Khổ Chung Tông kinh hoảng, bọn họ phần lớn đều không biết Hứa Vọng Văn đổi tim với Văn Nhân Thiều, cũng không biết thể chất Hứa Vọng Văn lúc này đã suy yếu, bệnh đã nghiêm trọng không có nhiều sức lực gặp người.
Văn Nhân Thiều hẳn là đã biết, nhưng không biết vì sao lại không cản lại.
Sư đệ nhỏ tuổi nhất sau khi gõ nhẹ hai tiếng, không chút để ý đẩy cửa phòng ra, trong miệng nói: “Hứa sư huynh, chúng ta đến thăm huynh ……”
Mới vừa bước vào cửa phòng, hắn liền bị sặc bởi mùi thảo dược nồng đậm trong phòng.
Khi còn đang ngây người, Văn Nhân Thiều đã theo chán mọi người tiến vào phòng.
Nhìn thấy Hứa Vọng Văn nằm nghiêng đưa lưng về phía mọi người.
Chỉ qua mấy ngày, Hứa Vọng Văn đã gầy hẳn đi, xuyên qua y phục tông môn có thể thấy rõ xương bả vai của hắn.
Hứa Vọng Văn ho hai tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thật sự là đến thăm ta sao?”
Sư đệ kia có chút quẫn bách, đỏ mặt nói: “Dạ…… Đúng vậy.
Sư huynh, ngươi cứ nằm như vậy là vì thân thể không khoẻ sao? Nếu quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngày khác chúng ta lại đến.”
Hứa Vọng Văn thở hổn hển mấy hơi, nói: “Không cần.
Các ngươi có chuyện gì, nhanh nói đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng cảm nhận được Hứa Vọng Văn đã rất mệt mỏi, đám đệ tử không dám chủ động mở miệng.
Ngược lại là Văn Nhân Thiều hài hước nói ra luôn: “Tiểu sư đệ muốn ta theo bọn họ đến Vu Sơn giới, ngươi nói được không?”
Dù Hứa Vọng Văn đã trộm nghe được, nhưng khi Văn Nhân Thiều chính đại quang minh nói ra vẫn làm hắn vẫn trầm mặc.
Đám sư đệ cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, trong lòng có nhiều thấp thỏm.
Bệnh của Hứa sư huynh rất nghiêm trọng, nhìn qua có khi sẽ liệt giường, vào thời điểm này lẻ ra không nên gọi Văn Nhân sư huynh ra ngoài cùng bọn họ.
Chắc Văn Nhân sư huynh càng nguyện ý ở lại chăm sóc Hứa sư huynh hơn.
Nhưng mà vì sao vừa rồi Văn Nhân Thiều không cự tuyệt?
Lúc ấy, có sư đệ mở miệng nói: “Hứa sư huynh không cần thật mà, Văn Nhân sư huynh ở lại coi chừng ngươi……”
“Không cần.” Hứa Vọng Văn đưa lưng về phía mọi người, vẫy vẫy tay, tạm dừng một hồi lâu nói với Văn Nhân Thiều nói: “—— tình hình của ngươi đã ổn.
Tiên tàng truyền thừa không đợi người, ngươi dẫn muội muội ta cùng đi đi.”
Văn Nhân Thiều phát ra một tiếng cảm khái, một lát sau mới nói: “Hứa sư huynh phân phó như vậy, ta làm sao dám không tuân theo? Bây giờ ta về lau tiên kiếm, ngày mai lập tức khởi hành.”
Dứt lời, hất vạt áo, xoay người rời đi.
Trong phòng nhất thời im lặng, Hứa Vọng Văn áp sát mặt vào gối, nói: “Các ngươi cũng đi đi.”
Đám sư đệ nghe thấy lời nói của hắn có ý khó chịu, không dám nói nữa, vội vàng rời khỏi phòng Hứa Vọng Văn.
Đóng cửa lại, có đệ tử nhỏ giọng nghị luận: “Sao Hứa sư huynh bị bệnh nặng vậy?”
“Tuy rằng không nhìn thấy chính diện nhưng ta cảm thấy hắn đã rất suy yếu.”
“Đúng vậy.
Trên cánh tay hắn phủ đầy ngân châm!”
“Nếu Văn Nhân sư huynh sớm nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng sẽ không xông vào quấy rầy Hứa sư huynh……”
Nghe tiếng bước chân của mọi người dần dần đi xa, Hứa Vọng Văn nhắm mắt lại, chợt thấy trước mắt biến thành màu đen, ngực đột nhiên đau đớn.
Thân thể kêu gào muốn gặp người kia, muốn cắn nát làn da hắn, muốn liếm láp máu tươi của hắn.
Hứa Vọng Văn cắn chặt khớp hàm, mồ hôi nhễ nhại tìm ngân châm, run rẩy đâm vào huyệt vị trên cơ thể.
Hứa Vọng Văn dùng sức nắm chặt vạt áo trước ngực.
Trái tim này, trái tim hư tổn vì bệnh này giống như bị khoét ra một cái động lớn, đau đến thống khổ.
Ngày thứ hai.
Hứa Hi Âm khiếp sợ nhìn Văn Nhân Thiều, nói: “Cái gì? Ngươi nói ca ca muốn ta với ngươi đi tìm kiếm tiên tàng?”
“Ừm.” Văn Nhân Thiều ngồi trên hòn đá, tay nâng đại đao, uy phong lẫm lẫm, khí vũ hiên ngang.
“Sao vậy được! Chúng ta đều đi, ai ở lại chăm sóc huynh ấy?”
“……” Văn Nhân Thiều khinh miệt nhìn Hứa Hi Âm, buông tha một chân nói: “Lớn mật.
Ý của ca ca ngươi, ngươi cũng dám cãi?”
“Chính là……”
“Không có chính là.” Văn Nhân Thiều đánh gãy lời nàng: “Hôm qua Hứa Vọng Văn đã nói như vậy, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nếu ngươi không tin, thì tự mình đi hỏi.…… Tiên tàng không đợi người, ha ha, bọn ta cũng không đợi ngươi.
Ngươi cứ việc đi hỏi, bọn ta đi trước.”
Hứa Hi Âm giận dữ nói: “Hỗn trướng nhà ngươi, nếu không nhờ ca ca ta, ngươi đã sớm chết ——”
Chợt nghe thấy tiếng mở cửa ‘ kẽo kẹt ——’ từ nơi xa, thanh âm nam tử khàn khàn vang lên:
“Hi Âm!”
Hứa Hi Âm vội vàng câm mồm, quay đầu lại nhìn nam tử kia có chút lo lắng nói: “Ca……”
Tay Hứa Vọng Văn vịn vào cửa phòng, tinh thần hắn thoạt nhìn không ổn, sắc mặt xanh trắng, thân thể như đang lung lay nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời và sâu thẳm, con người đen như mực nhìn Văn Nhân Thiều.
Rồi lại nhìn lướt qua muội muội nhà mình.
Hứa Vọng Văn nói: “Ngươi đi cùng Văn Nhân đi.”
“Ca, sao huynh lại ra đây? Huynh không thể……”
“Được rồi.” Hứa Vọng Văn rất có uy nghiêm liếc Hứa Hi Âm nói: “Không được nói nữa, mau đi.”
Hứa Hi Âm im lặng.
Tuy rằng huynh trưởng đối với nàng trưởng rất tốt nhưng ngày thường hắn luôn thận trọng và rất nghiêm khắc.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Hi Âm đều được hắn trông nom, Hứa Hi Âm không muốn cũng không dám phản kháng Hứa Vọng Văn.
Nàng giãy giụa một chút, không tình nguyện nhìn Văn Nhân Thiều nói: “Dạ.
Ca, huynh bảo trọng thân thể.”
Hứa Vọng Văn gật đầu, lại nhìn về phía Văn Nhân Thiều.
Đôi môi tái nhợt mấp máy dường như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng Hứa Vọng Văn vẫn không nói gì cả, hắn xoay người đóng cửa lại, sống lưng dựa vào cửa như đang phát bệnh mà run rẩy dữ dội.
Văn Nhân Thiều cười cười, nói với Hứa Hi Âm: “Có nghe thấy không? Mau đi cùng ta.
Ta là người đầu tiên trong tông môn đến nơi này sớm nhất, dọc theo đường đi ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ đá ngươi về cho ca ca quản giáo ngươi.”
Hứa Hi Âm hừ một tiếng, có chút lo lắng nhìn cửa phòng Hứa Vọng Văn, biết Văn Nhân Thiều và các sư huynh đệ sắp đi xa, nàng không thể nề hà nữa, mang kiếm trên rồi đi theo.
Suốt đường đi, nghe được có sư đệ lải nhải.
“…… Tiên tàng truyền thừa thuộc hai đạo, nghe nói là lưỡng đạo trong truyền thừa, một đạo rất hung hiểm, một đạo tương đối an toàn.”
“Nghe nói tiên tàng truyền thừa nằm ở trong Vu Sơn giới, nhưng thực tế nói như vậy cũng không chuẩn xác lắm.”
“Tiên tàng truyền thừa đó ở trên cây.”
Văn Nhân Thiều hay đi ra ngoài, không quá hiểu biết việc của tiên tàng, vừa nghe được lời này còn cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại: “Trên cây?”
Sư đệ kia gật đầu, nói: “Đúng vậy, là ở ‘ trên cây! ’ cái cây đó rất kỳ lạ, không nở hoa cũng không kết quả.
Từ xa nhìn lại, nhẹ nhàng uyển chuyển giống như kỳ lân chạy gấp……”
Văn Nhân Thiều cả kinh nói: “Là Cương Lân thụ?! Tiên tàng truyền thừa sao lại ở trên Cương Lân thụ?”
“Văn Nhân sư huynh, lưỡng đạo truyền thừa đều xuất phát từ tu sĩ Xuất Khiếu.
Tu sĩ kia thi triển đại năng, trên mỗi Cương Lân thụ đều bày ra trận pháp truyền tống.
Nếu hắn chạm vào Cương Lân thụ thì sẽ được đưa đến tiên tàng truyền thừa.”
“Nói như vậy, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta chính là tìm Cương Lân thụ.”
“Đúng vậy.” đệ tử kia nghiêm túc, nói: “Phạm vi Vu Sơn giới rộng lớn mà Cương Lân thụ lại rất hiếm thấy khiến Khổ Chung Tông chúng ta đã tìm kiếm thật lâu, mà chưa tìm được một cây.”
Văn Nhân Thiều thở dài, nói: “Nếu trên Cương Lân thụ có trận pháp truyền tống, như vậy Tiểu Tiên Chủ cùng Lâm Tử Sơ của Chính Dương Tiên Tông chỉ sợ đã tìm được Cương Lân thụ rồi bị truyền tống đến tiên tàng.
Nếu đã như thế, việc này không nên chậm trễ, chúng ta tách ra hành động, sau khi tìm được Cương Lân thụ, lấy tín hiệu bổn môn thông báo cho nhau.”
Đám đệ tử đồng thanh: “Rõ!”
Rồi như chim thú chạy trốn, tản ra tứ phía rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Đống Sâm Hoang Nguyên, trong Vu Sơn giới, tàn kiếm.
Lâm Tử Sơ khoanh chân ngồi cách Thiên Tình một trượng để bảo vệ hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiên Tình, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Đột phá Kim Đan yêu cầu hấp thu một lượng linh lực lớn.
Tư chất Thiên Tình đặc thù, khai mạch đến ngạch càng yêu cầu lượng linh lực cuồn cuộn khó có thể đo lường.
Nhưng Đống Sâm Hoang Nguyên thiếu thốn linh khí, Lâm Tử Sơ đã lấy ra toàn bộ linh thạch của mình hợp thành Tụ Linh Trận cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng cho hiện tại.
May mà tốc độ Thiên Tình đột phá Kim Đan sẽ không nhanh, như vậy hẳn là có thể kiên trì trong chốc lát.
Lâm Tử Sơ cực kỳ nôn nóng truyền âm lên trên gọi Đặng Lâm lão tiên.
Nhưng Đặng Lâm lão tiên vẫn không trả lời, thật giống nhau tiêu biến vào hư không.
Mà giờ phút này, toàn thân Thiên Tình đều tập trung ngưng tụ Kim Đan, không hề cảm nhận được sự nóng lòng của Lâm Tử Sơ.
Hắn lâm vào một cảnh giới cổ quái mà kỳ dị, dường như trở về cơ thể mẹ, quanh thân trở nên sạch sẽ, uyển chuyển và nhẹ nhàng.
Có thứ gì đó như linh lực hỗn độn đang chậm rãi ngưng tụ ở đan điền.
Động tĩnh này kinh động tới Viêm nhị hạc ở đan điền khiến chúng phát ra tiếng kêu.
Cảm giác huyền diệu liên tục kéo dài, Thiên Tình có thể cảm giác sức mạnh ngập tràn trong cơ thể, rất nhanh đan điền xuất hiện một điểm sáng kim sắc lớn bằng hạt gạo.
Điểm sáng đó không ngừng phun ra nuốt vào linh lực xung quanh.
Đúng lúc này, bên tai Thiên Tình bỗng nhiên vang lên tiếng sét đánh tựa như tiếng hét phẫn nộ.
“Sở tu của ngươi là gì?”
Thiên Tình đang chuyên tâm hóa đan, bị thanh âm này đánh gãy nhịn không được cả người chấn động.
Tốc độ Kim Đan trong đan điền đang nhả ra nuốt vào linh lực cũng chậm lại.
Hai mắt Thiên Tình nhắm nghiền, trong lòng trả lời:
“Sở tu là Ngự thú.”
Tiếng sét kia thanh âm nói: “Ngự thú giả sử dụng vạn thú, là chí tôn vô thượng của vạn sinh linh.
Một tiểu tử như ngươi không xứng tu hành Ngự thú chi đạo!”.