Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 15: Cảm xúc mãnh liệt


Đọc truyện Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi) – Chương 15: Cảm xúc mãnh liệt

Trong nháy mắt, một tháng trôi qua.

Tôi nghĩ khi không có anh ngày sẽ khó trôi qua, trên thực tế… Ngày lại vẫn trôi qua, chẳng qua đường về nhà trở nên lâu và mỏi mệt.

Học kỳ mới bắt đầu, rất nhiều lưu học sinh rời đi, lục tục lại có người mới đến.

Bên tầng trên thẳng phòng Diệp Chính Thần, chuyển đến một người con gái tuổi còn trẻ, mặt trái xoan, thanh nhã, thanh tú, nói chuyện thì làm cho người ta thoải mái cười.

Chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt là lúc đêm khuya, tôi mới từ cửa hàng tiện lợi trở về, tại cửa thang máy gặp cô ấy đang ôm máy tính xách tay. Cô ấy bộc mái tóc dài màu đen, phía dưới mặc quần bò, áo phong màu trắng, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, đứng ở cửa tháng máy nhoẻn cười nhìn tôi, khách khí mà chào hỏi.”Hello!”

Ngày lạnh con gái đều không thường mặc quần bò, bởi vì không ai có chân dài hoàn mỹ như cô ấy, mặc quần bò không toát ra sức gợi cảm cùng mị hoặc.

Tôi thử thăm dò hỏi: “Người Trung Quốc?”

Cô ấy gật đầu.”Xin chào, tôi tên là Bạch Lăng Lăng, ngày hôm qua vừa chuyển đến .”

“Tôi tên là Bạc Băng, trụ 322, bạn ơ đâu?”

“421.” Trên đầu Diệp Chính Thần, tôi định làm cho vị mỹ nữ này để ý, định nhắc nhở nàng một chút phải chú ý sắc lang dưới lầu nhưng không muốn bị hiểu lầm nên nhịn xuống.

Lăng Lăng cũng là học tiến sỹ của ngành công nghệ thông tin, đến Nhật Bản gần một năm nay, đợt nghỉ này mới xin đến nhà trọ lưu học sinh Phản đại.

Tôi cùng Lăng Lăng tính cách khá hợp, không bao lâu liền làm quen, biết được phòng cô ấy không có inte, mỗi ngày đều phải ở phòng tự học lên mạng tới khuya, tôi liền đêm tài khoản cùng mật mã của Diệp Chính Thần nói cho cô ấy, dù dao cũng đều là tài nguyên của tiểu Nhật bản, không cần giúp bọn họ tiết kiệm.

Vào một ngày mưa, vừa vặn là ngày nghỉ, tôi hẹn Lăng Lăng đi kinh đô Lam sơn xem cây anh đào.

Trời hơi chút mưa phùn, Lam sơn đầy trời cây anh đào bay múa, không không còn như năm trước phồn hoa cuối mùa thu – khắp đồi núi đầy lá đỏ.

Cô ấy nhìn về phương xa, một giọt lệ lặng yên theo khuôn mặt trắng nõn chảy xuống, khả năng là nhớ nhà.

Tôi lẳng lặng đứng yên, giật mình nhớ tới chính mình năm trước.

Thấy Diệp Chính Thần nắm tay tôi chẠvượt qua cái cầu nguyệt, rừng trúc tía…

Đoạn kia rõ ràng nhớ lại rốt cục để cho tôi hiểu được: từ lúc cuộc lữ hành ở Lam Sơn, Diệp Chính Thần đã bắt đầu tồn tại trong tận cùng, khắp mỗi ngõ ngách trong lòng tôi.

Là tôi không muốn thừa nhận! Không dám thừa nhận!

“Bạn suy nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi Lăng Lăng.

Cô ấy hoảng hốt nhìn phương xa.”Nhớ tới một người, không biết anh có khỏe hay không.”

“Bạn trai?”

“Phải, đã chia tay .”

Có lẽ là vừa mới chia tay, cho nên tôi đặc biệt quen thuộc được vẻ bất đắc dĩ cùng không hối hận trong mắt nàng. Tôi tin tưởng, người nam nhân kia cũng nhất định làm cho cô ấy đau đến chết đi sống lại, vẫn không oán, không hối hận. Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời, hít sâu không khí ẩm ướt và mát lạnh, không biết là nói với chính mình hay là nói với cô ấy: “Không có việc gì, tổng hội đi qua.”

Cô ấy cười cười, lau khô nước mắt.

Tôi dắt tay cô ấy, bước nhanh đi về phía cái cầu:”Đi thôi, mang bạn đi xem tấm bia đá đời Lý của chúng ta.!”


***

Trời mưa suốt một ngày, tôi từ kinh đô trở về liền trực tiếp đi cửa hàng tiện lợi nhận ca. Làm đã quen tay, tôi đem các ngăn thức ăn phân loại ra tại quầy.

Thừa dịp không có khách. Lý Khải hỏi ôi: “Tiểu Băng, ngày mai em có rảnh không?”

“Ngày mai? Anh muốn em đổi ca sao?” Tôi không tự giác liếc mắt qua tờ lịch, ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, tôi đang ở suy nghĩ xem có nên hay không xin phép.

“Không phải!” Lý Khải nói.”Phùng ca nói ngày mai là sinh nhật Diệp Chính Thần, mọi người muốn mời anh ấy ăn cơm, hát Karaoke, để chúc mừng sinh nhật anh ấy.”

“À.”

“Em có muốn tham gia không?”

“Em ngày mai có việc.” Lần trước, anh trước mặt mọi người biến quan hệ của chúng tôi thành ám muội, hiện tại lại biến thành thế này, làm sao có thể lại cùng ngồi ăn cơm? Vẫn là không cần lộ mặt làm cho người ta cười vào mặt.

“Tiểu Băng, em cùng Diệp Chính Thần…”

Không đợi Lý Khải nói xong, tôi dứt lời anh: “Tiểu Lý, ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn.”

“Anh muốn ăn món gì? Em làm cho anh.”

Anh cũng không khách khí với tôi.”Chân gà nướng đi, vị cay .”

“Được!” Tôi trốn vào phòng trong, làm cũng lâu, đun vài cái chân gà, cho vào ngăn đựng, nhìn rất ngon.

Tôi mang ra cho anh, che hờ lại, trong cửa hàng hương bay khắp bốn phía.”Anh qua bên kia ngồi ăn đi, em giúp anh tiếp đón khách cho.”

“Cám ơn!” Anh tiếp nhận cặp lồng, quẹt tiền thanh toán, ngồi vào góc cửa hàng ăn.

Cửa đẩy ra, tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên.

Tôi vửa cúi đầu, vừa dùng tiếng Nhật chào hỏi.

“Hoan nghênh…” Ngừng một giây, tôi cứng ngắc mà đứng thẳng, mới nói ra nốt câu.”Quý khách.”

Diệp Chính Thần đi tới, ý cười không có, trên mặt sũng nước, lạnh bạc, đôi trong mắt dừng ở trên người tôi, nhìn thâm thúy không thấu.

Tôi lặng lẽ nắm chặt hai đấm, nở nụ cười chuyên nghiệp, dùng tiếng Trung hỏi.”Cần chút gì sao?”

Anh đứng đối diện tôi, nhìn đồng hồ trên tay, nhìn xung quanh…

Cuối cùng, anh thấy Lý Khải đang ăn trên tay: “Cái kia, có còn sao?”

“Thực xin lỗi, hôm nay không có.” Tôi nói: “Anh có bận không? Em làm thêm một phần cho anh…”

“Không cần, tùy tiện lấy cho anh một phần là được.”


Tôi ra quầy cầm lấy một cái hộp, lại chạy tới lấy cho anh hai lon bia, cùng ít thức ăn đồng thời gói vào trong túi, hai tay đưa cho anh. Thấy anh lấy ví tiền, cười nói: “Không cần trả tiền , em mời!”

Anh giật mình, cánh tay hơi hoảng hốt, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua tay tôi, đồng thời tôi cũng rõ ràng cảm giác được ngón tay của anh khẽ run…

Tôi nâng mắt, tầm mắt cùng mắt anh giao hội, ngoài sự thông minh sắc xảo còn có vài thứ chưa bao giờ thay đổi…

Anh khẽ hắng giọng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ.”Em chừng nào thì tan tầm?”

Tôi rốt cục hiểu được anh vì cái gì mà nhìn đồng hồ.”Mười hai giờ.”

“Nga!”

Ngày đó, xe anh đứng đợi ở ngoài cửa hàng thật lâu.

Tôi ngoại trừ lúc đón khách, còn lại thời gian đều nhìn đồng hồ ngóng cho thời gian trôi thật nhanh, tôi biết, anh đang đợi tôi.

Đêm khuya, tôi từ trong cửa hàng bước ra, trời mưa lớn, tôi mở ô đi vào trong mưa.

Những bông hoa màu trắng bị mưa đánh rớt, rơi ở trên ô, hỗn độn…

Cũng là lòng tôi hỗn độn.

Tôi cúi đầu đi vượt qua xe anh, kéo hai chân mỏi mệt hướng vê phía nhà trọ.

Xe cửa mở ra, Diệp Chính Thần từ trên xe bước xuống.

Tôi một lần lại tự nhắc nhở mình không được đi qua, hai chân vẫn khống chế không được đi về phía anh.

“Lại đi ngang qua sao?” Tôi lãnh đạm hỏi.

“Ừ.” Anh mở cửa xe: “Lên xe đi.”

“Cám ơn! Không cần.” Tôi xoay người đi về phía đường đi bộ, gió cuồng loạn thổi ô trên đầu nghiêng ngả.

“Nha đầu…” Anh đuổi theo, giữ chặt cổ tay tôi, tay tôi đau xót, ô che rơi trên mặt đất.

May mắn có mưa, anh không nhìn thấy nước mắt của tôi.

“Lên xe!”

“Em không lên!”

“Muộn như vậy, trời lại mưa to, một mình em quá nguy hiểm.”

“Anh hôm nay có thể đón em, về sau cũng có thể sao? Nếu đã nói không thể, hôm này không cần lo cho em.”

Thấy thái độ tôi kiên quyết, anh kéo mạnh tôi, đem tôi kéo đến trước cửa xe, đẩy mạnh vào trong.


“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tôi nổi nóng.”Nếu chia tay với em, cũng đừng làm bộ quan tâm em! Anh đã quên từng nói gì với em, anh đã quên lúc trước nói như thế nào với Tần Tuyết? !”

“Em cùng cô ấy không giống nhau.”

“Có cái gì không giống?”

Vừa thấy anh lại trầm mặc, tôi lại phát giận.”Nói chuyện với anh a!!! Vì cái gì không thể nói rõ ràng?!”

“Em nghĩ rằng anh không muốn nói? !”Anh dùng lực đạp một chút lên tay lái, vang lên tiếng còi chói tai.”Anh là không muốn lừa em!”

Tôi trực tiếp mở cửa xuống xe, bị anh dùng hai tay từ phía sau ôm vào thắt lưng, kéo trở về.

Bị mưa rơi làm ướt quần áo dính ở trên người, ngăn không được ánh mắt anh nhìn chăm chú thật sâu.

Tôi bị ánh mắt của anh sợ tới mức co rúm lại một chút.”Buông tay, anh mà không buông tay, em tố cáo anh phi lễ!”

“Buông tay!” Tôi kêu to, anh vẫn không buông tay, tôi giận đến mức thôi tay đánh: “Diệp Chính Thần, chúng ta đã chia tay, anh còn muốn thế nào?”

Tôi càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, cánh tay cường kiện đem tôi đặt ngồi tại ghế da, hai tay nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi khó thở, nói năng có chút lộn xộn.”Anh có phải muốn nghe em nói: em hận anh, hận anh ngay cải lý do chia tay cũng không có mà đem em vứt bỏ, hận anh làm cho cuộc sống của em một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục…”

Đột nhiên, anh cúi xuống hôn.

Nụ hôn này, có nghĩa là áp lực tình cảm không thể vãn hồi, có nghĩa là lý trí trầm luân, có nghĩa là muốn đem những điều chưa làm xong làm cho xong việc.!

Diệp Chính Thần hôn còn mãnh liệt hơn bão tố, tựa hồ khát vọng, áp lực đã lâu đột nhiên tìm được chỗ phát tiết, như nước nước tràn vỡ đê, lửa cháy phát ra.

Tôi dùng hết toàn lực phản kháng, nhưng khí lực của anh quá lớn, tôi chủ yếu giãy dụa để cho cổ tay thoát ra khỏi bị đau, còn không có ý gì khác.

Mưa to cùng đêm tối làm hình dáng tuấn lãng của anh mơ hồ, nhưng ánh mắt của anh tôi cả đời cũng sẽ không quên, lưu chuyển khát vọng cùng tuyệt vọng…

Đúng vậy, tuyệt vọng!

Tôi biết Diệp Chính Thần luôn luôn rất quả quyết, lại là một nam nhân không biết buông tha là gì, anh sẽ quyết đoán mà chấm dứt tình cảm của chúng tôi lúc đó, nhất định là anh có tình cảnh bất đắc dĩ.

Cho nên anh mới có thể nói cho tôi biết: anh không muốn thương tổn tôi, anh không nghĩ lừa gạt tôi.

Cho nên ngày đó chia tay, anh lưu lại cho tôi một cái ôm tình cảm thâm sâu nhất, nói cho tôi rằng tất cả rồi sẽ qua đi; anh nghe được tên điên người Nhật bản kia quấy rầy tôi, không đầy 5 phút đồng hồ liền chạy tới, tôi nghĩ anh đứng ở phòng thí nghiệm vô khuẩn thật sự xem…những tin nhắn của tôi.

Đêm nay, anh tới đón tôi, khả năng cũng không có cái ý tứ khác.

Anh cũng giống như tôi, muốn lùi trở lại vị trí bạn tốt, có thể cùng nhau đứng ở trên ban công như trước kia, chậm rãi mà nói, cùng nhau ăn một chén mì Thành Đô.

Đáng tiếc, chúng tôi không thể quay về lại như cũ…

Củi khô cùng lửa nóng ở cùng một chỗ, sớm hay muộn cũng bị thiêu đốt!

Hơn nữa tại lúc này đây, ban đêm mưa sa gió giật, đất trời ngăn cách…

Diệp Chính Thần ôm tôi, trên người nồng đậm hương vị bia, hương vị khó quên trong trí nhớ. Đáy lòng nơi nào đó mềm nhũn, tôi nhắm mắt lại, buông tha cho hết thảy cứng rắn.

Đầu lưỡi trong nháy mắt đụng chạm, anh càng thêm cuồng dã tác cầu, giống như hôm nay chính là tận thế, sẽ không có ngày mai…

Nhiều ngày tưởng niệm bị anh làm cho long trời lỡ đất, tôi đã quên chính mình đang ở chỗ nào, khống chế không nổi vươn hai tay, chậm rãi lướt nhẹ lên cổ của anh, ngón tay nhẹ nhàng sáp vào mái tóc.

Trong trời đất, chỉ còn lại có âm thanh của những giọt mưa hỗn độn gõ.


Ý thức toàn bộ của tôi bị sự nóng chảy của anh chiếm cứ, trong cơ thể từng đợt từng đợt lửa nóng kéo đến.

Cảm tình đi đến bước này, tôi không nghĩ đến ngày mai. Chỉ cần người tôi yêu ở trước mắt là Diệp Chính Thần, chỉ cần anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, như thế là đủ rồi!

Tôi hôn trả anh, đón ý nói hùa cảm xúc mãnh liệt.

Lời lẽ dây dưa, thân thể cũng đã dây dưa.

Tôi đón ý nói hùa càng làm cho anh khó có thể tự giữ, lòng bàn tay nóng bỏng tiến đến trước ngực tôi, đặt lên trên một mảnh mềm mại. Khí lạnh trên người cùng tay anh nóng bỏng, tôi nhịn không được, toàn thân run lên, không tự giác càng ôm chặt cánh tay anh.

Anh khí thế bức nhân cường thế, tràn ngập hơi thở nam tính, còn có rõ ràng phản ứng hưng phấn, làm tôi toàn thân như nhũn ra, mỗi một giây thần kinh đều toát lên hưng phấn.

Anh thử, anh thăm dò, anh giữ lấy.

Tôi đều không cự tuyệt.

Mưa rơi như bức màn buông xuống chiếu lên gần chỗ ngọn đèn, như sương như khói.

Cây anh đào phiêu diêu, nhộn nhạo giữa không trung, di động như mây bay.

Tôi bị đêm tối mê hoặc , đầu óc tê liệt,trong lúc nhất thời toát ra một ý niệm trong đầu, tôi muốn đem lần đầu tiên cho anh, không cần kết quả, không cần hứa hẹn, chỉ mong thân thể nhiệt huyết giống như cây anh đào trước mặt, nở rộ cùng anh, để cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này khắc trên người tôi, khắc ở trong ký ức của anh, ít nhất tôi sẽ không trở thành nhất thời của anh, không đấu vết…

Đem lần đầu tiên của chính mình cho người yêu nhất, tôi cũng không tiếc nuối…

Sau đó ngẫm lại, lúc ấy thật sự ngốc và buồn cười!

Khả năng là người đang yêu, luôn luôn ngu dại một lần như vậy!

Diệp Chính Thần cởi bỏ áo váy của tôi, tay vòng ra sau lưng, cởi bỏ khóa áo lót, không khí ấm áp xâm nhập, sau đổi thành ngón tay anh. Không gian nhỏ hẹp, tràn ngập khô nóng, tôi hớp hớp không khí, cực lực thở dốc…

Lời lẽ ôn nhuận chạy trên da thịt của tôi, ngọn lửa theo đó mà thiêu đốt.

Tôi một chút hòa tan…

Không biết anh ấn cái nút gì, cơ thể của tôi hạ xuống, người chậm rãi theo ghế tựa nằm xuống. Sau anh đưa thân lại, nằm trên người tôi….

Tay tôi tham lam đi vào áo sơ mi anh, chạm vào da thịt so với tôi từng tưởng tượng bong loáng, ấm áp, co dãn gấp mười lần.

Áo từng chút, từng chút chảy xuống bả vai…

Tôi ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng dây lưng va chạm đinh đinh đang đang thanh thúy.

Cửa sổ ở ngoài mái nhà.

Qua ô vuông thấy lúc đó bầu trời đẹp quá! Tôi thấy tinh thần mơ màng, phiêu phiêu, rung động…

Mưa đêm như thế nào lại có sao?

Lúc đó quả thật thấy rất đẹp, rất sáng! Rất sáng!

Cởi ra trên người tôi mảnh cuối cùng che thân, anh dùng khuỷu tay nâng một chân tôi lên, như gần như xa mà âu yếm khẽ hôn.

Phiêu diêu cây hoa anh đào, đóa hoa rơi xuống…

Đây là số mệnh cây anh đào, xinh đẹp nhất đã chấm dứt…

Đột nhiên, vật cứng nóng bỏng như nham thạch thế như chẻ tre, đột nhiên vọt vào cơ thể của tôi…

Lực lượng cường hãn không gì có thể ngăn trở…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.