Đọc truyện Dòng Máu – Chương 16
ZURICH
Thứ sáu ngày 11 tháng Chín. Buổi trưa
Tổng hành dinh của Roffe và các con chiếm một diện tích khoảng hai mươi tư hecta dọc theo Sprettenbach ở ngoại ô phía đông thành phố Zurich.
Khu hành chính là một toà nhà cao ốc mười hai tầng lắp kính hiện đại, cao vượt hẳn lên so với một tổ hợp các khu nghiên cứu phân xưởng sản xuất, phòng thí nghiệm, khu kế hoạch sản xuất và một đoạn đường sắt. Đó là trung tâm đầu não của đế quốc Roffe và các con.
Tiền sảnh của toà nhà hoàn toàn hiện đại, được trang hoàng bằng hai mầu xanh lá cây và trắng cộng với các đồ đạc kiểu Đan Mạch. Một nữ nhân viên tiếp tân ngồi sau một cái bàn kính và những người được cô ta cho đi vào sâu trong toà nhà đều có một người hướng dẫn đi cùng. Phía đằng sau bên phái của tiền sảnh là một dãy thang máy với một chiếc tốc hành đặc biệt dành riêng cho chủ tịch tập đoàn.
Vào sáng hôm nay, những chìếc thang máy riêng đã được các thành viên hội đồng quản trị sử dụng.
Họ đã đến đây trong vòng vài giờ trước từ nhiều nơi trên thế giới bằng phi cơ, tầu hoả, trực thăng và xe hơi. Họ đang tập trung ở phòng họp trần cao, tường lót gỗ sồi rộng lớn; Sir Alec Nichols, Walther Gassner, Ivo Pallazi và Charles Martel. Người duy nhất không thuộc hội đồng quản trị là Rhys Willlams.
Các loại nươc giải khát và rượu đã được bày sẵn trên tủ búp phê nhưng không ai trong phòng để ý đến.
Tất cả bọn họ đều căng thẳng, hồi hộp, mỗi người đang theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình.
Kate Erling, một phụ nữ Thuỵ Điển có năng lực, xấp xỉ năm mươi tuổi, bước vào phòng.
– Xe của cô Roffe đã đến.
Cặp mắt bà ta lướt quanh căn phòng để chắc chắn rằng mọi thứ đã sẵn sàng: bút, giấy, bình nước bạc ở mỗi chỗ, xì gà và thuốc lá, gạt tàn, diêm. Kate Erling đã làm thư ký riêng cho Sam Roffe được năm năm.
Sự thật rằng ông đã chết cũng không khiến cho bà ta hạ thấp các tiêu chuẩn của ông, hoặc của bà ta.
Bà ta gật đầu, hài lòng, và rút lui ra ngoài.
Ở dưới nhà, phía trước toà cao ốc hành chính, Elizabeth đang bước ra khỏi chiếc limousine. Nàng mặc áo vét và váy đen, áo choàng trắng. Gương mặt nàng không trang điểm. Trông nàng trẻ hơn tuổi hai mươi tư của mình, xanh xao và yếu ớt.
Giới báo chí đang đợi nàng. Khi nàng bắt đầu bước vào toà nhà, các phóng viên truyền thanh truyền hình và nhật báo lập tức vậy chặt lấy nàng, tay lăm lăm máy quay phim, máy ảnh và micro.
– Tôi ở tờ L Europeo, cô Roffe. Chúng tôi có thể có một lời tuyên bố chứ? Ai sẽ nắm quyền lãnh đạo tập đoàn hiện nay khi bố cô…
– Cô Roffe, xin hãy nhìn vào đây. Cô có thể cho độc giả của chúng tôi một nụ cười thật tươi!
– Associated Press, cô Roffe. Di chúc của cha cô đã viết gì?
– New York Daily News. Bố cô không phải là một nhà leo núi cừ khôi sao? Họ có phát hiện được…
– Wall Street Journal. Xin cô nói vài điều về tình trạng tài chính của tập đoàn…
– Tôi từ tờ London Times. Chúng tôi dự định thực hiện một bài viết về Roffe…
Elizabeth, được ba nhân viên bảo vệ hộ tống, phải vất vả lắm mới chen qua được đám phóng viên vào trong tiền sảnh.
– Một bức ảnh nữa thôi, cô Roffe…
Và Elizabeth bước vào tháng máy, cửa đóng lại.
Nàng hít một hơi thở sâu và rùng mình. Sam đã chết. Tại sao họ không thể để nàng được yên?
Một lát sau Elizabeth đã đi vào phòng họp. Người đầu tiên chào đón nàng là Alec Nichols. Ông rụt rè vòng tay qua người nàng và nói:
– Chú rất tiếc, Elizabeth. Đây quả là một cú sốc lớn với tất cả bọn chú. Chú và Vivian đã thử gọi điện cho cháu nhưng…
– Cháu biết. Cám ơn, Alec. Cám ơn về bức điện của chú.
– Ivo Palazzi đứng dậy và hôn vào má nàng.
– Cara, chú biết nói gì đây! Cháu vẫn bình thường chứ?
– Vâng, vẫn ổn. Cám ơn, Ivo. – Nàng quay sang. – Chào chú Charles.
– Elizabeth, Hélène và chú hết sức đau lòng. Nếu có bất cứ việc gì…
– Cháu cám ơn.
Walther Gassner đi về phía Elizabeth và nói với giọng ngượng ngùng:
– Anna và chú muốn bày tỏ nỗi tiếc thương vô hạn với những gì đã xảy ra với bố cháu.
Elizabeth gật đầu, mặt ngẩng cao.
– Cám ơn chú Walther.
Nàng không muốn ở đây xung quanh là những người nhắc nhớ đến bố nàng. Nàng muốn bỏ chạy, muốn được một mình cô đơn.
Rhys Williams đứng một bên, ngắm nhìn gương mặt Liz và nghĩ thầm, nếu họ không dừng lại chắc nàng ngã quỵ mất. Anh thong thả đi qua đám người, giơ tay ra và nói:
– Chào Liz.
– Chào Rhys. – Lần cuối cùng nàng gặp anh là khi anh đến nhà báo tin về cái chết của bố nàng. Việc đó dường như đã cách đây nhiều năm rồi. Hoặc mới chỉ có vài giây trước. Nó đã được đúng một tuần.
Rhys nhận ra Elizabeth đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh nói:
– Bây giờ đã có mặt đông đủ mọi người, sao ta lại không bắt đầu nhỉ?
Nàng cười với Rhys tỏ vẻ cám ơn. Mọi người ngồi vào chỗ của mình quanh cái bàn vuông lớn bằng gỗ sồi Rhys dẫn Elizabeth tới đầu bàn và kéo ghế cho nàng. Ghế của bố mình đây, Elizabeth nghĩ. Sam đã ngồi ở đây, làm chủ toạ những cuộc họp.
Charles lên tiếng:
– Bởi vì chúng ta không có… – ông ngập ngừng rồi quay sang Alec. – Tại sao anh không đại diện?
Alec liếc nhìn xung quanh và những khác tỏ dấu hiệu đồng tình.
– Thôi được.
Alec ấn vào cái nút trên bàn phía trước mặt ông, và Kate Erling đi vào, mang theo một cuốn sổ. Bà ta đóng cửa lại và kéo một chiếc ghế ra, giấy bút sẵn sàng.
Alec nói:
– Tôi nghĩ trong hoàn cảnh nầy thì chúng ta có thể bỏ qua hết các thủ tục. Tất cả chúng ta đều đau đớn vì sự mất mát khủng khiếp. Nhưng… – ông nhìn Elizabeth với vẻ xin lỗi – điều cốt lõi hiện nay là Roffe và các con phải có một bộ mặt đẹp đẽ.
– D accord 1 – Chúng ta chịu búa rìu dư luận như thế đã là đủ lắm rồi. – Charles hầm hừ.
Elizabeth nhìn ông và hỏi:
– Tại sao?
Rhys giải thích:
– Hiện nay tập đoàn đang phải đối mặt với rất nhiều các vấn đề bất thường, Liz. Chúng ta dính vào các vụ kiện cáo nghiêm trọng, phải chịu sự điều tra của chính phủ và một số ngân hàng đang gây áp lực với chúng ta. Điểm chính là tất cả những việc đó gây bất lợi rất lớn đến hình ảnh của tập đoàn. Công chúng mua các sản phẩm y dược bởi vì họ tin tưởng vào nơi đã sản xuất ra chúng. Nếu chúng ta để mất đi niềm tin của họ thì có nghĩa là chúng ta đã mất đi các khách hàng của mình.
Ivo nói bằng giọng trấn an:
– Không có vấn đề nào là chúng ta không giải quyết được. Điều quan trọng là phải tổ chức chấn chỉnh lại tập đoàn ngay lập tức.
– Bằng cách nào? – Elizabeth hỏi.
Walther trả lời:
– Bằng cách bán các cổ phần của chúng ta ra ngoài.
Charles thêm vào:
– Bằng cách đó chúng ta có thể lo liệu các khoản nợ ngân hàng và có đủ tiền… – ông bỏ dở câu nói.
Elizabeth nhìn Alec.
– Chú có đồng ý điều đó không?
– Chú nghĩ rằng rất cả mọi người đều đồng ý, Elizabeth ạ.
Nàng ngả người vào lưng ghế, vẻ trầm tư. Rhys cầm một xấp giấy, đứng lên và mang lại cho Elizabeth.
– Anh đã cho chuẩn bị tất cả các tài liệu cần thiết. Em chỉ việc ký vào là xong.
Elizabeth liếc nhìn xấp giấy nằm trước mặt mình.
– Nếu em ký thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Charles nói:
– Chúng ta có đến cả tá công ty môi giới quốc tế sẵn sàng thành lập ra một tổ hợp để bao mua các cổ phần bán ra. Họ sẽ bảo đảm việc bán ra với cái giá mà chúng ta cùng thảo luận. Trong một vụ lớn như vụ nầy sẽ có nhiều tổ chức cũng như cá nhân tham gia.
– Ý chú là các ngân hàng và các công ty bảo hiểm?
Charles gật đầu.
– Chính xác.
– Và họ sẽ cho người của họ vào hội đồng quản trị?
– Đó là chuyện thường…
Elizabeth nói:
– Như thế họ sẽ điều hành Roffe và các con.
– Chúng ta vẫn ở lại hội đồng quản trị. – Ivo nhanh nhẩu chen ngang.
Elizabeth quay sang Charles.
– Chú nói rằng các tập đoàn môi giới sẵn sàng đứng ra lo liệu?
Charles gật đầu.
– Đúng.
– Vậy tại sao họ vẫn chưa làm gì cả?
Ông bối rối nhìn nàng.
– Chú không hiểu.
– Nếu tất cả mọi người đều đồng ý rằng điều tốt nhất dành cho tập đoàn là đưa nó ra khỏi phạm vi gia đình và đưa vào tay người ngoài thì tại sao không làm nó từ lúc trước?
Một sự im lặng khó hiểu bao trùm lên căn phòng.
Rồi Ivo nói:
– Việc đó phải được sự đồng ý của tất cả, Cara. Tất cả mọi người trong hội đồng quản trị phải tán thành.
– Ai không tán thành? – Elizabeth hỏi.
Lần nầy thì sự im lặng kéo dài hơn.
Cuối cùng Rhys lên tiếng.
– Sam.
Và Elizabeth chợt nhận ra điều làm cho nàng thấy khó chịu kể từ lúc bước vào căn phòng nầy. Tất cả đều bày tỏ những lời chia buồn, sự bàng hoàng sự tiếc thương về cái chết của bố nàng, nhưng cùng lúc đó lại có một bầu không khí kích động trong phòng, một cảm giác của… và lạ lùng thay, cái từ hiện ra trong đầu nàng là chiến thắng. Họ đã lo mọi thứ giấy tờ cho nàng, tất cả đã sẵn sàng. Em chỉ việc ký vào là xong. Nhưng nếu những gì họ muốn làm là đúng, thì tại sao bố nàng lại phản đối? Nàng hỏi lớn câu hỏi nầy.
– Sam có cách nghĩ riêng của mình, – Walther giải thích. – Có thể là bố cháu rất ương ngạnh.
Như cụ Samuel vậy, Elizabeth nghĩ. Đừng bao giờ để cho một con cáo thân thiện vào trong chuồng gà. Một ngày kia nó sẽ tỏ ra thèm khát. Và Sam đã không muốn bán. Chắc chắn là ông phải có một lý do đúng.
Ivo lại nói:
– Tin chú đi Cara, tốt nhất là cứ để các chú lo vụ nầy. Cháu không hiểu những thứ nầy đâu.
Elizabeth nói khẽ.
– Cháu cũng muốn đấy.
– Tại sao cháu cứ phải hành hạ bản thân bằng những thứ nầy nhỉ? – Walther phản đối. – Khi cổ phần của cháu được bán ra, cháu sẽ có một số tiền khổng lồ, có thể tiêu cả đời không hết. Và cháu có thể đi đến bất kỳ nơi đâu cháu thích để hưởng thụ số tiền đó.
Những gì Walther nói rất có lý. Tại sao nàng phải dính vào? Tất cả những gì nàng cần làm là ký vào xấp giấy trước mặt, và rời khỏi.
Charles nôn nóng nói:
– Elizabeth, chúng ta đang lãng phí thời gian. Cháu không còn cách chọn lựa nào khác đâu.
Ngay vào lúc đó Elizabeth biết rằng mình đã chọn lựa. Cũng như bố nàng đã chọn lựa. Nàng có thể bỏ đi và để mặc họ làm bất cứ điều gì họ muốn, hoặc nàng có thể ở lại và tìm hiểu tại sao tất cả đều thiết tha với việc bán cổ phần, tại sao họ lại gây áp lực với nàng. Và nàng có thể cảm nhận được áp lực. Nó rất mạnh, và hầu như là sức ép về vật chất. Tất cả mọi người trong phòng đang trông chờ vào chữ ký của nàng.
Nàng liếc mắt về phía Rhys, tự hỏi xem anh đang nghĩ gì. Biểu hiện của anh tỏ vẻ không liên quan. Elizabeth lại nhìn Kate Erling. Bà ta đã làm thư ký cho Sam trong một thời gian dài. Elizabeth ao ước có được một cơ hội để có thể một mình nói chuyện với bà ta. Tất cả bọn họ đều đang nhìn Elizabeth, chờ đợi sự ưng thuận của nàng.
– Cháu sẽ không ký. – Nàng nói – Vào lúc nầy.
Một khoảnh khắc im lặng sững sờ. Rồi Walther lên tiếng:
– Chú không hiểu, Elizabeth. – Mặt ông tái mét. – Dĩ nhiên là cháu phải ký. Mọi việc đã được sắp đặt!
Charles giận dữ nói:
– Walther nói đúng. Cháu phải ký.
Tất cả bọn họ lên tiếng cùng một lúc với thứ ngôn ngữ giận dữ và lộn xộn nhằm vào Elizabeth.
– Tại sao cháu lại không ký? – Ivo hỏi.
Nàng không thể trả lời: Bởi vì bố tôi không ký. Bởi vì các người đang ép tôi. Nàng có cảm giác, bản năng mách bảo rằng có cái gì đó nhầm lẫn ở đây và nàng quyết định tìm hiểu xem đó là cái gì. Vì thế nàng chỉ nói:
– Cháu muốn có thêm chút ít thời gian để suy nghĩ về chuyện nầy.
Những người đàn ông nhìn nhau.
– Bao nhiêu lâu, Cara? – Ivo hỏi.
– Cháu chưa biết. Cháu muốn hiểu rõ hơn những vấn đề liên quan ở đây.
Walther nổi giận.
– Mẹ kiếp, chúng ta không thể…
Rhys kiên quyết ngắt lời ông:
– Tôi nghĩ là Elizabeth nói đúng.
Những người khác quay lại nhìn anh. Rhys nói tiếp:
– Cô ấy nên có cơ hội để làm sáng tỏ các vấn đề mà tập đoàn đang phải đối mặt, rồi mới có thể quyết định.
Tất cả đều đồng ý lời nói của Rhys.
– Tôi tán thành, – Alec nói.
Charles chua chát nói:
– Các vị, chúng ta có đồng ý hay không thì cũng chẳng có gì khác. Elizabeth đang nắm quyền điều hành.
Ivo nhìn Elizabeth.
– Cara… các chú cần một quyết định nhanh chóng.
– Các chú sẽ có nó. – Elizabeth hứa.
Tất cả bọn họ nhìn nàng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình.
Một người trong số họ đang nghĩ “Chúa ơi. Cô ta cũng sẽ phải chết”.
— —— —— —— ——-1 Đồng ý (tiếng Pháp).