Động Lòng

Chương 37: Cầu hôn


Đọc truyện Động Lòng – Chương 37: Cầu hôn

Trước mắt bao người, Mạc Cẩn đành phải lên sân khấu nhận thưởng. Cô cũng muốn xem xem Cố Cảnh Ngôn chuẩn bị quà gì.

Ngượng ngùng bước lên sân khấu, Mạc Cẩn hơi mất tự nhiên khi thấy mọi người nhìn cô cười cười nói nói, sau đó cô nghe thấy tiếng mọi người vỗ tay nhiệt liệt bên dưới. Còn Cố Cảnh Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không rời mắt từ lúc cô bước lên khán đài đến giờ.

Cuối cùng Cố Cảnh Ngôn cũng thu tầm nhìn, cầm micro nói:

– Tôi đã chuẩn bị xong phần thưởng rồi, hy vọng Mạc tiểu thư không chê.

Nói xong, anh xoay người quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp nhung nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Cố Cảnh Ngôn thâm tình nhìn Mạc Cẩn:

– Anh tặng chính anh cho em, tiểu Cẩn, anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt, sẽ mãi mãi yêu em, chăm sóc em đến hết cuộc đời. Lấy anh nhé, được không?

Dưới khán đài vang lên từng tiếng trầm trồ kinh ngạc, còn thư ký Từ đang đứng ở gần cửa thì cười tít mắt. Không ai ngờ một buổi rút thăm trúng thưởng lại biến thành một màn cầu hôn trong chớp mắt thế này.

Mà điều làm cho các nhân viên của công ty kinh ngạc hơn đó là người cầu hôn không ai khác mà chính là tổng giám đốc phong lưu của bọn họ!! Còn cô gái được cầu hôn lại chính là cô trợ lý thư ký thực tập vừa đến làm chưa được bao lâu!! Trời ạ, có phải họ đã bỏ lỡ tin tức kinh thiên động địa nào rồi không?

Còn cô gái được cầu hôn cũng bị Cố Cảnh Ngôn gây kinh ngạc đến ngây người, đứng đờ ra đó không có chút phản ứng nào. Mãi đến khi trong khán phòng lại vang lên tiếng hoan hô rung trời, những nhân viên bị ông chủ của mình làm cho bất ngờ này đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, trở thành những người thêm lửa cho Cố Cảnh Ngôn, quyết định vì ông chủ của mình thúc đẩy người nào đó nhanh chóng nhận lời.


– ĐỒNG Ý ĐI! ĐỒNG Ý ĐI! ĐỒNG Ý ĐI!!! – Toàn thể các nhân viên trong phòng đều đồng thanh hô lên.

Cố Cảnh Ngôn nhìn Mạc Cẩn đang đứng bất động tại đó mà có chút nóng lòng. Anh vốn dự tính sẵn ở trước mặt nhiều người như thế này, cô sẽ không thể từ chối anh, cho nên anh mới bỏ tâm tư sắp xếp kế hoạch này. Nhưng bây giờ anh lại bắt đầu thấp thỏm lo sợ.

– Tiểu Cẩn, hãy làm vợ anh. Anh thề sẽ vĩnh viễn yêu em, chỉ yêu một mình em.

Nhìn người đàn ông đang quỳ trên đất cầu hôn mình, đột nhiên những ký ức về anh chợt tràn về trong tâm trí. Cô đã từng bị anh làm tổn thương, đã từng khóc rất nhiều vì anh, cũng được anh yêu chiều hết mực…

Chợt Mạc Cẩn cảm thấy tất cả những thứ đó không còn quan trọng nữa. Bởi vì vào giờ phút này, khoảnh khắc này mới là chân thật nhất. Người đàn ông của cô rốt cuộc cũng đã từ bỏ lòng kiêu hãnh, sự cao ngạo của mình mà cúi đầu thừa nhận yêu cô trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa còn khát vọng có được tình yêu của cô.

Nhất là từ sau khi cô bỏ đi rồi trở lại, người đàn ông này đã thật sự thay đổi, trở thành một người thật lòng thật dạ với cô, từ từ xua tan đi những tổn thương và sợ hãi ẩn chứa sâu bên trong tấm lòng cô.

Biển người mênh mông, có bao nhiêu có thể tìm được người thật lòng yêu mình đây? Có bao nhiêu người có thể sống cùng người mình yêu đến trọn đời?

Cho nên Mạc Cẩn quyết định không do dự nữa. Thay vì lo lắng những rủi ro có thể xảy đến cho tình yêu của cô, chi bằng cô dũng cảm đối mặt và khắc phục nó, nỗ lực ngăn cản những chuyện không hay phát sinh trong hôn nhân của mình.

– Món quà này… em đồng ý – Cuối cùng Mạc Cẩn cũng mỉm cười gật đầu.


– Nhận rồi không cho đổi trả! – Cố Cảnh Ngôn lập tức bổ sung điều kiện, chỉ sợ Mạc Cẩn đổi ý.

Mạc Cẩn gật đầu, để Cố Cảnh Ngôn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Lúc này, toàn hội trường vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt và những tràng pháo tay. Thế là bữa tiệc cuối năm bị tổng giám đốc biến thành buổi cầu hôn đã trở nên một đề tài vô cùng nóng hổi để bàn tán.

Còn người nào đó cuối cùng cũng cầu hôn thành công nhanh chóng dẫn vị hôn thê của mình đến phòng tổng thống ở khách sạn, vội đến mức không kịp chờ, muốn nhanh chóng tiến hành động phòng.

– Này… Cố Cảnh Ngôn… không được! Buông em ra!

Mạc Cẩn không ngừng đẩy cái tay đang làm loạn trên người cô ra, nhưng lại không thể nào thoát được sự vây hãm đó, ngược lại càng khiến thân thể cô liên tục bị ma sát, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

– Mèo con, anh nhịn không được, anh muốn em. Chúng ta động phòng sớm một chút được không? – Cố Cảnh Ngôn vừa hôn vừa dỗ ngọt cô gái nhỏ của mình.

Mạc Cẩn vừa nghe xong, lập tức la toáng lên:

– Động phòng cái gì chứ! Á!!! Dừng tay, không được xé lễ phục!!!


Mạc Cẩn đưa tay muốn ngăn cản hành vi thô bạo của ai đó lại, nhưng đã không còn kịp nữa, người đàn ông đang rất gấp này chỉ cần dùng sức một chút là đã khiến cho chiếc váy gợi cảm khiêu khích người khác kia rách thành nhiều mảnh.

Cố Cảnh Ngôn hôn Mạc Cẩn một đường kéo dài từ cổ xuống trước ngực. Bàn tay to của anh phủ lên hai khối mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn, miệng còn cố tình nói những lời không đứng đắn:

– Mèo con của anh, em có biết em quyến rũ đến mức nào không. Ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy em mặc chiếc váy này, nếu không phải vì có nhiều người ở đó, anh đã ăn em ngay rồi.

– Ưm… Đừng… Đừng vậy mà… Nóng, nóng quá…

Mạc Cẩn cảm thấy thân thể nóng quá chừng, chốn đào nguyên nơi bụng dưới đã chảy mật dịch, trong cơ thể giống như có lửa hừng đang thiêu đốt, thân thể bị dạy dỗ đến vô cùng nhạy cảm đã thuận theo dục vọng, sản sinh những phản ứng thành thật nhất.

Cố Cảnh Ngôn cởi sạch những mảnh vải còn sót lại trên người của Mạc Cẩn, tách hai chân cô ra, tựa đầu vào giữa hai chân cô, môi ấm trực tiếp liếm lên cánh hoa đã ướt át, liếm mút trêu đùa, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi trêu chọc hoa hạch nhạy cảm.

Mạc Cẩn bị Cố Cảnh Ngôn đùa giỡn đến toàn thân mất sức, thân thể không tự chủ co quắp lại, trong hoa huy*t không ngừng trào ra mật dịch, miệng nhỏ hé mở, rên rỉ kiều diễm:

– Nơi đó… A… ưm… đúng chỗ đó… Aaa… cho em… cho em… ưm…

Cố Cảnh Ngôn xấu xa ngừng trêu chọc cánh hoa no đầy, anh đem vật nam tính của mình chống trước cửa hoa huy*t, không chịu ma sát, cũng không chịu tiến vào cho Mạc Cẩn được thoải mái.

– Nói anh nghe, mèo con của anh, em muốn cái gì? – Người đàn ông xấu xa này muốn nghe chính miệng cô nói ra thì mới bằng lòng cho cô.

Nhưng Mạc Cẩn nhất định không chịu nói. Cô thẳng eo trực tiếp đưa gậy th*t kia vào trong cơ thể mình.


– A… – Khoái cảm mãnh liệt khiến cho hai người nhịn không được cùng nhau kêu lớn.

– Ư… tiểu yêu tinh đáng chết này! Không dạy dỗ em một chút không được mà!!!

Không chịu được sự co thắt mãnh liệt của vách tường trong, Cố Cảnh Ngôn ôm lấy cô gái nhỏ, hung hăng đút gây thịt to lớn vào trong lối nhỏ, không ngừng ra vào, còn mang theo mật dịch trong veo nồng nặc ra ngoài, khiến chỗ giao hợp của hai người lầy lội không chịu nổi.

– A… Chậm… Chậm một chút… Ưm…á đừng… nhẹ chút… Aa… chỗ đó… chính chỗ đó… dùng sức…. mạnh chút… a… – Mạc Cẩn đã hoàn toàn chìm trong bể khoái cảm.

– Mèo con, lúc em nói nhẹ, lúc thì đòi mạnh… Rốt cuộc là muốn anh làm thế nào đây hả?

Cố Cảnh Ngôn xấu xa thả chậm tốc độ, từ từ rút chính mình ra, sau đó dùng sức hung hăng chọc vào, đụng đến nơi mẫn cảm nhất trong hoa tâm.

– A… Em chết mất… ư… Tha cho em… tha… a a…

Khoái cảm mãnh liệt khiến cho hoa huy*t của Mạc Cẩn không ngừng siết lại, bao bọc gậy th*t càng chặt, giống như muốn cắn đứt nó.

Cố Cảnh Ngôn biết cô sắp đạt cực khoái, anh gia tăng tốc độ ra vào, đem cô gái của mình đẩy lên đến tận thiên đường, sau đó đâm chọc thêm chục cái mới tự mình phóng thích trong cơ thể cô.

Nhưng nghỉ ngơi chưa bao lâu, người đàn ông lại tiếp tục lật người cô gái, để cô nằm sấp trên giường, ôm lấy eo thon của cô dùng sức từ phía sau đi vào trong hoa huy*t vẫn còn vì cao trào mà chặt chẽ, ra ra vào vào không ngừng.

Bóng đêm dần dần dày đặc, nhưng trong căn phòng nọ xuân sắc vẫn vô hạn như cũ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.