Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 70: “Chắc tại hồi hộp.”
Nam Anh đã trở về Pháp, bắt đầu học kỳ mới. Suốt một tháng nay, cô cũng không gặp mặt Nam Phương. Mỹ Kim vẫn đang chật vật với sản phẩm âm nhạc ra mắt, song song với thi học kỳ. Mai Chi kể từ khi anh Hoàng quay lại Đức cũng đã không còn xuất hiện quấy nhiễu hai mẹ con Hà nữa. Hải Nam vì một lý do nào đó cũng đã trở nên rất bận rộn, dù cậu ta có học thi hay không thì trời biết.
Thông tin cuối cùng cô được biết về Bảo Long, là thay vì đại học Y- Hà Nội, cậu đã nộp hồ sơ vào khoa Kinh doanh Quốc tế, đại học Gallet.
Rốt cuộc, thế giới của Hà lúc này chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường thư viện, và những lớp học tăng cường do trường tổ chức.
Thất tình có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng thi đại học chỉ có một lần trong đời. Hà không muốn thi lại. Cô không muốn làm học sinh lớp 13, trở thành gánh nặng cho bố mẹ.
Thời gian trôi như lá rụng ngoài cửa sổ. Thấm thoát, ngày lễ bế giảng đã tới. Khắp sân trường tràn ngập một màu trắng tinh khiết, chính là những nữ sinh hiếm hoi khoác lên mình bộ áo dài.
Đây không phải lần đầu Hà tham gia một lễ hội trường như thế này, nên chẳng lạ gì lịch trình nhàm chán của nó. Tổng kết, khen thưởng, đại biểu nói chuyện, đan xen với những tiết mục văn nghệ. Đáng tiếc, thời cấp ba đối với cô chỉ là học tập và đội bóng. Hà đã không có nhiều cơ hội kết bạn. Chưa kể đã có thời gian bị cả lớp cô lập. Bởi vậy, lễ tốt nghiệp đối với Hà, không tỏa hào quang rực rỡ, xúc động rưng rưng như báo đài thường miêu tả.
Cô không thích hợp với điều kiện và yêu cầu học tập ở một ngôi trường quý tộc như Gallet. Mọi thứ đối với cô đều quá sức. Từ một con bé đơn giản vô lo vô nghĩ, cô đã phải gồng mình hết cỡ, để có thể đi đến ngày hôm nay. Như một chú lạc đà chở rơm. Cọng rơm cuối cùng, đã khiến cho chú không còn tha thiết nữa.
Nhìn các bạn học ôm nhau, khóc lóc. Cô cảm thấy thất vọng vì chính bản thân mình. Rốt cuộc, cô chuyển đến Gallet để làm gì? Khi mà điều ý nghĩa duy nhất chỉ là tham gia đội bóng. Việt Hương vẫn ngồi ngay bên cạnh. Tuy vậy, đôi mắt sáng cũng như Hà, ráo hoảnh. Hà biết, Hương tựa vào vai mình vì buồn ngủ là chính, chứ chẳng phải cử chỉ tình cảm thắm thiết gì cho cam.
Cứ nghĩ rằng ngày lễ quan trọng cuối cùng trong đời học sinh sẽ chỉ như vậy nhàn nhạt trôi qua, ai ngờ gần đến cuối chương trình, một bạn nữ tóc xoăn trong lớp lại tiến thẳng đến chỗ Minh Hà.
Cô bạn tóc xoăn cũng giống như Hà, có nhan sắc thường thường bậc trung, tuy nhiên hôm nay có vẻ đã chải chuốt khá kỹ, trở nên xinh xắn hơn nhiều. Hà hầu như không chơi với bất kỳ ai trong lớp, suýt chút nữa đã quên đi sự tồn tại của một cô bạn nhạt nhòa như thế này. Cô cảm thấy tội lỗi khi phải lén liếc bảng tên trên ngực cô bạn để biết được cách xưng hô.
Trần Phương Thảo. Cùng họ với mình. Vậy mà nhớ không nổi. Tệ thật. Nghĩ vậy, thấy cô bạn có vẻ lúng túng khó mở lời, cô chủ động lên tiếng.
“Thảo à, có chuyện gì đấy?”
“Các cậu có biết Khanh đi đâu rồi không? Tớ tìm khắp nơi không thấy.” Gò má của cô bạn thoáng ửng hồng khi nhắc đến cái tên đó.
Từ bao giờ tớ lại biết Khanh ở đâu, làm gì, cùng với ai cơ chứ. Tớ đâu phải mẹ cậu ấy. Hà nghĩ bụng, cố gắng tiếp thu câu hỏi từ trên trời rơi xuống của Thảo.
Khanh hả? Nếu là Khanh thì… Chừng một tiếng trước cậu ta còn đứng trên sân khấu nhận đủ các loại khen thưởng, bắt tay đại biểu này nọ… Còn bây giờ…
“Tớ cũng không biết nữa.” Hà đành nhún vai. “Cậu hỏi Linh thử xem.”
Tuy vậy, chỗ ngồi của Thủy Linh cũng đã trống trơn. Vậy thì có khả năng, hai người họ đã sớm đi về nhà.
Việt Hương đã sớm nhìn thấy hộp quà được bọc tinh tế trên tay Thảo, kết hợp với bộ dạng hồi hộp lóng ngóng của cô bạn, Hương thừa đoán ra được, Thảo muốn gặp Khanh để làm gì. Cũng chính bởi vậy, Hương cảm thấy mình cần phải lên tiếng.
“Thôi bỏ đi. Cậu ta thi tốt nghiệp xong là lên máy bay sang Mỹ rồi. Giờ gặp nhau có ý nghĩa gì cơ chứ…”
“SAO CẬU BIẾT LÀ KHÔNG Ý NGHĨA?!” Phương Thảo nổi giận gắt lên, khiến cho Hương bất ngờ ngả người lùi ra sau.
“Đi, tớ giúp cậu đi tìm.” Hà đột ngột đứng dậy, kéo tay cô bạn “mới quen”.
Bộ dạng đầy năng lượng, sẵn sàng làm hết sức mình vì một mảnh tình đầu đơn phương vô nghĩa của Thảo, trong khoảnh khắc đã chạm đến trái tim của Hà.
Tìm Vũ Trọng Khanh thì có gì là khó chứ. Cô ít ra vẫn còn giữ số điện thoại của cậu. Khanh không bắt máy. Kéo nhau đến lớp 12A01, mọi người đều nói không trông thấy cậu ta từ cách đây nửa tiếng. Cùng lắm thì… đến tận nhà là được.
Hà vừa phăm phăm định kéo Thảo ra ngoài cổng trường thì lại đâm sầm phải một người. Cổ áo sơ mi hàng hiệu để mở đến hai, ba nút. Không phải đồng phục. Dáng dấp rất cao ráo…
“Anh Lâm?” Cô vừa đưa tay xoa mũi, vừa kinh ngạc thốt lên.
“Hà đấy hả em? Đi đâu thế này?” Anh cũng ngạc nhiên không kém.
…
Rốt cuộc, Tường Lâm mới đến đã tình nguyện hộ tống hai cô gái đi tìm hoàng tử trong học viện rộng lớn này. Gọi là hộ tống, chính xác là dẫn đường. Khi Hà có ý định lên phòng học nhạc, thì anh lại lắc đầu, cười cười. “Sân bóng rổ nằm ở đâu vậy?”
Tường Lâm không hổ danh là anh trai “thân thiết” nhất của Khanh trong dòng họ. Khi ba người đi đến nơi, sân trong nhà thể chất im ắng, vắng hoe không một tiếng lao xao. Tuy vậy, tiếng đập bóng đơn độc vẫn vang lên. Trên sân chỉ có duy nhất một người con trai cao ráo mặc đồng phục sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu. Khán giả duy nhất ngồi ngoài đường biên là một cô gái mặc áo dài nhỏ nhắn xinh đẹp như công chúa.
Ba người không vội bước vào, chỉ yên lặng đứng ở ngoài ngưỡng cửa quan sát Khanh tập. Hà chưa kịp thắc mắc thì Lâm đã giải đáp luôn.
“Thật ra, môn thể thao nó thích nhất là bóng rổ.” Anh nói, giọng đều đều như kể một câu chuyện xưa ít ấn tượng. “Từ năm mười tuổi, lần đầu tiên anh cho nó đi xem người ta thi đấu chuyên nghiệp ở Mỹ, hai mắt nó sáng như sao ấy. Sau hôm ấy còn năn nỉ anh tập cho nữa.”
Đúng như vậy, mặc dù trong gần mười năm liên tục thay đổi môi trường sống, liên tục chuyển trường, Khanh đã tiếp xúc với rất nhiều môn thể thao khác nhau. Từ bóng chày cho đến bắn cung, từ karate cho đến bóng đá… Nhưng nếu gọi là thích, đủ để tìm đến khi căng thẳng, thì chỉ có thể là bóng rổ.
Tuy vậy, Vũ Trọng Khanh không phải người bình thường. Cậu ta rõ ràng rất ý thức được vị trí của mình, cũng như tương lai đã được vạch sẵn bằng thước kẻ của chính mình. Nên Khanh hiểu hơn ai hết, đối với một người như mình, một sở thích thật sự là không cần thiết.
Ở bất kỳ CLB nào, chơi bất kỳ môn thể thao nào, Khanh đều luyện tập chăm chỉ như một nghĩa vụ, đạt được vị trí xứng đáng, giữ vững hình tượng hoàn hảo, để rồi chuyển hẳn sang câu lạc bộ khác sau một năm. Bao giờ cũng vậy, người cần níu kéo sẽ không bao giờ là Khanh. Mà sẽ là những đội trưởng như Đăng Anh… Đối với Khanh, mọi môn thể thao đều như nhau, chỉ là cách để thân thể hoạt động và thư giãn.
Thế nhưng, cái con người lạnh lùng như một cỗ máy đó, rốt cuộc vẫn không qua mắt được Tường Lâm. Trọng Khanh không có việc gì sẽ một mình đập bóng, là chuyện ngay cả ba mẹ cậu không biết, mà Lâm lại biết.
Mặc dù, lần này có chút ngoại lệ, Khanh không chỉ tập một mình.
Thủy Linh ngay từ đầu đã không thích thể thao. Trước đây có thời gian bám theo đội bóng đá, cũng chỉ vì muốn được gặp gỡ Hải Nam. Toàn bộ thời gian có mặt trên khán đài, Linh chủ yếu ngồi… đọc sách lấy lệ. Vậy nên việc cô nàng chịu khó đã hơn mười lăm phút, giương mắt xem anh trai tập, quả là một kỳ tích.
Tuy nhiên, đó cũng là cực hạn. Trên thực tế, Khanh ném quả nào cũng vào, dù đứng ở vị trí rất xa. Trò chơi có vẻ rất dễ dàng, khiến cho cô tự hỏi tại sao anh mình lại tìm đến nó thường xuyên hơn những môn bóng khác.
“Anh cho em ném thử nhé?” Công chúa rón rén đi vào sân, hai bàn tay trắng hồng đưa ra, ngây thơ đề nghị.
“Em?” Khanh hỏi lại, giọng ngờ vực. Lại nhìn xuống đôi bàn chân đi sandal cao gót của Linh.
“Nghe nói tập cái này sẽ cao lên. Đi mà ~ ” Cô nàng lại bắt đầu làm nũng, khiến cho ai đó không thể từ chối được. Dù bản thân hết sức nghi ngại cái sự “cao lên” đầy hoang tưởng đó.
Đúng như dự đoán, đối với một người không hề có thần kinh vận động như Linh thì việc ném trúng bóng vào rổ, dù là ở khoảng cách gần nhất, là việc bất khả thi. Bất kể sự hướng dẫn lẫn thị phạm chặt chẽ không chê vào đâu được của Khanh.
Rốt cuộc. Linh chớp mắt.
“Lạ thật. Anh cầm tay em, ném thử xem.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Khanh tiến tới. Cậu biết là Linh kém. Nhưng không ngờ lại kém quá như thế.
…
Tuy nhiên, hai người cùng ném, ba bốn quả sau đều không vào rổ, khiến cho Linh chưng hửng. Khanh kiên nhẫn nhặt bóng lên thử lại. Trong khi cô em gái nhìn theo trái bóng lăn lăn, ngạc nhiên thấy rõ.
“Sao nãy giờ anh tự ném không trật quả nào mà cầm tay em lại khó như vậy?”
“Chắc tại hồi hộp.” Cậu thản nhiên.
“Lợi dụng.” Ở phía cuối phòng tập, Minh Hà buột miệng.
“Không phải!” Khanh gạt đi, như một phản xạ, trước khi quay lại. Để rồi cay đắng nhận ra Hà không phải là người duy nhất đang đứng nơi ngưỡng cửa.
“Đúng vậy, không phải.” Tường Lâm nhăn nhở cười, một tay đặt lên vai Hà. “Tin anh đi, Khanh nó chẳng thông minh đến mức đó đâu.”
Suy nghĩ trong Hà lúc này, lại là cảm thấy may mắn vì cựu đội trưởng đội bóng rổ aka. “Thanh niên nghiêm túc” Lê Hoàng Đăng Anh đã tốt nghiệp từ năm ngoái. Giả sử anh ta còn ở lại để mà trông thấy cảnh này, cầm chắc sẽ tức đến ói máu.
“Không mượn anh giải thích!” Nhân vật chính mặt lạnh như tiền, ném trái bóng vừa nhặt lại trên tay xuống mặt sân bằng gỗ với một lực mạnh hơn cần thiết. Chỉ hận đó không phải… cái đầu của Lâm. (Mặc dù, ông anh họ đáng ghét đã đúng. Thề có trời xanh, cậu không hề cố ý ném ra ngoài.)
“Được rồi. Bọn anh bất đắc dĩ đến tìm em lần này không phải để phá đám, mà là có chuyện quan trọng…” Ông anh họ làm mặt nghiêm túc, lại phất tay sang Phương Thảo đang đứng chôn chân tại chỗ với hộp quà trên tay. “Em có khách.”
…
Lâm, Hà và Linh vừa bước ra khỏi sân bóng rổ chưa đầy… năm phút đã thấy Phương Thảo tiu nghỉu bước ra. Đương nhiên, cô nàng đã bị từ chối. Tuy vậy, được “đặc quyền” nói chuyện riêng với Vũ Trọng Khanh trong vòng năm phút đã là khá khẩm hơn rất nhiều người. Thảo tiến đến trước mặt Hà, đột ngột đưa tay ra.
“Cảm ơn.” Cô bắt tay Hà, rồi bẽn lẽn gật đầu với Tường Lâm.
Nhìn vào ánh mắt Thảo, Hà biết rằng đây là những lời thật lòng. Cô chợt thấy lòng mình ấm lên một chút. Là đơn phương. Nhưng không hề vô nghĩa.
“Có gì đâu.” Hà bổ sung khi thấy Thảo định quay lưng đi. “Sau này còn gặp nhau trên Facebook nhé.”
Phương Thảo gật đầu. Minh Hà nhất thời vui vẻ. Không nghĩ rằng đêm hôm ấy về đến nhà mở Facebook, một dòng tin nhắn vẻn vẹn của Thảo đủ khiến ặt cô tái mét.
[Hai người họ có thật sự là anh em không?]