Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 46
Tiếp.
Cánh cửa nặng nề đóng chặt sau lưng Candy. Cô tựa người vào cửa, thân thể mệt mỏi rã rời và vô cùng khó chịu. Cái cảm giác khó chịu ấy là sự giằng xé trong tâm hồn. Cô không muốn Katsuki đau lòng, càng không muốn giáng xuống anh 1 đòn đau đớn đến thế này…. Nhưng…. Tất cả đã chuẩn bị xong… và tất cả những gì níu kéo cô cũng chẳng còn tồn tại… thế nên… cô muốn buông mình….. muốn bản thân mình 1 lần được là chính mình…. 1 lần được là cô nàng khờ dại như bao cô nàng cùng tuổi… 1 lần được trở về với những tình cảm chân thành nhất trong trái tim…. Hãy cho cô 1 lần được sống như thế… hãy cho cô 1 lần được cảm nhận tình yêu trong tận đáy tim mình… hãy cho cô 1 lần được bướng bỉnh chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân… dẫu rằng…. cái giá phải trả là mạng sống và cả linh hồn này……
… cái giá ấy……..có đắt quá hay không?……
Đắt hay không… cô thực sự không biết…. chỉ có điều…. tất cả đã không thể quay trở lại như lúc ban đầu………….. và cô tuyệt nhiên sẽ không hối hận……
…….. sẽ không hối hận..? Thật ư?..
Candy bước lại gần kệ sách bằng gỗ mun đen bóng, vươn người lấy chiếc hộp cất trên cao. Candy đặt xuống giữa giường, từ từ mở ra. Trong đó chứa đựng những lưu luyến cô không thể rời bỏ… trong đó là tất cả những kỉ niệm hạnh phúc ấu thơ…. Trong đó còn có cả những giọt nước mắt đau thương, những kí ức đáng sợ mà cô luôn chôn giấu….
… 1 cuốn album đã cũ… 1 vài mẩu giấy với những dòng chữ viết vội…. 1 lọ nước hoa với hương thơm dịu nhẹ nhưng đầy mê hoặc….1 con dao vàng nạm kim cương…
……. Cuốn album …. Những bức ảnh ngày xa xưa ấy… cô và ba mẹ…. hạnh phúc tưởng chừng không thể nào hạnh phúc hơn được nữa…. Candy lật từng trang… cảm nhận những gì đã mất đang quay trở lại….hình ảnh ba mẹ tươi cười ấm áp…. Tựa như 1 giấc mộng ngọt ngào…… đẹp đẽ……. Candy đưa tay… khẽ chạm vào những tấm ảnh….. cô thơ bé tại sao lại có thể mỉm cười đáng yêu trong sáng được như thế?… Bất giác…. Cô đưa tay sờ vào khuôn mặt của chính mình….cảm thấy trên mặt tồn tại 1 lớp băng giá lạnh lẽo…. 1 lớp mặt nạ không thể nào gỡ bỏ…. trong thoáng chốc … giật mình… kinh ngạc… thấy run sợ trước chính bản thân mình……
…. Candy liếc nhìn… những mẩu giấy ấy… dòng chữ viết vội…. gợi lại cho cô kí ức về quãng thời gian cô và anh lần đầu tiên gặp lại sau 10 năm xa cách…. Rõ ràng chuyện chỉ mới xảy ra chưa đầy 1 năm….vậy mà tất cả đã mờ ảo như bị 1 lớp sương mù che phủ…. Đó là những dòng chữ của anh… người con trai trong trái tim cô….. ngày ấy… cô nhẫn tâm tặng anh 1 cái tát trời giáng…. Nhẫn tâm để anh chờ đợi giữa đêm đông giá lạnh…. Vậy mà… anh vẫn đợi cô…… đợi cô cho tận đến lúc cô xuất hiện…. đợi cô dẫu cho bản thân đang bị thương trầm trọng…. đợi cô … và đợi cô…. Cô đã làm được gì cho anh?… anh viết những dòng chữ nói sẽ đợi cô… cô lạnh lùng ném chúng vào sọt rác…. Nhưng rồi lại lẳng lặng cất giữ chúng như báu vật…… cô là kẻ dối gian… xấu xa và ích kỷ… Candy tự cười chính bản thân mình…. Valentine cô tặng anh 1 thỏi chocolate bình thường….White Day anh đáp lại cô bằng lọ nước hoa anh thức đêm thức ngày tự chế… Candy cầm lọ nước hoa lên, khẽ xịt 1 chút lên cổ tay… đưa lên mũi… anh nói mùi hương này rất giống mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô… mùi hương dịu nhẹ nhưng ngọt ngào mê hoặc… cô không có thói quen dùng nước hoa nên chỉ cất làm kỉ niệm… kỉ niệm tình yêu anh dành cho cô……… bỗng nhiên…… cô trượt tay, sơ ý đánh rơi lọ nước hoa bằng thủy tinh ấy…
…. Choang….
…. Vỡ tan tành……. Mùi nước hoa tràn ngập khắp căn phòng…. Nồng nặc….. rõ ràng là hương thơm tuyệt vời nhưng lại khiến người ta cảm thấy đầu óc xây xẩm … khó chịu….
…. Cô hoảng hốt nhìn lọ nước hoa không còn nguyên vẹn… cả cơ thể đờ đẫn hẳn đi….. còn gì nữa đây?…. những gì anh trao cho cô… cô giữ lại được gì?
…. Candy bật cười…nước mắt chẳng thể nào tuôn ra được….
… nước mắt ư?… cô đã khóc cạn khô dòng nước mắt lâu rồi… giờ có chăng… sẽ chỉ còn máu chảy ra thôi……. Candy cầm lấy con dao vàng nạm kim cương được chạm khắc 1 cách vô cùng công phu tỉ mỉ…. con dao này… là kỉ vật của bà ngoại… là kỉ vật mà mẹ cô đã trao cho cô………. “ mẹ à, cho con xin lỗi… vì sẽ làm vấy bẩn kỉ vật thân thương nhất này…”… cô khẽ nhắm mắt lại…… mạng sống của cô… đã cá cược tất cả vào trò chơi này… Cô khẽ hít 1 hơi thật sâu, khóe môi nhếch lên dường như đang cười “ ba mẹ à, con đến với ba mẹ ngay bây giờ đây….” ……..
….. lưỡi dao sáng loáng…
….. dòng máu đỏ tươi…
….. từng giọt rơi… cô không đau… không còn cảm giác gì nữa…….. hóa ra chết… đơn giản như thế này…… tất cả mờ mờ ảo ảo…
…. giữa căn phòng ngập tràn ánh nắng vàng xinh đẹp… mĩ nữ tựa như đang say ngủ….chiếc váy trắng điểm xuyết những đốm đỏ tươi kì lạ…… xung quanh cô hương hoa ngào ngạt…..trên môi người con gái xinh đẹp như nữ thần… tồn tại 1 nụ cười mãn nguyện……… …. giữa căn phòng ngập tràn ánh nắng vàng xinh đẹp…… mĩ nữ tựa như đang say ngủ….chiếc váy trắng điểm xuyết những đốm đỏ tươi kì lạ….
… xung quanh cô hương hoa ngào ngạt…..
.trên môi người con gái xinh đẹp như nữ thần… tồn tại 1 nụ cười mãn nguyện………
… “Mãn nguyện bởi vì cuộc đời này không còn gì lưu luyến… đối với cô… cái chết phải chăng chính là sự giải thoát?”…
… 30 phút sau….
Katsuki đi đi lại lại ở phòng khách, trong lòng vô cùng bất an lo lắng. Anh gọi cửa mãi nhưng cô không hề trả lời… cô đang làm gì trong đó vậy chứ? 1 lát là thế này sao? Anh vừa giận vừa lo, cảm xúc đan xen lẫn lộn tạo ra 1 tâm trạng vô cùng phức tạp…
… và lúc đó, tại trường Xbest…
Hôm nay là ngày lễ Tốt nghiệp. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Có cả nước mắt lẫn nụ cười. Tất cả những học sinh Xbest đều cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Cả 4 Queens đều tốt nghiệp. Nhưng điều khiến người ta hụt hẫng nhất chính là việc Hội trưởng Hội học sinh không xuất hiện trong ngày lễ này. Ai cũng biết việc ngày hôm nay cô tổ chức lễ cưới với Thiên Vương Katsuki, cũng là 1 người vô cùng nổi tiếng khi còn đang học ở Xbest. Lẽ dĩ nhiên cô sẽ không thể đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp. Chia tay thế này, thật sự không ai muốn. Vả lại, những thắc mắc, những nghi vấn mà cô đã hứa sẽ giải thích vẫn chưa được làm sáng rõ. Không những thế, điều người ta cảm thấy kì lạ nhất chính là việc, tại sao cô lại trở thành vị hôn thê của Thiên Vương? trong khi cháu trai độc nhất của Tập đoàn JJ và cô lại là 1 cặp uyên ương trời sinh, tình cảm giữa họ không ai không biết đến. Tất cả đều cảm thấy thất vọng. Mối tình đẹp đẽ dường ấy mà lại có cái kết cục như thế này, mấy ai có thể ngờ được?
Không khí ở hội trường càng ngày càng nóng bừng lên. Sân khấu được thiết kế vô cùng hoành tráng. Màn hình tinh thể lỏng cực đại giữa sân khấu,kết nối với tất cả các bảng điện tử trong trường. Cờ hoa rực rỡ đầy đủ sắc màu. Tất cả được sắp xếp vô cùng đẹp mắt.Candy không có mặt, nên Hanachi đành phải lên thay mặt cô phát biểu.
_ Hôm nay, Hội trưởng Hội học sinh Lanayi Liuyashi có việc đột xuất không thể xuất hiện được. Chính vì vậy, tôi sẽ thay mặt cô ấy có 1 vài lời muốn chuyển đến các bạn…_ Hanachi bước lên sân khấu, cô hắng giọng, với ngữ điệu trầm khan lạnh lẽo, từng câu từng chữ thông qua micro vang vọng khắp cả hội trường.
Tất cả đồng loạt im lặng, hướng ánh mắt nhìn lên người con gái với khí chất lạnh lùng cao ngạo. Cô im lặng trong giây lát, rồi tiếp tục:
_ Ngày hôm nay quả là vô cùng đáng tiếc khi Hội trưởng Hội học sinh không thể xuất hiện. Ngày lễ Tốt nghiệp này, tôi …
_ “Xin chào tất cả các bạn.”_ 1 giọng nói phát ra ngay sau lưng, cắt ngang lời Hanachi khiến cô giật mình kinh ngạc. Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, là giọng nói của người không thể nào xuất hiện ở đây ngay lúc này! Hanachi chau mày, quay lưng lại! Là Candy!!!
Nhưng không phải Candy bằng xương bằng thịt, mà là hình ảnh của cô thông qua màn hình tinh thể lỏng cực đại ngay sau Hanachi. Có vẻ như đây là 1 đoạn video vừa được đăng lên qua máy tính chủ.
Người con gái trong đoạn băng này xinh đẹp lạ thường, làn da trắng mịn dường như trong suốt, khóe môi khẽ cong lên, cười mà tựa không cười khiến cho cô càng thêm bí hiểm. Chỉ có điều, ánh mắt tuy lạnh lẽo nhưng lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy động lòng, có chút gì đó xót xa ẩn sâu trong mỗi người.
_ “ Ngày hôm nay, thật sự vô cùng đáng tiếc khi tôi không thể có mặt, không thể trao cho các bạn những cái bắt tay may mắn, cũng không thể làm gì cho các bạn! Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.”_ cô im lặng 1 lát, đầu khẽ cúi xuống dường như đang tạ tội. Rồi Candy tiếp tục _ “ thời gian qua, ở dưới mái trường này, đối với tôi quả thực vô cùng hạnh phúc, được các bạn yêu mến cũng là niềm vinh hạnh mà tôi may mắn có được. Tôi thật sự rất vui khi mọi người đã luôn ủng hộ tôi, đã luôn bên cạnh tôi. Tôi không dám tự nhận mình là 1 Hội trưởng tốt, nhưng tôi tin rằng mình đã cố gắng hết sức để khiến ôi trường học tốt đẹp hơn, đã cố gắng cân bằng lại những hoạt động diễn ra trong trường. Có được ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ vào các bạn! Cảm ơn các bạn đã luôn tin tưởng tôi, đã luôn đứng về phía tôi dẫu cho tôi còn nhiều thiếu sót. Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp, bằng tất cả những gì chân thành nhất, tôi xin chúc các bạn sẽ đạt được những mục tiêu lớn lao của bản thân, hoàn thành được ước mơ của chính mình và thành công trên nhiều lĩnh vực, có sự nghiệp lớn trong tương lai.”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy! Cả hội trường như vỡ òa! Có 1 số người còn không kìm được nước mắt, bật khóc thành tiếng. Chia tay nhau thế này, quả thật quá đau lòng! Ngày lễ tốt nghiệp vui buồn lẫn lộn! Những kỉ niệm dưới mái trường này thật sự không thể nào quên được! Ai cũng biết, Candy đã làm những gì tốt đẹp nhất cho ngôi trường này! Nếu không có cô, tuyệt đối sẽ chẳng thể có 1 Xbest như bây giờ. Ai ai cũng cảm động. Bởi vì Hội trưởng Hội học sinh đã không hề quên họ, dù trong ngày trọng đại không thể tham dự vẫn gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả mọi người.
Đoạn video thật ra vẫn chưa hết. Cô dừng 1 chút, rồi chuyển đề tài:
_ “ Lời hứa đối với các bạn, tôi chưa hề quên. Đúng vậy, tôi là cháu gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn AKT. Giấu sự thật này cho đến tận bây giờ mới tiết lộ, tôi thành thật xin lỗi. Nhưng ai cũng có bí mật của riêng mình. Tôi chỉ có thể cho các bạn biết như vậy thôi, còn nguyên do hãy bỏ qua cho tôi 1 lần,bởi vì tôi cũng chỉ là 1 con người bình thường như các bạn” _ bầu không khí lại chìm vào yên lặng. Tất cả đều ngước lên màn hình rộng, chăm chú nhìn hình ảnh của cô. Giọng nói của cô trong trẻo nhưng rất êm tai, nhẹ nhàng như 1 làn gió thoảng._ “ Thời gian tôi bước vào ngành giải trí chỉ là 1 phút nhất thời, lí do chỉ là vì lời hứa với Salasa, cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt. Biết sự thật tôi là cháu gái của Chủ tịch tập đoàn AKT, có lẽ 1 số người cũng biết chuyện tôi là con lai.”_ Candy trong đoạn video có đôi mắt xanh cây sâu thẳm. “ những chuyện tôi nợ các bạn 1 lời giải đáp, coi như cũng đã hết. Được gặp các bạn, quả thật là mối nhân duyên đáng quý. Tôi mong rằng, nếu kiếp sau có thật sự tồn tại, tôi vẫn sẽ được hội ngộ cùng các bạn. Vô cùng cảm ơn tất cả mọi người!” Màn hình vụt tắt. Tất cả ngỡ ngàng. Hình ảnh cuối cùng của cô gái ấy… nụ cười đượm đầy nỗi buồn… và câu nói khó hiểu… về kiếp sau…
Chỉ duy nhất 1 người đứng sau khán đài, sững sờ khi nghe câu nói ấy. Mắt mở to, trừng trừng nhìn vào màn hình chỉ còn 1 màu đen, miệng không ngừng lẩm bẩm:
_ Candy?… kiếp sau ư?… chuyện gì thế này? Đừng nói là cậu… không… không thể như vậy được… cậu điên rồi… điên rồi !!!!!!!
Salasa quay lưng chạy đi 1 cách vội vàng, cô lo sợ… Salasa lắc đầu, cố gắng xua đuổi những dự cảm không tốt. Vừa chạy, cô vừa rút điện thoại ra, gọi điện:
_ Alo, Candy ở đâu rồi? Nói cho tôi biết ngay!…. Sao? Cái gì cơ?!! Không thể nào!!!!! Phá cửa đi!!!!! Nếu không anh nhất định sẽ hối hận!!! Nghe tôi đi!!!!!! … và lúc đó, tại căn biệt thự của Kid:
_ Kid, mày có tin nhắn này!_ Ken nằm dài trên ghế salon 1 cách vô cùng tự nhiên thoải mái, đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn khi nghe tiếng “ Bíp”.
_ Vậy à?_ Kid đang cặm cụi xem xét đống tài liệu mà ông nội giao cho. Anh đáp lại 1 cách thờ ơ mà không buồn ngước nhìn lấy 1 cái_mày đọc giùm tao đi!
_ Thôi thôi! Tao không dám!_ Ken cười cười cợt nhả_ Tao không muốn xâm phạm đời tư cá nhân!^^
_ Thư từ của tao, mày còn ngang nhiên mở ra đọc cơ mà!
_ Hì! Làm gì có!^^
_ Còn chối?_ Kid liếc nhìn Ken với ánh mắt sắc lẹm!
_ Không! Hì hì!_Ken nhìn vào màn hình, miệng không ngừng xuýt xoa_ Oa, dạo này có lẽ mày được nhiều em hâm mộ lắm! Hình như không phải người quen!
_ Vậy thì xóa đi!_ Kid lạnh lùng.
_ Ấy!để tao đọc đã!… Trời! Gì kì vậy này? Chỉ có 1 chữ “ B”…_Ken đang nói thì lại 1 tiếng “bíp”_… tin nhắn tiếp…. “ Y” ?
_ hử?_ Kid chẳng hiểu nổi thằng bạn thân của mình đang nói về chuyện quái quỷ gì nữa!
_ Mày với em nào đây? Nói xem!
_ Là sao?_ Kid dừng động tác, quay đầu nhìn Ken.
_ Xài ngôn ngữ kiểu chỉ có 2 người hiểu thế này, thì chắc chắn là với em nào đó rồi! Mày ghê thật! Ghê thật!_ Ken gật gù, tỏ ra vô cùng tâm đắc với suy đoán của mình.
_ Bốp!_ Kid thản nhiên đưa tay đập vào đầu Ken!_ Mày đừng có nói bậy bạ! tao không đùa với mày đâu!
_ Chẳng phải vậy thì còn gì?_ Ken xoa xoa đầu, nhướn mày đầy vẻ thách thức bất cần_ “Bíp”. Đấy! Lần này thì mày đừng hòng chối! Lại tin nhắn! Để tao xem! “E”?_ Ken nhăn mặt!_ Mày chơi trò gì thế này? Thật chẳng hiểu nổi!
_ Đưa tao coi!_ Kid đưa tay định giật lấy điện thoại nhưng Ken đã nhanh chóng thu điện thoại ra sau lưng, khóe miệng nhếch lên 1 chút, dường như vô cùng bí hiểm_ Sao? Sợ lộ chuyện gì à? Mày đừng hòng qua mắt được tao nhé!
_ Kệ mày!_ Kid bực bội đứng dậy, đi vào phòng bếp.
_ mày đuối lý rồi chứ gì?_ Ken đi theo, vẫn với giọng điệu đùa giỡn châm chọc.
Kid mở tủ lạnh, rót 1 cốc nước, đưa lên miệng, không thèm để ý đến thái độ đầy “ thành ý” của Ken. Ken bực bội, đang nghĩ cách để trêu đùa thằng bạn thân của mình, thì lại 1 tin nhắn được gửi đến! Ken vội vàng mở ra đọc, nụ cười đểu cáng trêu mặt đột nhiên tắt ngấm!
_ tao hỏi thật mày 1 câu, rốt cuộc là mày với ai đang chơi trò chơi quái quỷ gì thế này? tin nhắn không có lấy 1 kí tự?!!!
Kid không vội trả lời Ken, tuy anh cũng khá ngạc nhiên nhưng vẫn chẳng hề biểu lộ ra mặt.
_ Tao đã bảo tao không biết! _Kid nói,giọng điệu vô cùng thành thật.
_ Vậy là thế nào?
_ Mày mặc kệ đi! Đó không phải là chuyện đáng để tâm lúc này!
_ Vậy chuyện gì thì đáng?
_ Lẽ nào mày không biết?_ Kid nhếch mép, cười mà cũng không cười.
_ Candy ?
_ Nếu đã biết thì đừng nói ra.
_ Mày định làm gì?_ Ken trầm ngâm. _ Cướp dâu?_ Ken bật cười, vỗ vào vai thằng bạn_haha, tao ủng hộ mày!
_ Mày…._ Kid cảm giác như mình đang bị chế giễu, mặt đỏ bừng tức giận.
Bíp! Lại 1 tin nhắn! Kid cướp lấy chiếc điện thoại trên tay thằng bạn! 1 chữ “F”!
Ken chăm chú dán mắt vào màn hình, cảm thấy vô cùng khó hiểu!
_ này! Lúc nãy đến giờ, cứ 1 phút là lại có 1 tin nhắn đúng không? Đầu tiên là “B”, rồi đến “Y”, tin nhắn tiếp là “ E”, rồi 1 khoảng trống! và bây giờ là 1 chữ “ F”? Tao cảm thấy kì kì thế nào đó!
… Kid giật mình khi đọc được chữ “ F” trong tin nhắn! Chỉ có 1 người rất thích chữ “ F” . Chữ “F” này là viết tắt cho chữ “ forever”. Cô luôn luôn có thói quen kì lạ như vậy…. Nghe những lời Ken nói, Kid vội vàng sắp xếp lại những gì đang xảy ra. Miệng anh không ngừng lẩm bẩm:
_ B.Y.E… F…. B.Y.E. .F…. B.Y.E forever… Bye forever???!!!!!!! Xoảng!!!!
Cốc thủy tinh trên tay Kid rơi xuống, chạm vào nền nhà lạnh lẽo, vỡ tan tành! Tạo nên 1 âm thanh chói tai khô khốc! Chiếc cốc vỡ ngay dưới chân Ken!Mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp gian phòng! Ken trừng mắt nhìn thằng bạn!
_ Này!!Mày làm cái quái gì vậy hả?!
_… Can… Candy…. Đừng nói là…. _ Kid hoảng loạn,miệng không ngừng lắp bắp….
_ Có chuyện gì sao?_ Ken nhíu mày.
Điện thoại đổ chuông. Kid vội vàng nhấc máy. Đầu dây bên kia là 1 giọng nữ nói vô cùng gấp gáp:
_ Alo.
_ “ anh đến ngay nhà Candy!! Nhanh lên!!!! Candy có chuyện xảy ra rồi!!!!!!!Cụp!”
Kid trợn tròn mắt! Suy đoán của anh… không lẽ là sự thật!!!!
_ Mày nói xem! Có chuyện gì?_ Ken tức tối nhìn thằng bạn.
_ đi… đi ngay……Candy… Có chuyện…. Nhanh!!!!!!
_ các ông nói gì?_ Katsuki giận dữ nắm lấy cổ áo 1 người trong số các chuyên gia về khóa mật mã! _các người điên à?!!!
_ Chúng tôi thành thật xin lỗi!!! Nhưng cánh cửa này nếu không phải là người có nhận dạng thích hợp thì tuyệt nhiên không thể nào mở được!!!!
_ Tôi không yêu cầu các ông mở 1 cách bình thường!!! Phá cửa đi!! Bằng bất cứ giá nào!!_ Katsuki gào lên, giọng lạc hẳn đi!!
_ Chúng tôi thật sự đã hết cách!_ Những người đó cúi đầu, hoàn toàn bất lực.
_ Thật sự không còn cách gì?!!!_ Katsuki cắn chặt môi, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ có thể bộc phát bất cứ lúc nào!
_ Thực ra… vẫn còn cách khác…_ 1 người trong số đó dè dặt đề nghị.
_ Cách gì?!!_ Katsuki như được tiếp thêm 1 tia hi vọng, ánh mắt mong chờ.
_ Tuy không thể mở cửa chính… nhưng có thể vào căn phòng bằng cửa sổ…
_ Phá cửa sổ??!!!!! Tại sao ông không nói sớm?!!!_ anh tức tối lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng chưa kịp nói gì thì 1 cánh tay đã giật lấy chiếc điện thoại.
_ Không được đâu!_ Hanachi xuất hiện từ lúc nào, lạnh lùng nói!_ Cửa sổ đó được làm bằng kính chịu lực siêu bền. Lại có đến những mấy lớp. Vả lại bây giờ, nếu anh huy động người, thì cũng phải mất hơn nửa tiếng! Phá được từng đó lớp kính, còn mất rất nhiều thời gian! Và… _ Hanachi dừng 1 lát rồi tiếp_ có thể gây nguy hiểm đến người ở bên trong nữa…
_ Vậy bây giờ phải làm sao?_ Katsuki cảm thấy vô cùng bất lực. Rõ ràng cô đang ở trong đó mà chẳng thể làm gì. Rõ ràng chỉ cách nhau 1 cánh cửa nhưng anh cũng chẳng thể đến cạnh bên cô. Đây là khoảng cách thực thể… nhưng phải chăng cũng chính là khoảng cách trái tim…?
_ Candy đâu?_ Salasa đưa Kid và cả Ken bước vào. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Kid hoảng hốt nhìn cánh cửa nặng nề!_ Candy đang ở trong đó?
_ Đúng vậy!_ Hanachi gật đầu!
_ tại sao hắn ta lại đến đây?_ Katsuki nghiến răng, nhìn Kid với ánh mắt căm hờn!_ hắn có quyền gì mà dám bước vào căn nhà này?!!!
_ Anh bình tĩnh đi!_ Salasa nhíu mày!_ anh không muốn cứu Candy sao?
_ Cứu cô ấy thì đâu liên quan… _Katsuki chưa nói hết lời thì Hanachi đã xen ngang:
_ Dĩ nhiên là liên quan! Bởi vì cánh cửa đó… không phải chỉ mình Candy mở được!_ Hanachi khe khẽ lắc đầu_ người giúp cô ấy lập trình lại mã khóa là tôi! Nên tôi biết!
_ Lẽ nào…_ Katsuki không tin nổi vào tai mình, chỉ thẳng vào mặt Kid_ hắn ta…
_ Đúng vậy!_ Hanachi khẳng định! Rồi kéo Kid đứng trước cửa! _ Anh đặt tay lên đây!!!_ Hanachi chỉ vào ô điện tử đối chiếu vân tay!
Kid cũng ngạc nhiên không kém đối với những lời Hanachi nói, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Từ cánh cửa phát ra tiếng nói …. “ Nhận dạng… Shinichi Yemata… thích hợp! Tinh”>
Cánh cửa bật mở trước sự ngỡ ngàng của hầu hết những người có mặt! Kid vội vã lao vào phòng! Căn phòng nồng nặc mùi nước hoa. Thứ nước hoa mà anh đã bỏ công sức thời gian tinh chế. Mùi hương ngạt ngào ấy khiến đầu óc người ta xây xẩm! Trên sàn nhà, những mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi, lấp lánh dươi ánh nắng chiếu rọi từ khung cửa sổ cực đại! Và… Kid kinh hoàng nhìn thấy Candy đang nằm trên giường, chiếc váy cưới màu trắng lốm đốm những chấm đỏ tươi… từ cổ tay trái…. Từng giọt máu rơi tí tách… đọng xuống nền nhà lạnh lẽo… gần như khô cứng lại….
_ CANDY!!!!!!_ Kid gào to, chạy lại bên cô, kinh hoàng nhận ra những gì đang xảy ra trước mắt mình đều là sự thật. Làn da cô nhợt nhạt trắng bệch, gần như không còn 1 giọt máu nào! Hơi thở thoi thóp càng lúc càng nguy cấp!!!!_ Tỉnh lại đi!!Candy!!! Tỉnh lại đi! Mở mắt ra nhìn anh đây này!! Candy!!!!_ Kid cố gắng lay lay cô tỉnh dậy, nhưng tất cả chỉ là vô vọng!
Những người khác vội vàng chạy theo Kid, Hanachi rút điện thoại ra, gọi xe cấp cứu!
Cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt!!!
Katsuki theo sau. Nhìn thấy cô bất động trong cánh tay của người con trai khác… toàn thân anh run rẩy… anh đứng như trời trồng, chân dường như không thể cử động được…. đôi mắt nâu thăm thẳm trống rỗng vô hồn… từ nơi đó… 1 dòng lệ chảy ra….. “ anh thua rồi! anh thua rồi…. thua thật rồi…… Bệnh viện S.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Không khí lúc này u ám nặng nề. Đã 1 tiếng trôi qua… Kid gục đầu, cảm giác đau đớn khi thân hình cô lạnh giá trên đôi tay anh, mong manh dễ vỡ không chút sức sống…. cô không được phép chết…
… cô nợ anh… ! Cô không được ra đi 1 cách như thế!!!!!!!
Ken ngồi bên cạnh, cũng chẳng thể nào ngờ được, Candy mà anh biết lại có thể bất chấp tất cả như thế. Quả là kinh hoàng!
Salasa nắm chặt tay Hanachi, dường như muốn được tiếp thêm sức mạnh! Tuy sự suy đoán của cô trước giờ luôn chính xác, cô cũng đã suy xét đến chuyện Candy sẽ nghĩ quẩn làm liều… nhưng thật sự không thể tưởng tượng Candy lại sắp xếp kĩ lưỡng như thế này! Dường như kế hoạch này… đã có từ trước rất lâu… đã được sắp đặt từ trong quá khứ… cảm giác phát hiện ra mình trở thành 1 quân cờ bị người khác điều khiển đúng là vô cùng khó chịu! Nhưng Salasa suy đi tính lại, cuối cùng cũng đã kết luận được rằng, sự thật là Candy vốn chỉ sống để báo thù. Hoàn thành tâm nguyện cô sẽ ra đi! Bởi vì trên thế gian này, nơi cô lưu luyến nhất là gia đình đã không còn nữa……. Gián đoạn kế hoạch là vì sự xuất hiện của Kid. Tiếc rằng, sự xuất hiện đó vào thời điểm ấy không thể cứu rỗi cô… mà chỉ khiến cô thêm gánh nặng…. Càng căng đầu ra để suy luận, Salasa càng cảm thấy mệt mỏi…
Nhưng, trong số những người đang ngồi chờ trước phòng cấp cứu này, người đau khổ nhất… không ai khác chính là Katsuki. Anh đứng dựa người vào tường, mắt nhắm lại! Cảm giác bi thương vương vấn trên người anh… đúng vậy… tại sao cô lại làm thế? Anh những tưởng ngày hôm nay sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình… anh những tưởng rằng ước muốn bây lâu nay sẽ trở thành hiện thực… vậy mà… 1 đòn chí mạng!!!Cô nhẫn tâm giáng cho anh 1 đòn chí mạng!! 1 đòn vào đúng tử huyệt!!!! 1 cách thản nhiên không chút e dè… cô sẵn sàng…. Chỉ vì hắn!!!! Chỉ vì người con trai ấy!!!!!!!!!!
ANH.HẬN.CÔ!
… nhưng…
ANH.YÊU.CÔ……
Rõ ràng là chỉ muốn giết chết cô… rõ ràng cảm giác bị phản bội khiến máu nóng trong người anh hoàn toàn sôi sục…rõ ràng anh tức giận đến cực độ……nhưng… khi nhìn thấy hình ảnh cô với làn da trắng nhợt trong tay người con trai khác… nhìn thấy hình ảnh cô không có chút sự sống, thân thể yếu ớt dường như sắp tan biến đi… thì tất cả hận thù đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa…trái tim anh lại đau đớn khôn nguôi…
….nhìn cô chết dần chết mòn…cuối cùng… kết cục đau khổ nhất cũng là do anh chuốc lấy….
… thật ra… anh biết… anh căm hận nhất… anh oán ghét nhất…. không ai khác… chính là bản thân anh…..
… yêu 1 người… điên cuồng si dại… cuối cùng… rốt cuộc cũng chỉ là mối tình đơn phương thầm lặng….
… là anh ngu ngốc… cũng là anh khờ dại…
… biết không thể nhưng vẫn cứ đâm đầu vào…
.. chuốc lấy khổ đau… bây giờ biết trách ai?
…nước mắt không thể rơi…
…bởi trái tim đang rỉ máu…
…ngay khi người con trai kia mở được cánh cửa đó…
… trái tim anh hoàn toàn vỡ vụn…..
… căn phòng đó… bí mật của cô… cô đã từng nói… sẽ cho anh bước vào…
… là bước vào nhờ sự giúp đỡ của người đó?
… là bước vào để chứng kiến cảnh tượng hãi hùng nhất trong đời?
Nếu là vậy… anh thà chết đi còn hơn……
… cố gắng bao lâu… nay được gì?
Katsuki khẽ bật cười…… là nụ cười hay là nước mắt cay đắng?
————————————————————
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở! 1 bác sĩ và mấy cô y tá bước ra vô cùng vội vã!
_ Bác sĩ! Cô ấy như thế nào rồi?!_ Salasa vội vàng níu lấy tay bác sĩ.
_ Cô ấy mất máu quá nhiều!_ Vị bác sĩ lắc đầu_ bệnh viện đang huy động nhưng e rằng không đủ! Vả lại là loại máu hiếm! Trong số các vị, ai có nhóm máu AB- RH3 âm tính không?
_ Tôi!!!!!_ Kid đứng bật dậy!!_ tôi có!!! Các ông muốn lấy bao nhiêu cũng được!!Làm ơn hãy cứu lấy cô ấy!
_Chúng tôi sẽ cố hết sức mình!
_ Vậy mời anh theo tôi làm xét nghiệm để lấy máu!_ Cô y tá đứng bên cạnh gấp gáp nói!
Kid vội vàng bước theo.
Và lần này… cảm giác tuyệt vọng lại len lỏi vào tận từng ngóc ngách trong trái tim Katsuki……
… anh làm được gì cho cô?…… làm được gì? Bất lực đứng nhìn thế này thôi sao?….
… Katsuki cắn chặt môi, cảm thấy có vị tanh của máu xộc vào cổ họng…….
1 giờ sau……
… Candy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng, người ta nói cô bởi vì mất máu quá nhiều, nên bây giờ vẫn bất tỉnh, trạng thái này nếu kéo dài thật sự sẽ gây nguy hiểm. Vả lại, có vẻ như cô bị chấn động tâm lý rất mạnh! Có thể sẽ có 1 vài triệu chứng bất thường. Sau khi cô tỉnh lại cần phải kiểm tra đầy đủ!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm! Cô cần được nghỉ ngơi, nên bệnh viện không cho ai vào thăm lúc này!
Kid ngồi bên ngoài phòng bệnh, mệt mỏi khổ đau, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều…
Cảm giác khổ đau của Kid, không đơn giản chỉ là như thế…… anh nắm chặt điện thoại trong tay… trên đường đưa cô đến bệnh viện… anh lại nhận được 1 tin nhắn âm thanh…… đúng 30 phút sau tin nhắn chữ “F” cuối cùng đó… trong đó… là giọng nói của Candy… là cô… nói với anh những gì cô chưa từng nói…
… Kid đưa điện thoại lên sát bên tai, nghe lại những lời đó… giọng cô nhẹ nhàng trong trẻo, mỏng manh tựa như có 1 lớp sương mù che phủ …
… “ Kid …trên đời này… có những chuyện không thể nào theo ý muốn của bản thân… em và anh đã gặp nhau… lời hẹn ước ngày thơ bé ấy… đã luôn luôn bên em… luôn luôn khắc sâu trong trái tim này…
…. Anh à… có 1 điều em không dám hỏi… ngày hôm đó… ngày em và anh gặp lại nhau sau bao năm xa cách… cái tát đó… liệu có đau lắm không? Em thật sự xin lỗi…
… anh bây giờ… phải chăng vô cùng oán ghét em? Con người em xấu xa ích kỷ… độc đoán lại bất chấp tất cả… chỉ để hận thù… em khác anh quá, đúng không? Anh có biết anh thu hút nhất ở điều gì không? Nụ cười của anh… thật sự rất đẹp… rạng rỡ như ánh mặt trời…. em cảm thấy bản thân mình không thể nào cười đẹp đẽ được như thế… phải chăng bởi vì, thế giới mà em đang sống khác hẳn thế giới của anh?
Anh ghét em… cũng là việc tất yếu… trong thế giới này… em biết… em không phải là 1 thiên thần… nếu em chết đi, nhất định sẽ bị lôi xuống địa ngục…
… nhưng em vốn đã không thể quay đầu lại…
… em đã ước rằng, em và anh có thể gặp lại nhau trong 1 hoàn cảnh khác… không phải là trong cuộc đời ** le ngang trái này…
… gặp gỡ anh… được anh yêu là 1 niềm hạnh phúc…
… chỉ có điều… em không thể nào đón nhận… em khiến anh tổn thương đến mức nào… dĩ nhiên em biết…
… em nợ anh… nợ anh 1 câu xin lỗi… nợ anh 1 lời cảm ơn…
… và nợ anh 1 câu nói…
… anh à… em yêu anh….kiếp này được yêu anh… em vô cùng mãn nguyện…thật sự không còn gì hối tiếc…
… mong rằng anh sẽ mãi tươi cười hạnh phúc…
… cầu chúc cho anh!”
Kid từ từ đưa điện thoại rời khỏi tai… cảm giác chua xót dâng trào…
… anh đã mong chờ biết bao câu nói “ em yêu anh “ từ miệng cô thốt ra… vậy mà giờ đây… chẳng thể nào cười được… để nghe cô nói câu anh muốn nghe nhất… cái giá phải trả lại là phải chứng kiến cảnh anh không muốn thấy nhất trên đời….
… cô quả thật độc ác… Kid ngồi yên lặng… nghe đi nghe lại giọng nói của cô không biết bao nhiêu lần……
… nỗi sợ hãi mất cô trong khoảnh khắc đó… bóp chết niềm vui nhỏ bé ngắn ngủi này…
… và anh đã biết… điều anh mong muốn nhất không phải là câu nói này… mà chính là được nhìn thấy cô sống hạnh phúc…..
… anh đã sai… đã sai thật rồi……… “ Candy từ từ mở mắt… đây là đâu? Cô từ từ ngồi dậy… xung quanh hơi sương mờ mờ ảo ảo… cô đang ở giữa 1 vườn hoa trắng muốt không 1 tì vết… đây… là thiên đường chăng?
… trên môi cô khẽ nở 1 nụ cười… không đau đớn… không hận thù… không sầu khổ… phải chăng đây chính là nơi cô hằng mơ ước?…
… phía đằng xa… có bóng người…không chỉ một…
… tiếng cười trong trẻo ngây thơ phá tan bầu yên tĩnh nơi đây…Candy cố gắng tiến lại gần…
… một căn biệt thự màu trắng xinh đẹp … xung quanh là cả vườn hoa cỏ ngút tầm mắt… nơi thơ mộng tựa như trong giấc mơ ngọt ngào… chốn thiên đường này thật sự rất quen… vô cùng quen thuộc với cô… từ trong kí ức…từ trong kỉ niệm… tất cả như đang tái hiện…
… một cô bé như thiên thần với đôi mắt màu xanh cây to tròn, nụ cười trong sáng tựa pha lê… bên cạnh cô bé… không ai khác mà chính là…ba mẹ Candy!
Candy đưa tay lên bịt miệng… sững sờ trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy…
… rõ nét như vậy… chân thật như vậy…
… thân thể cô dường như đang run rẩy…
… là vì điều gì? Vì cô cảm thấy hạnh phúc hay sao?
3 người họ bên nhau… vui vẻ hạnh phúc… không chút ưu phiền… nụ cười đẹp đẽ rạng ngời…
… bất chợt…
… cô bé Candy trong kí ức đó như chợt thấy cô…
… cô bé khẽ nở 1 nụ cười trong sáng ngây thơ… giơ tay vẫy vẫy như muốn gọi cô lại…
… Candy cảm thấy nghẹt thở… cô… cô cũng có lúc cười như vậy ư?…
… bất giác… Candy đưa tay chạm lên mặt mình… từ bao giờ… từ bao giờ cô đã không còn có thể nở nụ cười như vậy nữa?
… Candy ngồi sụp xuống…2 tay ôm lấy đầu… trông cô lúc này thật sự rất đáng thương…
…lẻ loi và cô độc…
… hạnh phúc ấy đã mãi mãi rời xa…
… cô chẳng dám tiến lại gần…bởi vì đó chỉ là viễn cảnh…mộng ảo ấy vốn đã chẳng còn tồn tại.. ngay cả trong ước muốn của cô… biết là không thể nào quay trở lại… nên thà không mơ mộng…
… cô sợ mình tiến lại gần… sẽ khiến tất cả biến mất… tan vỡ như bong bóng xà phòng…
… thà cô cứ mãi mãi như thế này… được ngắm nhìn cảnh tượng mà ngay cả trong mơ cũng không thể thấy… cảnh tượng được chôn sâu tận trong trái tim cô… lặng lẽ thế này thôi… cũng đã là mãn nguyện…
…Candy giật mình ngước mắt lên nhìn khi có 1 cánh tay ấm áp chạm vào bờ vai cô…
… trước mắt cô…mẹ và ba mỉm cười thật hiền… cô bé Candy chúm chím môi như hờn dỗi… rồi lại nhoẻn miệng cười… bàn tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay cô…
… nước mắt cô chợt trào ra…
… được thật sao?… cô vì không muốn vấy bẩn hình ảnh ngọt ngào ấy nên chẳng dám tiến gần….
… nhưng… không sao thật ư?
… ba mẹ vẫn mỉm cười… ngay cả khi cô vì hận thù mà đánh đổi tất cả… vì hận thù mà sẵn sàng khiến người khác tổn thương… con người đầy hận thù như cô… có tư cách để được hạnh phúc sao?
… chợt cô nhận ra… dù thế nào… cô vẫn mãi là Candy bé bỏng trong lòng ba mẹ…
… đúng vậy… ở nơi thiên đường này… hạnh phúc của cô chính là đây… được ở bên ba mẹ mãi mãi…
… cô đứng dậy… muốn bước lại căn biệt thự màu trắng với vườn hoa ngút ngàn hương sắc ấy… nhưng…
… bàn tay cô nhóc Candy đã buông tay cô ra… chạy lại nắm lấy tay ba mẹ…
… ba mẹ cô vẫn mỉm cười…
… nhưng khẽ lắc đầu… miệng đang nói câu gì đó cô chẳng thể nghe được….
… rồi tất cả biến mất… xung quanh cô 1 màu trắng xóa… cô hụt hẫng muốn hét gọi thật to nhưng chẳng thể nào được…rồi cô đã hiểu…
… ba mẹ cô đã nói “ bây giờ chưa phải lúc…”
Katsuki là người đầu tiên được vào thăm Candy. Cô đến bây giờ vẫn chưa hề tỉnh lại. Anh đứng trước giường bệnh của cô, trong lòng xót xa đau đớn.
Ngồi xuống ghế, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô… anh mới nhận ra… cô rất gầy…
… nỗi thống khổ trong lòng lại dấy lên… anh biết cô gầy… nhưng không ngờ lại quá mức như thế này… cánh tay trắng xanh, thon dài nhưng lại mỏng manh dường như không cẩn thận sẽ gãy…
Mắt cô nhắm nghiền. Hàng lông mi cong dài tạo thành chiếc bóng khẽ đọng dưới mắt… gương mặt cô trắng nhợt nhạt… làn da gần như trong suốt… cô xinh đẹp nhưng lại quá yếu ớt…
2 tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô… cơ thể cô hoàn toàn giá lạnh…
… anh đã yêu cô… đã khao khát được sưởi ấm cho bàn tay này… được sưởi ấm cho thân thể lạnh lẽo của cô… anh muốn bảo vệ cô… muốn nụ cười của cô không còn trở nên gượng gạo…
… và thật lòng muốn đem lại hạnh phúc cho cô…
… trước đây như vậy…
… bây giờ vẫn thế…
… ngay cả khi cô tàn nhẫn giáng xuống anh nỗi đau tột cùng này… anh vẫn chẳng thể nào hận được cô dẫu chỉ trong chốc lát…
… yêu điên cuồng si dại 1 người…
… rốt cuộc chỉ đem lại khổ đau cho chính bản thân mình…
… nhưng làm sao anh có thể điều khiển được trái tim? Yêu ai? Hận ai?
… anh không thể nào hiểu nổi…
… thời gian anh bên cô… những phút giây kỉ niệm ngày thơ bé… cô gặp anh khi cặp mắt chỉ chứa đựng cái băng giá vô hồn… cái khinh thường mỉa mai cuộc đời…mà không ai có… cô bé ấy… xinh đẹp như nữ thần… nhưng lại trống rỗng chẳng khác nào 1 con búp bê…
… anh cùng ba đi dự tiệc… ấn tượng đầu tiên của anh về cô chính là như thế…vậy nhưng… hóa ra búp bê cũng có lúc biết giận dữ căm hờn… và cũng có lúc biết rơi nước mắt…
… cậu bé Katsuki ngày ấy…đã chứng kiến cảnh tượng cô bé Candy rơi nước mắt trong căn phòng lạnh lẽo… cô độc lẻ loi và yếu đuối… chỉ 1 mình… và … kể từ giây phút đó… ước muốn cháy bỏng trong lòng anh chính là khiến cho cô nở nụ cười xinh đẹp nhất… khiến cho cô hạnh phúc không ưu phiền…
… thời gian anh bên cô… biến cô bé “ búp bê” thành 1 con người bình thường… quả thực vô cùng khó khăn gian khổ… dù cô vẫn chưa nở nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng… nhưng những gì anh làm được… đã tiếp thêm cho anh tự tin mình có thể…
… vậy mà… sự xuất hiện của người con trai đó đã phá hủy tất cả giấc mộng đẹp đẽ của anh…
… anh hận… hận đến điên đảo… chỉ muốn giết chết người đó…
… nhưng… anh đâu thể khiến cô bị tổn thương?
Và anh lại chịu đựng… cứ nghĩ tất cả rồi sẽ qua đi…
… cô sẽ quay về bên anh…
… nhưng sự chờ đợi của anh… được đáp lại 1 cách tàn ác đến thế này đây… anh bật cười chua chát… nước mắt rơi xuống… ướt đẫm tay cô… lạnh lẽo… @