Đọc truyện Đợi Chờ Ký Ức – Chương 76
Khánh Vũ đi rồi, Tần Phong mới khẽ lay Hải Quỳnh dậy. Hải Quỳnh bị lay tỉnh, vừa mở mắt đã thấy đầu choáng voáng, nhớ lại lúc trước khi mình bất tĩnh thì hốt hoảng, nhưng nhìn thấy Tần Phong nên cũng an tâm phần nào, cô thở nhẹ rồi cố ngồi dậy.
Bỗng nhiên Hải Quỳnh phát hiện ra một việc khiến cô xấu hổ vội vàng kéo chăn che kín người lại. Tần Phong xấu hổ cũng vội vàng quay mặt đi, khẽ ho khù khụ vài tiếng
– Sao…sao em lại….- Hải Quỳnh xấu hổ lí nhí hỏi.
Tần Phong bèn kể lại mọi chuyện cho Hải Quỳnh nghe, nghe xong Hải Quỳnh gật đầu, trong lòng cũng mừng cho hai người kia. Người có tình cuối cùng cũng tìm được bến bờ yêu thương.
Tần Phong lấy quần áo rồi ra ngoài cho Hải Quỳnh thay đồ, sau đó hành trình mua quà tặng cho ba mẹ Tần Phong đành phải gác lại, Tần Phong đành đưa Hải Quỳnh về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng cảnh con dâu phải gặp ba mẹ chồng vẫn phải diễn ra, nhất là khi mẹ Tần Phong bị Nguyên Thu nói ra nói vào về nhân phẩm của Hải Quỳnh, trong bụng có ý phản đối, nhưng nhẫn nại chờ đến khi gặp mặt, bà sẽ làm cho Hải Quỳnh rút lui.
Chiều tối, Tần Phong đưa Hải Quỳnh về nhà gặp ba mẹ mình ăn một bữa cơm gia đình. Suốt đoạn đường đi, Hải Quỳnh cứ lo lắng bất an, cô liên tục hỏi về tính cách của ba mẹ anh. Tần Phong nhìn vẻ mặt đứng ngồi không yên của Hải Quỳnh mà phì cười.
Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì lo lắng của cô trấn an:
– Yên tâm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Ba mẹ anh không ăn thịt em được đâu mà lo.
Hải Quỳnh phì cười gật đầu, tâm trạng có phần nhẹ nhỏm hơn. Tình yêu là vậy, chỉ cần một cái nắm tay siết chặt vào những lúc cần thiết đều có thể giúp ta vượt qua chông gai giang khổ, bởi mình biết, bên cạnh mình luôn có người đồng hành, cùng ta vượt qua gian khổ.
Ba mẹ Tần Phong đón tiếp Hải Quỳnh với thái độ vô cùng lịch sự, có thể nói là khách sáo. Ba Tần Phong là đàn ông nên tính tình thâm trầm, nhưng mẹ anh thì lời nói như châm chích.
– Nghe nói cháu chia tay bạn trai cũ khi gặp Tần Phong.
– Dạ…- Hải Quỳnh bối rối.
– Không phải, tụi con yêu nhau trước đó rồi – Tần Phong đỡ lời cho Hải Quỳnh.
– Mẹ đang hỏi Hải Quỳnh – Mẹ Tần Phong lừ mắt nhìn Tần Phong trách – Sao hai người lại chia tay.
– Bởi vì ….
– Vì anh ta chỉ là thấy giáo trong khi Tần Phong đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn phải không? – Mẹ Tần Phong cướp lời Hải Quỳnh – Con gái bây giờ ai cũng thực dụng vậy sao?
– Dạ không phải ạ….- Hải Quỳnh mếu máo muốn khóc
– Mẹ….- Tần Phong bực tức gắt lên.
– Được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi – Mẹ Tần Phong bèn cười giả lã nói, rồi ân cần gắp thức ăn cho vào chén của Hải Quỳnh, cười nhẹ nhàng nói – Ăn đi con, đừng để ý đến mấy lời lúc nãy của bác, già cả nên sinh tật một chút ấy mà.
Hải Quỳnh thấy mẹ Tần Phong có ý giàn hòa nên vui vẻ đón nhận thức ăn bà gắp.
– Cháu cám ơn bác.
Sau đó, mẹ Tần Phong vui vẻ hỏi han chuyện gia đình Hải Quỳnh rất thân mật. Cuối bữa ăn, bà có nhã ý tặng Hải Quỳnh một món quà nhân dịp gặp mặt. Tần Phong thấy mẹ thân mật với Hải Quỳnh nên cũng không lo lắng gì nhiều, nên cứ để Hải Quỳnh theo mẹ lên lầu, còn mình ở lại trò chuyện với ba.
Khi vừa vào phòng, mẹ Tần Phong đã lôi ra một hộp trang sức rất lớn, rất đẹp mở ra đưa trước mặt Hải Quỳnh bảo:
– Cháu hãy chọn một món mình thích đi.
Hải Quỳnh nhìn mấy món trang sức lấp lánh trong hộp thì vội vàng lắc đầu từ chối:
– Dạ thưa bác cháu không nhận đâu.
– Cứ nhận đi – Mẹ Tần Phong lấy một chiếc vòng cẩm thách sáng bóng trong suốt đẹp cực kì đeo vào tay Hải Quỳnh.
– Thưa bác, cháu không dám nhận những thứ đắt tiền này đâu – Hải Quỳnh muốn rút tay lại từ chối.
– Nhận đi, không nhận là không nể mặt bác đó – Mẹ Tần Phong nài ép.
Hải Quỳnh miện cưỡng đeo chiếc vòng vào tay, không ngờ, mẹ Tần Phong còn hào phóng tặng thêm cho cô một sợi dây truyền rất đẹp, mới nhìn là đã biết giá trị vô cùng, cùng một chiếc nhẫn ki cương khá lớn. Hải Quỳnh thấy ngại ngùng vô cùng, cô không muốn nhận nhưng lại sợ làm phật ý mẹ Tần Phong. Đành miễn cưỡng nhận lấy.
Nhìn những trang sức đeo trên người Hải Quỳnh, mẹ Tần Phong tấm tắc khen:
– Cháu đeo những cái này vào trông càng xinh đẹp hơn.
– Cháu cám ơn bác – Hải Quỳnh xấu hổ cúi đầu e thẹn, lí nhí cám ơn.
– Thật ra những thứ này đều có giá trị không nhỏ chút nào hết – Mẹ Tần Phong bắt đầu ngồi thẳng lưng, lấy dáng diệu của một người quý phái để nói.
– Dạ cháu biết – Hải Quỳnh mím môi đáp.
– Cháu biết không, khi sinh Tần Phong ra, bác bị băng huyết, tưởng chừng đã mất mạng đến nơi. Nhưng dù sức khỏe yếu, bác vẫn cố gắng chăm sóc tốt cho Tần Phong. Chịu đủ vất vả cực nhọc nuôi nó khôn lớn, Tần Phong lúc nhỏ rất hay bị bệnh, bác phải ngày đêm thức bên cạnh chăm sóc.
– Dạ, cháu biết. Tần Phong cũng có kể cho con nghe. Anh ấy rất yêu thương và kính trọng bác – Hải Quỳnh gật đầu nhẹ nhàng đáp.
– Nhưng cháu biết không, nỗi lo lớn nhất của người mẹ là việc thành gia lập thất của con cái. Hy vọng con cái thành tài, có gia đình hạnh phúc.
– Cháu sẽ cố gắn mang lại hạnh phúc cho anh ấy – Hải Quỳnh đỏ mặt cúi đầu đáp.
– Nhưng đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp. Làm vợ không phải chỉ biết giúp chồng nấu cơm, giặt giũ và chăm sóc con cái mà còn phải giúp chồng trong sự nghiệp, cháu hiểu chứ – Bà nhẹ nhàng nói
– Dạ cháu hiểu – Hải Quỳnh gật đầu đáp, trong lòng cô ập đến một nỗi bất an.
– Vì lo tương lai cho Tần phong, giúp nó thành công hơn trong sự nghiệp, hai bác đã tìm được cho nó một người vợ thích hợp từ việc trong nhà đến việc ở công ty.
Hải Quỳnh cắn chặt răng, tay nắm chặt chiếc váy của mình. Dù đã từng nghĩ đến câu nói này, nhưng không ngờ khi nghe lại thấy khó chịu đến như thế.
– Cháu biết Nguyên Thu chứ? – Mẹ Tần Phong thấy sắc mặt của Hải Quỳnh thì hài lòng hỏi tiếp.
– Dạ biết – Hải Quỳnh cố gắng đáp lời bà, nhưng cô thấy cổ họng đắng ngắt, trong lòng có chút xót xa.
– Hai gia đình bác rất thân thiết, nên có lúc cũng xem cón bé như con dâu – Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ con dâu – Từ địa vị lẫn học thức, con bé là đối tượng lí tưởng cho Tần Phong. Công ty của Tần Phong nếu được công ty ba Nguyên Thu trợ giúp sẽ càng phát triển cao hơn. Bác biết Nguyên Thu đã làm chuyện có lỗi với cháu, nó có kể bác nghe, nhưng chẳng qua vì nó quá yêu Tần Phong mà thôi. Mong cháu nể mặt bác mà bỏ qua cho nó. Cháu hiểu ý bác nói chứ?
– Dạ cháu hiểu – Hải Quỳnh cúi đầu cố nén những giọt nước mắt lặng thầm xuống – Cháu thấy không được khỏe, cháu xin phép về trước ạ.
– Được, cháu về đi.Cháu là người thông minh, chắc hiểu ý bác muốn nói gì đúng không?
– Cháu hiểu. Cháu nghĩ những thứ này không hợp với cháu, xin bác lấy lại – Nói rồi muốn tháo những thứ kai ra trả.
– Không cần, cái này bác cho cháu coi như là bù đắp – Mẹ Tần Phong vội vàng giữ tay Hải Quỳnh lại – Chỉ mong cháu hiểu cho tấm lòng người mẹ luôn muốn tốt cho con mình. Bác không hy vọng vì chuyện này mà mẹ con trở mặt.
– Dạ, cháu hiểu – Hải Quỳnh lòng đau như cắt trả lời cũng không từ chối những thứ kia nữa, bèn đáp rồi đứng dậy cúi đầu chào rồi ra về.
Tần Phong đang cùng ba chơi cờ, thấy mẹ và Hải QUỳnh đi xuống. Lại thấy Hải Quỳnh đeo trang sức mà mẹ vốn rất quý thì mừng thầm, cho rằng mẹ yêu thương Hải Quỳnh như con dâu nên mới tặng cô những thứ này.
Anh vui vẻ đến bên mẹ và Hải Quỳnh cười hỏi:
– Hai người đã nói chuyện gì với nhau vậy.
– Mẹ chỉ kể chuyện hồi nhỏ của con cho Hải Quỳnh nghe mà thôi – Mẹ Tần Phong cười đáp.
– Thật vậy sao? – tần Phong nhìn Hải Quỳnh hỏi.
– Uhm….- Hải Quỳnh miễn cưỡng mĩm cười rồi gật đầu xác nhận – Bác gái bảo hồi nhỏ anh rất nghịch, còn kể nhiều chuyện xấu của anh để mai mốt anh dám ăn hiếp em. Erm sẽ đem chuyện xấu của anh mà đồn đại ra bên ngoài cho anh mất mặt luôn.
– Huhu…hai người hợp lại ức hiếp anh – tần Phong vờ phụng phịu nói.
– Cái thằng…- Mẹ Tần Phong lườm mắt phì cười mắng.
– Con xin phép hai bác, con về ạ – Hải Quỳnh cúi đầu lễ phép thưa.
– Uhm. Còn về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, rảnh rỗi nhớ ghé chơi – Mẹ Tần Phong cười đáp.
Hải Quỳnh nhìn nụ cười bình thản bên ngoài của mẹ Tần Phong mà xót xa vô cùng. Đành quay lưng ra về.
Hải Quỳnh đứng trước cửa nhà chờ Tần Phong lấy xe ra, lòng cô rối bời suy nghĩ trước những lời nói của mẹ Tần phong. Cảm giác đau lòng đến chết.
Từ xa, Nguyên Thu lái xe tới, vì biết hôm nay Tần Phong dẫn Hải Quỳnh về nhà, cô vốn dĩ đã nói rất nhiều lời không tốt đẹp về Hải Quỳnh trước mặt mẹ của Tần Phong, cô tin rằng với ấn tượng đó, bà sẽ không dễ dàng chấp nhận Hải Quỳnh.
Nhưng khi nhìn thấy Hải Quỳnh đeo trên người những trang sức của bà thì nghĩ rằng Hải Quỳnh đã được bà thừa nhận. Trong lòng cô ta dâng lên sự phẫn nộ điên cuồng. Cô không chấp nhận mất Tần Phong vĩnh viễn, cô không cam lòng dâng anh cho người khác.
Nguyên Thu đáp phanh, rồi bắt đầu nhả cần lao nhanh về phía Hải Quỳnh đang đứng.
Tần Phong vừa đánh xe ra, thấy Hải Quỳnh đang cúi đầu đá đá viên gạch dưới chân chờ đợi như con nít thì mĩm cười. Anh mở cửa xuống xe định bước đến trêu cô, nhưng từ đằng xa lóe lên ánh sáng xông tới. Hải Quỳnh lại đứng xoay lưng lại nên không thấy ánh đèn hung tợn kia.
Không có lấy một giây suy nghĩ, Tần Phong lao ra phía trước, đẩy Hải Quỳnh tránh khỏi nguy hiểm.
Một tiếng kettttttttttttttttttt vang lên xé toạc màn đêm.
Sau đó là một tiếng ầm, Tần Phong bị văng lên rồi rơi xuống đất, lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại, một luồng máu từ người anh tuông ra.
Hải Quỳnh bị Tần Phong đẩy mạnh ra té xuống đất, nghe tiếng xe thắng lại giật nảy mình ngoảnh đầu nhìn lại thấy Tần Phong bị bay lên trong không thì kinh hãi thét lên. Hai tay ôm lấy đầu….
Máu từ người Tần Phong chảy ra khiến mắt Hải Quỳnh mở to kinh hoàng. Tim dường như không còn đập được nữa, hô hấp cũng ngưng đọng lại.
Những âm thanh kinh hoàng vang vọng bên tai Hải Quỳnh, cảnh tượng khủng khiếp trước mặt cô, khiến cho cô gần như muốn hóa đá. Tần Phong với đôi mắt nhắm ghiền lại, gương mặt tái xanh, máu từ đầu chảy ra, khóe miệng cũng có vệt máu chảy ra. Tần Phong như một cái xác chết bất động.
Nước mắt Hải Quỳnh kéo màn đọng lại trên đôi mắt, khiến mắt cô nhòe đi không còn nhìn rõ hình ảnh của Tần Phong nữa. Cô muốn chạy đến bên cạnh Tần Phong nhưng phát hiện bản thân không còn đủ sức. Cô không biết anh còn sống hay đã chết. Tai ù đi, mắt nhòe lệ, cô gần như chìm vào bóng tối với cảm giác lạnh toát sợ hãi: Tần Phong có thể chết.
Bản thân Hải Quỳnh liền tự trách mình. Nếu như anh không gặp cô, hoặc giả như anh không gặp lại cô sau 3 năm trời kia. Thì tình yêu và đau khổ sẽ không bao quay lấy anh, anh sẽ không hứng chịu tai nạn này. Và anh sẽ không phải chết thế này.