Đọc truyện Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới! – Chương 17: Còn có thể yêu ai
Trước Lệ Cảnh cung thái giám không ngừng ra ra vào vào, mọi người thấy Noãn Noãn đều cung kính quỳ xuống.
Noãn Noãn được Quế ma ma trực tiếp đưa vào Lệ Cảnh cung. Noãn Noãn như có điều suy nghĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Quế ma ma, hình như Quế ma ma rất quan tâm tới Lệ phi nương nương này.
Trên đường tới đây, Noãn Noãn đã biết thêm một chút từ trong những lời thao thao bất tuyệt của Quế ma ma. Thật ra thay vì nói Quế ma ma làu bàu, không bằng nói là bà ta dường như sợ Noãn Noãn quên mất, nói cho nàng nghe mà thôi. Có lẽ Quế ma ma đã biết chuyện Noãn Noãn mất trí nhớ.
Lệ phi tên là Long Lệ Lệ, là thứ nữ của phủ Thừa Tướng, nhưng địa vị trong phủ Thừa tướng rất cao, không phải vì mẫu thân của nàng ta được sủng ái, mà bởi nàng ta chính là kỳ tài trăm năm khó gặp của Vương triều Mộ Dung Hộ Long. Lúc mười ba tuổi đã là Hoàng Long tiên phong, tất cả mọi người đều cho rằng trước năm 16 tuổi nàng ta sẽ đạt tới Tử Long Tướng quân, nói không chừng tương lai còn có thể là thủ lĩnh của Long Đường, nhưng đến nay đã mười chín tuổi, vẫn không thấy có chút tiến bộ nào.
Ba năm trước, Long Lệ Lệ nản lòng thoái chí tiến cung, mà cùng vào cung còn có Long Noãn Noãn.
Nghe giọng của Quế ma ma, hình như Long Noãn Noãn lúc ở phủ Thừa Tướng cũng không có vẻ gì là xuất sắc, có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, tất cả đều bởi vì ý nguyện của tiên hoàng. Về phần tiên hoàng tại sao coi trọng Long Noãn Noãn như vậy, thì không ai biết được!
Noãn Noãn vừa đi vào trong cung vừa suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Quế ma ma. Trước kia Long Noãn Noãn biết chút võ công, nhưng là cũng chỉ là cơ bản mà thôi, trong ba năm ngắn ngủi này, tại sao lại lên cấp nhanh như vậy? Ngay cả Long Lệ Lệ được Hộ Long đường coi trọng như vậy cũng vẫn dậm chân tại chỗ, mà chỉ có nàng là tấn thăng nhanh như vậy?
“Nương nương, Lệ phi nương nương đang ở bên trong!” Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Quế ma ma nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
Noãn Noãn gật đầu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi đi vào phòng.
Trong phòng ngự y đang kê đơn thuốc, thấy Noãn Noãn đi vào liền quỳ đầy đất.
Người trên giường nằm ở sau màn che, chỉ lộ ra một phần cánh tay tái nhợt.
“Mấy người đứng lên đi!” Noãn Noãn nhàn nhạt nói, ngồi ở trước giường, đưa tay đặt lên trên cánh tay của Lệ phi, chẩn mạch.
“Tỷ tỷ, đứa bé của muội không còn nữa rồi….” Màn che đột nhiên mở ra, một giọng nói mơ hồ, phiêu dật từ sau rèm vang ra ngoài, từ từ, mấy ngón tay xanh xao bấu víu dọc theo rèm tím, chậm rãi hướng tới bên cạnh, sau đó là một đỉnh đầu đen cúi thấp, chậm rãi từ trong màn bước ra, tiếp nữa là thân thể gầy trơ xương….
Tuy là Noãn Noãn lớn mật, nhưng vẫn bị người trên giường dọa sợ hết hồn, Lệ phi này, thật là có chút tư vị của trinh tử!
“Tỷ tỷ….” mấy ngón tay chợt bắt được cánh tay của nàng, giống như là kềm kẹp lại, rất đau.
“Ngươi khoan đừng nóng vội, để ta xem xét tình hình!” Long Noãn Noãn theo trực giác hất cánh tay lạnh lẽo kia ra.
Lệ phi không nói, chỉ là dùng cặp mắt trắng dã lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.
Mùa đông sắp tới trong tĩnh lặng, càng tăng thêm cảnh tiêu điều cô đơn lạnh lẽo.
Gian phòng kia thật quá lạnh rồi!
Noãn Noãn thở dài, ngón tay đặt trên mạch, yếu đuối như thể không có mạch để cho nàng xem, khiến nàng nhíu mày thật chặt.
Lệ phi nhất định là đã dùng loại thuốc gì, cho nên mới thành người không ra người quỷ không ra quỷ, đến đứa bé cũng mất rồi, chỉ là do chính nàng ta tự dùng hay là….
Phương thuốc của ngự y bốc, cũng chỉ là một chút thuốc bổ, trị ngọn không trị được gốc.
“Tỷ tỷ….” Tiếng Lệ phi vang lên lần nữa, “Tỷ từ khi nào biết xem bệnh rồi hả?”
Noãn Noãn không trả lời nàng ta, chỉ là viết thêm ở trên phương thuốc đó thêm hai vị thuốc bắc, có thuốc này, Lệ phi có thể nhanh chóng cải thiện thể chất hàn, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc nàng ta sẽ biến thành quỷ!
Ánh mắt Lệ phi nhìn động tác của Noãn Noãn chằm chằm không chớp, cánh mũi hít hà.
Lúc Noãn Noãn đem phương thuốc giao cho ngự y, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nam tử lanh lảnh, “Hoàng thượng giá lâm!”
Noãn Noãn nhàn nhạt nhướng mày, tên đàn ông này rốt cuộc đã tới! Cũng may nàng không phải Hoàng hậu thực sự, tỷ muội chung chồng, không thấy khó xử sao?
“Hoàng thượng tới rồi?” Lệ phi mới vừa còn nửa chết nửa sống đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, “Hạnh Nhi, trâm vàng của ta, quần áo của ta, phấn của ta, ai nha, tỷ tỷ, hiện tại ta xấu lắm phải không?”
Lệ phi chân trần chạy về phía Noãn Noãn, một ngón tay cơ hồ muốn bấm vào trong da thịt của nàng.
Noãn Noãn nhịn đau, nhỏ giọng nói, “Lệ phi, ngươi cần nghỉ ngơi!”
Lệ phi đột nhiên nhìn nàng, từ từ yên tĩnh lại, nhưng tay kia lại càng bấm càng sâu, “Ta biết rõ tỷ không yêu Hoàng thượng, bởi vì trong lòng tỷ có Thánh Nguyên vương gia. Tất cả mọi người đều biết, Vương triều Mộ Dung sớm muộn đều sẽ là của Thánh Nguyên vương gia. Thánh Nguyên vương gia anh dũng thiện chiến, mà Hoàng thượng là cá mang bệnh, gió vừa thổi là có thể ngã, cho nên tỷ không xem trọng Hoàng thượng. Nhưng tại sao? Nếu tỷ không thích người, tại sao lại muốn người yêu tỷ? Người yêu tỷ, luôn chẳng thèm ngó ngàng tới ta, ta ở trong thâm cung này, có thể gặp người một lần khó như lên trời, nhưng tỷ lại coi người chỉ như cỏ rác! Hôm nay, hôm nay ta cho Đào Nhi đi tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng không chịu, nhưng tỷ vừa tới người đã tới rồi. Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, phải chăng ta nên cảm tạ tỷ?”
Tóc đen quấn quanh bên trong, nữ nhân sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ điên cuồng.
Noãn Noãn nhíu mày, nàng có thể cảm thấy hận ý của Lệ phi đối với Hoàng hậu! Đã từng có một người phụ nữ hận nàng như vậy, nói nàng đoạt người đàn ông của cô ta, nhưng đến cuối cùng, nàng lại chết ở trong ngực người đàn ông mà mình giành được.
Noãn Noãn xoay mình cười lạnh, những thứ âm u rét lạnh trong quá khứ, nàng đã rất lâu không nghĩ tới, hôm nay ở nơi này dưới sự kích thích của Lệ phi, bất chợt toàn bộ đều hiện ra ngoài.
Noãn Noãn kéo tay của nữ nhân xuống khỏi cánh tay mình, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lệ phi nổi điên, lạnh nhạt nói, “Lệ phi, ngươi nghe đây, Hoàng thượng yêu Bổn cung, không phải lỗi của Bổn cung. Hắn không thương ngươi, đó là vấn đề giữa ngươi với hắn, ngươi không có quyền tới chất vấn Bổn cung! Bổn cung yêu người nào là chuyện của mình Bổn cung, ngươi hiểu chưa?”
Lệ phi sững sờ nhìn Noãn Noãn nổi đóa, dường như không dám tin, đây là tỷ tỷ thương nàng nhất sao? Đây là người vì giúp nàng vào cung, cam nguyện vứt bỏ Thánh Nguyên vương gia sao? Tại sao xa lạ như vậy?
Mặc dù Quế ma ma đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cũng nhìn đến choáng váng. Dù sao Lệ phi đối với nương nương mà nói là một người vô cùng đặc biệt, nàng đã từng nói, coi như cả đời này không thể ở bên Thánh Nguyên vương gia, nàng cũng muốn thành toàn cho Lệ phi, bởi vì….
Nhưng mà bây giờ….
“Thân là Hoàng hậu, nàng trừ yêu trẫm còn có thể yêu người nào?” Đột nhiên, một giọng nói lãnh trầm vang lên, nam tử mặc áo trắng lạnh lùng đứng ở nơi cửa phòng, sau lưng bốn thái giám đứng thẳng cúi đầu, không dám thở mạnh.
Trên mặt nam nhân đã sớm không còn nụ cười dịu dàng lúc trước, chỉ còn dư lại vẻ hung ác nham hiểm cùng tức giận.