Bạn đang đọc Đoạt Thế Tranh Thiên – Chương 7: Bắt Lấy Tên Trộm Gà
Mà khi Hàn Phi, Đan Đồng đang dõi mắt trước tình huống của gã béo và tiểu cô nương kia, hắn lại bất thình lình xuất hiện bên cạnh, đôi mắt hắn hướng về cô gái miệng nói như nói với Đan Đồng:
– Những nữ hầu rượu này được trưởng bối trong nhà bán vào đây phục vụ dọn dẹp theo năm tháng để trừ khoản nợ của thân nhân đã vay trước đó.
Lời hắn vừa xuất ra bọn Đan Đồng mới phát giác hắn bên cạnh, nhưng cũng không tỏ thái độ bất ngờ.
Hàn Phi dùng nhãn lực đánh giá, cái tên phu thuyền này chí ít cũng là tu sĩ luyện thể nhị tinh.
Tên phu thuyền thấy bọn Đan Đồng, Hàn Phi trang phục sơ sài trước đó hắn ngỡ hai thiếu niên lưu lạc nên mới dụ dỗ làm nô dịch cho đội thuyền giá rẻ, phần hắn ăn chênh lệch phần trăm hoa hồng nếu đã không được thì thôi, lúc này nhận định hai Kẻ bên cạnh đích thực hai tên nhà quê, nên làm ra thái độ cao thủ trải đời vênh mặt giảng dạy.
Lại thấy gương mặt Đan Đồng lộ vẻ trọng kính kiến thức của mình, thuyền phu đắc ý một bụng hả hê nói tiếp:
– Tuy vậy với quy định của chủ quản thuyền đặt ra, các tiểu cô nương phục vụ nếu không nguyện ý khách nhân cũng không được phép quá phận.
– Trừ phi…
Đan Đồng tầm mắt để trong tình huống phía trước nhưng tâm trí lại tập trung ở lời nói của phu thuyền.
Mà nghe hắn nói không có vẻ là giả, Đan Đồng khẩn trương:
– Trừ phi thế nào?
Phu thuyền ngửa mặt cười lớn lộ hàm răng trắng, nhìn qua Đan đồng nói:
– Trừ phi, khách nhân là người ở thượng phòng mà nữ hầu được chỉ định cho thượng phòng đó.
– Những nữ hầu đó đã được huấn luyện đùa giỡn với khách nhân, câu giờ cho qua, mỗi lần xem như một nhiệm vụ tích điểm lại có 10% tiền thưởng từ khách nhân.
Đan Đồng say sưa lắng nghe như được diện kiến minh sư, mà đang lúc thuyền phu giảng giải, ở một bên thuyền khác có tiếng truy hô:
– Bắt lấy hắn!
Mọi ánh mắt tập trung nhìn lại, một tên mặc đồ cũ rách, tay xách con gà quay, miệng dính đầy mỡ gà, còn đang nhai ngồm ngoàm, vừa ăn Y vừa chạy vội.
Theo sát phía sau, hai tên nô bộc thuộc đoàn thương gia nào đó hô hoán đuổi tới.
Lính gác trên thuyền nhìn xem sự tình, đến ngay lúc hai tên nô bộc như không đuổi kịp mới ra tay, đám lính nhanh chân bao vây người cầm gà, tên vệ binh gần nhất bước đến cử tay thoăn thoắt khóa chân, một cước đạp lên vai đối phương khiến gã ngã quỳ xuống đất.
Không phải tên lính gác dũng mãnh vô địch mà người kia như đã nhiều ngày không ăn gì, bộ dáng uể oải, yếu ớt vô lực kháng cự.
Hai tên nô bọc chạy lại, hung hăng đạp túi bụi lên thân kẻ trộm gà, miệng không ngừng chửi bới.
Quan binh không nhận diện được kẻ trộm gà thuộc đội nhóm nào, vì khi lên tàu đều qua một lượt chăm chú gương mặt, lại kiểm tra nô bộc của từng đoàn kĩ lưỡng nhưng cũng không tra ra lai lịch tên này.
Cuối cùng một tên lính gác bụng phệ bước đến phía trước dõng dạc nói:
– Theo điều luật trên thuyền nghiêm cấm trộm cắp, nếu bị bắt được nhẹ thì giao cho người bị mất xử lý, nặng thì ném luôn xuống sông.
Lời vừa ra toàn trường im ắng, hai tên nô bộc rượt đuổi kẻ trộm gà, cũng lui lại mấy bước tỏ thái độ không có quyền giải quyết.
Tên lính có cái bụng phệ liếc mắt quanh một lượt, nhìn hai tên nô bộc lại nhìn kẻ trộm gà nói:
– Có điều tên này không có đặc điểm lưu lại trên sổ khách nhân của chuyến này.
Là nô bộc nhà ai thì ra nhận về, bằng không bắt giam tra rõ nội tình về sau sẽ phạt nặng nhà đó.
Tên lính giọng quát lớn, từ trong các phòng đều ném ánh mắt ra, lại thu vào hiển nhiên không ai nhìn nhận.
Mà kẻ trộm gà sau khi bị đánh túi bụi bò trên sàn tay vẫn nắm chặt con gà miệng ăn ngấu nghiến.
Hàn Phi cùng Đan Đồng cũng đang theo dõi theo sự việc.
Tên phu thuyền đang đứng cạnh bên, bỗng bước tới gần đám lính gác, ánh mắt trắc ẩn nhìn qua từng nhóm người nói:
– Các vị, các vị! Luật lệ trên thuyền đã có trăm năm nay, chúng ta chín người mười ý có người nhân từ nhưng quy định là quy định.
Trong chúng ta khách nhân trên thuyền nên tuân thủ điều luật như luật pháp, có đúng thế không?
Số đông khách nhân cho rằng cái tên tiểu quỷ này, thấy người gặp họa thì bỏ đá xuống giếng.
Thế nên khi ánh mắt thuyền phu lướt tới ai nấy đều lảng tránh.
Mấy tên lính gác thì thay phiên gật đầu.
Thuyền phu mắt nhìn tên lính gác bụng phệ một thoáng lại nhìn sang hai tên nô bộc:
– Mà theo quy định của trưởng thuyền đặt ra cho kẻ trộm, trộm thức ăn lần đầu chỉ cần bồi thường tiền là được.
Nếu là khách nhân lên thuyền quên đóng tiền phí phạt gấp đôi.
Mọi người vây xem nháo nhào lên, nhiều cảm xúc minh bạch thoát ra thành lời đám quan bình tỏ ý đồng tình.
Thuyền phu ném 10 kim tệ cho hai tên nô bọc:
– Con gà quay trên thuyền giá 5 kim tệ ta bồi thường gấp đôi, các người có thể đi.
Kế đó lại quay sang tên lính gác bụng phệ, xuất ra 80 kim tệ thấp giọng nói:
– Đây là 50 Kim tệ, mức phạt khách nhân quên nộp phí lên tàu, xin quan gia nhận lấy.
Kẻ này là đồng bọn của ta lúc lên hắn say rượu, có lẽ là ngủ quên ở đâu đó.
Bọn ta vẫn luôn tìm hắn còn tưởng hắn bị bỏ lại.
Tên lính gác bụng phệ liếc thuyền phu đầy thâm ý, tay thu 80 kim tệ vào túi, nghiêm giọng nói:
– Mọi việc đã xong vậy mọi người yên tâm nhé!
Đám lính tản ra tiếp tục tuần tra, thuyền phu ngồi xuống bên tên trộm gà lấy trong túi ra một bầu rượu đặt xuống bên cạnh, thở dài:
– Ăn gà còn cần phải có rượu ngon..
Nói xong hắn đứng dậy khóe mắt hơi đỏ, đi về một hướng vắng người như chưa hề quen biết tên trộm.
Đan Đồng nhìn theo lưng hắn miệng lầm bầm:
– Đúng là người chia theo bầy mà, trước kia ta nghĩ tên này chỉ cô đơn độc hành làm ra hành động dỗ gạt hài tử, cùng lắm là tiện tay dắt bò hóa ra còn có đồng bọn cùng một phường trộm cướp.
Hàn Phi bật cười, vỗ vỗ vai Đan Đồng:
– Đan huynh chớ có nhầm lẫn, ta thấy tên này cũng là kẻ sống có tình, chúng ta chớ có nhìn bề ngoài mà trách oan cho hắn.
Đan Đồng sững người kêu lên:
– Ái chà, Hàn Phi ngươi sao lại bênh vực kẻ kia.
Mọi chuyện xảy ra trước sau đều rõ như ban ngày hắn là người tốt trên đời ai mới xấu đây!
Hàn Phi không nói thêm chỉ cười mỉm nhìn Đan Đồng bằng ánh mắt thâm thúy.
Đan Đồng vểnh môi tỏ ý không đồng tình.
Lộ trình hai ngày trôi qua, tráng hán phu thuyền nước da ngăm đen đứng trên một thùng hàng lớn giọng thông báo:
– Các vị các vị, Thuyền sắp cập bến mọi người chuẩn bị tư trang xuống theo chỉ dẫn của thuyền nô.
Nhân kỷ niệm 10 năm, đầu bến có tiểu lâu cũng là một phần tài sản của Thuyền gia các vị có ai nghỉ ngơi ăn uống sẽ được tặng một phiếu giảm giá năm mươi phần trăm đi Thuyền một lượt, phiếu có hạn sử dụng trong một tháng.
Mọi người bên dưới ồ lên vui vẻ, vì đa số là thương gia mặc dù giá trị miễn giảm không cao nhưng nếu nhiều người cộng hàng hóa thì cũng tiết kiệm được một khoản.
Không khí bến cảng tấp nập người ngựa lẫn trâu bò khuynh vác chở nặng hàng hóa, tiếng người hò hét kiểm kê trên những con đường lớn thẳng tấp sạch sẽ bao lấy quảng trường rộng rãi, mà nổi bật một cái Tửu Lâu đồ sộ đập vào mắt, góc mái cong vút, hiên treo đèn lồng đỏ đủng đỉnh trong gió người ra vào tấp nập, khách ngồi chật kín cả ba tầng.
Đan Đồng kéo tay Hàn Phi:
– Đi đi, chúng ta cũng vào tham quan Tửu Lâu một chút.
Hàn Phi huynh đệ ngươi xem nơi này chỉ là bến cảng rìa của nội địa thành Đông Hoàng đã phồn hoa gấp mấy lần thị trấn ở gần Thôn chúng ta.
Hàn Phi gật nhẹ đầu thuận chân bước theo..