Bạn đang đọc Đoạt Mộng – Chương 8: Đập Chứa Nước
Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 7: ĐẬP CHỨA NƯỚC
——————————————–
Sau giờ học buổi sáng, Dư Hạo vừa rời khỏi phòng học đã nhìn thấy Chu Thăng đang đứng ở chỗ cầu thang chờ y, tay thì vẫy vẫy cái thẻ ăn, nói: “Đi ăn thôi!”
Bạn học nữ kia dưới sự quấy rầy của Chu Thăn, thế mà lại đồng ý giao ra thẻ cơm, nhưng vẫn lấy lí do “Một phần hỏa tiễn cũng là công của tôi cơ mà.” Vì thế mà khiến Chu Thăng phải thực hiện cam kết, chỉ ăn hết 20 đồng là nhiều nhất trong thẻ ăn này, sau đó hắn thuận tiện tới kéo Dư Hạo đi đến nhà ăn giáo viên.
Vừa vặn lại gặp phải phụ đạo viên Tiết Long cùng với giáo viên chủ nhiệm mới – Trần Diệp Khải ngồi ở bàn bên cạnh, họ đang tranh luận về một vấn đề nào đó.
Sau khi nhìn thấy Dư Hạo ngồi xuống thì hai người liền ngay lập tức dừng lại cuộc tranh luận.
Dư Hạo thầm nghĩ hai người này nhất định là đang nói gì đó về y.
“Hai giờ chiều nay em nhớ đến văn phòng của anh một chuyến.” Trần Diệp Khải quay ra nhìn Dư Hạo nói, Tiết Long thì lại không nói gì và cứ thế trực tiếp bưng khay đồ ăn đứng dậy rời đi.
Dư Hạo cảm thấy có chút bất an, Trần Diệp Khải gật nhẹ đầu với y, ra hiệu cho y thả lỏng tâm tình ra.
“Ơ, Khải Khải à!” Chu Thăng đi lấy đồ ăn trở về, nhìn Trần Diệp Khải mà chào hỏi như kiểu quen thân lắm.
Trần Diệp Khải có vẻ đang tâm sự nặng nề cũng nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, sau đó cũng đứng dậy rồi rời đi.
Chu Thăng đưa mắt nhìn theo, im lặng một lúc rồi lại cứ thế mà không nói câu nào, Dư Hạo nói: “Không biết bọn họ tính xử lí tôi như nào.”
Chu Thăng nói: “Cậu cũng đâu có làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái mẹ gì? Ăn đi! Tiết Long có tìm cậu, thì cậu cũng phải ăn ngay nói thật cho tôi, đừng có im lìm không nói gì mà ngậm bồ hòn làm ngọt, biết chưa?”
Dư Hạo đáp lại: “Tất nhiên, tôi phải lên tiếng vì lợi ích của mình.”
Chu Thăng có chút bất ngờ, gật đầu khen ngợi, nói: “Đúng thế.”
Dư Hạo suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Có biện pháp gì có thể giúp bản thân chống lại được một số thứ đáng sợ không?”
Chu Thăng: “???”
Dư Hạo lại lâm vào trầm mặc, thực tế thì y cũng đã có suy nghĩ chút về mối liên hệ giữa Hắc Long và hồ chứa đó.
Chu Thăng nói: “Vậy thì đánh tới đi, đánh nhau một trận là tốt rồi.
Khi còn bé, tôi bị ba mình đánh đến thảm hại.
Sau tôi đánh nhau với ổng luôn, rồi chẳng còn sợ ổng chút nào hết.”
Dư Hạo: “Tôi cũng không thể đi đánh nhau với một cái hồ chứa nước.”
Chu Thăng: “Hồ chứa nước?” Tiếp đó lại có chút nhớ tới đêm qua có nghe qua chuyện cũ của Dư Hạo, nói: “Ồ, như vậy hả?”
Chu Thăng học khoa giáo dục thể chất, môn tự chọn cũng có tâm lý học.
Mặc dù sách giáo khoa của Dư Hạo không khó, nhưng mấy cái nguyên lí cơ bản thì vẫn hiểu được chút ít.
Chu Thăng đem đồ ăn mặn cho Dư Hạo gắp một chút, cái gọi là món ăn mặn đấy cũng chỉ là thịt viên được bọc bên ngoài rất nhiều lớp bột.
Hắn ăn được chút cơm thì liền suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng có mấy biện pháp, một là phải nhìn xem hồ chứa có đầy không.”
Dư Hạo nghĩ thầm cũng thấy đúng nha, cũng đã nhiều năm như vậy, nếu hồ chứa mà đầy thì sao cơ chứ?
Chu Thăng: “Hai là bơi xuống dưới đấy một lần, có thể cậu sẽ không còn thấy sợ nữa…!Mà khoan, cậu biết bơi không? Nhưng cũng tuyệt đối đừng đi một mình.
Ba là thuyết phục bản thân, mẹ cậu…..!ừm……!” Hắn không nói thêm nữa.
Trong lòng Dư Hạo cũng tự biết rõ, biện pháp tốt nhất chính là tự mình đi hỏi mẹ, đồng thời tự thuyết phục bản thân một sự thật rằng…!mẹ y yêu y, bà ấy cũng sẽ chưa từng có ý niệm này.
Sau khi ăn xong, Dư Hạo đứng dậy trước, Chu Thăng thì vẫn còn đang nhàm chán nghịch điện thoại di động, nói “Đi thôi” xong rồi liền đuổi theo y.
Dư Hạo trở lại phòng ngủ, cầm áo khoác của Chu Thăng đặt vào trong chậu, giúp hắn giặt quần áo.
Mùa đông làm cho nước trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh đến nỗi tay y đỏ đến lạnh ngắt.
Nếu giờ mà có chút nước nóng thì tốt, Dư Hạo thầm nghĩ.
Vừa nghĩ xong thì y liền đi tìm chút nước nóng, nghĩ đến hình như trong ấm nước ngày hôm trước vẫn còn một chút thì phải.
Sau khi y dội nước lên, bộ quần áo thể thao của Chu Thăng giống như một tuần rồi không giặt, đổ nước vào liền chảy ra nước bẩn.
Y đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng không quá mức chống cự việc kết giao với bạn bè, chí ít thì cũng không có chút chống cự nào đối với Chu Thăng, cái người tự mò tới đòi kết bạn này.
Có lẽ…!bởi vì lời nói, cử chỉ của Chu Thăng đều vô cùng tùy ý, có thể dễ dàng khiến y loại bỏ đi chút cảm giác gò bó không thoải mái.
Giặt xong Dư Hạo mang ra ngoài phơi, sau đó y nằm lên giường muốn ngủ trưa một chút, mấy người cùng phòng thì vẫn đều ngủ say.
Y cuối cùng vẫn không thể ngủ được, nghĩ đến việc buổi chiều phải đến văn phòng giáo viên thì lại có chút căng thẳng, trong lòng thì lại liên tục lẩm nhẩm mấy lời sẽ định nói.
Lúc đến giờ, y lặng lẽ dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra rồi đi đến văn phòng.
Trưởng phòng giáo dục, phụ đạo viên Tiết Long cùng chủ nhiệm Trần Diệp Khải đều ở đấy, vị cảnh sát phụ trách vụ án này cũng tới và đang ngay ngắn vuốt tóc rồi bỏ mũ xuống.
Cảnh sát này nhìn qua có vẻ cũng khá trẻ trung, có thể là xấp xỉ tuổi của Trần Diệp Khải, da dẻ có chút đen cùng hơi gầy.
Câu đầu tiên Trần Diệp Khải nói là: “Em có chứng cứ nào chứng minh được bản thân không hề động tới chiếc đồng hồ đó hay không?”
Cảnh sát cũng nhìn Dư Hạo gật gật đầu, Dư Hạo một bụng đầy lời giải thích liền quên hết sạch.
“Em thực sự là chưa từng động tới tủ sách nhà họ.” Dư Hạo nói với viên cảnh sát, “Có dấu vân tay ở đấy không?”
Trưởng phòng giáo dục đang nhìn thẻ tên của cảnh sát, cảnh sát này họ Hoàng, gọi là Hoàng Đình.
Người này còn nói ít hơn cả Dư Hạo, ngày thứ sáu lúc gặp nhau thì cơ hồ cũng không có một chút giao lưu nào với Dư Hạo cả.
Dư Hạo lúc đấy đã nghĩ người này chắc hẳn đã nhận định y chính là tên trộm.
Nhưng ngày hôm qua, lúc Trần Diệp Khải cho y nghe một đoạn thoại qua Wechat thì y liền thay đổi ấn tượng với người này.
“Trước khi báo án, bác gái giúp việc nhà bọn họ cũng đã dọn qua sạch sẽ rồi.” Hoàng Đình nói, “Tủ đã bị lau qua một lần nên cũng không thể nào kiểm tra được dấu vân tay.”
Dư Hạo nhìn trưởng phòng giáo dục, trưởng phòng giáo dục lại đầy nghi ngờ liếc nhìn lại y từ sau lớp mắt kính.
Sắc mặt Tiết Long thì có vẻ không dễ chịu cho lắm, dường như là do buổi trưa nay Trần Diệp Khải đã tranh chấp một phen với lão.
“Em muốn mọi người tin tưởng em vô tội thì phải lấy ra được chứng cứ chứng minh.” Tiết Long bất đắc dĩ nói, “Đây là xã hội pháp trị, nói miệng không thể xem là bằng chứng được.”
“Bọn họ cũng nói chuyện không có bằng chứng?!” Dư Hạo nghĩ tới việc y bị Tiết Long ra oai phủ đầu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Bọn họ có chứng cứ!” Trưởng phòng giáo dục nói, “Đồng hồ là từ trên người em tìm thấy, đấy chính là chứng cứ!”
“Đó là do em tự mình lấy ra.” Dư Hạo nghiêm túc nói, “Em một mực muốn tìm người bị mất đồ, đứa nhỏ kia một mực nói dối hãm hại em.
Hơn nữa, đây có khi cũng không phải lần đầu tiên.
Mấy người có thể đi điều tra lại mấy giáo viên dạy thêm trước của cô bé đấy, cô bé đấy không muốn học bù, muốn đuổi em đi nên mới nghĩ tới biện pháp như này…”
Nói tới đây, Dư Hạo suy nghĩ một chút rồi liền nói thêm một câu: “Nhưng kỳ thực thì cô bé đấy cũng có điểm đáng thương.”
Trần Diệp Khải dở khóc dở cười nói: “Em còn đồng tình với đứa nhóc đấy? Chuyện này đã mang đến cho học viện chúng ta bao nhiêu ảnh hưởng rồi?”
Trong nháy mắt Dư Hạo liền sinh ra một ấn tượng khác hẳn đối với Trần Diệp Khải, như thể là vì y vậy.
Mà thái độ của Tiết Long ngày hôm nay cũng có chút khác biệt.
Hơn nữa, trong lời nói của Trần Diệp Khải lại giống như trực tiếp xuyên suốt, đem mũi nhọn chỉ tới phía y, như thể y mới là người hãm hại đứa nhỏ kia vậy.
Những người ở đây cũng không đưa ra bất kì dị nghị nào, rõ ràng là họ đang ngầm đồng ý với lời của Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải nói: “Hiện tại quan trọng nhất là phải tìm ra một điểm đột phá để chứng minh em không hề ăn trộm vặt.
Em cẩn thận nghĩ lại xem, từ hành vi động cơ ban đầu, việc muốn tìm người mất đồ này của em, ngoài em ra thì có ai biết không?”
“Thông báo có nội dung tìm chủ nhân của đồ thất lạc có được tính không?”, Dư Hạo lập tức nói, “Trong hòm thư của em có một thông báo tìm người mất đồ, là do em ở tiệm net tự viết xong gửi đến hòm thư của mình để chuẩn bị in ấn ra rồi mang đi dán.”
“Vậy lấy ra đi.” Trần Diệp Khải nói.
Hoàng Đình không để bụng lắm mà nói: “Cái đấy cũng không có tác dụng mấy.” Nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn theo động tác di chuyển của Dư Hạo.
Dư Hạo đi đến trước máy tính của Trần Diệp Khải, muốn dùng máy tính này để vào hòm thư của mình.
Trần Diệp Khải đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhanh chóng đi đến đóng lại trang web nhưng Dư Hạo đã không cẩn thận mà nhìn thấy trang web hiện lên trên màn hình máy tính.
Đây là một website can thiệp khủng hoảng.
Mũi Dư Hạo đột nhiên có chút ê ẩm, không dám quay ra nhìn Trần Diệp Khải và vẫn bình tĩnh đăng nhập hòm thư.
Hoàng Đình ra hiệu cho y chờ, rồi ngay lập tức ghi lại thông tin về ngày và tệp đính kém trong hòm thư và cả quá trình Dư Hạo mở ra tệp đính kèm bằng VCR.
Đồng thời cũng chụp lại phần bài thông báo tìm người mất đồ trong hòm thư điện tử.
Trần Diệp Khải tiếp nhận lại máy tính, Dư Hạo cũng không tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính nữa.
Nhưng trong lòng y lúc này dâng lên một luồng ấm áp, y quyết định là dù như nào y cũng phải tẩy sạch nỗi oan khuất này.
Nửa giờ sau, Trần Diệp Khải cùng Dư Hạo tiễn Hoàng Đình ra ngoài học viện, Hoàng Đình nói: “Tôi sẽ cùng với phía bên kia nói chuyện lần nữa.
Chắc tầm ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ lại đến tìm mấy người để nói chuyện, còn đoạn video này có thể sẽ giúp phía bên kia xua tan đi định kiến với cậu.”
Dư Hạo đang tính mở miệng thì Trần Diệp Khải đã ra hiệu cho y không cần nói chuyện, mà hãy giao cho anh nói.
“Được.
Tốt nhất là có thể để cho Dư Hạo cùng đứa bé kia nói chuyện riêng với nhau.” Trần Diệp Khải nói.
Hoàng Đình lại lấy mũ cảnh sát xuống, vuốt vuốt mái tóc của mình.
“Tôi sẽ tận lực thực hiện.” Hoàng Đình đáp, “Thật ra thì cũng không ổn lắm, hay là dùng phương thức hòa giải.”
“Tôi vẫn hy vọng là có thể trả lại cho em ấy sự trong sạch.” Trần Diệp Khải nói.
Hoàng Đình nhìn Trần Diệp Khải rồi lại nhìn Dư Hạo.
Xương gò má của Hoàng Đình cao, hốc mắt sâu, đường nét ngũ quan rõ ràng nhưng không ác liệt, mày rậm mắt to, lúc này nhìn giống như là hắn có thể nhìn thấu được nội tâm của Dư Hạo vậy.
“Chàng trai à, có đôi khi, đối với cậu mà nói thì chỉ cần được người quan trọng nhất tin tưởng là đủ rồi!” Những lời này của Hoàng Đình là muốn nói với Dư Hạo.
Dư Hạo nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Đình gật đầu với Trần Diệp Khải một cái rồi liền bước lên xe, lái xe rời đi.
Trần Diệp Khải ra hiệu cho y đến bên trong văn phòng, hai người đứng bên cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ngoài trời đang dần đổ xuống một cơn mưa.
Dư Hạo nhìn hình chiếu của Trần Diệp Khải hiện lên trên cửa sổ thủy tinh.
Hôm qua ở trong phòng bệnh ánh đèn trắng mà có chút tối tăm, trạng thái của y cũng không tính là quá tốt nên cũng không để ý tới Trần Diệp Khải.
Ngày hôm nay anh mặc một chiếc áo len đen mỏng cùng với quần tây màu đen, đơn giản mà vẫn đẹp đẽ đến nỗi người khác phải kinh diễm.
Lại kết hợp với lời mà Chu Thắng nói ngày hôm qua, Trần Diệp Khải giống như nam chính trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Dư Hạo thì lại không thể nào mà tưởng tượng được.
Dư Hạo cứ cảm thấy mình đứng cạnh anh nhìn sao cũng thấy giống một đứa nhà quê vậy.
Trần Diệp Khải nhìn về hình phản chiếu của hai người trên tấm kính mà cười: “Em có điều gì muốn nói?”
Dư Hạo trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Em cảm thấy ba của đứa bé kia sẽ không thừa nhận.”
“Ừ.” Trần Diệp Khải có chút xuất thần đáp, “Tất cả mọi người đều không muốn thừa nhận sai lầm của chính mình.
Nhưng Hoàng Đình sẽ làm cho người đó phải thừa nhận thôi, cảnh sát cũng có biện pháp của cảnh sát.
Cảnh sát lúc bắt đầu phá án cũng sẽ không có chứng cứ, mà lại còn nhiều nghi phạm như thế, nên tất nhiên họ phải đánh vào tâm lí, khiến cho đối phương phải tự mình thừa nhận.
Em tốt nhất là nên lạc quan lên.”
Dư Hạo: “Thầy Trần.”
Lông mày Trần Diệp Khải thoáng giương lên, nghiêng đầu nhìn y.
“Em sẽ sống tiếp thật tốt.” Dư Hạo nói, “Không cần tiếp tục lo lắng cho em, em cam đoan với anh đó.”
“Được, tin tưởng em.” Trần Diệp Khải cười nói.
Dư Hạo rời khỏi học viện, đi về con đường dẫn đến kí túc xá.
Y trầm mặc một lúc liền đổi hướng đi về phía cổng chính học viện.
Trong canteen của học viện, Chu Thăng đang đứng mua thuốc lá liền thấy Dư Hạo đi tới, ngay lập tức liền “Ơ kìa” một tiếng.
Nhưng mà xung quanh lại quá ầm ĩ, Dư Hạo không hề nghe thấy gì cả.
Chu Thăng chạy theo thì thấy Dư Hạo đi lên một chiếc xe công cộng, hắn mặt đầy nghi hoặc mà nhìn đến điểm dừng của chiếc xe đấy.
“Thằng ranh này…” Chu Thăng nhanh chóng chạy ra gọi taxi.
Sau nửa tiếng, ở vùng ngoại thành mưa dầm liên miên, Dư Hạo lạnh đến run rẩy đi xuống khỏi xe, đi đến một bãi cỏ ở trước đập chứa nước.
Y vừa đi vừa nghĩ thầm rằng, chính mình tốt nhất là đừng có xảy ra điều gì bất trắc, bằng không nếu Trần Diệp Khải mà biết còn không bị y dọa cho tức chết.
Buổi trưa y vừa nói là sẽ “Sống tiếp thật tốt”, hôm sau y lại được người ta vớt xác lên từ đập chứa nước.
Sau đó y cũng gần như gạt bỏ cái ý niệm này đi rồi.
Trong trí nhớ hồi năm tuổi thì cỏ nơi đây mọc cao đến ngang eo.
Y men theo một cái thang rỉ sét loang lổ đi về một sườn dốc nông bằng xi măng.
“Cậu là đang làm cái trò gì vậy hả?” Một thanh âm đột nhiên vang lên ở phái trên đập nước, Dư Hạo nhất thời kêu một tiếng, suýt chút nữa thì từ sường dốc trượt xuống.
Chu Thăng ném tàn thuốc trong tay, nghiêng người từ trên trượt xuống, cả giận nói: “Cậu có bệnh à?”
Dư Hạo cả kinh nói: “Làm sau mà cậu biết tôi đi đến nơi này?”
“Phí lời!” Chu Thăng nói, “Cả cái khu này có một đập chứa nước, không tới đây thì đi tới đâu?”
“Nhưng mà…!” Dư Hạo còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng Chu Thăng hai tay vẫn để trong túi liền mạnh mẽ đạp y một cước, nói: “Không phải tôi đã nói cậu đừng có đi tới nơi này một mình hay sao?”
Dư Hạo đần độn mà đứng ở trong mưa, Chu Thăng vừa giận nói, “Đội ngay mũ vào.”
Hai người đội mũ lên, bầu trời lúc này đã là một mảnh tốt thui.
Chu Thăng đứng trong mưa cũng gần nửa giờ, một thân quần áo đã ướt đẫm, hắt hơi một cái, Dư Hạo nói: “Tôi chỉ muốn tới xem một chút, không có ý định xuống nước đâu.”
Chu Thăng không trả lời, cầm lấy điện thoại di động bật đèn pin lên rồi đi ở phía trước, quay đầu lại nói: “Đi tới chỗ kia thì cậu nhớ kêu lên một tiếng.”
“Chính là nơi này.” Dư Hạo đáp.
“Cậu chắc chắn chứ?” Chu Thăng ở dưới gầm cầu hỏi.
Dư Hạo nói: “Cực kỳ chắc chắn, tôi nhớ rõ cái biển “Cấm thả câu” kia.”
Y nhớ năm đó khi đến đây, mẹ y đứng ở nơi cắm biển cấm thả câu nhìn y, để y đi đào ốc nước ngọt.
Mười bốn năm trôi đi, đập chứa nước này cơ hồ không có bất kì thay đổi nào, chỉ có đám cỏ dại là cao lên chút.
“Tôi đi xuống trước xem sao.” Chu Thăng nói, “Cậu đợi ở đây.”
“Không, không.” Dư Hạo nói, “Tôi đi.”
Chu Thăng vẫn là không sợ chết, nói: “Vậy cậu nắm chắc lấy tay tôi, dù có làm sao thì cũng đừng buông ra.”
Dư Hạo nhìn về phía mặt nước đen nhánh kia, rốt cuộc liền có chút cảm giác sợ hãi.
Trước kia không hề chú ý đến, sau này càng nhớ lại thì lại càng cảm thấy có chút khó chịu, trước mắt y giống như đang nhìn thấy hai mắt Hắc Long lúc ẩn lúc hiện đang nhìn chằm chằm y từ dưới đáy hồ.
Đó là nỗi sợ hãi, là cái chết, là thứ mà y đã sớm khắc sâu vào trong xương tủy, như hình với bóng.
Dư Hạo hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Chu Thăng nhưng chỉ thấy một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng trong lòng bàn tay lại cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở bàn tay Chu Thăng.
Ở nơi này, trong đêm tối, y nghĩ rằng, có lẽ cả đời này cái y nhớ rõ ràng nhất chính là tay của Chu Thăng.
“Đi thôi.” Chu Thăng nói, “Đừng sợ.”
Dư Hạo từng bước từng bước tiếp tục đi, Chu Thăng còn nói: “Tôi cảm thấy cậu có bệnh.”
Dư Hạo ở trong bóng tối đáp: “Tôi cũng cảm thấy bản thân có bệnh, nếu không phải như thế thì sao tôi phải tự sát chứ?”
Chu Thăng: “Đừng như vậy, tôi chỉ là thuận miệng nói chút thôi.”
Dư Hạo đứng trong nước, mực nước đã cao đến đầu gối y, rất lâu cũng không nói gì.
Chu Thăng nói: “Sao vậy? Tôi sẽ không buông tay cậu đâu.”
Dư Hạo: “Nước không sâu….!”
Chu Thăng: “…”
Chu thăng cũng bước xuống, nhận thấy nước nơi này phải gọi là rất cạn.
Dư Hạo cao 1m75 mà nước cũng chỉ tới đầu gối của y.
Chu Thăng lại 1m80, chân cũng dài, nước còn vươn không tới nổi đầu gối của hắn.
Chu Thăng gãi đầu một cái: “Đi vài vòng không? Tôi chiếu đèn cho cậu.”
Dư Hạo: “…”
Đột nhiên Dư Hạo ha ha nở nụ cười ở trên mặt nước tối tăm này, y cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Chu Thăng bước thêm vài bước, thăm dò nước ở bốn phía, nói: “Nơi này thì có gì đáng sợ chứ?”
Dư Hạo cũng lội thêm vài bước, trong lòng đột nhiên như trút được gánh nặng.
Đây vẫn là nơi mà y đào ốc ngọt lúc nhỏ, nhưng lại có cảm giác hoàn toàn không giống như trước.
“Từ bên ngoài nhìn vào cũng không nhận ra được nước ở đâu sâu bao nhiêu….”
“Ôi.” Chu Thăng trong nháy mắt kêu to một tiếng, tiếp theo là âm thanh rơi xuống nước vang lên.
Dư Hạo cứ thế bị giật mình không nhẹ, trong nháy mắt liền hô: “Chu Thăng!” Tiện đà liền theo hướng của hắn mà nhào tới.
Chu Thăng thì một phát bắt lại được y, lúc này toàn thân hai người toàn nước là nước.
Chu Thăng trượt chân, chật vật ngồi trong nước nhưng không lâu sau liền đứng lên, nói: “Đây là cái gì?” Tiện đà từ trong nước cầm lên một túi đen.
Dư Hạo: “…”
Chu Thăng: “Xong rồi.
Vào lúc này bóng ma tâm lí trong lòng cậu phỏng chừng lại tăng thêm hả, hay là trong cái túi này…!có cái thứ gì không tốt…”
Lại sau đó một giờ, Dư Hạo cùng Chu Thăng ở ngã tư khu Chung Sơn giải thích với cảnh sát lai lịch cái túi nhựa này.
Trần Diệp Khải ở bên cạnh nghe được khóe miệng liền có chút co giật
Nguyên bản là Dư Hạo lúc nhìn thấy túi nhựa liền nhớ đến cái gì mà phần vụn thi thể người chết bị phân tán, ném vào trong hồ.
Lá gan Chu Thăng lại lớn nên đã trực tiếp mở túi ra.
Hoàng Đình đứng cạnh đang giúp hai người viết một bản ghi chép, túi rác mở ra, bên trong chính là mười hai gói tiền mới, được mã hóa đến gọn gàng, mỗi gói 100, bên dưới còn có hai khối gạch.
Trần Diệp Khải: “…”
[18.07.2020].