Bạn đang đọc Đoạt Mộng – Chương 3: Thức Tỉnh
Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 2: THỨC TỈNH
“Trở về đi, sống một cuộc sống tốt, thời điểm mà ngươi muốn từ bỏ hết thảy thì…!đừng quên là còn có ta.
”
———————————–
“Thả tôi ra!” Dư Hạo hét lớn, một người đàn ông mặc áo giáp sắt giữ chặt lấy y, đưa y kéo về trên tường thành rồi một tay ném y xuống đất.
Dư Hạo ngã sấp xuống mặt đất, chật vật ngồi dậy dựa lưng vào tường thành sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào người trước mặt mình này.
Người đàn ông mặc khải giáp sắt đi từng bước về phía y, kim loại ma sát vào nhau tạo ra những tiếng vang rất nhỏ.
Người này thân hình cao lớn, đội mũ giáp màu bạc như một kỵ sĩ thời Trung cổ, bên eo còn giắt theo một thanh trường kiếm.
Kỵ sĩ đi đến cách y còn năm bước thì dừng lại.
“Ngươi…!ngươi…!” Dư Hạo khó có thể tin mà nói, “Ngươi là ai? Còn đây là đâu?”
Kỵ sĩ quay đầu lại, phóng tầm mắt tới một đầu khác của Trường Thành.
Dư Hạo dựa lưng vào tường thành, chậm rãi đứng dậy, nhìn theo hướng người đó nhìn tới.
Chỉ thấy Trường Thành là một mảng đen tối, gió thu thổi mãnh liệt, lá rụng rơi lả tả, ngàn dặm hoang dã.
Trường Thành vậy mà là một nơi tối tăm, giơ tay cũng không thể thấy được năm ngón.
“Ài, nghiêm trọng rồi đây.” Kỵ sĩ áo giáp nói, “Chẳng trách, may là ta còn đến kịp đấy, thiếu chút nữa thì đã khác rồi.”
Dư Hạo nhíu chặt lông mày, dựa vào ánh sáng lờ mờ cố gắng đánh giá vị kỵ sĩ áo giáp này.
“Ta là người bảo vệ giấc mơ của ngươi.” Kỵ sĩ áo giáp đưa tay phải được bao bằng kim loại ra, nói, “Có thể gọi ta là Tướng quân, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Dư Hạo: “…”
Dư Hạo đưa tay ra bắt tay với người này, nhưng ngay lập tức kỵ sĩ kia đột nhiên thu tay lại, quát lên: “Cẩn thận!”
Dư Hạo chưa kịp lấy lại tinh thần, quay đầu lại thoáng nhìn qua, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, một con vật to lớn, đen kịt gầm lên rồi lao lên từ dưới tường thành! Con quái vật kia có bốn chân, cao gần 3 mét, cả người đầy vảy, lao đến.
Tướng quân trong nháy mắt dùng tay trái kéo Dư Hạo đến sau lưng mình, tay phải thì nhanh chóng rút bội kiếm trên eo ra, tựa như tia chớp mà xông lên phía trước!
Quái vật kia gầm lên một tiếng, phun ra ngụm máu tươi màu đen, Tướng quân trong nháy mắt nhanh chóng dùng sức, nắm chặt tay trái lại, nắm tay nặng nề được bao phủ bởi găng tay sắt cứ như thế một quyền đập thẳng lên đầu quái vật.
Trong tức khắc, con quái vật bị đánh đến độ đầu biến dạng luôn, ngã thẳng ra ngoài tường thành.
Dư Hạo không khỏi thở dốc, mà lúc này bóng tối lan rộng ra, như thủy ngân đang không ngừng lan tràn, chảy từ bên ngoài Trường Thành rồi cứ thế bám vào tường thành và trèo lên.
Một loạt tiếng sói tru vang vọng lên, những con sói màu đen thối rữa dọc theo tường thành dồn dập bò lên trên.
Tướng quân quay lưng lại với Dư Hạo, hướng mặt về phía đàn sói thối rữa ấy, vung thanh trường kiếm trong tay và hét lên: “Quá đông!”
Dư Hạo kinh sợ nói: “Đây là cái gì? Phải làm sao bây giờ?”
Tướng quân nói: “Ta yểm trợ cho ngươi! Ngươi trước mắt rời khỏi nơi này đi!”
Dư Hạo quay đầu lại, nhìn vào phía trong tường thành, từ độ cao 10 mét này cứ thế mà nhảy xuống, ngã gãy chân là điều hiển nhiên.
Tướng quân lớn tiếng nói: “Trốn vào trong Tường Thành vô dụng thôi! Chúng nó sớm muộn cũng đuổi đến đó! Chạy dọc theo tường thành đi!”
Tướng quân một kiếm tiêu diệt đám sói thây ma, quát lên: “Ngươi đi trước!”
(1).
Theo raw thì là hủ lang, “Hủ” trong mục nát, thối rữa.
Nghĩa là “con sói thối rữa” đó:v ( sói thây ma)
Dư Hạo lui lại mấy bước, Tướng quân liền đuổi theo, Dư Hạo thoáng an tâm hơn một chút, bầy sói càng ngày càng nhiều nhưng tạm thời không thể leo được lên tường thành.
Y dọc theo Trường Thành chạy trốn, Tướng quân ở phía sau cũng nhanh chóng tăng tốc độ, giáp trụ (2) ma sát vào nhau tạo ra tiếng vang, chỉ trong chốc lát liền đuổi kịp y, kéo y chạy gấp gáp về phía tường thành phía xa.
(2).
mũ và áp giáp = giáp trụ.
Một cái Trường Thành dài đến không nhìn thấy đầu lại có rất nhiều giác phòng (3), Tướng quân hét: “Chạy về phía ngôi nhà!”
(3).
là kiểu góc phòng ấy, thực chất thì có thể hiểu là ngôi nhà ở góc giữa Vạn Lý Trường Thành.
Đám sói thây ma con trước chết thì con sau lao lên.
Dư Hạo nhanh chóng mở cửa, tiến vào một gian giác phòng, Tướng quân ngay lập tức xoay người cản lại phía sau, nghiêng người đem mấy con hủ lang lao tới trước mặt ném ra ngoài.
Hai người đồng thời nhanh chóng ra phía sau, chia nhau đẩy cửa từ hai bên, ầm lên một tiếng, không gian ngay lập tức là một mảng tối đen.
Tướng quân không ngăn được chấn động từ cánh cửa, hét lên: “Tìm then cửa!”
Dư Hạo sờ soạng xung quanh tìm then chốt, y bị vấp trên đất nhưng sau đó liền nhận thấy thứ vừa ngáng chân mình chính là then cửa nên liền nhanh chóng ôm then cửa chạy tới chỗ cửa, tiếng ầm ầm vang lên và cửa lớn đã hoàn toàn vững chắc, bên ngoài lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Dư Hạo ở trong bóng tối thở hổn hển, nói: “Đây rốt cuộc…!là nơi nào?”
“Tìm mồi lửa.” Tướng quân ở trong bóng tối đáp.
Dư Hạo nói: “Tìm ở đâu?”
“Không biết, nhưng chắc chắn sẽ có.” Tướng quân nói lại.
“Có ý gì?” Dư Hạo thực sự cảm thấy hoa mắt váng đầu, mà rõ ràng….!y đang đốt than, chẳng biết vì sao lại bị đưa tới nơi này, lại bị một đám sói không biết từ đâu tới đuổi theo và còn xuất hiện một vị kỵ sĩ mặc khải giáp.
“Chỉ cần ngươi tin tưởng rằng có mồi lửa, nó sẽ xuất hiện.” Tướng quân giải thích, “Những binh lính trông coi Trường Thành đều sẽ để lại chút mồi lửa, không phải sao? Nếu không thì họ sao có thể đốt được lửa hiệu.”
Dư Hạo nghĩ cũng thấy đúng, trong nháy mắt liền quay người dọc theo vách tường mò tìm, y sờ thấy một cái giá, nương theo cái giá sờ soạng nửa ngày thì cuối cùng cũng tìm thấy một đồ vật nhỏ.
“Là bật lửa.” Dư Hạo nói.
“Vẫn cần có đèn nữa.” Tướng quân nói.
Dư Hạo nhấn cái bật lửa xuống, “Vù” một tiếng liền phun ra một đốm lửa chiếu sáng một khu vực nhỏ trong không gian tối tăm.
Ở phía dưới đáy cái giá quả nhiên là có một chiếc cốc đèn nhỏ, Tướng quân liền đem nó cầm lên, Dư Hạo liền thắp lửa vào cốc, giác phòng nhất thời liền sáng lên.
Bốn phía đều trống không.
Dư Hạo nương theo ánh đèn nhìn bộ khải giáp kia, đột nhiên liền có chút hiếu kì về người đàn ông bên trong bộ giáp này.
“Đây rốt cuộc là nơi nào?!” Dư Hạo lần thứ ba hỏi, “Nói cho tôi biết!”
Tướng quân vẫn không nhúc nhích, mặt vẫn hướng về phía cốc lửa, dường như đang xuất thần.
“Cuộc sống rất ngắn ngủi.” Tướng quân lạnh nhạt nói, “Nếu đã không có ý định sống tiếp thì tại sao ngươi vẫn còn muốn trốn thoát khỏi bầy sói?”
Dư Hạo thở dài một tiếng, đáp: “Nếu có hy vọng sống tốt thì sao phải chết?” Y nói xong liền dựa lưng vào vách tường, có chút ảo não ngồi xuống đất.
“Là điều gì khiến cho ngươi muốn sống tiếp?” Tướng quân ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo, một tay liền khoát lên vai y, bộ giáp kia mang đến cảm giác thật lạnh lẽo, thế nhưng Dư Hạo lại có một cỗ xúc động muốn khóc.
“Tôi không biết.” Dư Hạo lẩm bẩm nói.
“Đây chính là mộng cảnh của ngươi.” Tướng quân nói, “Thế giới đen tối bên ngoài Trường Thành kia chính là tiềm thức của ngươi, chỉ cần ngươi nhảy xuống là tính mạng của ngươi liền từ đây kết thúc, những suy nghĩ cuối cùng về sự sống cũng sẽ bị dập tắt trong tiềm thức của ngươi.”
Dư Hạo: “…”
“Muốn tiếp tục sống sao?” Tướng quân nói, “Tự chính bản thân ngươi quyết định đi.”
“Tôi nhớ rõ rằng…!tôi chưa từng làm cái này trong mộng, không, tôi đã từng làm!” Dư Hạo lẩm bẩm nói, trong khoảnh khắc đó y lại nhớ tới một việc.
Sau khi bà nội qua đời, có một quãng thời gian rất dài y nhiều lần mơ thấy chính mình đứng ở trên một bức tường cao, do dự suy nghĩ có nên hay không nhảy xuống.
Phía bên trong bức tường là một mảnh đồng hoang vu, phía ngoài tường thành thế nhưng lại là vực sâu, y đứng trên tường thành không ngừng lưỡng lự, cứ như vậy lưỡng lự rất nhiều năm.
“Tất cả những thứ ở nơi này đều dựa theo những ám thị của ngươi mà tạo nên.” Tướng quân thuận miệng nói, “Việc khóa chốt then cửa mang ý nghĩa rằng ngươi cho rằng trong căn phòng này triệt để an toàn, vì thế nên nghe xem?! Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.”
Yên lặng được lúc lâu, âm thanh của Tướng quân lại vang lên.
“Chớ có trách ta quản chuyện không đâu, xen vào chuyện của người khác.
Ngươi không phải thực sự muốn chết.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì ngươi vẫn còn ở nơi này”, Tướng quân đứng dậy nói rồi tiện tay vỗ vai Dư Hạo như một người đại ca đáng tin cậy, “Ngươi không có nhảy xuống khỏi tường thành”.
“Nói đúng lắm”.
Dư Hạo thở dài, hai mắt của y giờ khắc này thế nhưng lại sáng ngời lên, “Tôi vẫn còn đang do dự, nhưng tôi cũng không biết tại sao bản thân lại do dự”.
“Có câu nói này của ngươi là đủ rồi, nếu đã không quyết định thì thử xem đi”.
Tướng quân dựa vào ánh đèn, tỉ mỉ nhìn trần của giác phòng.
“Thử cái gì cơ?” Dư Hạo cau mày nói.
Tướng quân lẩm bẩm nói: “Hãy để mặt trời mọc, bằng không thì cho dù có trở lại hiện thực thì lần sau, ngươi vẫn là…!ừm, nói chung…!ngươi hãy nhìn lên đỉnh.”
Dư Hạo nâng cốc đèn lên, ngẩng đầu nhìn, thấy một cửa sổ bị đóng kín trên mái nhà.
Tướng quân nói: “Tới, ta đem ngươi lên trước, phía trên đấy có một cái thang, ngươi nhớ bỏ cái thang xuống.”
Dư Hạo kì quái nói: “Không phải đây là giấc mộng của tôi sao? Làm sao mà anh còn hiểu rõ hơn cả tôi thế?
“Đây là lẽ thường…!” Tướng quân nói, sau đó đứng trung bình tấn, hai bàn tay đắp vào nhau rồi ra hiệu cho Dư Hạo lại gần, ý bảo Dư Hạo dẫm lên bàn tay hắn.
“…!Và cũng thuận tiện nhắc ngươi chuẩn bị chút tâm lí…” Tướng quân nhấc y hướng trên, Dư Hạo nhanh chóng mở cửa sổ ở mái nhà ra, đem đèn đặt ở bên ngoài rồi trèo lên.
Dư Hạo đứng ở vị trí cao của giác phòng nơi Trường Thành, mái phòng bằng phẳng kéo dài, phía trên dựng thẳng một vây nỏ công thành khổng lồ.
Thực sự như Tướng quân nói là có một cái thang ở đây.
Y hướng tầm mắt nhìn ra ngoài, trong nháy mắt đó chỉ thấy một đàn hủ lang đang càng ngày càng nhiều đang chính diện tìm cách vượt qua Trường Thành, và chúng như cá diếc sang sông muốn nhấn chìm mọi thứ mà hướng về bức tường quan to lớn này lao đến.
Hắc triều đang gào thét kia giống như thảm thực vật đang nhanh chóng sinh trưởng, đang ở trên Trường thành không ngừng tràn ra.
“Càng ngày càng nhiều!” Dư Hạo hướng phía dưới hô to.
Tướng quân đứng ở dưới trả lời: “Trước mắt để ta đi lên! Đưa thang xuống đây!”
Dư Hạo thả cái thang xuống, Tướng quân liền nhanh chóng bò lên trên nóc, liếc mắt nhìn rồi nói: “Nguy rồi, còn nhanh hơn ta nghĩ nữa.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Dư Hạo hỏi.
Tướng quân nhìn về phía xa, cách đó nửa gần nửa cây số, có một tòa đài cao chót vót.
“Bây giờ mục tiêu là phải đốt lửa, hãy thắp sáng nó.” Tướng quân nói, “Rồi sẽ có người đến cứu ngươi.”
“Người nào?” Dư Hạo hỏi.
“Cái này thì lại phải hỏi chính ngươi.” Tướng quân như thế nói, “Chúng ta sẽ từ trên tường thành này xông lên.”
Thông đạo đi đến nơi đốt lửa hiệu đã bị bao phủ bởi hủ lang, nhưng có vẻ như chúng nó vẫn chưa hề chú ý tới Dư Hạo bên này cùng với một vị nam nhân mặc khải giáp.
Mà đám sói vẫn con trước chết thì con sau hướng về phía phía quan nội (1) lao tới, giống như ở bức tường thành xa xôi kia có thứ mỹ vị nào đó đang hấp dẫn chúng.
(4).
là chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc.
Là một trong các cửa ải chính của Vạn Lý Trường Thành.
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Tướng quân nói, “Ta sẽ vượt qua trước, ngươi theo ta, đừng sợ.”
“Đợi một chút.” Dư Hạo chỉnh lý lại mạch suy nghĩ, đột nhiên hỏi, “Nơi này chính là giấc mộng của tôi, đúng không?”
Tướng quân “Hả?” một tiếng, quay đầu từ nón trụ mà nhìn đến Dư Hạo.
Dư Hạo lại hỏi: “Tôi muốn bật lửa thì có bật lửa, muốn cái thang thì liền có thang, cái này…!tôi có thể khiến anh trở nên càng lợi hại hơn không?”
Tướng quân không chút nghĩ ngợi đáp: “Không thể.”
“Tại sao?” Dư Hạo cau mày nói.
Tướng quân nói: “Thời gian còn dư lại không nhiều, ngươi xác định muốn nghe?”
Dư Hạo chần chừ trong chốc lát, Tướng quân lại nói tiếp: “Ngươi chỉ cần nhớ kĩ là hiện tại hai ta đều là năng lực hữu hạn, ngươi ở đây cũng không thực sự là ngươi, mà chỉ là một phần trong chính ý thức của bản thân ngươi.”
Dư Hạo: “Cái…!cái gì? Vậy còn anh? Tại sao anh lại có thể là người bảo vệ?”
Tướng quân rút kiếm ra, lẩm bẩm nói: “Ta không phải là một phần trong giấc mộng của ngươi, ngươi có thể coi ta như một người ngoại lai…!Chuẩn bị, nhảy!”
“Chờ chút!” Dư Hạo còn chưa kịp nghe rõ, Tướng quân đã vung kiếm lên, hướng về phía đường hành lang Trường Thành mà nhảy xuống!
Dư Hạo buộc lòng phải quyết tâm liều mạng, nhanh chóng đuổi theo Tướng quân, nhảy xuống khỏi hành lang tường thành cao gần 3 mét.
Bầy sói trong thoáng chốc liền phát hiện ra bọn họ, chúng nhanh chóng hướng phía Tướng quân mà vọt tới.
“Đưa cho tôi vũ khí!” Dư Hạo hô lên.
Tướng quân ngay lập tức đem thanh trường kiếm ném cho y, Dư Hạo tiếp nhận nó, Tướng quân lúc này phải gọi là tay không tấc sắt mà ở phái trước mở đường, Dư Hạo hô: “Vậy còn anh thì sao?”
Tướng quân nắm lấy một con hủ lang, một quyền đánh ở trên đầu nó.
Thiết quyền của hắn như có cả vạn cân sức mạnh, một thân trọng giáp mặc theo bên người thậm chí còn lao tới với xung lượng cũng phải hai trăm cân.
Dư Hạo một tay cầm đèn, một tay cầm kiếm tiêu trừ hết, lưỡi kiếm kia lợi hại vô cùng, mới hơi đụng trúng vào hủ lang đã liền chém nó thành hai mảnh.
Tiếng gào thét, tiếng hét phẫn nộ vang vọng trong màng nhĩ, Dư Hạo ở trong cuộc hỗn chiến chỉ có thể theo bản năng mà lao nhanh chạy theo Tướng quân.
Hai người mở ra được một con đường nhằm về phía nơi thắp đèn hiệu ở Trường Thành.
Dư Hạo mấy lần suýt ngã chổng vó, Tướng quân liền mạnh mẽ mà nắm chạy lấy cổ tay y, quát lên: “Đem cốc đèn cầm cẩn thận!”
Ngay sau đó, Dư Hạo chỉ cảm thấy thân thể mình bỗng nhẹ bẫng đi, y bị ôm ngang lên.
Tướng quân chạy vài bước tiện đà tung người nhảy lên một cái va chạm vào khiến bầy sói phân tán đi bốn phía, năm mươi bước, ba mươi bước….!Như mũi tên rời cung, hướng phía đốt lửa mà tới!
Dư Hạo nhìn thấy nơi đốt lửa phía dưới bậc thang, hô: “Tới rồi!”
“Đi tới!” Tướng quân tiếp nhận lại kiếm, quay người ngăn chặn lại trước bậc thang.
Hàng trăm hàng ngàn con hủ lang bị kinh động hướng tới phía bọn họ vọt tới với ý đồ nhảy qua các bậc thang kéo Dư Hạo xuống dưới Trường Thành.
Tướng quân cầm kiếm không ngừng chém giết hủ lang, mũi kiếm lao đến, hủ lang như những tờ giấy mỏng manh bị phá tan rồi hóa thành hắc khí phân tán tứ phía.
Dư Hạo lảo đảo nhấc theo cốc đèn mà chạy lên đài đốt lửa.
Tướng quân từng bước một lùi về sau, lên đài cao, sói ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng lao đến hình thành trận bao vây mọi hướng.
“Nhanh!”
Dư Hạo thở dốc không ngừng, thật sự là sẽ có viện binh ư?
Trường Thành trong ngoài đều là thiên địa đen tối, cuồng phong gào thét, đây quả thực là một giấc mộng tuyệt vọng.
Y cầm cốc đèn xếp chồng lên một đèn hiệu rồi châm lửa, cùng lúc đó, Tướng quân không chống đỡ được bầy sói, bị hất tung ngã trên đất.
Trong nháy mắt ngay khi đèn hiệu đang dần nhen lửa, ngọn lửa liền vọt lên tầm ba trượng!
“Tướng quân!” Dư Hạo lao tới phía người nam nhân khải giáp đang bị lũ sói bao vây.
Cùng lúc đó, ở sau lưng y kỳ tích có vẻ như đã xuất hiện.
Một cột lửa ở trong cuồng phong đột nhiên vọt lên bắn thẳng về phái chân trời! Bầy sói tựa hồ như vô cùng sợ hãi ánh lửa kia, đèn hiệu sáng lên trong chớp mắt liền ầm ầm tứ tán.
Ngay sau đó, vạn dặm uốn lượn nơi Trường Thành như nhận được cảm ứng từ đèn hiệu, một tòa lại một tòa liên tiếp dấy lên những cột lửa sáng bắn ra bốn phía giống như một ngọn hải đăng soi sáng từ đất lên đến trời.
Đèn hiệu rạng rỡ khắp nơi nhưng lại giống như một điều thần kì từ trên trời chiếu rọi xuống trung tâm của tận thế vậy.
“Cơ chế phòng ngự khởi động.” Tướng quân cố gắng đứng dậy, điều chỉnh giáp vai, đem trường kiếm tra vào vỏ.
Dư Hạo ngơ ngác nhìn tình cảnh này, đèn hiệu được khởi động từ nơi mà bọn họ đặt chân, một tòa nối tiếp một tòa hướng về cả đông lẫn tây mà liên tiếp nhen lửa.
Ánh sáng nơi Vạn Lý Trường Thành mạnh mẽ, bao la, chiếu sáng toàn bộ trời đất, xua đi hắc ám bao vây thành lũy.
“Không có viện binh.” Dư Hạo thở dốc nói, “Sau đó thì sao? Tôi phải làm gì tiếp bây giờ?”
Tướng quân đưa tay đến bên tai, ra hiệu nghe, ý bảo y nghe cho cẩn thận.
Dư Hạo bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía trong tường thành chính là đồng hoang rộng vô biên.
Ở trên cánh đồng hoang vu đấy là thiên quân vạn mã đang cuồn cuộn mà lao đến.
Dư Hạo: “…”
“Thành công! Phòng tuyến đã được thiết lập! An toàn!” Tướng quân trầm giọng nói.
Gần mười vạn kỵ binh như thủy triều ùa vào Trường Thành, Dư Hạo bước nhanh, chạy về bên kia nói: “Từ đâu tới? Tôi…”
Tướng quân đi tới phía sau Dư Hạo nhìn về phía đồng hoang, gươm ngựa sẵn sàng vô biên vô hạn như một áng hồng vân bao phủ đồng hoang, quét qua vùng hoang dã và va chạm vào những con sói băng qua Trường Thành.
Bầy sói ngay tức khắc ngã gục! Dư Hạo dựa vào ánh sáng đèn hiệu đại khái nhìn được dáng dấp viện quân, mỗi người đều thân mang giáp da, trên ngực đeo chữ “Binh” được viết theo thể chữ lệ.
Sau đó lại có vô số những cờ chiến như lửa bay phấp phới.
Tiếp đó lại có xe pháo chạy tới xếp hàng ngang điều chỉnh góc độ, “oành” một tiếng phóng một pháo kích hướng về phía ngoài Trường Thành!
Tướng quân nói: “Đây là những người bảo vệ trong trí nhớ của ngươi, trở về có thể tìm thử xem!”
Sấm chớp vang vọng, đạn pháo mang theo cuồn cuộn những ngọn lửa bay qua đầu tường tạo thành những đường vòng cung xua đuổi đi những con hủ lang đang liên tiếp lao đến.
Dư Hạo quay đầu lại nhìn về một phía khác.
“Quá tốt ——”
Ánh sáng mạnh mẽ của khói lửa xông thẳng tới chân trời, Dư Hạo đột nhiên thấy khó thở, toàn thân vô lực ngã quỳ xuống.
“Dư Hạo!!!” Tướng quân ngay lập tức lao tới quỳ một chân trên đất đỡ lấy y.
“Tôi…!” Dư Hạo lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy hiện giờ trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới trong mộng này đều đang không ngừng mà run rẩy.
“Có vẻ như ngươi muốn tỉnh dậy rồi.” Thanh ấm trầm thấp của Tướng quân vang lên ở bên tai.
Dư Hạo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía mũ giáp.
Tướng quân còn nói: “Trở về đi, sống một cuộc sống tốt, thời điểm mà ngươi muốn từ bỏ hết thảy thì…!”
“…!Đừng quên là còn có ta…!”
“Dư Hạo!” Một thanh âm lo lắng ở bên tai vang lên.
Dư Hạo cảm thấy cơ thể mình đang kịch liệt nghiêng ngả, giống như đang có người cõng y chạy trốn vậy, tiếng thở dốc, mùi mồ hôi, gió lạnh buốt thổi thẳng vào cổ y.
Ý thức đang từng chút một trở về, y nghe thấy những âm thanh xa lạ đang đang nói chuyện không ngừng.
“Tìm trong túi cậu ta, xem có thẻ học sinh trong đấy không.”
“Tôi giúp cậu ta đi đăng ký…”
Trên mu bàn tay truyền đến một trận đau đớn.
“Gầy quá, sao gầy thành như vậy được chứ.” Một giọng nữ vang lên, “Cho thở oxy một chút rồi quan sát hai mươi tư giờ để xem có bị bệnh phù hay không, ôi? Tỉnh lại rồi.”
Dư Hạo uể oải suy nhược mở mắt ra, bức tường trắng cùng tấm màn vải màu xanh của bệnh viện ngay lập tức đập vào mắt y.
Y tá đứng bên cạnh giường đang giúp y chỉnh lại bình thở, rồi lại đeo mặt nạ oxy lên cho y.
Sau đó liền đi ra ngoài, phụ đạo viên là người đầu tiên được gọi vào.
“Dư Hạo…!em làm sao thế này?” Cái mạng nhỏ của phụ đạo viên bị dọa rớt một nửa, “Đừng dọa thầy thế chứ?”
Đầu óc Dư Hạo có chút mơ hồ, há miệng muốn nói nhưng lại không thốt ra nổi một hơi, chỉ yên lặng mà nhìn phụ đạo viên.
Phụ đạo viên tên là Tiết Long thở dài.
“Không phải là em muốn thay bà nội đã qua đời của mình tranh giành chút tiếng nói sao?” Tiết Long nói “Đời người này có điều gì mà không bước qua được chứ?”
Dư Hạo lại há miệng ra, lần này có thể phát ra âm thanh rồi.
“Tiết lão sư.”
“Ừ.” Tiết Long bất đắc dĩ mà thở dài.
Tiết Long vốn còn đang suy nghĩ tiếp nên khuyên như nào, nhưng xem ra lần này phải giữ những lời này lại cho mình rồi, là do chính mình tự tìm đến phiền phức.
Đứa học sinh này quả thực chính là một củ khoai lang nóng phỏng tay, nhưng nhìn thì lại thấy y quả thật đáng thương.
Nhưng khích lệ hay giảng giải cho y cũng không tính là quá mâu thuẫn.
Học sinh chỉ cần ở trong trường, không cần biết là tự sát hay giết người thì học viện cùng những phụ đạo viên này đều không thể tránh khỏi liên quan.
Nhưng nếu chỉ cần thôi học, trường học chính là không cần phải chịu trách nhiệm.
“Em đã chọn một nơi ngoài trường học.” Dư Hạo bình tĩnh mà nói, “Như vậy sẽ không khiến thầy bị phiền phức.”
“Đây không phải là vấn đề có gây phiền toái cho thầy hay không.” Tiết Long nói tiếp, “Ngày hôm nay bên trong học viện đã mở cuộc họp, tôi còn giúp em tranh thủ một chút, vậy mà vừa quay người lại là em cứ như vậy…!Ôi! Em thử tự để tay lên ngực mà hỏi, em làm như vậy có khiến người làm thầy đây thất vọng hay không?”
“Xin lỗi thầy”.
Dư Hạo đáp.
Tiết Long nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc, buổi tối còn có trận đấu của Manchester United, lão phải mau mau về nhà, nhìn Dư Hạo nói: Trước tiên em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, ngày mai chủ nhiệm lớp mới sẽ tìm em nói chuyện, nghỉ ngơi tốt rồi lại đến tìm thầy.
Dư Hạo: Vâng một tiếng, đột nhiên cảm thấy sau khi trải qua giấc mộng kia, có một cái gì đấy dường như đã thay đổi.
Cảm ơn thầy.
Lúc Tiết Long đang định đi về, Dư Hạo lại nói câu này.
Tiết Long không nói thêm nữa, chỉ lo kích thích y, công tác học sinh là nghề có nguy cơ cao, xảy ra chuyện gì, lão là người bị ụp nồi chứ còn ai vào đây nữa.
Lão cảm thấy mấy người đồng tính luyến ái ai cũng yếu yếu đuối đuối.
Năm ngoái có một vụ ở trường đại học nào đấy, một cặp đồng tính luyến yêu nhau, ầm ĩ kinh thiên động địa, trong đấy một người sau khi biết mình bị AIDS liền tự sát, người kia không biết người yêu mình tự sát do bệnh, sau đó tuẫn tình.
Gia đình hai bên nháo loạn không dứt, tìm trường học đòi bồi thường 70 vạn, đuổi việc phụ đạo viên.
Đôi khi Tiết Long cảm giác mình nên ở nhà bái thần Dương Vĩnh Tín, có vài học sinh cũng chỉ có thể cho điện giật thì mới trị nổi, cũng như Dư Hạo, có bị giật mười lần tám lần lão cũng chẳng thèm đồng tình.
(5) Dương Vĩnh Tín: là một bác sĩ tâm thần lâm sàng Trung Quốc gây tranh cãi rất cao, người đã ủng hộ và thực hành liệu pháp chống tĩnh điện mà không cần gây mê hoặc thuốc giãn cơ như một phương pháp chữa trị nghiện Internet ở thanh thiếu niên.
[7/6/2020].