Bạn đang đọc Đóa hồng xôn xao: Teresa Medeiros – Chương 06.2
Morgan vấp chân vào cánh cửa, làm ngắt quãng cả một tràng những lời cầu nguyện kéo dài và khiến cho tất cả những cái đầu trong nhà thờ sáng bừng ánh nến quay ngoắt lại về phía anh. Ranal bước rón rén. Morgan quăng ánh nhìn qua vai, ngầm cảnh cáo tất cả những thành viên trong thị tộc Cameron đến để làm chứng cho cái đám cưới tức cười này rằng tiếng khúc khích đầu tiên nhằm vào gã MacDonnell này sẽ trở thành tiếng cười cuối cùng trong cuộc đời họ.
Đúng là kì diệu khi anh có thể bước đi với đôi cánh làm bằng da đáng nguyền rủa cột vào đôi chân anh. Anh không cần một đôi dép! Đôi bàn chân anh đã trở nên chai cứng để chịu đựng những bãi hoang, những quả đồi, những bãi đá và những dây tầm xuân. Nếu mẹ vợ tương lai của anh không phải có ý chế nhạo người của anh bằng việc mang đôi dép đến, anh đã bị cám dỗ quẳng thẳng đôi dép vào bình nước thánh rồi.
Anh thừa biết người của anh hoàn toàn không ổn vào chiều hôm đó khi tất cả bọn họ sa vào sự im lặng đáng kinh ngạc. Bọn họ đã trêu chọc anh không thương tiếc ngay từ lúc anh hùng hổ chạy đi tắm giặt cả người lẫn áo choàng của anh trong làn nước lạnh.
Anh đã khéo léo lơ đi những lời chọc ngoáy của họ khi anh vắt tấm khăn choàng lên một cành cây để phơi khô.
“Ối trời ơi, Morgan nhà ta cũng xinh xắn gần bằng Ranal khi cậu ta sạch sẽ đấy nhỉ? Cậu ta sửa soạn để cưới cô dâu đáng yêu nhà Cameron đây mà”.
“Cẩn thận đấy cậu chàng ơi, cây gậy giữa hai chân cậu sẽ thụt vào nếu cậu nhúng ướt à xem”.
“Đó là chuyện đã xảy ra với anh hả, Fergus?” anh vui vẻ trả lời trước khi quay ngoắt lại để đối mặt với những kẻ nhí nhéo bên tai, với đôi tay chắp sau lưng, trần truồng như nhộng, ướt dầm dề và phô bày bằng chứng rõ rệt để chứng minh Fergus là kẻ nói dối không biết ngượng mồm.
Chỉ có điều không phải là Fergus đang đứng trên đỉnh đồi mà là Elizabeth Cameron, ôm theo cái rổ trên tay cùng người hầu gái đang rúm ró co mình lại đằng sau bà. Bà chủ của trang viên Cameron không hề chớp mắt lẫn đỏ mặt trước cảnh tượng Morgan đang phô bày.
Morgan chỉ có đủ thời gian để giật mạnh tấm khăn choàng lạnh cóng, đẫm nước quấn quanh mông trước khi một đôi dép đập trúng ngực anh.
“Ta không thể tìm thấy bất cứ đôi giày nào trong ngôi làng để vừa với hai miếng thịt bò cậu gọi là đôi bàn chân. Nhưng ta sẽ không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh con gái duy nhất của mình cưới một tên man rợ đi chân đất được”.
Nói xong, bà quay gót rảo bước về phía trang viên, kiêu hãnh không thèm chú ý đến những tiếng huýt sáo, vỗ tay và cả những tiếng thét khen ngợi bám theo sau bà.
Hai tai Morgan nóng bừng trước kí ức đó. Anh thắc mắc không biết Sabrina có được hưởng năng khiếu biến anh thành một thằng đần của mẹ nàng không nữa.
Anh tập trung bước từng bước một. Anh đã không đặt chân vào nhà thờ nào từ mùa hè cuối cùng ở nhà Cameron. Không gian tĩnh lặng đầy trang nghiêm ở nơi đây luôn làm anh mất hết nhuệ khí.
Tiếng nói của Ranal dội vào những suy nghĩ của anh. “Ở đây quá im ắng một cách chết tiệt”, anh ta thì thào. “Để tôi mang theo cái kèn túi của tôi có phải hay hơn không”.
“Suỵt”, Morgan nhắc nhở Ranal. “Bỏ mũ xuống đi”.
Ranal giật mạnh chiếc mũ như hề của anh ta xuống rồi vò trước ngực, hai mắt nhíu lại trước những tấm kính cửa sổ nhiều màu sắc như thể anh ta đang chờ Chúa Jesus cùng các tông đồ của ngài dàn trận địa mai phục. Morgan đã rất sáng suốt khi để các thành viên còn lại trong thị tộc của anh ở chỗ mấy thùng rượu to bự mà Dougal đã chuẩn bị. Sau cái chết của Angus, Ranal là người thân thiết nhất của anh, và bởi vậy anh đã chọn Ranal là người làm chứng cho anh.
Rồi một cơn đau thình lình chạm vào anh. Anh nhớ tới sự không ngoan từng trải cùng giọng lưỡi chua cay của cha anh. Những người trong thị tộc của anh chẳng quan tâm đến điều gì ngoại trừ những hũ đựng rượu tiếp theo của họ xuất hiện từ đâu mà thôi. Ít nhất nếu Angus còn sống, Morgan còn có người để cùng bàn bạc. Nhưng nếu Angus còn sống, Morgan sẽ không thể bước qua hai hàng ghế tưởng như vô tận đến bệ thờ này.
Dougal Cameron đứng ở phía cuối lối đi, khuôn mặt râu ria của ông bình yên như một vị thần. Morgan cố kìm một tiếng gầm gừ giận dữ giữa hồ nghi và không chắc chắn. Có phải cuộc hôn nhân này chỉ là một thủ đoạn tài tình để xóa nhòa tội đồng lõa của Dougal với cuộc ám sát Angus không? Nhưng một người cha hẳn phải điên mới giao phó con gái của ông ta vào vòng bảo vệ của gã đàn ông có thứ quyền lực hợp pháp có thể đòi sự trả thù tàn ác nhất mà không lo bị trả đũa. Và Dougal Cameron thì không phải là một gã thần kinh.
Người của anh có thể đã rất vui lòng kết tội Dougal và hân hoan thấy trước những hành động trả thù Morgan sẽ đổ lên đầu cô con gái mong manh của nhà Cameron, thế nhưng Morgan lại thấy quá nhiều lỗ thủng trong cái lý luận nhằm làm thỏa mãn anh.
Dougal cũng tiét kiệm khán thính giả, chỉ mời những thành viên thân thiết trong gia đình ông ta. Khi Morgan đến gần hơn, một người phụ nữ tóc vàng mắt mũi lêm nhem đang ôm bó hoa héo vội bước sang một bên để anh trông thấy cô dâu đang chờ đợi của mình.
Đột nhiêm cảm thấy sợ hãi, Morgan đứng như trời trồng, gây ra một cái trượt chân lẫn tiếng cằn nhằn từ phía Ranal. Một cô dâu. Lạy Chúa trên cao, anh phải là gì với một cô dâu đây? Người của anh đã cho anh rất nhiều những lời gợi ý phong phú vài giờ trước, song không một điều nào trong số đó buồn lặp lại trong ngôi nhà của Chúa. Nhưng nào có ai trong những gã đàn ông đó ý thức được anh sắp bị đem ra hiến tế. Liên kết với thị tộc Cameron trong mối thông gia trời đánh này sẽ mua cho họ cả hòa bình lẫn thời gian họ cần để xây dựng thị tộc MacDonnell huy hoàng như xưa.
Mồ hôi túa ra trên lông mày anh. Dougal nên để mình chết rũ trong ngục mới phải. Đời anh chắc chắn hết từ đây, không phải tàn tạ do xiềng xích ngục tù, mà là xiềng xích hôn nhân.
Sự mỉa mai của số phận không chừa cả anh. Không giống hầu hết các thành viên khác trong thị tộc, anh luôn luôn hết sức quan tâm đến nơi anh gieo hạt giống của mình, ít nhất cũng đảm bảo tự do của anh không bị tước đoạt hoặc xong đời bởi một ông bố bị tổn thương vung vẩy khẩu súng trường trong tay. Giờ đây, nhờ ý tưởng méo mó về sự bồi thường công bằng của Dougal, anh sắp bị kết án cái tội mà anh không thể cam kết sẽ thực hiện. Vẫn chưa.
Vật lộn với thôi thúc quay đầu bỏ chạy, anh liều lĩnh bước những bước dài đến bên bệ thờ, không được để cho bất cứ người đàn ông nào nói rằng Morgan MacDonnell sợ hãi, đặc biệt là mấy cô gái vừa dễ thương vừa ưa gây sự thì lại càng không. Khi anh tới gần bệ thờ, Sabrina quắc mắt dữ dội với anh. Điều đó khiến anh thoáng bối rối cho tới khi anh nhận ra nàng chỉ đang phản chiếu lại cái cau mày của chính anh mà thôi. Một đám mây sa tanh màu xanh vây quanh nàng, sắc màu của bầu trời vời vợi trên những bãi thạch nam vào một ngày xuân đến.
Vị mục sư yêu cầu hai người quỳ xuống. Morgan vẫn kiên quyết đứng nghiêm. Một người nhà MacDonnell không quỳ trước bất cứ người đàn ông nào. Kể cả có là người của Chúa đi chăng nữa. Sabrina nhấp nhổm rồi đứng thẳng người khi nàng nhận ra Morgan không định tuân theo yêu cầu của mục sư. Vị mục sư đảo mắt lên trời như thể đang thỉnh cầu vài sự giúp đỡ thần thánh.
Chúa không có hiện ra, nhưng Dougal là người đã đặt đôi bàn tay chắc nịch lên vai họ để ấn cả hai xuống.
“Các con sẽ nắm tay chứ? Làm ơn?” Vị mục sư thêm vào một dấu hiệu phỉnh phờ cứ tan dần trong giọng nói của ông ta.
Morgan đành phải dành cả nửa cuộc đời còn lại để ôm người con gái này trong vòng tay. Mái tóc buông xõa giấu đi nét mặt nàng khi anh nâng tay nàng trong tay anh. Một vòng hoa kết những bông hồng mùa thu ôm lấy trán nàng. Hương thơm vương vấn của chúng khiến không gian lay động xa hơn nhiều so với tưởng tượng của Morgan.
Lúc mục sư nói huyên thuyên trên đầu họ là lúc Morgan chăm chú nhìn ngắm đôi bàn tay của Sabrina. Chúng mát lạnh và mượt mà trong bàn tay chai cứng của anh. Đôi bàn tay quá đỗi mảnh dẻ khiến anh chỉ sợ một phút bất cẩn anh có thể làm vỡ chúng. Hình ảnh người con gái xinh đẹp chợt đến trong tâm trí anh – cũng như đôi tay này đang vuốt ve, lướt qua, khiêu vũ như đôi cánh nhung trên da thịt nóng bỏng của anh.
Nàng đọc lại những lời thề của mình, giọng nàng nghiêm nghị và đều đều. Khi đôi môi tươi thắm của nàng mím lại thành một đường mảnh, Morgan cảm nhận nỗi hối tiếc nhói lên trong anh. Nếu lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh nâng đôi tay mình lên lau khô những giọt nước mắt nhỏ xinh của nàng và chấp nhận đôi tay thân ái rộng mở của nàng, thì ngày hôm nay có lẽ đã trở thành ngày chúc mừng của cả thị tộc Cameron lẫn MacDonnell. Thay vào đó, anh lại chọn cách khiến nàng ghét anh. Và anh biết anh đã đạt được mong muốn đó khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Nhưng có thể vẫn chưa quá muộn để theo đuổi nàng, anh thầm nghĩ. Dịu dàng không phải là thứ vũ khí gây ấn tượng nhất của anh, và lẽ nào đó không phải là điều cuối cùng nàng trông đợi ở anh? Anh đã tự khen ngợi sự không ngoan của bản thân, khi vị mục sư yêu cầu anh nhắc lại những lời thề của mình.
Morgan lóng ngóng với những từ ngữ không hề quen thuộc, rồi rùng mình trong nỗi kinh hoàng khi anh được yêu cầu giao ước những lời thề của họ với một chiếc nhẫn. Anh không có chiếc nhẫn nào để trao cho nàng.
“Của con đây, con trai”, Dougal thì thầm rồi nhét chiếc nhẫn hứa hôn của nhà Cameron vào tay anh. “Giờ nó thuộc về con”.
Chiếc nhẫn vàng nặng nề đè nặng lên lòng bàn tay của Morgan. Anh nhìn chằm chằm vào nó, vật tượng trưng cho tất cả mọi thứ anh căm ghét. Nó cầu kì, phô trương và có giá trị đủ để nuôi sống toàn bộ thị tộc của anh trong một năm. Viên hồng ngọc long lanh như một giọt máu. Máu của nhà MacDonnell đã rơi hàng trăm năm bởi nhà Cameron. Cơn bốc đồng đầu tiên của anh là quăng nó quay lại với gương mặt thỏa mãn của Dougal.
Nhưng Sabrina đã chìa ngón tay thon dài của nàng ra. Một cơn sóng chiếm hữu mãnh liệt nhấn chìm anh. Dịu dàng hay không, đêm nay máu của một người nhà Cameron sẽ rơi xuống khi anh trao cho nàng thứ ràng buộc hơn bất cứ lời thề hay cục vàng nào. Anh đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay chờ đợi của nàng thô bạo hơn ý định của anh.
Họ đứng yên và mục sư cho phép anh hôn cô dâu của mình.
Morgan suýt chút nữa đã phá lên cười. Sabrina khép hàng mi mắt và khẽ nhăn mặt lo sợ bởi chắc chắn nàng đang chờ đợi một cuộc tấn công khiến nàng kiệt sức để đánh dấu nàng như một phẩn thưởng của thị tộc MacDonnell trước gia đình nàng và Đức Chúa.
Đây chắc chắn không phải là thời điểm thích hợp để phô bày vũ khí của bản thân, Morgan quyết định. Lờ đi những ánh mắt hằm hằm ác ý từ các anh trai nàng, anh ôm lấy nàng và dịu dàng hôn lên đôi mội nàng. Sự cảnh giác yếu dần, chúng dần tách ra dưới sự dỗ dành của anh. Lưỡi anh mơn man nhẹ nhàng hứa hẹn về những khoái cảm sắp tới. Khi anh dứt khỏi nàng, nỗi kinh ngạc mù sương phảng phất trên gương mặt nàng khiến anh cảm thấy dường như anh đã biến đổi từ một con quỷ ăn thịt người thành chàng hoàng tử ngay trước mặt nàng.
Giống như La Belle au Bois Dormante[1] được đánh thức bởi nụ hôn đầu trong câu chuyện cổ tích ưa thích của mẹ nàng, Sabrina đã tỉnh dậy từ câu thần chú đông cứng bởi sự phản bội của cha nàng để nhận ra nàng đã kết hôn với một người đàn ông hoang dã và dữ tợn đượm mùi thông và ánh mặt trời.
“Chuyện gì thế cô bé?”, anh ta cúi xuống thì thầm. “Cô chưa từng thấy thứ gì tương tự như nó trước đây sao?”
“Nó có phải làm bằng xương người không?”, tay nàng thoáng vuốt nhanh qua nó. Môi của Morgan chạm vào mái tóc nàng, rúc sâu hơn để tìm đến tai nàng. Giọng anh ta trầm hơn. “Phải. Là của người vợ đầu tiên của tôi. Tò mò khủng khiếp, cô ta ấy. Luôn luôn chõ những ngón tay nhỏ tí của cô ta vào chỗ không có phận sự”.
Sabrina rụt tay lại, nắm chặt thành nắm đấm để tự bảo vệ đôi bàn tay nàng trước khi nàng phát hiện đôi mắt Morgan long lanh với tiếng cười cố nén. Sức nặng lạ lẫm của chiếc nhẫn hứa hôn của nhà Cameron nghiến lấy da thịt nàng.
Rồi hai người họ tách nhau ra, Sabrina gắng chịu đựng vòng tay đẫm nước mắt của mẹ nàng còn Morgan gắng chấp nhận những lời chúc mừng miễn cưỡng của Alex và Brian. Dougal đứng cách họ một khoảng, rạng rỡ trong niềm tự hào của người làm cha.
Ranal nhân cơ hội hỗn loạn này để ôm ghì lấy Enid và hôn thật cuồng nhiệt. Morgan ngờ rằng cô gái tội nghiệp gần như lả đi bởi cô ta hình như không chống cự lại một chút nào. Anh túm lấy một nhúm váy của ông anh họ rồi kéo anh ta về phía cửa, bỏ lại cô gái tóc loe hoe đang thất thần thở hổn hển.
“Ê! Gấp gáp làm gì? Tôi vẫn chưa được hôn cô dâu mà!” Ranal cự lại.
“Còn lâu”, Morgan gắt. “Tôi còn sống thì anh đừng hòng”. Anh thúc phía sau Ranal, hy vọng vẫn còn cơ hội để trốn thoát khỏi cái nghi lễ dã man này với một phần nhỏ nhoi của niềm kiêu hãnh không thể chạm tới của anh.
Hy vọng của anh tắt ngóm ngay khi vị mục sư chặn trước mặt và đặt chiếc bút lông ngỗng vào tay anh. Anh đành phải tiến về phía cuốn sổ bọc da biểu tượng cho sự trói buộc đang nằm mở ngỏ trên bệ thờ.
“Đây rồi, chàng trai. Hãy kí tên cậu vào và hợp pháp tất cả các nghi thức”.
Sabrina gỡ mình ra khỏi vòng tay của mẹ nàng khi thấy Morgan đang đứng im lìm phía trước bệ thờ, cây bút bị nghiến chặt như chiếc cán của chiếc rìu trong nắm tay anh ta. Sắc đỏ ngốc nghếch trên đôi má lan tận xuống họng anh ta.
Nàng đã trông thấy đôi má ửng hồng này trước đây, vào một buổi chiều mưa mùa hè khi Brian đẩy cuốn sách “Trường ca Iliad” về phía anh ta và nằng nặc bắt anh ta đọc nó. Nàng đã nhanh chóng nói váng lên, phản đối việc anh trai đã bỏ qua nàng. Thế nhưng sự tổn thương đã rõ. Morgan đã ném cuốn sách đi trước khi bước những bước dài ra khỏi thư phòng, không bao giờ quay trở lại ngoại trừ trốn trong bóng tối, nơi anh ta tin rằng không người nào có thể trông thấy anh ta. Nhưng Sabrina đã nhìn thấy. Và nàng luôn ghi nhớ điều đó.
Vị mục sư giật nảy mình khi nàng xô ông ta ra khỏi đường đi đến bệ thờ. Nàng lao đến bên cạnh chồng nàng và nhăn nhở cười tinh quái. “Đã quá muộn để đổi ý. Giờ thì anh đã bị dính chặt với tôi rồi”.
Có vẻ tay anh ta đã sẵn sàng, nàng liền nắm lấy những ngón tay anh, nhúng cây bút vào mực, và từ từ dẫn từng nét bút để viết tên anh. Rồi nàng rút cây bút khỏi những ngón tay hãy còn cứng đơ của Morgan và kí tên nàng bên dưới với một nét bay bướm.
Vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có, Morgan cúi xuống xem xét cuốn sổ khó coi và những đường nét trang trí thanh nhã vây quanh tên hai người. Sabrina rắc một nhúm cát phủ lên trên những chữ kí trước khi mũi của anh va phải mùi mực mới. Vòng hoa hồng kết của nàng bị lệch, trượt lên một mắt của nàng.
Morgan từ tốn sửa lại nó. Cảm nhận sâu sắc ánh mắt tức giận từ những người còn lại trong nhà thờ, Sabrina vẫn mỉm cười rạng rỡ và gắng tỏ ra mạnh mẽ, mặc dù mỗi lần nàng thử giúp đỡ anh ta thì bản tính bẽn lẽn của nàng lại trỗi dậy.
*
* *
Anh ta nghiêng đầu sang một bên, ngắm nàng chăm chú bên dưới hàng mi màu hung trước khi hạ tay xuống và dịu dàng chỉnh lại ngay ngắn vòng hoa. Một cánh hoa đã lạc vào tay anh ta. Đường thẳng dữ dội mím chặt trên đôi môi chưa bao giờ rung động của anh, nhưng một bên mắt màu xanh lá sắc sảo nhíu lại rồi thình lình bật mở trong ánh nhìn câm lặng, khiến tâm trí Sabrina quay cuồng.
Lạy Chúa, hãy giúp con! Nàng khẩn cầu. Morgan MacDonnell vừa nháy mắt với nàng.
Cái nháy mắt của Morgan mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày dày vò mà Sabrina phải hứng chịu.
*
* *
Nàng nằm sõng soài trên chiếc giường xa lạ, tấm mền bông dày được kéo lên đến cằm nàng. Tấm màn rung lên cùng lúc với những cơn rùng mình của nàng khi nàng chờ đợi chú rể của nàng. Bên ngoài cánh cửa đóng chặt, Pugsley tru lên điệp khúc thê lương. Chắc chắn do hoảng sợ trước viễn cảnh chiếc giường trinh bạch của con gái bà bị vấy bẩn bởi bản chất đàn ông dữ dội của Morgan, mẹ nàng đã nhét cả hai người bọn họ tít tận cuối phần phía đông của trang viên. Lời khoác lác trước đó của Morgan thế là đã vô ích. Từ đây, không ai có thể nghe được tiếng hét của nàng cả.
Tất cả sự tàn nhẫn từ thời niên thiếu của anh ta đã trở nên mờ mịt khi đem so sánh với lòng hảo tâm như quỷ anh ta đã từng cho nàng thấy tối hôm đó. Vị ngọt đắng đầu tiên của nàng về kiếp dọa đày đã đến khi anh ta kéo cho nàng ngồi tại bữa tối. Nàng ngồi xuống một cách chậm rãi, hoàn toàn chắc mẩm nàng sẽ ngã nhào xuống khi anh ta nhanh chóng rút chiếc ghế ra vào giây thứ hai. Nhưng không, anh ta đã dịu dàng đặt chiếc khăn ăn lên lòng nàng và đánh bóng đồ ăn bằng bạc của nàng bằng áo choàng của anh trước khi tuyên bố nó rất hợp với đôi môi tươi tắn của nàng.
Anh ta đánh cắp những miếng thịt cừu và gà gô hảo hạng từ những chiếc đĩa của các anh nàng cho nàng. Anh ta chấm nhẹ những giọt rượu tưởng tượng trên cằm nàng. Anh ta lại còn lịch sự với Enid nữa, dỗ được một nụ cười nhợt nhạt của chị ấy bằng việc khen ngợi món nấm ninh nhừ chị ấy đã rụt rè gắp cho anh ta.
Cuối cùng anh ta say ngả nghiêng và ngây thơ hỏi xem nàng có muốn thử khúc xúc xích của anh ta không thì những dây thần kinh của Sabrina đã nảy tanh tách hết cả lên. Hất đổ ly rượu anh ta đã ân cần rót đầy, nàng bật dậy và chạy khỏi bàn ăn, mặc kệ tiếng kêu lo lắng của anh ta.
Anh ta đã cho nàng một khoảng thời gian dư dả để chuẩn bị cho sự xuất hiện của anh trong phòng ngủ của họ. Nhưng Sabrina biết thừa nàng có thể chuẩn bị thế này cả đời và không bao giờ thực sự sẵn sàng cho kẻ lạ mặt to lớn, nguy hiểm giờ đã là chồng nàng ấy. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, đếm bằng tiếng nện thình thich của trái tim nàng. Những ngón chân nàng xoắn lại bên dưới tấm chăn. Khi Morgan đến, nàng sẽ điềm tĩnh và lãnh đạm đề nghị họ thảo luận về những điều khoản của cuộc hôn nhân này, một cuộc hôn nhân mà cả hai người đều đồng ý là sẽ không có sự thân mật và gần gũi thường được chia sẻ giữa những cặp vợ chồng. Nàng nhíu mày. Liệu anh ta có đồng ý không?
Ngược lại với quyết tâm của nàng, tâm trí nàng của xoay đi xoay lại những điều mà mẹ nàng đã nói từ trước. Nàng khó có thể tin được vị mục sư đại diện của Chúa đã trao cho Morgan quyền được thực hiện những hành động đen tối và khó hiểu như vậy lên thân thể nàng. Những hình ảnh cứ thế vùn vụt trôi qua. Trơ trẽn. Cao siêu. Sửng sốt. Nhưng xáo động hơn cả là phép màu tinh tế mẹ nàng gợi ý cho nàng để thắng được Morgan. Những câu thần chú làm dịu đi cơn giận của anh ta, để anh ta cúi mình theo ý muốn của nàng. Những bùa mê nàng có thể dệt quanh thân thể to lớn, cứng rắn của anh ta với đôi tay, đôi chân… và đôi môi của nàng. Sabrina cầm lấy mép tấn chăn quạt lấy quạt để, rồi nhảy xuống giường như thể những ý nghĩ đáng xấu hổ ấy đã đốt cháy cả tấm chăn.
Nàng mở cửa sổ, làn gió mát lạnh ùa vào làm dịu vầng trán nóng bỏng của nàng. Mùa thu cứ thế vùn vụt trôi qua và cứ thế bị đẩy qua một bên bởi bàn tay tàn nhẫn của mùa đông lạnh lùng. Những người nhà MacDonnell lại liên hoan. Từ phần này của trang viên nàng phải căng tai lên để nghe cuộc vui của họ. Thế rồi cơn gió đổi hướng mang theo giọng hát nghêu ngao của một gã say xỉn.
– Phải rồi, con trai ta, chẳng cần thủ đoạn nào để thỏa mãn mấy cô thiếu nữ cả!
Chỉ cần vén những chiếc váy lên thôi, chàng trai, và trao cho…
Sabrina vội sập cửa sổ lại và chạy lên giường, một lần nữa lại thấy ớn lạnh đến thấu xương. Nàng kéo khăn chùm qua đầu trong nỗ lực vô ích chạy trốn tiếng chân dậm thình thịch đang tiến đến gần cánh cửa. Phải mất vài phút nàng mới nhận ra đó là tiếng đập của trái tim nàng vọng đến tai nàng mà thôi.
Nàng hé mắt nhìn từ dưới tấm mền. Ngay cả Pugsley cũng đã ngừng bài kinh ủ rũ của nó. Tiếng ngáy bình yên của chú chó nhỏ vọng qua cánh cửa. Nàng rúc sâu hơn vào giữa những chiếc gối, cơ thể kiệt sức dần như thuốc gây mê. Khi mi mắt của nàng rũ xuống, một suy nghĩ cuối cùng xuyên qua ý thức nàng.
Có thể Morgan sẽ không đến.
Có thể anh ta ra ngoài kia chung vui với các thành viên trong thị tộc của anh ta, nâng cốc chúc mừng trò đùa độc ác cuối cùng với sự trả giá bằng Sabrina. Nàng biết nàng nên cảm thấy yên lòng, nhưng thay vì thế nàng lại ôm lấy mình, hy vọng giấc ngủ sẽ làm mờ dần nỗi đau khác thường trong trái tim nàng. Nàng cuộn tròn người lại trên giường, cho đến khi cánh cửa bật mở.
Chồng nàng lấp đầy cả bề ngang lẫn chiều dài của khung cửa.
Anh ta đóng sập cánh cửa trước khuôn mặt ngơ ngẩn của Pugsley rồi lảo đảo băng qua căn phòng. Cánh tay rũ rượi nâng lên. Trước khi Sabrina có thể trông thấy thanh gươm trong tay anh ta, phần đầu nhọn hoắt của nó đã ép vào chỗ hõm trên cổ nàng.
“Cởi áo ra, đồ phù thủy xảo trá”, Morgan gầm gừ. “Tôi sẽ biến cô thành vợ tôi đêm nay nếu không máu sẽ chảy tới hết thì thôi đấy”.
[1] Công chúa ngủ trong rừng.