Đọc truyện Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên) – Chương 487: Trong lòng
Chương 491: Trong Lòng
*Edit: Culi
Trưởng Sinh đột nhiên cười rộ lên, Dạ liền dừng lại động tác chà lau. Sắc mặt kia cũng không hẳn là bình tĩnh, nói đúng hơn là không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhìn Trường Sinh.
Trường Sinh sớm đã thành thói quen Dạ phản ứng như vậy.
Tuy rằng bất kể Dạ nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, đa số thời điểm đều có vẻ cực kỳ hờ hững, nhưng khi đối mặt với Trường Sinh, chung quy so với người bên ngoài đều có chút bất đồng. Mà Trường Sinh lại thông minh kỹ tính, nên có thể nhìn ra chút bất đồng thật nhỏ này, từng bước thăm dò được một ít tính cách của Dạ.
Trường Sinh biết giờ phút này Dạ hẳn là có chút nghi hoặc, không rõ nàng vì sao lại cười ra tiếng, nàng sợ Dạ hiểu lầm, giải thích với Dạ: “Ta cười, cũng không phải là chê cười ngươi, mà là cảm thấy…”
Nàng luôn luôn trực tiếp, nhưng nói đến đây, lại có chút chần chừ.
“Cảm thấy gì?” Dạ hỏi nàng.
Trường Sinh do dự trong phút chốc, một lần nữa cười tỏa nắng: “Cảm thấy vừa rồi ngươi đáng yêu, ta không nhịn được liền cười.”
“Đáng yêu?” Tựa hồ như lần đầu tiên trong đời có người nói nàng đáng yêu, trêи mặt không có nửa điểm ngượng ngùng, ngược lại càng có vẻ khó hiểu: “Ta biết đáng yêu nghĩa là gì, nhưng không biết được người khác nói đáng yêu, rốt cuộc là loại cảm thụ gì.”
Trường Sinh suy tư một lát, còn nghiêm túc hướng nàng nói: “Có chút khó hình dung, ta cho ngươi một ví dụ. Giống như A Cẩn nuôi Cửu Vĩ, có lúc nó sẽ chạy vòng quanh ta, có lúc sẽ ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt ta, ta nhìn bộ dáng này của nó, chỉ thấy tim mềm nhũn, muốn xoa đầu, ôm nó một cái, lúc đó là ta cảm thấy Cửu Vĩ rất đáng yêu.”
Dạ lại nói: “Ngươi nói ta đáng yêu, cũng là muốn xoa đầu ta, muốn ôm ta?”
Trường Sinh: “…”
Trường Sinh bỗng dưng phát ngốc, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Nếu không phải Dạ hỏi, chính nàng cũng chưa từng suy nghĩ vấn đề này.
Nàng muốn xoa đầu Dạ? Muốn ôm Dạ sao?
Hiện giờ nghĩ đến, nàng xác nhận là muốn.
Nhiều nhất là ở trước kia khi cùng Dạ đồng hành, dắt lấy tay Dạ, lại được Dạ bằng lòng. Vẫn nhớ rõ lúc đó nàng lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ muốn dắt tay Dạ, liền hỏi có thể dắt không, Dạ đáp ứng, nàng lại hỏi sau này có thể cũng luôn như thế hay không, Dạ gật đầu như cũ.
Trừ việc đó ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có hành động thân mật nào khác.
Hiện giờ nghĩ đến, không hiểu sao hai gò má lại có chút nóng.
Dạ thấy Trường Sinh vẫn chưa lên tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ mà tiếp tục dùng ngoại bào lau cho Trường Sinh.
Đợi lau khô xong, Trường Sinh mang tất và giày vào, từ trêи hòn đá nhảy xuống, thoáng nhìn kiện ngoại bào đã sớm bị thấm nước nhíu mày, xin lỗi nói: “Thật tiếc, nó đã không thể mặc.”
Dạ không để bụng, nhàn nhạt nói: “Trở về giặt liền được.”
Dứt lời, nàng lại dò xét quần áo ướt đẫm trêи người Trường Sinh, nói: “Ngươi đem y phục bên ngoài bị ướt cởi ra.”
Trường Sinh vốn định để ướt như vậy mà đi về, xưa nay nàng hay bắt cá ở hồ nước, quần áo cũng luôn ướt đẫm như thế, dù sao nàng hồn nhiên nên cũng không để ý. Nhưng giờ phút này Dạ nói nàng cởi ra, nàng liền ngoan ngoãn đem y phục bên ngoài cởi ra, cầm trong tay, may mắn phần lớn y phục bên trong vẫn khô ráo, chỉ là nhìn rất mỏng, gió huyết hồ lại lớn, thổi bay tóc dài cùng vạt áo của nàng, càng nhìn càng làm người sinh thương xót.
Sắc mặt Dạ không hề phập phồng, lại duỗi tay tự cởi hắc y còn lại trêи người: “Mặc của ta.”
Trường Sinh vội nói: “Không cần, ngươi đã không còn ngoại sam, nếu lại cởi thêm, cảm lạnh thì phải làm sao?”
Dạ nói: “Ta sẽ không cảm lạnh.”
Trường Sinh vẫn lắc đầu, trêи người Dạ đã cởi xuống ngoại bào, làm sao có thể để nàng ấy cởi thêm. Nếu lại để cho Dạ thêm nhiều phiền toái, thật sự là quá thất lễ, Trường Sinh thấp giọng nói: “Ngươi cứ mặc đi.”
Dạ thấy Trưởng Sinh không muốn, liền không cưỡng cầu, buông xuống ý định muốn nàng ấy cởi áo.
Hai người đi ở đằng trước, hai tên thuộc hạ đi theo phía sau, đi đến cánh cửa trong suốt ra khỏi huyết hồ.
Sau khi rời khỏi huyết hồ, bốn người về tới chỗ ở của Dạ, Trường Sinh hiểu hiện tại Dạ không mặc ngoại bào, tất nhiên là phải đi thay một bộ y phục khác, liền lặng yên ngồi chờ đợi trong phòng khách.
Ai ngờ Dạ vẫn chưa lập tức rời đi, mà nhìn xuống, liếc nhìn Trường Sinh ngồi trêи ghế: “Ta đã trở về nhà, khác với lúc ở huyết hồ, hiện nay có rất nhiều sam y có thể lựa chọn, ngươi đi lấy một kiện mặc thêm.”
Nàng nhẹ giọng bồi thêm một câu: “Đừng để cảm lạnh.”
Trường Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, cười rộ lên, lúc này đáp ứng đến hào hứng: “Được.”
Dạ liếc tên thuộc hạ lúc trước đứng bên hồ, nói: “Ngươi đi sắp xếp.”
Tên thuộc hạ này tựa như rất được Dạ tin cậy, Dạ có rất nhiều việc, đều ra lệnh để nàng ta sắp xếp, có gì nghi ngờ, có khi cũng phải hỏi ý kiến nàng ta.
Thuộc hạ kia khom người nói: “Vâng, chủ nhân. Ta hầu hạ chủ nhân thay quần áo, để Cửu muội dẫn Tĩnh cô nương vào trong lựa chọn, ý chủ nhân như thế nào?”
Dạ đơn giản chỉ gật đầu đồng ý, rời phòng khách bước vào phòng bên trong, thuộc hạ kia để Trường Sinh ở phòng khách chờ, lúc sau bước nhanh theo Dạ rời đi.
Không lâu sau có một nữ tử cũng mặc hồng y, mang khăn che mặt đi tới thi lễ với Trường Sinh, ngữ khí cũng bình thản đờ đẫn: “Tĩnh cô nương, mời theo ta.”
Trường Sinh cẩn thận đánh giá nữ tử che mặt trước mắt.
Trước đây nàng không phân biệt được điểm khác nhau của những thuộc hạ này, lại càng không biết họ tên các nàng, nhưng mới vừa rồi nàng nghe được tên thuộc hạ kia gọi nữ tử này là Cửu muội, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được chính xác một danh xưng từ thuộc hạ của Dạ, đặc biệt như vậy, tất nhiên sẽ làm nàng để ý nhiều hơn.
Tuy rằng Cửu muội không phải là cái tên gì chân thực, mà chỉ là biệt danh, nhưng đã rất là hiếm lạ, dù sao trước giờ nàng chưa bao giờ nghe qua xưng hô của thuộc hạ đang đứng trước mặt nàng, Dạ cũng không gọi các nàng như vậy.
Có xưng hô, nếu muốn phân biệt và nhớ kỹ đặc điểm của đối phương, liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Trường Sinh một mặt âm thầm quan sát, một mặt đi theo Cửu muội, đi qua dãy hành lang ngoằn ngoèo, tiến vào trong một gian phòng.
Cửu muội mở ra phòng thay đồ, nói: “Toàn bộ quần áo trong gian phòng này đều là của chủ nhân, chỉ là xưa nay chủ nhân không mặc nhiều, đều đã giặt qua, rất sạch sẽ, Tĩnh cô nương có thể tùy ý chọn một kiện.”
Quần áo của Dạ phần lớn là màu đen, không có màu nào sáng rực, Trường Sinh chọn một kiện, Cửu muội giúp nàng thay quần áo.
Cửu muội không nói nhiều, Trường Sinh biết rõ tính tình này của các nàng, cũng rất phối hợp, sẽ không nói thêm cái gì.
Bất quá Trường Sinh lại phát hiện Cửu muội cùng những người khác tựa hồ có chút bất đồng, tuy rằng thuộc hạ khác đều cực kỳ lạnh lùng, nhưng so sánh Cửu muội cùng các nàng, trong mắt đôi khi sẽ có một chút thăng trầm nhẹ. Chẳng hạn như nàng nhìn thấy trêи cổ tay Trường Sinh có hai chuỗi hạt châu nối tơ hồng, sẽ nhìn thêm vài lần, tựa hồ là cảm thấy hai chuỗi hạt châu kia rất đẹp, không tự chủ được mà bị thu hút.
Lúc thắt đai lưng cho Trường Sinh, còn chủ động hỏi nàng: “Có bị chặt không?”
Nếu như đổi lại là một tên thuộc hạ khác, chắc chắn sẽ không hỏi nàng như vậy. Những tên thuộc hạ khác, nhiều nhất là khi hỏi vài câu, sẽ đáp một hai câu, nếu Trường Sinh không nói chuyện, các nàng liền im lặng không nói.
Dù sao Trường Sinh cũng cảm thấy vị Cửu muội này cảm xúc có thăng trầm, tựa hồ so với những thuộc hạ khác nhiều hơn một ít, nhưng dù sao cũng chỉ là hơn một ít mà thôi.
Đợi thay quần áo xong, Trường Sinh hướng Cửu muội cười cười, cảm kϊƈɦ nói: “Đa tạ Cửu cô nương.”
Đôi mắt Cửu muội ngẩn ra, giống như có nghi hoặc mà nhìn chằm chằm nàng.
Trường Sinh vội hỏi: “Có phải ta gọi sai rồi? Mới vừa rồi ta nghe người bên cạnh Dạ gọi ngươi là Cửu muội, nhưng ta không biết tên họ ngươi, nên chỉ có thể gọi Cửu cô nương, có chút mạo muội, mong cô nương thứ lỗi.”
Cửu muội lại nói: “Như thế nào lại mạo muội, ngươi là người đầu tiên gọi ta là Cửu cô nương, đa tạ ngươi đã gọi tên của ta.”
Hai tròng mắt Trường Sinh trong trẻo, không nghĩ đến thuộc hạ của Dạ lại sẽ nói lời cảm tạ, liền khẳng định Cửu muội cùng những thuộc hạ khác rất khác nhau.
Nàng lại thêm hứng thú hỏi han: “Tên của ngươi đúng là Cửu muội sao?”
Ngữ điệu Cửu muội như trước không có nhiều ít phập phồng, giống như hòn đá bất động, cố định ở nơi nào đó: “Ta không có tên.”
Trường Sinh nghe vậy cảm thấy tò mò: “Vậy tại sao ngươi lại cảm tạ ta gọi tên ngươi?”
Cửu muội trả lời nàng: “Chủ nhân chưa từng đặt tên cho bọn ta, chúng ta đều không có tên họ. Nhưng ta nghĩ mình muốn một cái tên, mặc dù không họ, có cái tên cũng tốt, nhưng là chủ nhân cũng không đặt tên, ta liền cùng với tỷ muội nói, xếp theo thứ tự tuổi của các nàng, gọi ta là Cửu muội hoặc Cửu tỷ. Cửu tuy không phải tên của ta, nhưng ta lại coi nó là tên, ngươi là người duy nhất gọi tên của ta, ta đương nhiên cảm kϊƈɦ ngươi.”
Trường Sinh càng nghe, càng nhịn không được nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Thuộc hạ của Dạ, nàng luôn cảm thấy các nàng ấy không phải là chính mình, ít cảm xúc, giống như con rối.
Nhưng Cửu muội lại giống như có chút là chính nàng, trong đầu nàng sẽ bắt đầu sinh ra ý niệm muốn một cái tên.
Con người sinh ra, trưởng bối đều sẽ đặt tên, nếu trưởng bối không đặt tên, liền tự mình đặt, tên của một người chính là một cách xưng hô, một cái ký hiệu, là một trong những bằng chứng khẳng định một người có mặt ở thế gian này. Ngay cả một con cún được nuôi trong nhà, người chủ cũng sẽ cho nó một cái tên.
Thế nhưng Cửu muội sinh ra, lại không có tên, bởi vậy nàng ấy đối với cái tên mới có chấp niệm?
Nhưng Trường Sinh vẫn có chút khó hiểu: “Tỷ muội ngươi cũng gọi ngươi là Cửu muội, vì sao ngươi lại nói ta là người duy nhất gọi tên ngươi?”
Cửu muội nói: “Các nàng đều không phải là thật lòng gọi ta, chỉ là lúc trước ta từng bảo với các nàng như thế, lâu ngày, các nàng cũng thấy lấy tuổi tác lớn nhỏ phân chia, làm việc thuận tiện hơn, dần dần đều lấy theo thứ tự, lại chỉ có số ít vài người nguyện ý gọi như vậy. Mấy người các nàng mặc dù gọi ta, nhưng lại không biết cái tên đối với ta rất quan trọng, nhưng ngươi thì khác, ngươi chủ động gọi ta là Cửu cô nương.”
“Lúc trước?” Trường Sinh tìm ra được một mốc thời gian nàng cực để ý, nói: “Ta còn nghĩ các ngươi từ nhỏ đã xưng hô như vậy, vốn không phải sao? Vậy ngươi bảo các nàng gọi ngươi như vậy, đã bao lâu rồi?”
“Bốn tháng.”
Trường Sinh dường như có chút đăm chiêu.
Nàng cảm thấy thú vị, liền ở trong phòng cùng Cửu muội nói chuyện một chút, qua được một lúc, cửa mở, Dạ đứng ở cửa, nhìn về phía hai người các nàng.
Cửu muội lập tức ngậm miệng, im như thóc.
Trường Sinh có thể rõ ràng cảm giác được, Cửu muội là sợ Dạ, thuộc hạ đối với Dạ chỉ có phục tùng, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng nàng có thể thấy được trong mắt Cửu muội là một loại kính nể của thuộc hạ đối với chủ nhân, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt của Dạ chưa từng nhìn đến Cửu muội, chỉ là hướng về Trường Sinh nói: “Đi trúc xá.”
Trường Sinh lặng yên liếc Cửu muội một cái, bước chân nhảy nhót đi về phía Dạ, lần thứ hai kéo tay Dạ.
Bên trong trúc xá, Lạc Thần cùng Ti Hàm lúc đó đã kết thúc bằng một ván cờ hoà, Sư Thanh Y lại biết rõ ván cờ hòa này kết thúc thật không dễ dàng.
Cờ nghệ của Lạc Thần, tất nhiên có thể thắng được cô cô, nhưng nếu Lạc Thần thắng ván cờ này, trong lòng cô cô tất nhiên không vui, sẽ không nhịn được phải tìm cái cớ mà tính sổ Lạc Thần. Nhưng nếu Lạc Thần thua, cô cô lại cảm thấy Lạc Thần nhường, ở giữa trận cờ lại quăng mũ cởi giáp, đến lúc đó chỉ sợ nàng trách mắng sẽ càng thêm lợi hại.
Có thể nói tiến thoái lưỡng nan.
Lần này Lạc Thần đặc biệt hạ ra một bàn cờ hoà, ung dung thản nhiên mà làm cho cô cô im lặng.
Thắng thua dễ dàng, nhưng nếu muốn phối hợp ra một bàn cờ hoà, thật sự tiêu phí không ít tâm tư.
Sư Thanh Y đem cái thớt gỗ gác ở trêи bàn, một bên rửa sạch dao, một bên hướng Lạc Thần cười nói: “Cùng cô cô đánh cờ, ván cờ này làm khó ngươi rồi.”
“Lần tới đổi lại ngươi chơi cùng nàng.” Lạc Thần lạnh nhạt nói.
Sư Thanh Y bất đắc dĩ: “Ngược lại ta thật ra cũng nghĩ muốn đổi, nhưng cô cô có lẽ sẽ không chịu, nàng là muốn ngươi làm đối thủ.”
Lạc Thần mặt không đổi sắc nói: “Nếu đã như vậy, lần tới ta ở trước mặt nàng sẽ nói, ban đêm tay ta mệt mỏi, không thuận tiện chơi cờ.”
Tâm tư Sư Thanh Y luôn xoay chuyển nhanh, nghe ra hàm ý trong câu nói của Lạc Thần, nhất thời hoảng sợ: “Không biết xấu hổ, ngươi dám. Ngươi sao có thể ở trước mặt cô cô nói như vậy, nàng chắc chắn sẽ tức giận.”
“Ta không dám.” Lạc Thần lúc này mới như cười như không mà dò xét nàng.
Sư Thanh Y: “…”
Sư Thanh Y cúi đầu khụ một tiếng, chỉ lấy khóe mắt lườm nàng, dáng vẻ ưu buồn mà hỏi nàng: “Ngươi ban đêm thật sự cảm thấy… mỏi tay sao?”
“Ngươi mỏi tay sao?” Lạc Thần hỏi lại nàng.
“… Không mỏi.” Sư Thanh Y lại thoáng liếc nàng một cái, trong thanh âm nhu hòa nhẹ như nước, bên tai ửng hồng, thanh âm ép tới càng nói ra càng thấp: “Ngược lại ta càng muốn mỏi thêm một chút.”
Lạc Thần lại nói: “Ta là hỏi nấu ăn, tối nay ngươi muốn làm một bàn đầy thức ăn, có lẽ sẽ tốn thời gian và công sức, tay sẽ mệt sao?”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng tiện tay thả tóc xuống, dùng tóc dài che lại lỗ tai, đưa tay chỉ sang bên cạnh, nhẹ rũ mi mắt, hơi có chút bực mình nói: “Ngươi mau đi nhặt rau cho ta.”
Lạc Thần nhìn nàng cười khẽ: “Được.”
Nói xong, quay đầu lại nhìn cửa phòng bếp: “Ra đi.”
Trường Sinh đứng ngoài cửa lúc này mới lộ ra nửa người, nàng vịn vào cửa, chớp hai mắt nói: “A Cẩn, A Lạc, ta đã trở về.”
Sư Thanh Y cầm dao sáng loáng, đi tới, cười dịu dàng mà nhìn Trường Sinh: “Ở đây nghe đã bao lâu rồi?”
Lạc Thần cũng đi đến bên cạnh hai người.
Sư Thanh Y thính giác nhạy bén, Trường Sinh biết Sư Thanh Y đương nhiên đã sớm biết nàng trốn ở phía sau cửa, chỉ là chưa vạch trần mà thôi. Nàng gạt không được Sư Thanh Y, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn gạt nàng, thành thật khai báo nói: “Ta đến không lâu lắm, nghe từ lúc các ngươi nói cùng cô cô đánh cờ, ngươi yên tâm, ta không nói cho cô cô, cô cô tuyệt đối sẽ không tức giận.”
Sư Thanh Y sờ đầu nàng: “Đã biết ngươi sẽ không nói.”
Trường Sinh được nàng sờ đầu, hơi có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên. Lúc trước ta từ thủy đàm trở về, ở trong phòng thay y phục, từ cửa sổ trong phòng nhìn thấy các ngươi ở sân sau đánh cờ. Ngươi còn lặng lẽ viết chữ trong lòng bàn tay A Lạc, nhưng ta không biết các ngươi viết cái gì, có thể nói cho ta biết không?”
Sư Thanh Y nói: “Trước tiên nói cho ta biết, ngươi mời được Dạ cô nương đến sao?”
Đôi mắt Trường Sinh sáng lên: “Đã mời được, đang ở phòng khách, cô cô tiếp đãi nàng, ta đến phòng bếp pha trà cho nàng uống.”
Sư Thanh Y vừa nghe Dạ đã đến trúc xá, nhất thời yên tâm không ít, liền nghĩ muốn đi phòng khách chào hỏi Dạ, rồi lại tiếp tục chuẩn bị cơm chiều.
Trường Sinh lại ôm cánh tay Sư Thanh Y, không cho nàng đi, nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi viết gì trong lòng bàn tay, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng các ngươi nói chuyện, nhưng các ngươi lại viết vào tay, ta nửa điểm cũng không hiểu được, là bí mật gì sao?”
Sư Thanh Y luôn cưng chiều nàng, cũng không giấu diếm: “Để Lạc Thần nói cho ngươi.”
“A Lạc.” Hai con mắt Trường Sinh tràn đầy chờ mong, ngược lại nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần kể lại lời lúc trước hai người viết trong lòng bàn tay cho Trường Sinh nghe, một chữ cũng không sót, lại nói: “Đừng nói cho cô cô.”
“Yên tâm.” Trường Sinh vội nói: “Ta cam đoan không nói cho cô cô, nàng tuyệt đối sẽ không biết được các ngươi giả vờ, cố ý thua cờ gạt nàng.”
Sư Thanh Y đứng đắn nghiêm túc nói: “Sao lại là gạt? Đây là vì bình an trong nhà, bất đắc dĩ mới làm. Ngươi bây giờ còn chưa hiểu được, đợi ngươi về sau lập gia đình, thì sẽ hiểu được.”
“Lập gia đình?” Trường Sinh càng ôm nàng chặt hơn: “Ta không muốn lập gia đình.”
Sư Thanh Y nhẹ nhàng vỗ vai cùng lưng nàng, nhẹ thở dài khẽ cười nói: “Ngươi hiện giờ chính là người lớn, sau này nếu gặp được người trong lòng, cuối cùng cũng sẽ lập gia đình.”
Trường Sinh vẫn luôn lấy bộ dáng tiểu hài tử, ở bên các nàng nhiều năm, hiện giờ Trường Sinh rốt cuộc có thể lớn lên, xinh đẹp đến duyên dáng yêu kiều, trong lòng các nàng vui mừng, rồi lại nhịn không được mà đau buồn.
Giống như chim non trưởng thành, rồi sẽ rời tổ.
Tuy rằng không muốn, nhưng nếu sau này trong lòng Trường Sinh có ngưỡng mộ ai, ắt hẳn là muốn ở cùng một chỗ với đối phương, đến lúc đó người một nhà các nàng lại khó có thể như ngày xưa, có thể ngày ngày đoàn tụ.
“Nơi các ngươi ở, là nhà của ta.” Trường Sinh ôm không buông, nói: “Ta không muốn cùng các ngươi tách ra, nếu ta có người trong lòng, các ngươi liền muốn để ta rời đi sao?”
Sư Thanh Y trong lòng chua xót, lại có chút muốn cười: “Đến lúc đó mặc dù chúng ta luyến tiếc ngươi rời đi, ngươi cũng sẽ đi. Ngươi cùng người trong lòng sẽ có cuộc sống riêng, ngươi sẽ muốn hướng về gia đình, sẽ sống cuộc sống các ngươi muốn, cũng không thể để ngươi sau khi lập gia đình, vẫn ở cùng một chỗ với chúng ta.”
“Vì sao không thể?” Trường Sinh nói.
Sư Thanh Y cười nói: “Ta hiểu được mong muốn của ngươi, nhưng người trong lòng của ngươi, có lẽ sẽ không thấy tiện. Đây là chuyện riêng của hai người các ngươi, nếu thực sự có ngày đó, ngươi vẫn phải hỏi qua ý của đối phương.”
Lạc Thần nhìn Trường Sinh, ôn hòa nói: “Ngươi có người trong lòng sao?”
Thần sắc Trường Sinh có chút mờ mịt.
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y thoáng nhìn nhau, trong mắt kín đáo như nhìn ra bí mật gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ta cấp mọi người nhắc nhở một cái trọng điểm, các ngươi có hay không phát hiện, trong mộng tràng của Trường Sinh, sau khi Lạc Thần cùng Sư Sư còn có cô cô xuất hiện, Trường Sinh đều là ở đây, hoặc là cho dù không ở tràng, ở cách đó không xa xem, có thể nghe được các nàng nói chuyện với nhau, mà nội dung viết trong lòng bàn tay vẫn không xem được, nhưng năm đó Lạc Thần cùng Sư Sư đều kể lại nói cho nàng.
Ta nghĩ mọi người hẳn là hiểu được ý tứ này, chỉ thấy được từ phía Trường Sinh, mới có năm đó nhớ lại Lạc Thần cùng Sư Sư, nếu nàng không biết nói, là nhớ lại không được, các ngươi có thể lý giải vi ánh mắt của Trường Sinh là ngôi thứ nhất, chứng kiến thấy sở nghe thấy.
Cửu muội rất trọng yếu, về sau phải suy xét 【.