Bạn đang đọc Định Mệnh Trái Ngang – Chương 29
Sáng hôm sau, dù có mệt đến đau, đau ốm thế nào, theo thói quen và theo quán tính, bao giờ Băng cũng dậy đúng lúc năm giờ sáng.
Cảm giác lúc này của Băng là rất mãn nguyện, sung sướng và hạnh phúc.
Băng không hiểu tại sao nước mắt trên má mình vẫn còn chưa khô, cơ thể tuy đau nhức nhưng lại cảm thấy tan chảy và rung động.
Băng quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.
Chỉ một cái liếc nhìn, mặt Băng đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn e thẹn và bối rối, trái tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực.
Ôm lấy má, Băng chửu thầm.
“Mình bị điên rồi hay sao ?”
“Rút cuộc là có chuyện gì xảy ra mà mình lại có cảm giác rung động và xao xuyến khi nhìn thấy ông ta thế này ?”
“Phải chăng là mình đã bị điên ?”
“Có lẽ mình đã bị điên thật”
Băng vỗ đầu mấy cái, sau khi đã loại bỏ sạch hơi rượu trong đầu, Băng bắt đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua.
Nhớ đến đâu, mặt Băng chuyển màu liên tục đến đấy.
Bịt chặt miệng, Băng cố ngăn tiếng hét trong cổ họng.
Băng kêu Trời.
“Hu hu hu ! Sao con có thể để cho chuyện kinh khủng này xảy ra ? Sao con có thể trao đời con gái cho ông ta hả Trời ?”
Mặt Băng xám ngoét, bao nhiêu ý nghĩ hạnh phúc và vui sướng đều tiêu tan hết cả.
Băng không coi trọng cái gọi là trinh tiết kia vào đâu cả, huống hồ người mà Băng trao cho lại là chồng của mình.
Nói đi nói lại chuyện này hoàn toàn hợp pháp và đúng đắn.
Nhưng vẫn còn một thứ khiến Băng bứt rứt và khó chịu.
Đối với một cô gái phóng khoáng như Băng thì dù có không phải lấy chồng cả đời cũng không sao nhưng mà chuyện này làm nhục lòng tự trọng của Băng.
Băng không ngờ được rằng chính mình lại là người câu dẫn ông ta vào tròng.
Dù có chết, Băng cũng không thể biểu lộ khuôn mặt nhu thuận với ông ta vì đã trao cho ông ta thứ quý giá nhất của mình.
Nhẹ nhàng rời khỏi giường, Băng thấy cơn đau đang hành hạ bản thân.
Băng càng lúc càng thấy bực mình và tức giận.
“Khỉ thật ! Đàn ông đúng là sướng, họ đâu phải khổ như phụ nữ”
Vơ bộ quần áo ngủ. Băng nhanh chóng phi thân vào phòng tắm.
Hôm nay, Băng quá chán chường và bực mình nên từ bỏ thói quen vừa hát, vừa tắm.
Sau khi tắm xong, Băng nhanh chóng bước ra ngoài. Băng muốn rời đi trước khi ông ta tỉnh dậy.
Nhưng hình như ông Trời không biết chiều lòng người, vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp lấy cặp sách, ông ta đã tỉnh dậy.
Ông ta tò mò nhìn Băng, ông ta muốn biết sau chuyện đêm hôm qua, Băng sẽ có thái độ như thế nào.
Băng lạnh lùng nhìn ông ta, thái độ của Băng đối xử với ông ta không khác ngày thường bao nhiêu.
Khoác túi sách trên vai, vén gọn tóc sau gáy, Băng ung dung bước đi.
Lần này người bực mình và tức giận, người lên tiếng trước là ông ta.
_Cô định đi đâu ?
Chân vẫn đều bước, Băng bình thản trả lời.
_Đi học.
_Ăn xong tôi sẽ đưa cô đi.
_Không cần.
Ông ta cười nhạt.
_Nếu cô dám trái lời tôi, tôi sẽ làm đơn chuyển trường cho cô. Lúc đó cô đừng hòng mà gặp lại cô bạn thân của cô nữa.
Đang đi, Băng dừng lại, quay phắt lại nhìn ông ta, Băng tức giận hỏi.
_Tôi là con rối của ông hay sao mà ông luôn ra lệnh và bắt tôi làm theo lời của ông thế ?
Ông ta không nói gì.
Chỉ cần Băng chịu làm theo lời của ông ta nói là được rồi.
Bước xuống giường, ông ta tự nhiên khoác chiếc áo choàng tắm vào người.
Băng đỏ mặt vội quay đi chỗ khác.
Trên môi ông ta xuất hiện một nụ cười, mắt ông ta trìu mến nhìn Băng.
Do Băng quay mặt đi nên không hay ông ta đang cười một nụ cười hạnh phúc, mê đắm và quyến rũ mà chưa một ai có thể nhìn thấy.
Nhìn vệt máu khô trên tấm ga rải giường màu trắng, ông ta không biết nên vui hay nên buồn.
Người con gái này là người ông ta muốn lấy vì muốn trả thù nhưng từng ngày trôi qua đi khi ở gần bên nhau, ông ta lại phát hiện bản thân mình cần cô ấy, đang bị quyến rũ, bị cuốn hút và có những cảm xúc mãnh liệt, có những suy nghĩ không tên đang len lỏi vào trong suy nghĩ của mình, thậm chí ông ta còn có ý nghĩ muốn độc chiếm cô ấy cả đời.
Phải chăng ông ta đã không còn tỉnh táo nữa ?
Phải chăng ông ta đã sai lầm khi quyết định muốn trả thù bằng cách ép Băng lấy mình bằng được ?
Lắc đầu mấy cái, càng nghĩ ông ta càng nghĩ nhiều đến Băng, càng thấy mình ngày càng trở nên yếu đuối.
Đi nhanh vào phòng tắm, ông ta muốn gột rửa hết những suy nghĩ không hay vừa mới xuất hiện ở trong đầu.
Băng đi nhanh xuống lầu, ở đây thêm một phút giây nào nữa, Băng sợ mình không chịu nổi mà xà vào lòng ông ta.
Tuyệt đối không được yếu đuối !
Băng tự nói với chính mình.
Băng có thể đánh mất lý trí và lòng tự trọng vào đêm hôm qua vì say rượu nhưng từ nay trở đi, Băng tuyệt đối không thể để cho điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Sợ rằng ông ta sẽ làm đơn chuyển trường ình và từ nay vĩnh viễn không còn gặp lại cô bạn thân nữa, Băng đành nén tức giận và căm tức mà nghe lời ông ta.
Băng biết một người như ông ta có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Băng không sợ mình bị tổn thương mà chỉ lo cho cô bạn thân nhỏ bé và yếu đuối của mình.
Đi xuống phòng khách, quăng cặp sách trên ghế xô pha.
Băng chán nản và bực mình khi thấy hai vệ sĩ của ông ta đã đứng sẵn trước cửa.
Kiểu này vì chuyện xảy ra hôm qua nên hôm nay họ nhất quyết không rời mắt khỏi Băng.
Băng vì không có ý định bỏ trốn nên bình thản gật đầu mỉm cười chào cả hai.
Họ gật đầu chào lại Băng, sau đó vẫn im lặng đứng im một chỗ.
Thở dài não nề, Băng lê thân vào nhà bếp.
Mùi thức ăn thơm nức bay vào mũi Băng khiến Băng xoa bụng mình.
_Ngon quá Dì ơi !
Bà giúp việc mỉm cười sung sướng.
_Dậy rồi à ?
_Vâng.
Băng tươi cười bước lại gần bếp.
Mũi Băng hít hà hết món này đến món khác.
Thấy đứng im một chỗ ngứa chân ngứa tay, Băng quyết định sẽ giúp bà giúp việc một tay.
_Có việc gì giao phó cho cháu không ?
Biết tính Băng nhiệt tình và cũng ương bướng không kém nên bà giúp việc nói luôn.
_Cháu có thể vặt rau giúp Dì được không ?
_Được chứ ạ.
Băng gật đầu nói luôn, khuôn mặt Băng bừng sáng, làm việc luôn giúp tinh thần Băng sảng khoái và minh mẫn.
Băng thuần thục vặt rau, sau đó đem đi rửa sạch.
Không chỉ giúp bà giúp việc vặt rau, Băng còn nấu hộ bà giúp việc vài món.
Băng rất thích ăn bún nên tiện trong tủ lạnh còn bún, Băng quyết định làm một bán bún riêu ình.
Lẽ ra Băng chỉ làm ình ăn nhưng nghĩ dù sao ông ta cũng là chồng mình, hai nữa mình đang sống trong nhà ông ta nên Băng hào phóng làm hai bát.
Đi từ trên lầu xuống, không thấy cô vợ trẻ con đâu, mặt ông ta lạnh lẽo, tức giận và bực mình đang sôi trào trong lòng.
Không hiểu tại sao khi thấy Băng tự dưng biến mất một cách vô cớ và không nói với mình một tiếng, ông ta lại không yên tâm và không thể không nghĩ đến, thậm chí trong lòng còn lo lắng bất an.
Từ lúc nào sự an nguy, tâm trạng của Băng lại ảnh hưởng đến ông ta thế này ?
Phải chăng là do đêm qua ?
Không đúng !
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta có quan hệ nam nữ với một cô gái, mà còn nhiều nữa là đằng khác.
Nhưng chưa từng có một ai ảnh hưởng đến suy nghĩ, tác động đến tình cảm của ông ta càng ngày càng nhiều như Băng.
Càng nghĩ đến Băng, ông ta càng thấy nhớ và càng thấy thích nhiều hơn.
Điên rồi !
Đúng ! Ông ta đã bị mất trí khi đi thích kẻ thù của chính mình.
Đi xuống phòng khách, trừng mắt nhìn hai vệ sĩ, ông ta lạnh lùng hỏi.
_Cô chủ đâu ?
Một trong hai vệ sĩ run rẩy trả lời.
_Thưa ông ! Cô ấy đang ở trong bếp nấu cơm cùng bà giúp việc.
Biết Băng vẫn còn ở trong nhà, ông ta không còn cau có và khó chịu như trước nữa.
_Nấu cơm ?
_Vâng.
Tò mò, ông ta quay người bước đi về hướng nhà bếp.
Mùi thức ăn xộc vào mũi ông ta, tuy không thực sự cảm thấy đói nhưng mùi thức ăn cũng khiến dạ dày ông ta sôi lên.
Hình ảnh Băng mặc tạp dề, tay vừa đảo thức ăn, miệng vừa cười vừa nói chuyện với bà giúp việc khiến ông ta sững sờ kinh ngạc đứng lặng nhìn Băng không chớp mắt.
Hình ảnh của Băng đã thu gọn vào trong đáy mắt ông ta.
Lần đầu tiên ông ta không dùng ánh mắt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng của mình để nhìn mà ánh mắt hoàn toàn là của một kẻ say mê, ngưỡng mộ ngắm nhìn người tình của mình.
Mặt ông ta đờ đẫn như một kẻ mất trí, như một kẻ bị người khác bắt mất linh hồn.
Ông ta vẫn còn ngơ ngẩn đứng như thế mãi, nếu như bà giúp việc không quay lưng lại nhìn ông ta.
_Chào ông chủ !
Ông ta vội thu lại ánh mắt và khuôn mặt không nên có của mình.
_Đã nấu xong chưa ?
Ông ta lạnh nhạt hỏi.
_Dạ, xong rồi.
Mặc dù biết ông ta đang đứng ngoài cửa bếp, đang nói chuyện với bà giúp việc nhưng Băng vẫn coi như ông ta không tồn tại, coi như ông ta là người vô hình.
Lần này không cần phải mời, ông ta tự động bước đến bàn ăn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
Băng phụ bà giúp việc dọn thức ăn lên bàn.
Không biết ông ta có ăn bún riêu do mình nấu hay không nên Băng không dọn cho ông ta ăn.
Bình thường ông ta sẽ không để ý đến khẩu phần của Băng, nhưng hôm nay khác với mọi ngày, nên đang ăn ông ta hỏi.