Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 481


Bạn đang đọc Đỉnh Cấp Thần Hào – Chương 481


Chương 481
“Lâm Vân, chú nghe con chủ nói, hôm nay hai đứa đi tham gia lễ hội gì đó?” Chú Hoàng cười tít mắt hỏi.

“Dạ chú Hoàng Lâm Vân cười gật đầu.

Chú Hoàng nghe thấy vậy, lập tức lấy một cái túi cũ kỹ ra, lục bên trong một lúc lâu rồi lấy một triệu bảy trăm năm mươi nghìn ra, trong đó có ba tờ năm trăm nghìn, còn lại là hai tờ một trăm và một ít tiền lẻ.

“Đây là một triệu bảy trăm năm mươi nghìn, chú giao cho cháu bảo quản, nếu đi chơi, không thể không mang theo chút tiền được.

Chú Hoàng vừa nói, vừa đưa tiền cho Lâm Vân.

“Chú, không cần đâu ạ, trên người cháu cũng có tiền.


Lâm Vân vội vàng từ chối.

Lúc mình từng nghèo khó, Hoàng Luân và cha anh ta giúp Lâm Vân không ít lần, đặc biệt là phương diện tài chính.

Còn có lúc trước Hoàng Luân hẹn Lâm Vân đi chơi, cha anh ta cũng sẽ cho Lâm Vân và Hoàng Luân ít tiền tiêu.


Khi đó Lâm Vân thật sự không có tiền, bày giờ Làm Thiên đã là con nhà giàu, tiền trong thẻ có rất nhiều sao Lâm Vân có thể nhận tiền của ông ấy được? “Lâm Vân, sao cháu còn khách sáo với chủ như vậy?
Đây là tiền chú cho hai đứa, đàn ông ra cửa trong túi không thể không có tiền.

Nhớ kỹ lời chú nói lúc trước, đàn ông dù nghèo, tôn nghiêm và mặt mũi không thể vứt
Chú Hoàng vừa nói, vừa cổ chấp nhét tiền vào tay Lâm Vân.

“Chú Hoàng, số tiền này cháu nhận.

” Lâm Vân gật đầu, không từ chối nữa.

Một triệu bảy trăm năm mươi nghìn này, hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng đây không chỉ là một triệu bảy trăm năm mươi nghìn, còn bao gồm cả tấm lòng của chú Hoàng, cho nên đối với Lâm Vân mà nói một triệu bảy trăm năm mươi nghìn này như nặng ngàn cân.

Tấm lòng của chú Hoàng, Lâm Vân sẽ yên lặng ghi nhớ trong lòng, còn cả ân tình trước đây, Lâm Vân nhất định sẽ trả lại cho chú Hoàng gấp trăm ngàn lần.

Lúc này, Hoàng Luân đi từ bên trong ra.

“Anh Thiên anh tới rồi à.


” Hoàng Luân cười đi tới trước mặt Lâm Vân.

Ngay sau đó, Hoàng Luân quay đầu nói với cha anh ta: “Cha, vậy con đi với anh Thiên đây, cha không cần phải phần cơm bọn con đâu.

” “Đi đi, hai đứa các con nhớ đi cẩn thận đấy.

Chú Hoàng dặn dò.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, hai người đi thẳng tới khu du lịch Thanh Châu
Khu du lịch Thanh Châu là khu du lịch cao cấp nhất ở thành phố Bảo Thạnh, nhà anh Bình đã tốn nhiều công sức xây dựng ra, rất nhiều dự án giải trí, trên cơ bản đều có, hơn nữa cấp bậc không thấp.

Đương nhiên nơi này tiêu phí cũng không thấp, cho nên mỗi sinh viên nam tham gia đăng ký, cần nộp mười triệu năm trăm triệu chi phí, hai bên có tổng cộng 80 sinh viên, sẽ tổn tám trăm bốn mươi triệu.

Sau khi đỗ xe xong.

“Khu du lịch Thanh Châu của nhà anh Bình kia buôn bán tốt thật.

” Lâm Vân không nhịn được cảm thán một câu.

Lâm Vân vừa mới nhìn lướt qua, phát hiện trong bãi đỗ xe có không ít xe, rẻ nhất cũng một tỷ bốn trăm triệu, đắt thì ba tỷ rưỡi.

Lần trước lúc Lâm Vân tới, còn chưa có nhiều khách như vậy.

Hoàng Luân nghe Lâm Vân nói thế, anh ta tò mò hỏi: “Anh Thiên, anh quen ông chủ của khu du lịch Thanh Châu này à?” “Quen” Lâm Vân cười gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.