Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 43


Đọc truyện Diệu Cốt Sinh Hương – Chương 43

Tô Mạch nói ra được lời thề son sắt, kỳ thật trong lòng vô cùng lo lắng. Cảnh Đế đối với nàng thái độ âm dương quái khí không rõ ràng. Có khi cuối cùng lại là Từ Đan Hoa ở ngự tiền cáo trạng nàng chứ không phải nàng cáo trạng nàng ta.

Thánh chỉ truyền xuống hai ngày, Tô Mạch mới vừa đặt chân xuống đất đi được có điểm tiếp nhận không nổi. Vừa lúc ấy, hai vị ngự tiền thị vệ Lưu Đại Thanh và Triệu Tiểu Bắc sáng sớm đã đến tìm nàng đi chơi, lời nói có cảm giác gian trá nhìn như lơ đãng hỏi: “Đại công tử ở trong phủ ngây người ba bốn ngày, có muốn tiến cung chơi hay không?”.

Hai cái anh chàng thị vệ này lời nói tươi cười và diện mạo quả thực chả tương xứng tý nào. Thật giống như con sói uy phong lẫm lẫm, muốn học đòi hồ ly giảo hoạt lừa gạt cừu non lương thiện bắt trở về làm đồ ăn trong mâm của bọn họ.

Nhưng hôm nay cừu non hiển nhiên không

có hiểu lòng người như vậy, Tô Mạch uể oải mà nhìn bọn họ, nàng hỏi: “Hoàng Thượng thích kiểu nữ tử như thế nào?”.

Hai người hơi sửng sốt, cuối cùng trăm miệng một lời mà nói: “Mỹ lệ, bưu hãn, anh dũng thiện chiến!”

Tô Mạch giật mình bò dậy, chẳng lẽ không phải mỹ lệ, ôn nhu, giỏi ca múa sao? Bưu hãn, anh dũng thiện chiến là chuyện như thế nào?

Vừa nói bọn họ vừa miêu tả những cảm nhận về vị chiền thần Cảnh đế trong lòng họ, hai người này đều kêu lên vô cùng hưng phấn. Việc này, nhiều năm qua bọn họ vẫn chưa tìm được đối tượng bát quái, hôm nay khó có được Tô Mạch lại thỏa mãn nhu cầu tâm lý của bọn họ như vậy.

Lưu Đại Thanh và Triệu Tiểu Bắc ngươi một lời ta một chữ, đem từ chuyện Cảnh Đế vẫn còn là Đoan Vương có một mối tình ghi tâm khắc cốt, một đoạn tình cảm triền miên lâm li bi đát từ đầu đến cuối kể vô cùng rõ ràng. Quả đúng là một loại tình yêu mãnh liệt mà bền bỉ.


Thế này Tô Mạch mới biết, Cảnh đế qua tuổi hai mươi đến nay chưa cưới vợ nạp thiếp nhưng cũng có một mặt sầu bi đến vậy.

Nàng kia tên là Mạc Diệp La, là công chúa của bộ lạc Hãn Sa. Cảnh Đế trấn thủ ở biên thuỳ vùng Tây Bắc, nàng ấy vừa vặn mười lăm tuổi, bộ lạc Hãn Sa cách Đại Chính gần nhất, vị công chúa này vài lần tiến đến hành thích chủ tướng, thì cũng bị Triệu Nghị bắt sống mấy lần, nhiều lần qua lại, hai người liền nảy sinh những tình cảm đặc biệt.

Công chúa vốn sinh sống ở thảo nguyên, trời sinh tính tình hào phóng. Nàng ấy thế nhưng tuyên bố muốn cưới Đoan Vương Triệu Nghị làm Phò mã, chuyện này cũng đều được trình báo tới kinh thành nhưng Triệu Nghị lại do dự.

Công chúa kia cho rằng người Hán tính tình bảo thủ, nàng mặc một bộ trang phục lộng lẫy đến quân doanh của Triệu Nghị muốn hiến thân cho hắn. Hai người ở trong phòng lăn lộn ước chừng một canh giờ, bọn họ là thị vệ bên người cho nên vẫn luôn nghe ngóng ở góc tường. Những âm thanh động tĩnh kia giống như một hồi đại chiến, cuối cùng Mạc Diệp La còn bị Triệu Nghị đá một cước ra ngoài, nhân tiện còn hy sinh luôn hai khối ván cửa. Điều này chứng tỏ Triệu Nghị dùng sức vô cùng mạnh. Lúc ấy bọn họ nghe ngóng ở góc tường ở ngay cạnh cửa cho nên một màn này bọn họ tận mắt chứng kiến.

Mạc Diệp La tay áo phun đầy máu tươi, bị thương không nhẹ, mà Triệu Nghị mắt đỏ ửng, quần áo không chỉnh tề nhưng mà hơi thở bạo liệt như vậy lại giây lát liền thay đổi.

Mạc Diệp La run rẩy đứng lên, Triệu Nghị tiến lên hai bước, tay đều vươn tới, xong lại cứng lại, kiên quyết mà thu tay trở về.

Mạc Diệp La cười khổ nói: “Triệu Nghị, hoá ra ngươi căn bản không thích ta. Ngươi đưa ra loại lí do này cho rằng ta Mạc Diệp La là ngốc tử sao?”

Mạc Diệp La căm giận rời đi, ngày thứ ba gả cho Khắc Lạc Hán Kỳ Vương, nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, thời gian không đến nửa năm, Mạc Diệp La ở trong Vương đình của Khắc Lạc vương hương tiêu ngọc vẫn.

Thủ lĩnh tộc Hãn Sa đau lòng tiến đến mượn binh của Triệu Nghị báo thù cho công chúa Mạc Diệp La có thâm tình với Triệu Nghị. Nàng bị Hãn vương vắng vẻ, thân lại mang bệnh hiểm nghèo, bị vương hậu thừa cơ độc chết.


Tô Mạch nghe được đến đây, trong lòng kinh hãi, “Sẽ không bởi vì duyên cớ này mà Hoàng Thượng mới suất binh tấn công tiêu diệt Hãn quốc, thu phục ngàn dặm ốc đảo hoang dã?”

Hai anh chàng thị về liền ngay tức khắc gật đầu, nhiệt huyết lại cuồn cuộn mênh mông mà giảng thuật dùng binh của Cảnh Đế. Hắn làm như thế nào công thành đoạt đất, trong thời gian hai năm ngắn ngủi, khiến hầu hết bộ lạc man di phải hàng phục. Mà lúc ấy Cảnh đế đánh bại Hãn quốc suýt chút nữa nhạc phụ đại nhân hụt của Cảnh đế tôn hắn thành thủ lĩnh của bộ lạc Hãn Sa.

Trọng điểm mà Tô Mạch quan tâm là tác phong và cách hành xử của Từ Đan Hoa và Mạc Diệp La hoàn toàn không có chút gì giống nhau. Trong lòng nàng cũng thoáng có chút an tâm.

“Hoàng Thượng thích Từ Đan Hoa phải không?”

Hai anh chàng này đang giảng giải hăng say nói đến hô mưa gọi gió. Đột nhiên bị hỏi một vấn đề tạp nham, đứng hình hơn nửa ngày mới hiểu rõ câu hỏi của Tô Mạch.

“Thích hay không thích, điều này vẫn chưa nhìn ra được”.

Vậy tại sao Triệu Nghị phải chiêu Từ Đan Hoa tiến cung?

Ánh mắt Tô Mạch quả nhiên trắng ra, là người hiểu lòng người Lưu Đại Thanh liền nói: “Đại công tử còn nhớ rõ lần trước khi Hoàng Thượng ngủ ở phủ Tương Nam vương, sau đó liền kêu Mông Đại tướng quân điều tra nữ quyến bên trong phủ hay không?”.

Trong lòng Tô Mạch nhảy dựng lên, nàng đương nhiên nhớ rõ, ngày ấy, nàng tưởng


rằng mình sẽ chịu đòn nhận tội sau đó thẳng thắn nói với Cảnh Đế nàng là thân nữ cải nam trang nhưng mà bất ngờ gặp được Tô Mai đến quyến rũ Cảnh Đế không thành. Cảnh Đế lại trúng trường tương tư, cuối cùng còn phát hiện ra chỗ nàng trốn tránh, bi ai nhất chính là thế nhưng nàng đánh Cảnh Đế hôn mê……

Sau đó Cảnh Đế liền tìm cớ nguỵ trang trong hoa viên bị một con mèo hoang đánh lén, may mắn gặp được nữ tử đến cứu giúp. Loại lí do thoái thác này trong mắt Tô Mạch là vì trấn an tâm lý của tên “Đào phạm” kia, lấy tính tình nhát gan của phụ thân nàng đương nhiên không có khả năng tìm người thay thế nàng, nhưng gian phi Từ thị lại có khả năng này.

Nhưng mấu chốt vấn đề liền ở chỗ, làm thế nào Từ thị có thể biết được chân tướng sự tình ngày hôm ấy để Từ Đan Hoa giả mạo nàng? Hay là Cảnh Đế cung cấp địa điểm cùng sự kiện đều không rõ ràng. Người thay Cảnh Đế làm việc, không có khả năng đi thẩm tra đối chiếu sự thật nàng ta trải qua như thế nào.

Hay vẫn là nói, ngày đó, vốn dĩ có một nữ tử trong hoa viên đã cứu Cảnh Đế là một sự kiện khác?

Tô Mạch nghĩ trăm lần cũng không ra, dứt khoát ném sang một bên không thèm nghĩ, dù sao nàng cũng không cho rằng Triệu Nghị sẽ đi đón tiếp một người dám rình coi long thể, đánh lén cổ của vua tiến cung làm bạn với vua.

Hai thị vệ lải nhải một buổi sáng mới phát hiện, bọn họ quên mất tới chuyện ban đầu cần nói. Thời điểm Tô Mạch tiễn bọn họ, bọn họ còn lưu luyến không rời mà nói: “Hoàng Thượng đã nhiều ngày nay, nằm ngủ trên giường mở to mắt hai canh giờ……”

Đột nhiên Tô Mạch cảm giác một trận sởn tóc gáy, nghĩ đến bạo quân trong đêm đen như mực có bộ dáng trợn tròn mắt nằm hai canh giờ, hàn khí liền từ lưng lạnh căm căm mà hướng lên trên trán, “Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, ngủ không tốt, nhất định cần phải kêu Trương đại phu kê một phương thuốc điều trị.”

Hai thị vệ ánh mắt u oán mà nhìn Tô Mạch, lại quay đầu một tiếng thở dài, rất có điểm thương xuân thương thu buồn hương vị, “Ai, Hoàng Thượng nhất định nhớ nhung mấy cái canh giờ ngủ bổ béo không đều trước đó, làm thần tử không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, thật là tội lớn!”

Câu cuối đặc biệt trầm trọng. Cái người gánh vác trọng tội là Tô Mạch lại không hề tự giác, còn nói lời thấm thía mà trấn an hai người, “Các huynh đừng quá lo lắng, các huynh là thị vệ không phải đại phu, việc này giao cho Trương Thỉ là tốt ngay.”

Ánh mắt của hai thị vệ lại càng u oán.


Rời khỏi viện tiến tấu, Triệu Tiểu Bắc hỏi Lưu Đại Thanh, “Đại ca, có phải chúng ta nói chuyện không quá uyển chuyển hay không? Lấy trí tuệ nhỏ bé của đại công tử, khẳng định không thể thể hiểu được dụng tâm lương khổ của hai huynh đệ chúng ta.”

“Còn muốn nói trắng ra chắc, chẳng lẽ bảo

chúng ta nói với hắn, Hoàng Thượng chỉ có hắn hầu hạ thì mới ngủ được hay sao?”.

Việc này, nếu không phải huynh đệ bọn họ khôn khéo giỏi về phát hiện, ai mà biết được. Huống chi ngay cả Trương Thỉ, Hoàng Thượng cũng đều giữ bí mật, hiển nhiên việc này là phạm vào tối kỵ của Hoàng Thượng.

Tiếp xúc cùng Tô Mạch vài lần, rốt cuộc bọn họ có thể lý giải được mũi tên bắn thẳng bia kia của Hoàng Thượng là loại tâm tình gì khi bắn ra. Bọn họ cũng biết được tại sao La Chiêu bị lần thuyền hai lần trong mương bởi Tô Mạch nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng như vậy. Ai gia, bảo bọn họ bị bại bởi thiếu niên thiếu tâm nhãn vụng về như vậy, bọn họ cũng sẽ thực nghẹn khuất, một đời anh danh bị hủy trong một sớm một chiểu quả thật quá bi đát. 

Mười lăm tháng tám, đúng là ngày hội  trung thu. Buổi triều chính thường lệ được nghỉ một ngày, Lưu Đức Nguyên rất là tận trách mà đề nghị nói: “Hôm nay kinh thành có hội chùa, Hoàng Thượng có muốn đi xem hay không. Nghe nói Trương đại nhân, Tô đại nhân và La đại nhân bọn họ đều đi.”

Cảnh Đế nhìn sách, không đáp lời.

Lưu Đức Nguyên lại nói: “Nghe nói hôm nay khuê tú các phủ đều sẽ đi thắp hương lễ Phật, Trương đại nhân còn nghĩ giúp

Tô đại nhân và La đại nhân tìm một mối nhân duyên tốt……”

Cảnh Đế lấy một bức thư khác, tiếp tục xem, Lưu Đức Nguyên không lại càm ràm, lẳng lặng mà pha một ly trà ngon cho Cảnh Đế, ước chừng qua nửa canh giờ, Lưu Đức Nguyên cũng đều quên đi vấn đề vừa nãy, Cảnh Đế gấp lại bức thư đứng dậy, “Hôm nay, các ngươi cũng nghỉ ngơi một ngày.” Dứt lời, thay thường phục, xuất cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.