Điền Duyên

Chương 89: Nháo lên lần nữa


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 89: Nháo lên lần nữa

Đỗ Quyên thấy Nhậm Tam Hòa thật sự có tôm, vội tận lực giật giây tiểu di, lập tức kêu nàng làm tương, “Tiểu di làm trước một lần cho ta và tỷ tỷ xem, chứ đợi tới ngày mai ngươi đi về sẽ không có ai dạy chúng ta. Hôm nay ngươi dạy, về sau chúng ta tự mình có thể làm.”

Sau khi Đỗ Quyên lớn lên, đây là lần thứ nhất Phùng Minh Anh gặp nàng.

Nghe xong lời này, nàng nhịn không được bật cười nói: “Xem cái miệng nhỏ này của ngươi, sao có thể nói như vậy? Tước Nhi còn có thể nói chứ ngươi nhỏ như vậy đã muốn học rồi? Được rồi, ta giúp các ngươi làm hai vò. Cái này là ta nghe nữ đầu bếp ở trấn trên nói đó. Bình thường người ta không có đủ nguyên liệu, không nghĩ tới ngay cả thịt nai hắn cũng có, làm ra khẳng định ngon.”

Nói xong, lại hạ thấp giọng hỏi: “Lấy đồ của người ta thích hợp sao?”

Đỗ Quyên vội nói: “Nhậm thúc rất tốt với nhà chúng ta. Không cần gấp gáp. Chúng ta làm nhiều chút, đưa hắn một vò.”

Hoàng Tước Nhi cũng gật đầu nói: “Nhậm thúc tốt lắm.”

Trong lòng nàng, Nhậm thúc còn thân hơn tiểu thúc.

Phùng Minh Anh thấy hai người đều nói như vậy, nhớ tới tính nết của đại tỷ, nếu không đúng như vậy, nhất định sẽ không cho các nàng lấy đồ của người khác nên gật đầu nói: “Vậy chúng ta ra vườn hái một ít ớt, cần trái chín đỏ. Lại rửa mấy cái vò. Ai nha! Nhà các ngươi không có vò thì dùng vại sành đựng đi, cũng giống nhau.”

Đỗ Quyên vui vẻ giúp rửa gừng.

Đối với việc nàng tràn đầy hứng thú.

Nông dân phơi tương, muối dưa lót dạ, cũng vì cần dùng tới. Mọi việc làm cũng đều vì sinh hoạt.

Nhưng Đỗ Quyên càng để ý tới sự hưởng thụ và nội hàm sinh hoạt.

Không nhất định phải ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, ở tốt nhất, cũng không phải vì sinh hoạt mà lao động mệt nhọc không để mắt đến lạc thú sinh hoạt cá nhân, mà là rất vui vẻ, rất dụng tâm để ý tới cái ăn, cái mặc và nơi ở, hơn nữa rõ ràng tận hưởng lạc thú làm việc, hưởng thụ thành quả lao động.

Đây mới thật sự là sinh hoạt, chân chính sinh hoạt điền viên!

Rất nhanh, Nhậm Tam Hòa khiêng một cái thùng gỗ tới, một tay còn xách một miếng thịt nai thật lớn. Lâm Xuân và Cửu Nhi chạy theo sau.

Phùng Minh Anh thăm dò nhìn vào thùng, kinh ngạc nói: “Tôm lớn như vậy. Còn sống?”

Rồi vui vẻ nói tiếp: “Hôm nay không làm. Trước nuôi tôm thêm hai ngày để đồ bẩn bụng bẩn thải ra sạch sẽ. Cũng không nấu, cứ như vậy bỏ vào trong tương, như vậy mới thật thơm!”


Đỗ Quyên gấp gáp hỏi: “Không làm? Ngày mai tiểu di đi về rồi thì phải làm thế nào?”

Nàng sợ tiểu di đi không ai làm mẫu, quay đầu làm ăn không ngon, uổng phí thứ tốt.

Phùng Minh Anh vội nói: “Không có việc gì. Ta nói cho nương ngươi biết làm như thế nào.”

Nhậm Tam Hòa đứng bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Tôm này ta đã nuôi hai ngày.”

Phùng Minh Anh nghe vậy nhìn về phía hắn.

Nhậm Tam Hòa lại giải thích: “Tôm này vốn lớn ở trong đầm sâu trong núi, nước rất sạch sẽ. Ta vớt về sợ chết, thay nước mấy lần, nuôi được hơn một ngày.”

Đỗ Quyên cao hứng nói: “Tiểu di, vậy mình có thể trực tiếp làm không?”

Hoàng Tước Nhi cũng hưng phấn gật đầu. Cửu Nhi cùng Lâm Xuân cũng ồn ào hối nhanh làm.

Phùng Minh Anh bị Nhậm Tam Hòa nhìn, có chút không được tự nhiên, vội nói: “Vậy không cần nuôi thêm, mình có thể làm. Này đó… Không cần nhiều như vậy, dùng một nửa là đủ rồi.”

Nói xong, kêu Hoàng Tước Nhi lấy rổ nhỏ đến vớt tôm.

Đỗ Quyên hỏi rõ bước kế tiếp, vội thỉnh Nhậm Tam Hòa đem hũ sành đựng tương từ trên giá xuống dưới. Đặt dưới đất, dễ làm việc hơn.

Phùng Minh Anh vớt ước chừng một cân tôm, lại dùng nước ấm rửa kỹ một lần, rồi mới đổ vào trong hũ tương.

Những con tôm liền búng nhảy lên, thật nhanh nàng dùng gậy trúc quay đều.

Đám tôm bị quấy đều với tương như hãm sâu trong đầm lầy, rốt cuộc giãy dụa không nổi.

Cửu Nhi, Lâm Xuân, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đồng loạt ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm động tác của nàng.

Thấy tôm bị vây hãm, Lâm Xuân và Cửu Nhi cười ha hả, cảm thấy thú vị vô cùng.

Đỗ Quyên không đành lòng xoay mặt đi, hí hư nói: “Đám tôm này quả thực quá xui xẻo!”


Không phải nàng giả mù sa mưa, tươi sống bị sặc chết như vậy, thật sự là quá xui xẻo.

Hoàng Tước Nhi liên tục gật đầu, có chút đồng tình.

Phùng Minh Anh cảm thấy mình giống như hung thủ, có chút ngượng ngùng. Muốn giải thích lại không biết nói như thế nào. Không phải lần đầu nàng giết cá nấu tôm, thật không thương xót bọn nó. Nếu giải thích, giống như có chút làm bộ làm tịch.

Vì thế ngượng ngùng cười nói: “Người luôn phải ăn uống a.”

Đợi quấy đều, Phùng Minh Anh mới bắt đầu làm thịt chưng tương.

Thớt gỗ, đao trong bếp đều bị chiếm dụng, đành phải mượn một bộ từ nhà Lâm Xuân. Đem thịt nai cắt nhỏ, sau đó nấu trên lò than chín khoảng tám phần, rồi vớt ra để một bên.

Việc còn lại cũng rất dễ dàng, chỉ cần múc chút tương ra, trộn với tỏi gừng băm nhuyễn, thịt nai, dùng sức quấy. Đợi quấy đều lại chia đôi ra, một nửa cho ớt bằm vào là làm thành hai loại khẩu vị cay và không cay.

Đỗ Quyên không nháy mắt nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng nêu vấn đề:

“Thịt nai nấu bao lâu là được?”

“Uh, nấu chín quá thì nhai không được, cũng không thơm.”

“Cho nhiều tương như vậy có bị mặn không?”

“Món này dùng để ăn lâu. Nếu bỏ ít tương dễ bị hư.”

“Không bỏ dầu?”

“Không thể thả dầu, bỏ dầu dễ bị hư.”

Cửu Nhi nóng vội hỏi: “Tiểu di, hiện tại có thể ăn chưa?”

Phùng Minh Anh cười nói: “Cũng có thể ăn, chỉ là chưa ngâm lâu, chưa thấm lắm. Ngươi nếm thử.” Nói xong, dùng chiếc đũa nhúng một chút, đưa đến miệng Cửu Nhi.


Quả nhiên Cửu Nhi ăn, vừa trúng bên cay, nhất thời suýt xoa: “Thật là cay!”

Lâm Xuân và Đỗ Quyên đều cười ha hả.

Đợi toàn bộ quấy hoàn tất, Phùng Minh Anh thở ra một hơi, nói: “Vậy thì tốt rồi. Để ngâm một hồi, đợi buổi tối bỏ vào trong vại bịt lại.”

Rồi đặc biệt dặn dò Hoàng Tước Nhi nói: “Tước Nhi, chờ thêm nửa tháng, nhớ nói rõ cho nương ngươi biết, rửa chút nấm bỏ vào. Mùi vị đó thì tốt hơn.”

Đỗ Quyên lập tức hỏi: “Sao không bỏ vào bây giờ?”

Phùng Minh Anh nói: “Nấm ngon miệng hơn thịt nai. Nếu bỏ vào bây giờ, ngâm một thời gian dài sẽ bị mặn.”

Đỗ Quyên bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ “Thì ra là như vậy.”     

Phùng Minh Anh thấy nàng chuyên chú như thế, cảm thấy chơi vui, đưa tay búng gò má của nàng một cái, thích thú nói: “Ngươi cái tiểu nhân tinh!”

Bỗng nhiên nàng phát hiện một ánh mắt, quay đầu lại nhìn. Nhậm Tam Hòa vẫn không đi, vẫn ở bên cạnh nhìn bọn họ.

Nàng có chút xấu hổ, lại không tiện nói hắn. Chung quy người ta vừa đưa tôm và thịt đến, vì thế cười hỏi: “Ngươi cũng muốn học nấu ăn?”

Nàng gan lớn. Đây là đang trêu chọc Nhậm Tam Hòa: ngươi một đại nam nhân, nhìn chằm chằm đám con gái làm làm chi? Nhìn nàng hay là nhìn tương?

Ai ngờ Nhậm Tam Hòa đón ánh mắt của nàng lắc đầu nói: “Ta chỉ nhìn xem.”

Chẳng những không lúng túng, còn tiếp tục nhìn kỹ trên dưới đánh giá nàng.

Phùng Minh Anh lúng túng hơn liền cúi đầu xuống.

Đỗ Quyên nhìn ra không đúng, nhìn Nhậm Tam Hòa giòn tan nói: “Nhậm thúc nhìn chằm chằm tiểu di ta làm chi? Có phải tiểu di ta đẹp không?”

Nhậm Tam Hòa không thể bảo trì vẻ mặt lạnh nhạt. Cười không được, nói cũng không phải, hắn chật vật quay đầu đi ra ngoài.

Phùng Minh Anh phốc xuy cười một tiếng.

Đang định nói chuyện, bỗng nhiên một thanh âm vang lên từ nhà chính “Đông”. Có người đập bàn.

Lắng nghe, chợt nghe Hoàng lão cha lớn tiếng nói: “Ở riêng thì sao? Ở riêng cũng là huynh đệ! Là huynh đệ thì phải giúp đỡ!”


Phùng Trường Thuận quát: “Giúp đỡ? Chê cười! Lúc nào lão nhị nhà người giúp qua ca hắn? Đừng để ta nói ra lời mất mặt. Nhà ai hai huynh đệ tách ra sống một mình sớm như vậy? Còn không phải lão già ngươi bất công. Con trai út làm thợ mộc kiếm được tiền, ngại con trai lớn Lão Thực liên luỵ hắn, nên sớm tách bọn họ ở riêng.”

“Tách ra thì sao? Con trai ta, ta còn bạc đãi hắn?”

“Ngươi đang bạc đãi hắn. Nếu đã phân gia tự lập môn hộ, sao ngươi vẫn muốn như trước kia? Con trai lớn có được thứ gì đều phải biếu tặng cho ngươi, vậy thì ở riêng làm cái gì?”

“Hắn là con ta. Nhi tử hiếu kính lão tử là chuyện phải làm!”

“Con cái hiếu kính cha mẹ là nên. Cả nhà con rể có đói chết cũng nên hiếu kính các ngươi trước, nhưng ngươi không nên bắt hắn hiếu kính huynh đệ. Ta thấy con rể thật đáng thương, liều mạng từ ngoài núi mang muối về, hiếu kính ngươi năm cân còn chưa đủ, lại muốn tám cân. Ta hỏi ngươi, nhiều muối như vậy đều do hai ngươi ăn? Một nhà con trai út của ngươi không động tới? Ngươi cũng không sợ nghẹn chết!”

“Ngươi… Lão nhị nhà ta chưa cho đại ca hắn đồ sao? Hôm đó nãi nãi nàng cho Đỗ Quyên mấy cân thịt dê kìa.”

“Đừng nói nữa! Nói ra ta đều thay ngươi mất mặt. Cầm nhiều muối như vậy còn không biết đủ, cứ cách năm ba bữa đến cửa đến mượn muối. Cháu ngoại nhỏ không hiểu chuyện, nghe nói cha vợ tiểu thúc đưa thịt dê đến, nàng thèm ăn liền tới cửa mượn thịt. Cháu gái đến cửa mượn thịt, còn đưa mười cái trứng trà hiếu kính gia gia nãi nãi mới cho hai cân thịt. Ngươi cho là đến xin cơm sao?”

Luận đấu võ mồm, ba Hoàng lão cha cộng lại cũng không là đối thủ của Phùng Trường Thuận. Hắn tức giận đến cả người loạn chiến.

Lâm lý chính định mượn bữa cơm này ở giữa giải hoà, đem mâu thuẫn nhiều năm qua nói ra rồi thì mọi người sẽ làm hoà. Ai ngờ lại cãi nhau lớn hơn,  đành phải sôi nổi khuyên can.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe được lo lắng không thôi.

Phùng Minh Anh cũng thu lại tươi cười, mím môi không nói.

Nàng nghe xong mới dặn dò 2 đứa cháu gái: “Gia gia nãi nãi thì nên hiếu kính. Sau này nhà các ngươi có món ngon, làm xong đưa một chén cho gia gia nãi nãi, thứ khác thì không cần cho. Tước Nhi, hiểu được sao?”

Hoàng Tước Nhi cái hiểu cái không gật đầu.

Đỗ Quyên hoàn toàn nghe hiểu, nhỏ giọng an ủi nàng nói: “Hiểu được.”

Phùng Minh Anh lại liếc nàng một cái, khẽ cười nói: “Ngươi hiểu được cái gì? Sau này, ngươi đừng tới nhà bà nội ngươi. Quay đầu Tiểu Bảo ca ngươi len lén khi dễ ngươi, ngươi chịu đánh oan uổng.”

Lâm Xuân vừa nghe cả giận nói: “Hắn dám! Ta đánh hắn!”

Cửu Nhi cũng nói: “Ta đánh hắn một cái là ngã!”

Đỗ Quyên vội ngăn cản 2 thằng nhóc: “Chớ nói lung tung! Để cha ngươi nghe thấy sẽ đánh ngươi.”

Trong phòng, Phùng Trường Thuận hai tay chống nạnh, đầy mặt sương lạnh nói: “Ta cũng không phải không phân rõ phải trái. Thân thích nên thường xuyên qua lại. Nếu nhà con trai cả của ngươi có của cải, chẳng sợ sẽ đưa mười vạn tiền cho huynh đệ hắn, đó là bản lĩnh của hắn. Nhưng ngươi nhìn cái nhà này ——” hắn vung cánh tay khoát một vòng quanh nhà —— “Nhà này nghèo, kém xa nhà con trai út của ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ tha đồ của hắn về bên kia? Nói cho cùng đó cũng không phải là đồ của hắn, đều là người ta đưa. Người ta thấy hắn đáng thương mới đưa một chút. Ngươi không thấy mất mặt, còn đi theo muốn được thơm lây. Đưa xiêm y lấy xiêm y, đưa thịt lấy thịt, đưa muối lấy muối. Ngươi muối mặt không biết xấu hổ sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.