Điền Duyên

Chương 349: Hòe Hoa yêu cầu


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 349: Hòe Hoa yêu cầu

Lâm thái gia nhìn ra không đúng, nói với Bát Cân: “Nếu ngươi không muốn cưới nàng thì không cưới, đã cưới thì phải sống cho tốt. Ép mình lấy người không vừa mắt, còn không phải là tìm tội.”

Bát Cân sầm mặt nói: “Cưới! Ta đương nhiên muốn cưới nàng!”

Lại liếc mắt nhìn Lâm Xuân nói: “Ta cũng không như vài người lòng dạ ác độc.”

“Ngươi…”

Lâm đại gia nghe xong chán nản, nhìn hắn chằm chằm nói không ra lời.

Lâm Xuân lạnh lùng không lên tiếng.

Lâm Đại Mãnh vội lên tiếng xí xoá, tiếp tục thương nghị chuyện kế tiếp.

Trong phòng bếp Lâm gia, Đỗ Quyên và vợ Đại Đầu đang làm nhân sủi cảo.

Vợ Đại Đầu không có lòng làm việc, chỉ đi theo sau Đỗ Quyên không ngừng thở dài.

Nói đến cùng, bọn họ đều là người giản dị, tuy hận Hòe Hoa, nhưng mở to mắt nhìn nàng tìm chết cũng không đành lòng; để Thu Sinh cưới nàng, bọn họ lại không bằng lòng, nên trong lòng khó chịu.

Đỗ Quyên không biết khuyên nhủ ra sao, nghĩ thầm, không gả cho Thu Sinh thì phải chết sao?

Nếu là nàng, tuyệt sẽ không chết.

Dù gia tộc trừng phạt nàng cũng muốn chạy trốn.

Nhất thời nhân sủi cảo đã trộn xong, nàng nhét một đôi đũa vào tay Đại Đầu thím, nói: “Làm sủi cảo.” Tìm chút chuyện cho nàng làm, nói cách khác, Đỗ Quyên bị nàng xoay đến choáng váng.

Bao được 2 khay sủi cảo, Đỗ Quyên bỏ vào lồng hấp chưng.

Số còn lại dùng nước nấu ăn.

Vì món này, Đỗ Quyên lại làm riêng một nồi canh suông.

Đang bận, Lâm Đại Đầu tiến vào.

Vợ Đại Đầu vội nói: “Mau hỗ trợ nhóm lửa hấp sủi cảo.”

Rồi hỏi thêm một câu, “Các ngươi nói xong rồi?”

Lâm Đại Đầu ngồi xuống trước bếp lò, nói: “Nói xong.”


Bởi thấy có một cái nồi đang nấu gì đó, liền hỏi: “Trong nồi chưng cái gì?”

Đỗ Quyên nói: “Sủi cảo.”

Lâm Đại Đầu vội nói: “Chưng xong lấy chút cho Thu Sinh. Sáng nay hắn không ăn được bao nhiêu. Xuân Nhi đang nói chuyện với hắn. Đỗ Quyên, ngươi cũng tới đó giúp khuyên nhủ. Ngươi biết nói chuyện, ngươi nói hắn chịu nghe.”

Vợ Đại Đầu cũng nhớ đại nhi tử, nghe xong nhanh chóng phụ họa.

Đỗ Quyên đành phải đáp ứng.

Vì thế đoán chừng sủi cảo đã chín, nàng lấy đĩa đựng 2 phần sủi cảo, rồi dùng bát gỗ lấy chút dấm, sau đó đồng loạt để vào khay bưng vào phòng Thu Sinh.

Thu Sinh ở phía tây phòng khách.

Đỗ Quyên đi vào phòng nhìn 2 bên, cửa phòng phía đông đóng kín.

Nàng liền tới gõ cửa.

Bên trong hỏi: “Ai?”

Là thanh âm Lâm Xuân.

Đỗ Quyên vội nói: “Là ta, Đỗ Quyên.”

Cửa lập tức mở ra, Lâm Xuân nhìn nàng một cái rồi mới rũ mắt xuống đảo qua khay nàng bưng trên tay, nhẹ giọng nói: “Nhanh như vậy đã ăn cơm?” Vừa nói, vừa né sang bên cho nàng đi vào.

Đỗ Quyên đi vào. Gian phòng dùng tấm bình phong chạm rỗng ngăn ra 2 phòng, thông nhau bằng cửa vòm tròn ở giữa. Vừa rồi Thu Sinh vừa nằm xuống, nghe nói nàng tới nên bận rộn mang giày đi ra ngoài.

Nàng đặt khay lên cái bàn ở gian ngoài, bày sủi cảo, dấm chua và đũa lên bàn, rồi kêu huynh đệ bọn họ ra ăn.

Đối mặt Đỗ Quyên, Thu Sinh rất xấu hổ, vùi đầu ăn.

Lâm Xuân cũng không để ý hắn, ăn 2 cái sủi cảo, rồi bắt đầu nói tới chuyện trục xuất.

“Ngay ở ngọn núi chúng ta hái trà phượng vĩ.  Đỗ Quyên ngươi có nhớ hay không? Một mảnh sơn cốc thật lớn, có suối nước chảy qua, bên trong còn có rất nhiều cua. Ngươi còn bắt rất nhiều mang về, mệt đến thất chết bát sống.”

Lâm Xuân đem địa điểm Thu Sinh bị trục xuất tới nói cho Đỗ Quyên, thì ra ở Phượng Vĩ Sơn.

Mắt Đỗ Quyên sáng lên, nói: “Chỗ đó a? Chỗ đó tốt! Sao ta lại không nhớ chứ! Lúc đó ta đã nói với ngươi và Cửu Nhi: “Nếu ở lại đây, không kém hơn ở trong thôn. So sánh kỹ thì tốt hơn ở trong thôn.” Nhà dựa vào Phượng Vĩ Sơn, trên núi nước ngọt trà ngon; những vùng núi phụ cận tuy cao nhưng không phải là núi đá trọc mà đều là rừng sâu, sơn trân món ăn thôn quê rất nhiều…”


Nàng dựa theo hồi ức nói, hoàn toàn chìm vào vùng non nước đó.

Lâm Xuân chứa đầy thâm ý nhìn về phía đại ca.

Thu Sinh cũng ngừng đũa, nghe Đỗ Quyên tả.

“… Thu Sinh ca ca, ngươi biết không, lần trước lúc chúng ta tới đó, đúng vào mùa xuân, nhặt được rất nhiều trứng vịt hoang; trong sông còn có kỳ nhông thật lớn; trên núi nấm rất nhiều… Mây mù bao phủ, nhìn rất đẹp…”

Lâm Xuân chờ nàng ngưng lời, đột nhiên hỏi: “Nếu sau này ta cũng dọn tới đó ở, ngươi có đi hay không?”

Đỗ Quyên há to miệng, ngây ngẩn cả người.

Bất quá đầu óc nàng một chuyển, nghĩ rằng nếu ngươi có thể kiên trì, ta ở trong núi với ngươi một đời cũng đáng, bởi vậy gật đầu nói: “Đi, đương nhiên đi! Chỗ kia so với thôn Thanh Tuyền càng đẹp hơn.”

Lúc này Lâm Xuân mới đưa ánh mắt nhắm ngay Thu Sinh, nghiêm túc nói: “Đại ca, ngươi đều nghe được? Ngươi đi trước, chờ ta trở lại, ta sẽ cùng Đỗ Quyên chuyển tới ở cùng ngươi. Chúng ta sẽ xây dựng một thôn Thanh Tuyền.”

Thu Sinh kinh ngạc nhìn hắn và Đỗ Quyên, ánh mắt đỏ lên.

Nửa ngày mới “Ai” một tiếng, cúi đầu há to miệng ăn sủi cảo.

Lâm Xuân cũng không nhiều lời với hắn, mà cùng Đỗ Quyên nói kế hoạch mở rộng của Lâm gia.

Bây giờ Đỗ Quyên mới hiểu được xảy ra chuyện gì, rất kích động nói: “Tốt!”

Thấy Thu Sinh ngẩng đầu nhìn nàng, vội bổ sung thêm: “Ta nói thật…”

Nàng liền cẩn thận nói tới ý nghĩ của mình.

Kẻ mạnh luôn không chịu cô đơn. Nếu là trước kia, nàng nhất định lưu luyến thôn Thanh Tuyền thoải mái, không nỡ rời đi; nhưng nàng đi vào núi sâu rừng thẳm càng nhiều, càng có hứng thú với vùng rừng núi thần bí phong phú, càng mê luyến hơn.

Trước khi nàng rời Hoàng gia, có một thời gian nàng nảy sinh ý niệm vào thâm sơn ở, nhưng nghĩ tới năng lực trước mắt của nàng, cũng không muốn làm người nhà lo lắng, cho nên bóp chết ý nghĩ này.

Nếu cùng huynh đệ Lâm gia cùng sáng lập một điền viên lại là chuyện khác.

“Thường đường vào núi sâu rừng thẳm càng gian nan, vật tư nhất định càng phong phú. Vất vả là khẳng định, tỷ như muối và vải vóc hai thứ này, bắt buộc phải vận từ ngoài núi vào. Nhưng việc này đối với người bên ngoài mà nói thì rất khó, đối với chúng ta mà nói, không khó hơn là ở tại thôn Thanh Tuyền. Tóm lại một câu: người có bản lĩnh sẽ có hồi báo tốt hơn người bình thường!”

Sự hưng phấn nhảy nhót trên mặt Đỗ Quyên tuyệt không phải giả vờ, mà là thật lòng.

Thu Sinh bị nàng lây nhiễm, trong lòng lại dấy lên sự mong đợi với sinh hoạt mới.


Từ lúc Đỗ Quyên từ phòng bếp đi ra, Lâm Đại Đầu đã len lén theo sau.

Hắn ở ngoài cửa nghe lén nửa ngày, lúc này nhịn không được chạy vào tham dự thảo luận.

Nói xong, hắn thật phấn chấn.

Ban đầu hắn cũng cho rằng gia gia và Xuân Sinh vì an ủi Thu Sinh, mới vẽ một miếng bánh cho hắn, nói tương lai Lâm gia muốn phân chi đi ra ngoài, nhưng nghe Đỗ Quyên khen nơi đó không dứt miệng, mới thích thú theo.

Hắn phân công: “Thu Sinh, ngươi đi trước. Đợi cha giúp Đông Sinh cưới vợ, cha và nương ngươi cũng đi. Ngươi là lão Đại, cha đương nhiên ở cùng ngươi. Lão thái gia đều ở cùng con trai trưởng và cháu đích tôn.”

Giờ khắc này, hắn tỏ vẻ thiên vị và đau đớn vô hạn với đứa con trai cả.

Đỗ Quyên nhìn nhịn cười, nháy mắt Lâm Xuân mấy cái.

Lâm Xuân biết tính tình của cha mình nhất, cũng nhịn cười không được.

Cổ họng Thu Sinh nghẹn lại, nhưng lại nói: “Quá xa. Cha đừng nên đi.”

Lâm Đại Đầu trợn mắt nói: “Xa thì sợ cái gì? Ta là qua đó hưởng phúc! Chờ các ngươi dàn xếp xong đón ta và nương ngươi qua đó ở. Chúng ta cũng chỉ đi một chuyến. Bằng không ngươi còn trông cậy vào ta giúp ngươi leo núi qua sông đưa đồ đến cho ngươi à?”

Thu Sinh nghe xong ngạc nhiên, nháy mắt mấy cái nói: “Tùy cha tính đi.”

Lâm Đại Đầu thấy hắn đồng ý, trong lòng mới kiên định lại, gắp cho hắn một cái sủi cảo, ôn nhu nói: “Mau ăn đi. Phòng bếp còn nhiều lắm, có chưng có nấu.”

Thu Sinh có chút không quen nét mặt nhu tình của lão cha, cuống quít cúi đầu ăn.

Lâm Đại Đầu ở bên cạnh theo dõi hắn ăn, cũng lải nhải mấy lời vô nghĩa.

Lâm Xuân đương nhiên không phải chỉ nghĩ không, lúc này liền hành động.

Hắn và Đỗ Quyên chụm đầu thấp giọng thương nghị, chuẩn bị qua ngọ (12 giờ trưa) đi xem nơi đó.

“Ngươi có muốn đi hay không? Hay là ngươi đừng đi. Đường xa, lại là mùa đông, sợ đường không dễ đi, trên đỉnh núi không chừng đóng băng, đường trơn trượt, lỡ bị té thì không xong.”

Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên ôn nhu khuyên, khẩu khí cũng không thật kiên định.

Bởi vì hắn biết tính tình Đỗ Quyên, sợ sẽ không nghe hắn.

Quả nhiên Đỗ Quyên nói: “Ta cũng đi xem xem. Ta còn không biết chỗ kia mùa đông ra sao. Ba người chúng ta đi chung, có cái gì mà sợ. Lại nói, võ công của ta tiến bộ lắm, mỗi ngày sớm hay muộn gì ta đều luyện.”

Lâm Xuân thấy bộ dáng như ta đây rất lợi hại, nhịn không được bắt đầu mỉm cười.

Hắn muốn che chở nàng, nhưng thấy thật không có nguy hiểm gì, vì thế gật đầu nói: “Vậy thì đi chung. Ngươi đi ăn cơm trước đi, ăn xong về nhà thu dọn đồ đạc. Trời lạnh, mang thêm áo da, lúc nghỉ tạm thì mặc vào; phải mặc dày chút, giày da, mũ trùm đầu, khăn quàng cổ đều phải mang theo.”

Đỗ Quyên gật đầu không ngừng.


Nàng kiên trì muốn đi theo cũng vì Thu Sinh.

Tình hình của Thu Sinh làm cho nàng thực lo lắng, muốn nhân cơ hội này khuyên giải an ủi hắn.

Thiếu niên này mặc dù là đại ca, nhưng tính tình thẳng thắn, vội vàng xao động, tâm tư cũng không nhẵn nhụi, chỉ sợ trong chốc lát không nhìn rõ tình cảm khốn cảnh của mình.

Lâm Xuân dặn dò Đỗ Quyên xong chuyển hướng Thu Sinh, đem quyết định này nói cho hắn biết.

Thu Sinh kinh ngạc nói: “Buổi chiều liền đi?”

Lâm Xuân gật đầu nói: “Xế chiều đi. Trên đường ở trong núi ở một đêm,  buổi sáng ngày mai tới nơi, chọn xong vị trí, chặt cây gỗ trước, chờ lần sau tới giúp ngươi xây nhà. Còn có, chúng ta cũng thuận tiện săn chút món ăn thôn quê mới mẻ mang về cho nhị ca làm tiệc rượu. Đỗ Quyên đi cùng chúng ta.”

Đỗ Quyên không chút do dự đối với Thu Sinh gật đầu.

Thu Sinh nghe xong không khác gì nằm mơ ——

Đây là trục xuất?

Sao lại cứ như đi tầm bảo vậy!

Lâm Đại Đầu vội nói: “Cha cũng đi.”

Lâm Xuân nói: “Cha, ngươi đừng đi theo chỉ thêm loạn. Chúng ta phải đi hai ba ngày. Núi ở đó đều rất cao, bằng không thiên hạ đã sớm tới đó.”

Lâm Đại Đầu đành thôi, hối thúc bọn họ mau ăn cơm rồi lên đường.

Cứ như vậy, Thu Sinh căn bản không kịp u buồn sầu muộn, đã bị Lâm Xuân và Đỗ Quyên liện tục hối thúc chuyển đồ ra khỏi nhà, trực chỉ dãy núi phía tây nam, chạy về phía không biết tương lai.

Cũng trong lúc đó, Lâm Đại Mãnh cũng mang theo Phúc Sinh và Bát Cân đi về phương Bắc.

Trong nửa ngày, Lâm gia trục xuất 2 đứa con trai, trong thôn nghị luận ầm ỹ.

Mà Vương gia, đám người Vương tứ thái gia chần chờ khó quyết, không biết xử trí Hòe Hoa như thế nào.

Ở thôn Thanh Tuyền, như Vương gia, Lâm gia, mỗi khi con cháu khai chi tán diệp, liền cho bọn họ ra ở riêng, hơn nữa trong núi sinh hoạt đơn giản, hiếm có tình cảnh thê thiếp đầy đàn, cho nên gia tộc tuy lớn, đông nhân khẩu, nhưng ít có chuyện dơ bẩn xảy ra.

Tộc quy 2 họ đều nghiêm, nhưng chưa có tiền lệ xử chết tộc nhân.

Hòe Hoa phạm sai lầm, nếu Thu Sinh cưới nàng sẽ xem xét phạt nhẹ. Nay Lâm gia không chịu cưới nàng, Vương gia không thể không xử trí nàng, nàng khó thoát khỏi kết cục trầm đường (dìm sông).

Vương tứ thái gia cũng không muốn tạo sát nghiệt, thật là khó quyết định.

Vương lão phu nhân nhân tiện nói: “Đem nàng nhốt ở hậu viện từ đường đi, không cho nàng đi ra là được. Lâm gia nói mặc kệ thì sẽ không quản.”

Vương tứ thái gia nghĩ như vậy cũng được.

Nhưng Hòe Hoa lại chủ động yêu cầu đem nàng trục xuất vào núi sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.