Bạn đang đọc Địa Ngục Thời Gian: Chương Q.0 – Chương 56: Lần biến hình thứ nhất của Denchiuko
“Vâng, thưa các bạn, chúng ta cùng trở lại với sàn đấu, võ sĩ Judas đã thượng đài, kịp lúc giải nguy cho đồng bạn. Một cú đá rất đẹp thưa các bạn!”
Giọng nữ thánh thót vang lên từ một bên khán đài. Đó cũng là điểm khác biệt căn bản giữa vòng tứ kết và những trận khác ở vòng loại, đó là mỗi trận đấu đều có riêng một bình luân viên phục vụ.
“Có lẽ các bạn đều biết, võ sĩ Judas chính là người đã lên tiếng thách thức “Thần Quyền” trước ngày diễn ra vòng từ kết, gây ra tiếng vang không nhỏ. Để vào được tới đây, thực lực của anh ấy nhất định mạnh hơn danh hiệu Danh Ác bậc bảy có trong hồ sơ đăng ký dự thi rất nhiều! Chúng ta cùng chờ xem, liệu anh ấy có thể vượt qua được thử thách ngày hôm nay để hiện thực hóa lời thách thức với “Thần Quyền” hay không.”
Denchiuko chỉ khẽ lộn một vòng là lấy lại được thăng bằng. Lau vết bẩn trên má, gã liếm môi nhìn Hoàng.
– Hừ, tưởng trốn mất rồi chứ? Vẫn còn gan lên đấu cơ à?
Hoàng không thèm để lời nói khích ấy vào tai, nói với Ninh Sạn Yêu Nhiên:
– Thế nào? Cô lo cô gái kia, còn gã kia thì để tôi. Không vấn đề chứ?
Nói rồi cởi đôi giày đế cao su và đôi găng tay trên người ra, ném cho Ninh Sạn Yêu Nhiên. Ninh Sạn Yêu Nhiên nhận mấy thứ này lúc đầu hơi ngớ người ra, song cuối cùng cũng hiểu ý, khẽ gật đầu.
– Vấn đề lớn đấy. Nhìn nhà ngươi thảm hại thế kia, không sợ mù nốt con mắt bên kia à?
– Quá lo.
Hoàng nhếch mép, hai mắt bỗng ánh lên vẻ sắc lạnh. Bởi vì Denchiuko phía bên kia không hề đợi hai người nói xong đã lao tới. Mục tiêu của nam “dã nhân” này dĩ nhiên là hắn, chủ nhân cú đá vừa rồi.
“Vụt vụt”
Hai cú đấm kèm theo tiếng gió lướt qua má Hoàng, song cũng chỉ là lướt qua mà thôi. Denchiuko hơi cúi người, một cú đấm móc tương đối hiểm nhằm cằm hắn đánh tới, song vẫn như trước chỉ trúng vào khoảng không.
– Hay lắm!
Chingna ở dưới hét lên, song cô mới chỉ kêu được một tiếng thì đã tắt lịm, bởi vì ngay sau đó, Hoàng đã trúng đòn.
Bắt đầu là một cú đá vòng cung bằng chân phải, chuẩn xác trúng một bên đầu hắn. Sau đó, liên tiếp những đòn tấn công nhanh và mạnh như vũ bão được Denchiuko tung ra, tất cả đều là đòn chân. Và không có một cú đá nào trong số đó trượt cả.
– Cú đá pha đòn đá vòng của teakwondo, đòn lợi hại trong thi đấu, được kết hợp với phong cách võ thái lan..Tae Jun lẩm bẩm: -…Không ngờ cậu ta lại thông thuộc cả võ thái, đòn này trong trận đấu với ta không hề thấy sử dụng. Cậu ta…vẫn còn giấu bài sao?
Lúc này, Denchiuko trên võ đài đã chuyển qua lên gối, chính xác là hai tay ôm đầu Hoàng không ngừng giã từng cú như giã gạo. Khó hiểu nhất là, đối thủ của cô, Hoàng, dường như đã hoàn toàn mất đi ý chí, không hề có chút hành động kháng cự nào, thuần túy chỉ chịu đòn.
Lúc này, vị nữ trọng tài xinh đẹp đã cầm micro leo lần sân, theo sát từng diễn biến của trận thi đấu.
“Vâng, võ sĩ Denchiuko đang tung những đòn sấm sét về phía địch thủ của mình…không có sự chống cự nào đáng kể, trận đấu có lẽ sẽ kết thúc sớm thưa quý vị, chênh lệch là quá lớn! Không biết võ sĩ Denchiuko có thẳng tay kết liễu đối thủ giống như những trận trước không? Nếu như vậy thì quả là đáng lo cho võ sĩ Judas..”
“Kết thúc rồi, sau chuỗi lên gối là một cú đấm móc phải của Denchiuko! Thế nhưng..võ sĩ Judas vẫn chưa gục ngã! “
Cú đấm này đẩy Hoàng lùi lại năm bước, cả người lảo đảo.
– Cô gì kia, mau trợ giúp anh ấy đi! Còn đứng đó làm gì.
Chingna đứng dưới nhìn về phía Ninh Sạn Yêu Nhiên, sốt ruột hét lên.
– Bình tĩnh. Tae Jun ngăn lại: – …Cứ yên tâm xem tiếp đi.
– Hả?
-..Hộc..hộc…
Denchiuko mặt mày nhễ nhại mồ hôi, miệng không ngừng thở hổn hển. Trong khi đó Hoàng đứng phía đối diện tuy nãy giờ đã no đòn, song lạ thay vẫn không có dấu hiệu gục ngã, sừng sững đứng đó như trêu ngươi. Thoạt nhìn, thậm chí Denchiuko trông còn có vẻ mất sức hơn cả hắn.
– ….Chỉ có thế thôi sao? Thật đáng thất vọng.
Hoàng ngẩng mặt lên, một vệt máu chảy xuống từ khóe miệng, kết quả của trận đòn vừa rồi. Hắn đưa mu bàn tay lên lau, rồi khẽ liếm vết máu của chính mình.
– ..Nếu trình của cậu chỉ đến thế, vậy thì…tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.
– Hộc, hộc…
Denchiuko thở hổn hển.
—————–
“Vâng, một cú đá cao chân, rồi sau đó là lên gối..thêm một cú đá vòng cung! Võ sĩ Judas đã bằng hành động thực tế chứng tỏ cho mọi người thấy sức mạnh vượt trội của mình! Bây giờ thì chúng tôi đã hiểu tại sao anh ta lại có gan khiêu chiến “Thần Quyền”. Xét trên khía cạnh nào đó, đấy hoàn toàn không phải là một hành động liều chết vô căn cứ. Vâng, lại thêm một cú đấm trúng đích thưa các bạn…”
Thế trận đảo chiều chóng vánh. Nếu như lúc đầu Hoàng là người một mực chịu trận, thì bây giờ Denchiuko lại chính là người phải đưa mặt ra hứng đòn. Một cú đá vòng, chuỗi combo lên gối liên hoàn và cuối cùng là một cú đấm móc phải của Denchiuko, bây giờ Hoàng đã mang tất cả trả lại hết lên mình đối phương, đủ cả gốc lẫn lãi.
“Rầm”
Nhìn Denchiuko bị đánh văng ra một phía võ đài, Hoàng trái lại không hề tỏ vẻ vui mừng, mà càng lúc càng nhíu mày. Phía bên kia, Denchiuko sau khi bị đánh một trận bầm dập thì quỳ gối trên mặt đất, ngồi một chỗ không ngừng thở hổn hển.
– Đừng có giả vờ. Mấy đòn đó đâu đã ăn thua gì.
Hoàng thấy đối phương vẫn còn tiếp tục “diễn” thì chướng mắt nói.
– Ồ, nhận ra rồi à?
Denchiuko bỗng dưng ngưng thở dốc, trong nháy mắt hô hấp trở về vẻ bình thường.
-..Đừng coi thường thằng này chứ…Hoàng trầm giọng: – Vừa rồi nhìn bề ngoài thì là tôi đánh, cậu chịu đòn, song có là người trong cuộc thì mới biết. Những đòn tấn công của tôi trông thì đẹp thật đấy…song người đỡ là cậu lại rất giỏi phối hợp với động tác khi ra chiêu của tôi, làm giảm sát thương đến mức thấp nhất. Chính vì thế, thoạt nhìn tôi có vẻ như đang chiếm thượng phong, song mười phần sức tung ra may chỉ có một phần ảnh hưởng đến cậu là cùng….đó là thứ võ thuật gì vậy?
– Ha, xem ra óc quan sát của ngươi khá hơn nhiều “con người” khác đấy.
– Hê, quá khen. Hoàng đáp, hai mắt lấp lánh: – Đừng tưởng tôi không biết cậu âm mưu gì trong đầu.. Cậu định giả bộ yếu thế, sau đó lợi dụng lúc tôi khinh địch không đề phòng mà toàn lực đánh lén chứ gì? Lúc đó chắc chắn sẽ là một đòn hiểm, tôi mà trúng phải thì đảm bảo hết thở luôn. Hừm, tốt nhất là cậu bỏ cái ý nghĩ đó đi, không ăn thua đâu.
“Muốn giở trò ư? Hừm, so với Aiki thì còn non lắm em ạ” Hoàng thầm nghĩ.
-…Biến thân thể của bản thân mềm như bọt biển, phối hợp thật chính xác với động tác của đối phương để tránh đòn, qua đó giảm thiểu tối đa sát thương mà cơ thể phải chịu..đó là công phu tự vệ bí truyền của người Khentoit. Trông đơn giản vậy thôi nhưng nếu không có cơ thể mềm dẻo đặc trưng như người Khentoit thì đừng mong bắt chước. Nó gọi là thuật “Phù Thân”.
Denchiuko nói xong thì im lặng, gương mặt thon nhỏ trầm xuống như đang suy nghĩ đắn đo điều gì. Hoàng thấy thế thì mắt nheo lại thành một đường như kẻ chỉ, nhếch mép:
– Còn chờ gì nữa? Sao không “biến thân” đi?
Denchiuko nghe vậy thì giật mình đánh thót, mắt nhìn Hoàng đột nhiên tràn đầy cảnh giác:
– Sao..sao mi biết?
Hoàng chống nạnh, một tay chỉ xuống vị trí của Tae Jun đứng dưới đài. Denchiuko nhìn theo hướng tay chỉ của hắn, nhất thời hiểu ra. Gương mặt trắng nõn hơi hơi giật giật, song cuối cùng cũng nhanh chóng trở lại vẻ bình thường.
– …Sao, còn chần chừ gì nữa? Nếu còn không làm, tôi sẽ ra tay thật đấy. Đừng tưởng có cái thuật phù phù gì đó là đã ok, tôi không tin cậu tránh được mãi. Đã thế, nói cho cậu biết, tôi vẫn còn tuyệt chiêu chưa sử dụng đấy. Đừng để đến khi bại trận rồi mới lo biến thân thì đã muộn. Lúc đó có hối cũng không kịp đâu.
– Hê…Denchiuko nhếch môi cười gằn: – .. Đồ loài người ngu ngốc. Vốn dĩ ta đã định cho mi, ân nhân của Denkun một ngoại lệ, thế nhưng nếu như mi đã nóng lòng muốn xuống âm phủ đến vậy..thì cũng đừng có trách Denchiuko này không nể tình.
Hoàng bỗng dưng thấy tức cười. Mấy câu này của Denchiuko lọt vào tai hắn chẳng khác gì lời lũ nhân vật phụ nói với nhân vật chính, trước khi bị hành một trận ra trò vậy.
– Đúng đấy, làm đi.
Hoàng e hèm một tiếng: – …Và nhanh lên, kiên nhẫn của thằng này là có giới hạn. Mà nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói, sinh vật cao cấp lại có thể biến thân đấy…nếu không phải từ chính miệng Tae Jun đảm bảo, có lẽ tôi đã nghĩ ông ta chém gió rồi. À mà quên, các ngươi cũng đâu phải “loài người” chứ nhỉ?
– Trong vũ trụ tồn tại hữu hạn một số ít sinh vật có khả năng biến hình. Có hai nguyên do, một là do tác động của ngoại cảnh, phải làm vậy để phục vụ mục đích sinh tồn, hai là muốn thông qua biến hình để tăng cường sức mạnh.
Denchiuko đang nói thì sắc mặt bỗng đanh lại: – Mà tốt nhất là mi hãy thôi cái suy nghĩ lúc nào cũng coi loài người là trung tâm vũ trụ đó đi. Loài người khốn kiếp…ta ghét cay ghét đắng.
– Này, đừng có mà mạt sát. Biến hình? Giống như loài tắc kè đổi màu trên trái đất chứ gì. Lại còn có hai khả năng? Đừng có mà hù ta. Hoàng bật cười: – …Vậy mi thuộc loại nào?
– Ha ha, người Khentoit là một ngoại lệ hiếm hoi. Denchiuko nhếch mép cười, đôi mắt lộ vẻ cuồng bạo: – Vì sức mạnh của chúng ta quá lớn, thế nên mới phải lựa chọn biến hình.
– Cái gì?
————————————
Một bên mắt trái của Hoàng nhất thời mở lớn. Sau đó, hắn bỗng dưng cười sằng sặc.
– Ha ha, chém gió giỏi ra phết.
Hoàng ôm mặt cười.
-..Thật không ngờ, người Khentoit ngoài hình hài quái dị ra, lại sở hữu cả tài chém gió kinh hồn đến thế. Vì sức mạnh quá lớn nên mới phải tự kìm chế bằng thuật biến thân? Vậy từ nãy đến giờ mi chỉ chơi đùa với ta thôi à?
– Chính xác.
Denchiuko dứt lời thì cởi phắt chiếc áo choàng khoác bên ngoài ra, trầm người xuống như một ngọn núi.
Bên trong hắn ta mặc một cái áo lông thú, quần da bó sát, cổ tay dài, chỉ hở mỗi bàn tay. Hoàng biết, do vì muốn che giấu thân phận Khentoit nên hai anh em nhà này bắt buộc chỉ có thể chọn loại y phục hạn chế tối đa sự “mát mẻ” như hiện giờ.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự rất hứng thú với khái niệm “biến hình” này.
– Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô…!
Hai mắt bỗng dưng mờ mịt hẳn đi, tuyền một màu đen thẫm, trên người Denchiuko, cơ bắp cuồn cuộn bắt đầu nổi lên, từng bó cơ rắn chắc trong chốc lát như được giải thoát, nổi khắp cơ thể, tràn đầy lực bạo phát. Đó vẫn là chưa hết, do là người đứng gần nhất, Hoàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng khí tức cuồng bạo tỏa ra từ gã Khentoit trước mặt, giống hệt như một con sư tử đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị xổ lồng.
Hắn nhất thời có cảm giác hơi nghẹt thở.
-Bắt..bắt đầu rồi.
Tae Jun vẻ mặt khẩn trương nhìn lên trên võ đài.
“Vâng, võ sĩ Denchiuko có vẻ đang sắp sửa tung ra một tuyệt kĩ rất lợi hại..hiện giờ võ sĩ Judas vẫn đang án binh bất động, chúng ta hãy cùng chờ xem võ sĩ Denchiuko rốt cuộc muốn làm gì! Thật sự rất nôn nóng thưa quý vị khán giả!”
Một giọt mồ hôi nhễ nhại chảy từ trên trán xuống, song trái ngược với dự tính, Hoàng bây giờ không hề cảm thấy chút sợ hãi nào..nếu tình cảnh này xảy ra ở hồi còn sống trên trần gian, có lẽ hắn đã sử dụng “ù té quyền” quay đầu bỏ chạy rồi! Nhưng bây giờ thì không.
Chẳng những không sợ hãi, Hoàng còn cảm thấy le lói trong thâm tâm một cảm giác vô cùng kích động. Đó dường như là một bản năng nguyên thủy, thứ vẫn luôn tồn tại trong hắn, chỉ có điều bây giờ mới có cơ hội biểu hiện ra mà thôi.
Đôi mắt tràn đầy hưng phấn, Hoàng bỗng dưng giật mình. Cái cảm giác này…giống hệt như lúc hắn dùng 100% sức lực đấu với Oha trong khu rừng sau thị trấn Một Sừng! Đó là tâm lý hiếu chiến đến mức cuồng sát, trong mắt ngoài máu tanh ra thì cũng chỉ có máu tanh, có thể làm bất cứ điều gì chỉ để thỏa mãn thú tính giết chóc. Chính vì tâm lý hiếu sát khó hiểu này, hắn đã từng bẻ gãy một tay của Oha mà chẳng có chút cảm xúc nào ngoài thích thú.
Hoàng bỗng dưng bừng tỉnh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Hắn bây giờ còn hoài nghi…việc tham gia đại hội Danh Ác này, bề ngoài đúng là do Chingna đề nghị, song càng ngày hắn càng hành động xa rời mục đích ấy, đơn giản chỉ vì…hắn muốn thỏa mãn cái bản năng giết chóc hiện giờ?
Chẳng lẽ đó mới chính là con người thật của hắn?
Không thể nào!
Hoàng lắc mạnh đầu. Song từ sâu trong đáy lòng, nỗi khát máu ấy vẫn chưa tan. Con quỷ trong lòng hắn, không những chẳng tan biến mà còn càng ngày càng lớn mạnh, sắp nuốt trọn cả linh hồn!
Nếu như Chingna ở bên cạnh Hoàng lúc này, có lẽ cô sẽ rất kinh ngạc khi nhận ra, đôi mắt của hắn..đã trở lại một màu đỏ rực như lúc mình thấy hồi trên võ đài mấy hôm trước!
-Thế nào? sẵn sàng chưa?
Hoàng giật mình, lời nói của Denchiuko lúc này không ngờ lại có lợi, kéo hắn từ trong cơn cuồng loạn mất lý trí trở về. Đôi mắt của Hoàng, không rõ vì lý do gì, cũng đã trở lại bình thường.
Hoàng ngẩng mặt nhìn Denchiuko, con tim trong ngực nhất thời đập bình bịch liên hồi. Gã đàn ông này bây giờ đã hoàn toàn trút bỏ vẻ mảnh mai ban đầu, cơ bắp trương nở như lực sĩ, toàn thân tràn đầy lực bạo phát. Trên mặt hắn bây giờ, nước da trắng nõn đã bị thay bằng màu đồng cổ, chưa hết, hàng lông mày đặc trưng vốn dĩ không tồn tại ở người Khentoit, bây giờ không hiểu lại đột nhiên mọc từ đâu ra, còn tuyền một màu trắng như tuyết.
-Đã để mi chờ lâu…
Denchiuko cất tiếng nói. Hắn đã hoàn tất quá trình “biến thân” rồi.
– Quái..quái vật…
Hoàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống cần cổ khô khốc. Ninh Sạn yêu Nhiên lúc này cũng đã bị diễn biến bên đây thu hút, trận chiến với Denchiuka tạm thời ngưng lại.
-Cái…cái quái gì vậy?
Ninh Sạn yêu Nhiên hỏi Hoàng.
-Làm sao tôi biết.
– Tốt nhất là mi nên cẩn thận. Bởi vì một khi đã biến thành hình dạng này, ta sẽ không còn nhũn nhặn được như trước đâu. Cũng đừng trách nếu ta quá nặng tay. Đơn giản là với hình thể này, cả ta cũng khó mà kiểm soát được sức mạnh của mình.
Denchiuko lúc lắc đầu, nhìn Hoàng nhếch mép cười. Tiếng vặn cổ răng rắc vang lên.
-…Đó là chưa kể, ta vẫn còn một lần biến thân nữa đấy.
– Cái gì?
Hoàng giật mình. Song lúc này thứ khiến hắn giật mình hơn, đó là Denchiuko đứng trước mặt hắn bỗng dưng biến mất! Không phải biến mất, mà là tốc độ quá nhanh khiến thị giác của hắn nảy sinh ảo giác.
“Hắn trốn đâu rồi?”
Cái bóng của Denchiuko xuất hiện sau lưng Hoàng, gần như cùng lúc, hắn quay người lại. Vừa mới xoay người, một bàn tay đã mổ thẳng vào mặt Hoàng bằng tốc độ nhanh còn hơn điện xẹt. Song cánh tay của Denchiuko còn cách mặt hắn chừng năm centimet thì ngưng, vì Hoàng đã mau lẹ giữ cổ tay hắn lại!
“Ư…!”
Một chân của Hoàng tức thì sụt sâu xuống nền võ đài!
-Đừng gọi ta là Denchiuko…
Denchiuko gằn giọng, cánh tay còn lại tiếp tục mổ vào mặt Hoàng. Song lần thứ hai, Hoàng lại kịp thời đưa tay lên cầm giữ. Nhất thời cả hai người lâm vào thế giằng co! Song trái với Hoàng người đẫm mồ hôi, trán nổi gân xanh, đối thủ của hắn, Denchiuko lúc này sắc mặt vẫn lạnh tanh.
-Ư…
Lần này, cả hai chân của Hoàng đều sụt sâu xuống nền sân đấu. Không những thế, cả hai cánh tay của hắn giờ cũng nổi đầy gân xanh, biểu hiện của việc dùng sức quá độ.
-…Mà hãy gọi là “Siêu Khentoit” Denchiuko.
———————
Bốn trận đấu trong khuôn khổ vòng tứ kết của đại hội giờ đã kết thúc đến ba. Từ bên võ đài Huyền Vũ, nơi vừa kết thúc trận đấu với phần thắng áp đảo nghiêng về Park Jong Seok , một cô gái có thân hình nhỏ nhắn bắt đầu di chuyển tới võ đài Bạch Hổ.
Chỉ thấy trong đám người đông đúc không ngừng chen lấn chẳng có chút khe hở nào, không biết cô gái có thân hình nhỏ nhắn kia làm thế nào, song tốc độ không hề bị ảnh hưởng, cứ như đang đi trong chỗ không người. Mà khuôn mặt của cô gái đó thì lại càng khiến người ta phải chú ý hơn, trên đó không chỉ vẽ rất nhiều hoa văn kỳ dị, mà còn trông không khác gì một con búp bê vô hồn. Mặc dù khách quan mà nói thì cô gái cũng khá đẹp, nhưng đó lại là một vẻ đẹp không chút biểu cảm, giống máy móc hơn là con người.
Mà cũng có thể lắm chứ, có mặt ở đây, đâu phải tất cả đều là con người?