Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 234: Tại Sao Lại Không Chứ


Đọc truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào… – Chương 234: Tại Sao Lại Không Chứ


Mập mờ trong xe cùng Địch Lệ Ba cũng chỉ đến đây mà thôi, cuối cùng cô ta cũng không muốn, mà tôi cũng không có khiêu chiến dục vọng của cô ta.


“Tại sao vậy chứ, tôi không muốn làm bởi vì tôi muốn một khoảng thời gian nhiều hơn, có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ một cách tỉ mỉ với cậu.

Nhưng mà tại sao cậu lại đáp ứng thoải mái như vậy chứ, không phải là bởi vì cậu thấy tôi chướng mắt đó chứ?”
Địch Lệ Ba cố ý đóng một vai yếu đuối, nhìn thật là đáng thương, cũng làm cho người khác thấy yêu thương.


Tôi đặt bàn tay mình vuốt ve trêu chọc đôi chân thon dài xinh đẹp của cô ta, thỉnh thoảng sẽ đụng chạm vào chỗ mẫn cảm của cô ta.


“Bởi vì buổi sáng trước khi tôi về thì tôi đã liên tiếp chiến hai trận rồi, bây giờ cũng có thể chiến được nữa, nhưng mà tôi luôn muốn lần đầu tiên cùng với chị sẽ hoàn hảo hơn, thiêng liêng hơn, ít nhất là cũng phải dùng trạng thái mạnh mẽ nhất để ở bên chị, làm cho chị cảm thấy thỏa mãn chân chính mới là tốt nhất, mà không phải là để chị bay lên một lần rồi lại bỏ ở giữa không trung mặc kệ.”
Địch Lệ Ba yêu kiều cười cười: “Cái này thì còn tạm được, coi như cậu thành thật, biết thương tôi.”
Tôi lại nói chuyện phiếm với cô ta một lát nữa, đột nhiên lại vang lên âm thanh của bạn học Thôi, vì vậy tôi hỏi cô ta về tình hình hiện tại của Thôi Tuyết Ngưng.


“Cái con nhỏ để tiện đó à, chạy mất rồi, quá là thảm luôn, bị người ta ép buộc bán đi trong một khoảng thời gian ngắn, thừa dịp người ta không chú ý liền chạy mất, nghe nói là chạy đến thủ đô rồi.”
“Chị cần phải phòng bị cái người Thôi Tuyết Ngưng này nhiều thêm, cô ta không biết tôi là ai, nhưng mà cô ta chắc chắn biết là do chị đã giở trò quỷ ở sau lưng, nếu như một ngày nào đó cô ta vùng dậy, cẩn thận cô ta trở lại trả thù chị đó.”
“Chị không sợ, chị có áo lót chống trứng và quần lót chống trứng.”
“Ừ, vậy phòng trứng không phòng sâu.”
“Vậy thì cũng không đề phòng cậu.”
Sau khi nói chuyện phiếm với Địch Lệ Ba xong, cô ta đưa cho tôi một cái chìa khóa, cùng với một cái thẻ ra vào lớn bằng cái đồng xu.


“Đây là tòa nhà mà tôi đã bí mật mua sau lưng của ông già, cho đến bây giờ ông ấy cũng không biết đâu, vẫn luôn để trống, cậu cứ ở nơi đó đi, nếu không thì cũng chỉ để trống đó thôi.

Đây là chìa khóa của cửa chống trộm, đây là thẻ vào cửa…”

Sau khi Địch Lệ Ba dặn dò một lần thì lại nói cho tôi biết vị trí.


Tôi cũng không khách khí với cô ta nữa, trực tiếp nhận đồ, mấy lời nói khách sáo như là “cảm ơn” thì cũng không cần.


“Phong Phong, nếu không thì để tôi bao dưỡng cậu, cậu đừng có làm công việc khác nữa, tôi có tiền.”
Địch Lệ Ba đột nhiên cầm lấy tay của tôi, lúc này trên gương mặt quyến rũ tràn đầy vẻ chân thành.


Tôi đương nhiên tin tưởng là cô ta có tiền, động một tý liền muốn ném ba tỷ vào trong mặt của tôi, có thể không có tiền được không? Nhưng mà bây giờ thứ tôi cần nhất hiển nhiên không phải là tiền, mà là mối quan hệ, có đủ những dạng mối quan hệ để tôi lợi dụng, tốt nhất là một vị phu nhân tư lệnh trong quân đội, sau đó trực tiếp lôi kéo bộ đội đến chỗ Vũ Cát Minh.


Đương nhiên chuyện này nhất định không thực tế, tối đa thì cũng chỉ có thể tồn tại trong mơ tưởng.


Sau khi tôi nói nhu cầu cần thiết cho Địch Lệ Ba nghe, cô ta nhẹ nhàng gật đầu.


“Được rồi, nếu như cậu đã có suy nghĩ của cậu, vậy tôi cũng không ép buộc cậu nữa.

Nhưng mà có một vài chuyện tôi muốn nói cho rõ ràng, club ở chỗ của chúng tôi không giống như ở chỗ của các cậu lắm đâu, không có cấp độ rõ ràng như là Trương Ngọc Dung đã đặt trước, gì chỉ có thể nhìn mà không thể đụng vào, lại dựa vào sự tình nguyện của cá nhân…!không có thế đâu, nếu như có một bà già tám mươi tuổi nhìn trúng cậu thì cậu cũng phải làm.

Nếu không làm, nhẹ thì cút đi, nặng hơn thì bị xử lý một trận, rồi sau đó cút đi, đương nhiên là không sinh một đứa con trai mà đã được làm ông rồi.”
Địch Lệ Ba nói rất nhiều, tôi cũng cẩn thận lắng nghe, có thể thu hoạch được rất nhiều từ trong đó.

Ý chính thì tôi đã hiểu rồi, được biểu đạt bằng một câu vũ trường ở nơi này rất hỗn loạn, không có người cố định thống nhất, cũng không có thế lực thống nhất.

“Ở nơi đây có rất nhiều Vũ Cát Minh, cho nên mới không có một cái Trương Ngọc Dung.”
“Tổng kết rất đúng chỗ.”
Địch Lệ Ba châm hai điếu thuốc, sau đó trực tiếp dùng miệng đưa đến bên miệng của tôi, tôi dùng đầu lưỡi nhận lấy một điếu, đối với người hay ngậm đồng xu thì việc này không khó khăn chút nào.


“Cũng không tệ lắm, ít nhất thì cũng có thể dừng chân ở trong cái ngành này, nhưng mà cậu cũng đừng có suy nghĩ quá đơn giản, nước ở đây sâu lắm, mở một cửa hàng đều có một lão đại và một tỷ của mình, có thời gian thì tôi sẽ giới thiệu cậu với đỉnh phường ở đó, cũng có lão đại và một tỷ tương tự, có thể dừng chân hay không, đứng ở trình độ nào thì phải dựa vào chính bản thân cậu.”
Sau khi lại giới thiệu kỹ càng một vài chuyện nữa, Địch Lệ Ba liền lái chiếc porsche của riêng mình và rời đi trong âm thanh gầm thét.


Tôi lái chiếc passat không nổi trội chạy về phía chung cư mà Địch Lệ Ba đã để lại địa chỉ.


Cũng may là ngay từ đầu cô ta đã mua được chỗ đậu xe, nếu không thì ở thành phố phồn hoa như thế này, ngay cả chỗ dừng xe mà tôi cũng không tìm được.


Sau khi đã dừng xe rồi, tôi trực tiếp đi lên lầu, cầm lấy chìa khóa mở cửa nhà ra.


Một căn nhà không tệ, theo như lời cô ta đã nói thì lúc đầu đã được trang trí hoàn mỹ, cho nên các vật dụng được sử dụng ở trong nhà và đồ điện đều đầy đủ, có thể nói là chỉ cần mang đồ vào là ở ngay.

Đương nhiên vật dụng nhỏ nào đó vẫn không có, thí dụ như là những vật dụng thiết yếu hàng ngày như là ấm siêu tốc.


Tôi đi tham quan một vòng, sau khi ghi lại những đồ vật cần thiết phải mua thì liền bắt đầu quét dọn vệ sinh.


Bận rộn trong hai tiếng đồng hồ, trong phòng đã tươi sáng hẳn lên.

Sau khi mở cửa sổ thông gió thông khí, tôi lái chiếc xe của mình đi đến siêu thị ở gần đó, sau đó bắt đầu kế hoạch mua sắm, giống như là sống ở nhà, tôi mua tất cả những thứ linh tinh.


Tôi cảm thấy rất vui khi tự mình nấu cơm vào bữa tối.


Lúc ăn cơm, Trương Ngọc Dung gọi cho tôi một cuộc gọi video, ở trong màn hình hiện ra khuôn mặt của cô ta và Cố Diệu Hà.


Khoe nơi ở mới, lại khoe bữa tối do chính tay tôi làm, nhận được đánh giá ở mức độ cao của hai người bọn họ, họ nói là ngày nào rảnh rỗi thì nhất định sẽ phải tới chỗ của tôi thực hiện một kỳ nghỉ hoàn mỹ…!
Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng buồn chán ở nhà, hoặc là xem phim xem tivi, hoặc là tự mình hít đất, nằm ngửa ngồi dậy, đủ các loại hạng mục rèn luyện, đương nhiên tôi cũng chưa từng mất một đồng tiền nào.


Mặc dù tốc độ đầu lưỡi hiện tại của tôi không biến thái đến độ 240 một phút như Trương Ngọc Dung đã nói, nhưng mà ở mức độ 150 160 thì cũng có thể.

Dựa vào tốc độ này, phụ nữ đã không chịu nổi rồi, nhưng mà đây cũng không phải là mục tiêu của tôi, mục tiêu của tôi là 360 trong một phút mà Trương Ngọc Dung đã nói.


Chạng vạng tối ngày hôm nay, tôi vừa mới làm xong cơm tối thì liền có âm thanh chìa khóa mở cửa vang lên.


Tôi tưởng rằng là Địch Lệ Ba, nhưng mà vài giây sau tôi lại phát giác không đúng, Địch Lệ Ba có chìa khóa nhưng mà cô ta cũng không thể cầm chìa khóa đút vào vài giây rồi mà cũng không thể mở khóa ra được.


Thế là tôi đẩy cửa phòng ra, sau đó liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ngang vai mang kính mắt, cô ta khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo cũng không tệ, khí chất thuộc dạng nhã nhặn lịch sự.


“Sao cậu lại ở nhà của tôi, cậu là ai vậy?”
Cô ta vừa mới mở miệng hỏi một câu làm cho tôi phải ngơ ngác, tôi suy nghĩ Địch Lệ Ba còn lâu mới lấy chút chuyện này ra mà lừa gạt tôi, huống hồ gì cô ta cũng không có lý do gì để làm như vậy.


Lúc tôi còn đang ngơ ngác, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi đi nhầm rồi.


Thật sự xin lỗi, xin lỗi nha, tôi đi lên lầu dựa theo số thang máy, thật sự xin lỗi, xin lỗi.

Thật là ngại quá, thật xin lỗi, xin lỗi cậu nha…”
Cô ta rất thích nói xin lỗi, chỉ là một câu nói đơn giản đã đi nhầm lầu rồi, vậy mà cô ta lại nói thành mười mấy tiếng xin lỗi.


Sau khi cô gái xin lỗi đi rồi, tôi đóng cửa phòng lại tiếp tục giải quyết bữa tối của tôi.


Nhưng mà rất nhanh, âm thanh chìa khóa đút vào cửa lại vang lên một lần nữa, nhưng mà lúc này cửa mở ra.


Địch Lệ Ba trực tiếp đi vào trong phòng bếp: “Ôi chao, Phong Phong nhà của chúng ta còn biết làm đồ ăn nữa chứ, thật là không ngờ tới mà, tôi còn chuẩn bị dẫn cậu đi ăn tiệc hải sản nữa nè.

Được đó, tối ngày hôm nay tôi tiết kiệm tiền được rồi, ăn ké một bữa ở chỗ của cậu đi.”
“Vô cùng hoan nghênh.”
Bởi vì Địch Lệ Ba đến, tôi lại làm hai món và một tô canh.


Hai người bốn món đồ ăn và một tô canh, có món mặn có món chay, không thể nói là phong phú, nhưng ít ra cũng ăn đủ.


“Ừm, mùi vị cũng không tệ, đáng được khen ngợi.”
Đưa ra hành động thiết thực, Địch Lệ Ba trực tiếp in đôi môi đầy dầu mỡ của cô ta ở trên mặt của tôi.


Tôi lấy tay lau vết tích ở trên mặt của mình: “Chị sẽ không phải đơn giản là vì ăn chực một bữa, trao một phần thưởng mà đến đây đó chứ?”
Địch Lệ Ba nhếch cái miệng nhỏ gợi cảm lên, sau đó cởi giày cao gót xuống, trực tiếp dùng bàn chân nhỏ được bọc ở trong đôi tất da mỏng cọ cọ lên đùi của tôi.


“Anh yêu, tại sao lại không chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.