Bạn đang đọc Đế Long Tu Thần – Chương 12: Thanh Lam Hung Dữ
Đế Long la lên một tiếng: “Được!” Cho dù cô là hàng giả không có thực lực, cũng không thể làm đàn giao này coi thường, không lấy lại mặt mũi, đàn giao này thật sự nghĩ cô bị choáng váng đầu óc.
Đường đường Đế Long để người ta coi thành đồ ngốc, cô còn muốn sống hay không! Cô đột ngột từ mặt đất bay lên, một bước lên trời bay ở giữa không trung, thi triển hóa thân thuật hóa thành con giao một sừng, cơ thể to lớn dài đến mấy trăm mét như một ngọn núi cao nằm ngang ở phía chân trời, hôi hổi long uy phóng xuất ra, khí thế khiếp người!
Dưới thành Thiên Nguyên, vô số người ngẩng đầu lên nhìn phía không trung nhịn không được ngạc nhiên cảm thán: Đây rốt cuộc là rồng hay là giao!.
Con giao này cách hóa rồng thành tiên chỉ sợ chỉ kém một bước, cùng một đẳng cấp với Yêu tộc Yêu Thần, Nhân tộc Nữ Đế đi?
Áo đen đạo nhân thấy Đế Long ý muốn vung tay đánh nhau với hắn, không giận mà vui vẻ, la lên một tiếng: “Được! Giao Long tộc cũng có Đại Thừa giả, quả thật may thay!” Phóng lên cao, hóa thân thành một đầu Hắc Giao gần 800m hơn to lớn, cả người đen nhánh như mực tản ra ánh sáng màu xám, sừng giao tài cao chót vót toàn thân bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Hóa ra bản thể Hắc Giao không hề thu liễm bản thân khí cơ, mạnh mẽ yêu khí và ẩn ẩn long uy tràn ra, tuy chưa thành rồng đã có quân lâm thiên hạ long uy.
Hắc Giao há to miệng, lấy giọng người nói: “Đi, đến trời cao đánh, để tránh lan đến thế gian vô tội.”
Đại trưởng lão canh giữ thành Thiên Nguyên chạy nhanh mở ra kết giới pháp trận thả hai đầu Giao Long đi ra, sợ bị hai con giao huỷ hoại thành trì.
Một đen, một vàng hai con Giao Long rít gào phóng lên cao, Đế Long thi triển phép thuật qua sông chân không, móng vuốt giương lên cào một cái xé nát không gian, nháy mắt di chuyển đến đỉnh đầu trên không, xuất hiện gần tầng lốc phòng hộ hành tinh này.
Cô không dám lại đi lên trên, trước kia khi tiến vào hành tinh này thiếu chút nữa bị tầng gió thổi đến đau đớn không chịu nổi.
Đợi Hắc Giao tới gần, Đế Long phát ra một tiếng rồng ngâm rít gào nháy mắt trốn vào chân không, vọt tới bên người Hắc Giao, nâng lên móng vuốt mạnh mẽ chộp tới trên cổ Hắc Giao.
Hắc Giao bị Đế Long rồng ngâm rít gào dọa đến trái tim run rẩy, chỉ cảm thấy vô tận long uy ép tới cứ như bị núi cao đè lên, hắn thầm kêu một tiếng: “Thế mà đã tu ra tiếng rồng ngâm cảnh giới, giống như chân long rít gào”.
Hắn rống to một tiếng, toàn thân ánh đen rọi sáng, chấn vỡ âm thanh sóng âm rồng ngâm, chợt thấy Kim Giao ở trên không trung biến mất lại nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, không chờ hắn kịp phản ứng, Kim Giao đã là một cào vung thẳng đến chỗ cổ yếu hại.
Hắc Giao cảm thấy có âm thanh móng vuốt xẹt qua cổ, hắn thả ra niệm lực tìm tòi lại thấy móng vuốt cào qua cổ một điểm dấu vết cũng chưa lưu lại, ngược lại là Kim Giao mạnh mẽ bị hắn một móng vuốt chụp bay đi ra, ở không trung lộn vòng mười tám cái ngã vào trên một đám mây mù.
Hắc Giao ngẩn ra, thầm nghĩ: Như thế nào một cái tát đã bị chụp bay?
Đế Long bị Hắc Giao tát một cái giữa đầu bị đánh đến chóng mặt hoa mắt thiếu chút nữa nguyên thần không xong.
Cô thầm kêu một tiếng: “Hắc Giao này quá mạnh, đánh không nổi á!” Cô lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh, lại thấy Hắc Giao đã lao nhanh tới, trên sừng giao mang sấm sét chớp nhá hóa thành một tia sét bổ vào trên người cô, bổ đến toàn người cô tê dại giống như đang bị lửa thiêu, nguyên thần linh khí “Ầm” một tiếng mà lao ra bên ngoài, một bóng hư ảnh hình rồng rất lớn xuất hiện ở trên không hình thành một chùm tia sáng rực rỡ bảo vệ Nguyên Thân của cô.
Từ hư ảnh biểu hiện trên trán con rồng khổng lồ ẩn có con mắt hiện lên, con ngươi trong suốt lộng lẫy động đậy giống như Mắt Thần chiếu xuyên vũ trụ hết thảy.
Tuy rằng chỉ là hư ảnh nhưng lại tràn ngập bề trên pháp uy, bễ nghễ vũ trụ thương sinh, khí thế quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn, ép tới Hắc Giao như muốn cong đầu gối quỳ xuống, đó là từ chỗ sâu trong linh hồn truyền đến rùng mình sợ hãi.
Hắn ngạc nhiên đan xen sợ hãi nhìn hư ảnh kia, mặc kệ nhìn thế nào đều thấy đó là một cái chân long hàng thật giá thật!
Nồng đậm long uy đế khí lan tràn mở ra, khắp mặt đất sinh linh đều đang run rẩy, vô số ánh mắt hướng lên trời tham dò trên người con rồng khổng lồ.
Đế Long đứng ở kia, cảm giác lưng như bị kim chích cả người từng trận tê dại, giống có hàng triệu con mắt đang nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn có người pháp lực cao thâm dùng niệm lực tham nhập trong cơ thể cô, cô lại không thể chặn.
Cô liên tục kêu khổ trong lòng: Làm sao mới ra tay đã bị Hắc Giao đánh ra đế vận long khí.
Cô nhanh chóng thu liễm khí cơ trong cơ thể, thu hồi trên người đế vận long khí.
Một bóng người màu xanh từ trong thành Thiên Nguyên phóng lên cao, như tia sáng nháy mắt vọt tới trước mặt hóa thân thành giao Đế Long, đứng đối diện với Đế Long trên không trung.
Nàng cúi đầu nhìn xuống Đế Long, nhếch miệng cười nhẹ, nói: “Nếu tôi nói không sai, cô hiện tại hiện ra Giao Long không phải chân thân của cô phải không? Ờ, Đế Quân.”
Đế Long mặt đầy chua xót mà nhìn Thanh Lam, chỉ cảm thấy chính mình cổ họng đắng chát so với ăn khổ qua còn chỉ hơn chứ không kém.
Thanh Lam trên dưới đánh giá Đế Long, nói: “Ôi chao Chân long! Sinh làm tiên, trời sinh hòa hợp cùng Thiên Đạo!” Trên mặt nàng ý cười càng sâu, giống như đang nhìn thấy tiên quả, linh bảo không ngừng ngó trên người Đế Long, nói: “Thật đúng là chân long hạ phàm, toàn thân long bảo, khó trách cô sợ tôi ăn cô như vậy!”
Đế Long liên tiếp lui mấy bước, khiếp sợ hỏi: “Cô…… Cô……!” Cô đột nhiên dậm chân thật mạnh, kêu lên: “Cô đã nói, cô ăn tôi chính là con rùa tám chân! Cô đã thề không ăn tôi! Cô còn thề phải bảo vệ tôi không bị người khác khinh dể!”.
Thanh Lam nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, nói: “Ủa, tôi đã thề, nhưng tôi chỉ thề với một con nhóc tu tiên, mà không phải thề với một cái chân long, lại nói, tôi thề bảo vệ cô không bị người khác khinh dể, không đại biểu tôi không thể khinh dể cô á.”
Đế Long nổi giận, dậm chân kêu lên: “Thanh Lam, cô nói không giữ lời là đồ tiểu nhân!”.
“Sai, tôi là yêu, Yêu tộc đại thần, yêu thần!” Thanh Lam dứt lời giơ tay chộp tới Đế Long.
Nàng nói: “Đang muốn đi tìm cô đâu, không nghĩ cô lại tự mình đưa tới cửa.
Ai da, sao cô không nói sớm mình là chân long hả? Nếu cô sớm nói, mười cái Khương Hoài Ưu chạy tới tìm tôi đánh nhau tôi cũng sẽ không buông tay ném cô đi! Vừa rồi tôi còn đang hối hận đây, đã từng có một đầu chân long bị tôi chộp trong tay, bị tôi ném như ném giẻ lau tiện tay quăng mất, ai da, không nghĩ tới cô lại xuất hiện!” Tay ngọc nhỏ dài cách không bắt tới, hóa thân tròn trăm mét to lớn Đế Long nháy mắt co lại thành một cái không hơn nửa mét giao nhỏ, bị Thanh Lam nhéo vào trong tay.
Đế Long sợ tới mức sắp khóc, la to oai oái: “Khương Hoài Ưu, mau cứu mạng!”
Thanh Lam cười khúc khích mà nói: “Nàng sẽ không đến cứu cô.”
Đế Long kêu lên: “Nàng đã nói sẽ bảo vệ tôi.”
Thanh Lam cười nói: “Tôi cũng nói sẽ bảo vệ cô đây!”
Đế Long chưa từ bỏ ý định, kêu to: “Tôi có bí mật thành tiên!” Ở chung cùng Khương Hoài Ưu làm cô khắc sâu nhận thức, thành tiên bí mật không được đầy đủ là chuyện xấu, còn có thể mang đến chỗ tốt.
Thanh Lam ý cười càng sâu, nói: “Rửa tai lắng nghe.”
Đế Long kêu lên: “Tôi không nói cho cô.”
Thanh Lam hồn nhiên không để ý nói: “Không sao cả, ăn chân long có lời, cô không nói cho tôi bí mật thành tiên, tôi cũng không lỗ.”
Đế Long tức giận đến muốn nổ tung, cô đột nhiên cảm thấy Khương Hoài Ưu là người tốt, tốt như phật quan âm!
Cô mê hoặc Thanh Lam: “Cô có thể lấy linh thạch đổi bí mật thành tiên với tôi, thành tiên có thể đi Tiên giới bắt càng nhiều rồng ăn hơn, tôi chỉ là một sợi nguyên thần ăn không có bổ, không bằng ăn chân long có lời.”
Thanh Lam ngẩng đầu nhìn trên trời, nói: “Thành tiên quá xa xôi, tôi tương đối có khuynh hướng quý trọng thứ trước mắt.” Dứt lời phóng ra một sợi yêu uy luyện hóa Đế Long.
Đế Long sợ tới mức tim và mật đều nứt, xé thanh hét lớn: “Ăn tôi sẽ bị sét đánh!”
Thanh Lam “Ha hả” cười, nói: “ Khi cô còn sống cũng chưa thấy trời xanh che chở cô, chết rồi ông trời sẽ đến quản hả?”
Đế Long toàn thân run run lại nghiêm trang mà nói: “Sẽ, nhất định sẽ, cô xem tôi kết cục sẽ biết.
Thân là chân long rơi xuống phàm thế không nói, còn sắp phải bị một con chim ăn luôn, còn còn còn, cô…… Cô ăn tôi, cô sẽ kế thừa trên người tôi vận đen.”
Khương Hoài Ưu âm thanh lạnh nhạt từ nơi xa bay tới: “Em ấy nói chính là sự thật.
Thanh Lam, ăn em ấy cô sẽ đi lên một cái đường nằm mơ cũng khóc tỉnh.”
Thanh Lam cười lạnh nói: “Cô muốn dọa tôi sợ? Tôi đường gì không dám đi? Nhưng thật ra cô co đầu rụt cổ không dám ra đánh cùng tôi một trận, còn dám tới chỉ điểm tôi?”
Khương Hoài Ưu nói: “Em ấy là chịu vận trời mà sinh Đế Long, người mang đế vận, nhất định phải cùng Tiên Đế tranh hùng, nếu cô ăn em ấy đó là đoạt em ấy đế vận.
Người mang đế vận, nếu không thể bước lên vị trí Hoàng Đế chỉ có đường chết, cùng Đế hơn thua, chú định cửu tử nhất sinh.
Nếu tôi không suy đoán sai lầm, bấy giờ có một vị Hoàng Đế chính thống đang áp chế em ấy đế vận, nếu không em ấy cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh thê thảm như vậy.”
Thanh Lam lạnh lùng nói: “Khương Hoài Ưu từ trước đến nay kiệm lời như vàng, hôm nay làm sao nói nhiều như vậy?”
Khương Hoài Ưu nói: “Em ấy sinh làm tiên, nên ở Tiên giới tranh hùng, em ấy đế vận và nhân gian không có liên lụy, nhưng tôi yêu cầu em ấy trợ tôi giải trừ phong ấn hành tinh này thành tiên.”
“Tiên?” Thanh Lam hỏi: “Thật sự có tiên?”
Khương Hoài Ưu hỏi lại: “Nếu không tiên, em ấy từ đâu tới đây?”.
Lạnh nhạt điềm đạm âm thanh tiếp tục từ nơi xa bay tới: “Hành tinh này bị cấp tiên phong ấn, không thể cùng bên ngoài sinh ra cảm ứng cho nên tiên đạo không hiện, khó có thể thành tiên.
Phóng mắt khắp hành tinh, chỉ có em ấy có thể nhìn thấu phong ấn, ra vào tự nhiên, cô giết em ấy là cắt đứt đường thành tiên của nơi này.”
Thanh Lam cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, hiện tại sao không để cô ấy mang chúng ta đi phá pháp trận kia?”.
“Cô với tôi thực lực xa không bằng tiên, khó có thể lay động cấp tiên bày ra phong ấn, Đế Long thân thể bị hủy pháp lực mất hết phát huy không ra bất luận cái gì sức mạnh, hiện tại mang em ấy đi phá phong ấn chỉ có thể làm việc không công.”
Thanh Lam hiểu rõ Khương Hoài Ưu ý tứ.
Tu luyện đến các nàng cảnh giới như vậy đã là cực hạn hành tinh này, muốn tăng lên đột phá chỉ có thành tiên.
Không thành tiên không cách nào chân chính nhảy ra sinh tử luân hồi, cho dù bọn họ đứng đầu hành tinh này, tương lai vẫn sẽ chết già một ngày.
Chết già, một đời tu hành đến cuối cùng là cát dã tràng, đây là người tu tiên lớn nhất bi ai.
Dù cho nàng không sợ chết, nàng cũng sợ già, sợ dung nhan không còn, huống chi biết rõ có càng rộng lớn trời đất có thể lang bạt.
Vả lại đường ở trước mắt, vì sao phải tự đoạn đường ra khốn thủ nơi phong ấn này? Thanh Lam cất cao giọng nói: “Một khi đã như vậy, thì trợ Đế Long tăng lên tu vi, để cô ấy đi giải trừ cấm chế.”
Khương Hoài Ưu âm thanh có chút tuyệt vọng truyền đến: “Em ấy tăng lên tu vi cần hao phí rất lớn, tôi đã bị em ấy ăn nghèo.”
Thanh Lam ánh mắt khác thường nhìn lại Đế Long, hỏi: “Cô ăn nàng bao nhiêu đồ vật hả?” Khương Hoài Ưu vậy mà than khóc, chuyện lạ cổ tích.
Đế Long tự nhiên không thể từ Khương Hoài Ưu nói cô là đồ tham ăn, lập tức cãi lại nói: “Tôi không đem nàng ăn nghèo, tôi chỉ là ăn sạch hoa lá, cây cỏ, linh dược trong tay áo càn khôn của nàng, vốn dĩ tôi đóng gói một dòng suối thần còn có cây ăn quả, cuối cùng nàng đã đoạt lại.” Đế Long tức giận mà nghĩ: Nàng còn giữ một dòng suối thần đâu!
Thanh Lam nghẹn họng trân trối mà nhìn chằm chằm Đế Long: Cái này gọi không ăn nghèo! Khương Hoài Ưu 5000 năm trân quý đều bị cô ăn sạch!
Trầm mặc hồi lâu Khương Hoài Ưu bất lực mà nhẹ nhàng nói câu: “Suối thần là để chống đỡ tay áo càn khôn thế giới.”
Thanh Lam theo bản năng lau đi mồ hôi lạnh, may mắn nàng không nhất thời hào phóng mang Đế Long về Yêu tộc tăng lên tu vi, bằng không người tiếp theo than khóc chính là nàng.
Nàng cắn răng một cái, dậm chân nói: “Đi, vì thành tiên bằng bất cứ giá nào, tỷ tỷ mang em tăng lên tu vi!”
Đế Long ánh mắt sáng lên, hỏi: “Cô muốn mang tôi đi của cô càn khôn thế giới ăn linh quả linh thảo hả?”
“Có cái rắm!” Thanh Lam giận trợn mắt liếc một cái bị nàng cầm ở trong tay Đế Long, ghét bỏ ném ra xa, chính nghĩa ngay thẳng mà nói: “Phá giải phong ấn được lợi không phải tôi một người, dựa vào cái gì tôi ra sức còn muốn ra tiền? Trợ cô tăng lên tu vi phá vỡ phong ấn, Tu Tiên giới mỗi một phần tử đều nên xuất lực, không nghĩ ra sức ngồi mát ăn bát vàng, bản tôn diệt hắn toàn tộc, san bằng hắn tông môn!” Hùng hổ tiếng hô chấn vang mỗi một góc trời đất, sát khí đùng đùng—— ăn cướp, mang theo Đế Long vơ vét của cải, dám không giao phí bảo kê, diệt toàn bộ tông môn! Cường giả nhân tộc tu tiên giới liên minh phong nàng hơn 4000 năm ở địa phương không thấy mặt trăng mặt trời, nợ cũ còn chưa tính đâu, hiện tại nàng đã triệu tập binh mã Yêu tộc, sao có thể không báo thù này! Vốn dĩ ban đầu tính toán lấy cớ Khương Hoài Ưu cướp đi Chân Long từ trong tay nàng làm khó dễ Nhân tộc, hiện tại hả, có sẵn lý do ở trước mặt.
Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Thanh Lam, cô lại muốn cùng Nhân tộc phát động chiến tranh sao?”
Lại một cái trầm ổn âm thanh vang lên: “Yêu thần, nếu cô hướng Nhân tộc ra tay, lão phu cũng chỉ có thể rời núi diệt yêu!”
“Ha hả, các người có gan bước ra tới thử xem xem!”
Lập tức, bốn phương tám hướng cường giả Nhân Tộc phát ra cảnh cáo.
Thanh Lam hồn nhiên không sợ, thả ra khí thế, yêu uy bùng cháy mạnh mẽ, tóc đẹp bay bay, vạt áo phất phơ, nàng đứng trên chín tầng mây quát lớn: “Tới đây, ai sợ ai nào!”.