Đọc truyện [DBSK Fanfic] – Checkmate – Chương 7
Tôi vừa về tới nhà, còn đang định làm người đưa thư cho Junsu và Yoochun, thì thấy Yunho đi ra từ phòng Junsu, vẻ mặt hắn thoáng hiện nét bất lực và đau khổ, lúc đi lướt qua tôi, hắn trở về lạnh lùng như trước. Tôi phản xạ có điều kiện gọi hắn, rồi lại không biết bản thân rốt cuộc muốn nói gì. Yunho ngừng bước, cũng chẳng thèm quay người, hồi lâu không thấy tôi lên tiếng hắn tiếp tục bước đi mà không ngoái đầu lại.
Đêm đó tôi ngủ không yên giấc, cả đầu óc toàn là cảnh Yunho bước ra từ phòng Junsu, hình ảnh đó khiến tôi thấy đau lòng. Giữa lúc tâm trạng đang bồn chồn, tôi nghe thấy có tiếng ai gõ cửa phòng mình. Tiếng gõ cửa tuy không lớn nhưng lại rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. Tôi bực mình đứng lên, một hai định mắng kẻ đứng ngoài kia một trận, tôi vừa mở cửa liền thấy Yunho đang nghiêng người dựa vào cạnh đó.
Tôi hơi sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lủi ngay vào phòng, đè tôi lên tường, dường như ngay lập tức môi tôi bị một đôi môi nóng bỏng khác chụp lên.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến tôi khó chịu.
“Chết tiệt! Cậu uống rượu?!” Tôi liều mạng tránh khỏi Yunho nhưng lại bị túm về một lần nữa. Hắn không thèm để ý đến sự chống cự của tôi mà chỉ ra sức cắn lấy môi tôi, đau muốn chết. Có lần tôi từng nói, nếu đọ về sức lực tôi chưa bao giờ thắng nổi Yunho. Giãy dụa hồi lâu chỉ khiến tôi mất sức thở hổng hộc
“Jung Yunho! Có biết đang làm gì không hả?!”
Yunho cười lớn, lấy ngón tay chà mạnh lên môi tôi, nói: “Lúc trước anh dụ dỗ tôi, tôi cũng từng hỏi anh như vậy, anh nói muốn tôi, mà tôi thì đang thỏa mãn anh đấy còn gì.”
Nói xong, hắn xé sạch quần áo đang mặc trên người tôi xuống, hơi thở nóng rực vờn khắp cơ thể tôi. Tôi cảm nhận rất rõ cơn điên cuồng đang chất chứa trong cơ thể Yunho, một loại khát vọng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức có thể hủy diệt. Tôi thực sợ hãi, nhưng lại càng chờ mong. Mãi tới lúc đó, tôi mới chịu thừa nhận mình khát vọng Yunho, cũng giống như hắn đang khát vọng một thứ gì đó vậy.
Chúng tôi bắt đầu chuyện đó trong khi cả hai còn đang đứng, Yunho lật người tôi lại áp vào tường, để ngực mình đối diện với lưng tôi, không dùng gì để bôi trơn mà cứ thế nhét cái đó vào trong cơ thể tôi. Hắn chẳng đợi tôi thích ứng đã bắt đầu thúc mạnh liên hồi.
Tôi cảm thấy quá đau, còn đau hơn cả lần đầu tiên nữa. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không thôi, muốn túm lấy cái gì đó để giảm bớt nỗi đau đớn này, thế nhưng mặt tường lại cứ trơn truột đến đáng hận.
Tôi cắn chặt môi cho tới khi ngửi thấy mùi máu của mình. Lúc Yunho quay đầu tôi lại muốn hôn, mới phát hiện tôi đang đau đớn, hắn chậm lại, không điên dại như ban đầu, từ từ rút ra rồi lại mạnh mẽ thúc vào. Bàn tay to của hắn chụp lên tay tôi, mười ngón tay đan nhau chặt chẽ. Khoảnh khắc ấy tôi bật khóc. Chẳng hiểu vì sao tôi lại khóc, nhưng cõi lòng mới chua xót làm sao, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
Thể lực Yunho dồi dào quá mức, trong khi tôi bị hành đến nỗi cả xương sống lẫn thắt lưng đều đau nhức, ngay sức lực để chống người đứng thẳng dậy cũng cạn sạch. Yunho ôm tôi lên giường, đầu óc tôi lơ mơ thiếu chút nữa đã ngủ mất, nhưng Yunho vẫn còn chưa dừng lại, vẫn cứ ra vào cơ thể tôi không biết mệt như thế. Sau đó dường như tôi nghe thấy hắn gọi tên một người.
Junsu.
…
Không khí buổi sớm thực lạnh lẽo, dù có đang mơ ngủ tôi vẫn cảm nhận được cái lạnh đến rùng mình. Có thứ ấm áp gì đó đang ở bên cạnh mình, cơ thể vốn sợ lạnh này của tôi lập tức nhích về phía nó, bỗng nhiên cảm thấy rất thoải mái. Nhưng nơi phát ra ấm áp đó dường như đang muốn trốn tôi, cố ý dịch ra xa hơn. Tôi lầm bầm bất mãn và thức tỉnh từ sâu trong giấc ngủ, chỉ vừa chớp chớp mí mắt khô khốc, cử động khớp tay, cơn đau nhức đã như sóng triều đập lên khắp châu thân.
Yunho ngồi bên cạnh, không biết suy nghĩ gì, thấy tôi tỉnh, hắn chậm rãi quay ngươi về phía tôi, dùng vẻ mặt cực kì phức tạp đối tiện với tôi, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
“Tao hiện tại không muốn nghe bất cứ lời nào của mày! Cho nên câm miệng lại cho tao!” Tôi đau xót nói, không biết tại vì sao, tôi có thể cảm giác được điều Yunho muốn nói là câu “Thực xin lỗi”. Nhưng giờ phút này thứ tôi không muốn nghe nhất chính là ba chữ đó. Hắn ôm tôi nhưng miệng lại gọi tên người khác, nếu hắn còn giải thích thì chỉ càng khiến tôi thấy mình bi ai, sẽ khiến tôi phát điên mất.
Lúc xoay người bước xuống giường, cả cơ thể đau như bị xẻ toang, tôi cắn chặt răng cố nén không rên thành tiếng. Quần áo vương vãi đều bị xé rách tả tơi, có thể thấy, Yunho tối qua có bao nhiêu bạo ngược, mà hết thảy đều chỉ vì Junsu – khi tôi ý thức được chuyện này một lần nữa, mũi cay cay cơ hồ làm tôi chảy nước mắt.
Tôi tìm qua loa trong tủ rồi khoác bừa một bộ quần áo lên người. Hắn vẫn yên lặng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đặt trên lưng tôi như giáo gươm sắc lạnh, hắn dùng sự áy náy rạch xẻ máu thịt tôi cho đến khi nào tôi hiểu được chúng tôi làm tình tuyệt đối không phải vì tình yêu, càng không phải Kim Jaejoong này có điểm gì đặc biệt hấp dẫn hắn, mà chỉ vì trên người tôi đang chảy chung dòng máu với Junsu. Khoảnh khắc ấy, tôi rốt cục chấp nhận đối mặt với hiện thực – người trong lòng Yunho bấy lâu nay thực sự chỉ có mình Kim Junsu.
Từ lần đó, tôi và Yunho trở thành bạn tình vô danh hữu thực. Trên giường, chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau, chỉ lúc nào mê cuồng lắm tôi mới nghe thấy hắn thốt ra một cái tên không phải tên của tôi. Yunho coi tôi như vật thay thế của Junsu, tôi thừa hiểu. Mà tôi đây cũng chỉ coi hắn như đối tượng thỏa mãn nhu cầu sinh lí của mình, cho nên tôi thản nhiên thừa nhận nó.
Nhưng rồi, tình thế dần thay đổi. Tôi bắt đầu thấy lòng mình trống vắng, bất kể làm bao nhiêu lần cũng cảm thấy không đủ, cứ như thể đột nhiên bị thiếu thật nhiều thứ. Nếu Yunho có thể bình thản say ngủ thì tôi lại bắt đầu mất ngủ, cả đêm trợn tròn mắt không ngủ được.
Có những khi Yunho ngây người nhìn tôi, sau đó mỉm cười thật dịu dàng, tôi biết đó là vì hắn đã tìm được bóng dáng của Junsu trên người tôi. Hắn mà đối xử với tôi dịu dàng được thì cũng chỉ do nhất thời thấy được bóng hình của Junsu trong tôi, nhìn tôi thành Junsu. Ban đầu tôi còn không để tâm, cảm thấy Yunho có làm thế cũng chẳng can hệ gì đến mình, nhưng một thời gian sau, lòng tôi bắt đầu đau, như có gai nhọn sinh sôi, đâm cào vào cõi lòng mềm mại của tôi, chỉ cần khẽ động thôi là sẽ bị nó đâm cho máu tươi đầm đìa.
Tôi hỏi Yunho có yêu Junsu không, hắn trầm mặc, nhưng tôi biết đó là câu trả lời. Yêu, nhưng lại không thể nói. Chỉ có thể mặc cho tình cảm lên men trong tim, sau đó dần dần gây nên đau đớn.
“Nếu trên đời này không có Junsu, cậu sẽ vẫn không yêu tôi ư?” Tôi từng rất muốn hỏi Yunho như thế. Nhưng ngẫm lại, tôi không có dũng khí, cũng sợ phải nghe câu trả lời, câu trả lời không cần hỏi đã được định trước rồi.
“Nếu anh nói sẽ giúp em bỏ trốn, em có thể thề là sẽ không bao giờ…. xuất hiện trước mặt anh nữa không?”
Tôi đưa lưng về phía Junsu, rất hào hứng gảy những bông hoa đã nở xum xuê trong bình. Chẳng cần nhìn cũng biết Junsu hiện giờ rất kinh ngạc, bởi vì nó từng dùng mọi cách khẩn cầu tôi mà không được. Nhưng hôm nay tôi lại tự mình đến đây tuyên bố sẽ giúp nó bỏ trốn, cho nên Junsu có cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.
“Không cần hỏi lý do, chỉ cần nói đồng ý hay là không.”
Trên thực tế Junsu không có khả năng cự tuyệt đề nghị của tôi, vậy nên hết thảy được tiến hành theo kế hoạch. Tuy rằng gặp vướng phải chút rắc rối, nhưng cuối cùng tôi cũng thành công đưa Junsu và Yoochun ra bến tàu. Shim thiếu gia, Shim Changmin mua giúp họ vé tàu đi Anh quốc, trong lúc cậu ta đi chuẩn bị cùng Yoochun, tôi và Junsu đứng lại nhìn biển cả đen như mực.
Gió biển phần phật trong đêm, tựa hồ có thể thổi bay cả con người. Tôi túm chặt quần áo trên người, phóng mắt ra ngoài khơi, phân không rõ đâu là biển đâu là trời, biển trời nối liền thành nhất thể tối đen, một màu đen thuần chất, khiến cho trái tim người ta cũng trở nên bình lặng. Junsu đứng đó trong im lặng, hơi khẽ cau mày, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Cả buổi tối cứ mặt nặng mày nhẹ, khởi hành đến nơi rồi, sao còn mất tinh thần như thế?”
Tôi liếc nhìn Junsu, “Không phải đang luyến tiếc đấy chứ?! Nói cho em biết, để giúp em trốn khỏi nhà, anh đã mang hết sức bình sinh ra đó, Changmin cũng mất rất nhiều công sức. Nếu giờ còn đổi ý muốn về, thì anh sẽ quăng em xuống biển thật đấy.”
Junsu im lặng nghe tôi quở trách, thật lâu sau mới xa xôi nói, “Mọi người ai cũng thấy mất mặt vì em, mắng em bôi tro trát trấu vào nhà họ Kim, mắng em là tội phạm, mà anh còn thả đi, anh cho là bọn họ sẽ bỏ qua anh sao?”
“Theo ý em nói, là đang lo lắng cho anh đấy sao?” Tôi cười ha hả, “Một khi đã thế, hiện tại lập tức theo anh trở về, anh cũng khỏi phải liên lụy, khỏi bị trừng phạt vì em. Em biết anh sợ đau thế nào rồi đấy.”
“A, tin em đi, anh chắc chẳng mong em về đâu, huống chi đã quyết bỏ đi, em nhất định sẽ không trở lại nữa, cho dù có cũng không phải bây giờ…” Junsu nói, tầm mắt vẫn dừng trên mặt biển.
Tôi ra vẻ bi ai nói bên cạnh mình có tên vong ân phụ nghĩa.
“Thật à? Anh giúp em bỏ trốn thật sự đơn giản chỉ vì muốn tốt cho em à?” Junsu nhếch miệng cười châm chọc, ánh mắt nhìm mặt biển đăm đăm có chút mơ hồ, lại nói, “Em từng cố gắng biết bao nhiêu cầu xin anh, nhưng lần nào anh cũng khăng khăng cự tuyệt, bởi vì anh biết chuyện này sẽ đem đến phiền toái lớn cho mình. Vậy mà lần này lại đột nhiên chủ động giúp em, dựa theo cách hành xử trước nay của anh, nếu không vì sự tồn tại của em uy hiếp đến anh, anh sẽ không dấn thân vào việc mạo hiểm này. Bởi vậy, thả em đi, nói nghe hay là giúp em, mà nói khó nghe thì chính là đuổi đi.”
“Vì sao lại biết?” Tôi nhướng mày, thản nhiên hỏi.
“Anh chưa bao giờ chủ động nhúng tay vào việc của ai thì nói chi đến chuyện giúp đỡ, người nào trong mắt anh cũng tầm thường mạt hạng…” Nói đến đây, Junsu dừng lại một chút, nhăn mày, tiếp tục nói: “Chỉ những kẻ không biết điều trở thành chướng ngại vật cản đường anh mới có thể khiến anh chú ý, mà việc duy nhất anh cần làm là phải diệt trừ nó. Tựa như năm ấy Jung Yunho từ trên trời rơi xuống, chỉ cần một chiêu khổ nhục kế của anh đã lưu đầy anh ấy sang Anh quốc tận sáu năm. Đáng tiếc là, anh không ngờ được anh ấy còn có ngày trở về Kim gia. Em hiện giờ là Yunho khi đó. Sống với anh hai mươi năm, em hiểu anh rất rõ, đâu phải vì tình nghĩa mà anh giúp em, nhưng nếu nói ra tay để loại bỏ chướng ngại thì mọi chuyện rất đơn giản mà lý giải.”
Bến cảng đông nghịt người, ồn ào huyên náo, chỉ có chỗ tôi và Junsu là tĩnh lặng đến mức không khí xung quanh có thể đông lại được.
“A..” Tôi khẽ cười, vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi loạn. “Không thể phủ nhận em suy luận rất tuyệt vời, thế nhưng Junsu ah, chẳng lẽ em không thấy mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi hay sao?”
Nghe tôi nói xong, Junsu cũng cười.
“Thật vậy chăng? Tuyệt thế cơ à? Nhưng em có bằng chứng còn tuyệt vời hơn đấy, nó chứng minh được em có suy nghĩ quá nhiều như anh nói hay không.” Junsu nói, lại cười xấu xa như cái gì cũng biết, “Anh yêu Jung Yunho, đúng không?” Nói đến đây Junsu dừng lại, đôi tay đang chống lên lan can bện chặt vào nhau, sau đó nó tiếp tục nói: “Anh có thể không thừa nhận, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Có lẽ ban đầu anh rất căm ghét anh Yunho, mà giờ lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy, lưu ý từng nhất cử nhất động, em chưa từng thấy anh đối với ai thế bao giờ, mà đây lại là người anh căm ghét… A, đúng là anh nên tận mắt thấy biểu hiện của anh khi nhìn người mình ghét đấy, sao nhỉ? Chỉ có thể nói, người bị anh ghét thật sự rất đáng thương.”
“Em nói nhiều như thế, chỉ là muốn nói cho anh biết mình cay nghiệt và đáng ghét thế nào sao?” Tôi nói, lạnh lùng nhìn Junsu.
Junsu lắc đầu, cười khổ và lẩm bà lẩm bẩm.
“Không, ngược lại thì có… ngược lại mới đúng…”
“Cái gì?”
“Không có gì”
Junsu nhún nhún vai, “Anh yêu Jung Yunho, chuyện này chắc chắn không thể nghi ngờ, đáng tiếc người trong lòng anh ấy là em. Phải biết rằng, anh là người một khi đã ngắm trúng vật gì sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy bằng được, vì vậy bất kể thế nào, sự tồn tại của em là mối uy hiếp quá lớn với anh, chỉ còn cách xóa sổ em anh mới có được Jung Yunho. Tuy rằng việc giúp em bỏ đi một khi bại lộ anh nhất định bị trừng phạt, nhưng lại thành công có được Jung Yunho. Tỉ lệ thành công của hai kết quả chỉ chiếm một phần hai, giống như trong một canh bạc và anh là con bạc bất chấp tính mạng mình.”
Nghe Junsu nói xong tôi cười đến khom cả lưng.
“Ôi, Junsu thân ái của anh, em so sánh mới tài tình làm sao chứ. Con bạc ư? Ha ha, có ý nghĩa, như vậy hiện tại mời em, nhà cái vĩ đại của anh, nói cho anh biết kết quả “đại tiểu” thế nào xem?” Tôi biết bản thân lúc này thật khó ưa, cũng vì cảm giác bị người khác nói thấu tim gan rất khó chịu.
Nhưng Junsu không trả lời tôi mà một lần nữa thể hiện trí thông minh và mưu kế đáng sợ của mình. Tới lúc đó tôi mới ý thức được, chỉ xét thân phận thừa kế mà nói, Junsu uy hiếp tới tôi còn hơn Yunho nhiều lắm.
“Anh vừa đưa em đi là em đã liệu trước mọi việc bên trong rồi,” Junsu bình tĩnh nói, lấy ngọc bội gia truyền từ túi ra cầm trong tay tỉ mỉ vuốt ve. “Trừ anh ra, vẫn còn một người có thể giúp được em.” Dừng một chút, Junsu cười châm biếm, “Jung Yunho, miếng ngọc này anh Yunho đưa em, nói là nhặt được từ rất lâu, anh ấy không ngừng đi tìm chủ nhân của nó, cũng luôn yêu người đó. Mà trong mắt anh ấy, em chính là người cần tìm, vì không muốn em sống đau khổ anh ấy chỉ còn cách giúp em trốn đi. Cho nên, trong hai người, lúc nào cũng có một người sẽ thực hiện tâm nguyện của em.”
“Hiện giờ tâm nguyện đã hoàn thành ngọc bội cũng nên hoàn cố chủ rồi.” Junsu nói xong, đem ngọc bội đặt vào tay tôi.
Tôi nhìn Junsu, lòng ngổn ngang cảm xúc. Người xung quanh ai cũng bảo cả nhà họ Kim chì có mình Junsu là không giữ tâm cơ, là không biết tính toán. Giờ xem ra ai cũng sai lầm rồi, chỉ có Junsu mới thực sự giỏi che giấu. Giây phút ấy tôi bỗng thấy mình may mắn, may mắn vì đối thủ của mình không phải là Junsu.
“Thì ra em đã sớm lên kế hoạch chu toàn rồi, rất bất ngờ đấy.” Tôi mím miệng “Nhung anh vẫn không rõ, vì sao em nói ngọc bội này là của anh.”
“Ngọc bội này là của anh. Tuy rằng anh Yunho nghĩ em là chủ nhân ngọc bội, nhưng em dám khẳng định, người anh ấy muốn tìm là anh.” Junsu nói, cười mỉa mai hơn khiến cho người ta thấy khó lường. “Anh còn nhớ giao thừa năm ấy hai chúng ta cùng đánh mất ngọc bội không? Lúc anh chạy đi, em cũng chạy theo, cũng nhìn thấy đứa bé dơ dáy đó. Nhưng em chỉ núp ở xa xem, không để người khác phát hiện ra, càng không dốc hết kẹo trong túi xuống nền tuyết.”
Tôi sững sờ cả người, nắm ngọc bội trong tay thật lâu không nói nên lời.