Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 69: Phong Nhiên


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 69: Phong Nhiên

“Lam nhi, trắc thí đến đâu rồi?”
Một thanh âm ngọt ngào, có vài phần uể oải vang lên trong trướng bồng lớn của Mị tông.
“Đây đã là nhóm thứ mười tám rồi, đại sư tỷ!” Nữ đệ tử được gọi là Lam nhi khẽ liếc nhìn vị đại sư tỷ kiều diễm đang nằm gục xuống mặt bàn một cách lười biếng kia, trong ánh mắt lóe lên một tia tiếu ý rất đậm, nhưng vẫn nén cười mà đáp,”Theo danh sách thì ngày hôm nay còn hai mươi ba nhóm tới trắc thí nữa!”
“Nhiều như vậy sao?” Mị Nhi không thèm ngẩng mặt lên mà hỏi lại, trong lời nói không hề che giấu sự chán nản.
Chán! Mị Nhi phải thừa nhận rằng việc đi phụ trách chiêu sinh này là một cái nhiệm vụ chán bậc nhất trong tất cả các nhiệm vụ trước giờ nàng thực hiện cho Mị tông. Làm công việc này, nàng chỉ việc ngồi yên trong trướng bồng, chờ đợi mấy sư muội trắc thí hết toàn bộ danh sách trong ngày, sau đó tập trung những nữ tử thông qua trắc thí mà phân loại danh ngạch, rồi chúc mừng các nàng một câu… vậy xem như là hết một ngày.
Đối với một người năng động như nàng, thì việc phải chôn chân một chỗ trong một khoảng thời gian dài như vậy, hiển nhiên là có phần quá sức chịu đựng.
Dĩ nhiên, làm công việc này cũng đem đến cho Mị Nhi ít nhiều kinh hỉ, khi nàng lần đầu được trải nghiệm cảm giác thu về cho Mị Tông những mầm giống tốt mới. Tỉ dụ như cô nhóc Vương Yên Yên ở Lăng Sa thành, mười sáu tuổi, thực lực Tam tinh Đấu giả, hay đặc biệt như là tiểu nha đầu Đào Liên Hoa, mới mười bốn tuổi đã đạt đến Tứ tinh Đấu giả, so với lão sư của nàng năm đó khi mới bước chân vào Mị Tông cũng không kém hơn là bao.
Nhưng, vài cái kinh hỉ đó, nếu đem so với số lượng ngàn vạn người tham gia chiêu sinh… thì xem chừng thực sự là quá ít ỏi a!
Đương nhiên, công việc chiêu sinh này cũng không quá ước thúc Mị Nhi phải ngồi nguyên một chỗ như vậy, cũng như ngày hôm qua, nàng cùng với vài vị sư muội bỏ ra ngoài dạo một vòng quanh Hải Nộ thành, gọi là dạo chơi một chút, nhưng cũng là tiện thể ghé qua những nơi đã từng là “đại bản doanh” của các thế lực trong thành một thời…
Không thể không nói, rằng một bộ phận cao tầng trong tông phái vẫn còn chút hồ nghi, vẫn muốn xác nhận đôi chút về sự tồn tại của siêu cấp thế lực thần bí kia…
Nhưng rõ ràng hôm nay thì Mị Nhi không thể tự tung tự tác như ngày hôm qua được. Không chỉ nàng, mà ngay cả những nữ đệ tử khác của Mị tông cũng vậy, khi trướng bồng của Mị tông nguyên cả ngày hôm nay đã bị vây chặt trong một vòng vây dày đặc của vô số người, bất kể nam nữ thiếu niên trong thành đến trắc thí hay môn sinh đệ tử của cả ba thế lực kia. Bởi lẽ, vốn dĩ bất kỳ nữ tử nào trong Mị tông cũng đều đã cực kì câu nhân rồi, ngày hôm nay trên thân thể mỗi nàng lại đồng thời mang theo thứ hương thơm mê luyến như mị dược của Huyết mân côi, thì đám thiếu niên định lực còn chưa đủ này làm sao có thể chống cự được cơ chứ.

“Đại sư tỷ à!” Lam nhi nhìn dáng vẻ lười biếng của đại sư tỷ, có chút không nhịn nổi nữa mà khẽ khúc khích cười,”Nếu nhớ người ta đến vậy, hay là vậy, tỷ cứ quay về Lăng gia trước đi a!”
“Nói linh tinh cái gì vậy!” Mị Nhi hơi nghiêng đầu, trừng mắt lên nhìn vị sư muội của mình, gắt khẽ,”Mau đi làm việc của muội đi!”
“Dạ!” Lam nhi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Mị Nhi lại chẳng cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ thấy buồn cười khi đoán ra được rằng nàng vừa mới nói trúng tim đen của người ta, nên cũng chỉ nhanh chóng báo cáo thêm vài việc, rồi nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Đối với mấy lời báo cáo của Lam nhi, Mị Nhi cũng chỉ nghe câu được câu chăng, rồi lại gục mặt xuống bàn, khẽ trút một tiếng thở dài đầy mệt mỏi.
Nàng, ngay lúc này đây, thực sự muốn ngủ lấy một giấc thật dài.
“Thực sự… phải như vậy sao…”
Nghĩ lại cuộc trò chuyện với Lăng Tuyết tối hôm qua, rồi cả cái ẩn ý chẳng biết là đúng hay sai đằng sau lời nói của nàng ấy, chẳng biết thế nào đã lại khiến Mị Nhi phải thức trắng suy nghĩ cả một đêm dài.
“Mà, hắn…”
“Đại sư tỷ, người đã tới rồi này!”
Chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, chỉ biết là, trong lúc Mị Nhi còn đang loay hoay trong mớ bòng bong suy nghĩ, thì thanh âm lanh lảnh của Lam nhi đã vang lên từ phía bên ngoài trướng bồng, khiến cho nàng giật mình một cái thót mà bật người lên ngồi thẳng dậy, hai má bỗng chốc đỏ gay, vội vã đưa tay lên chải chuốt lại đầu tóc một chút.

Không phải chứ? Nghĩ tới hắn, hắn liền xuất hiện ngay sao?
“Ha ha, làm phiền các vị sư muội rồi!”
Giọng nói của một nam tử vang lên sang sảng phía bên ngoài trướng bồng. Chỉ là, ngay khi nghe được giọng nói này, và nhận ra được chủ nhân của nó là ai, mọi hành động luống cuống khẩn trương của Mị Nhi lập tức đình chỉ lại, dung nhan phấn hồng kiều diễm cũng dần lạnh đi, ánh mắt không giấu diếm sự thờ ơ nhìn ra phía tấm rèm phủ, nhàn nhạt hỏi:
“Lôi tướng quân, rảnh rỗi tới đây có việc gì không?”
“Ha ha, chỉ là dẫn vài vị bằng hữu đến bàn chút chuyện với nàng thôi, Mị Nhi!” Vén tấm rèm phủ lên cao một cách sỗ sàng, Lôi Nghĩa thản nhiên bước vào, chẳng thèm quan tâm đến việc Mị Nhi đã cho phép hắn vào hay chưa.
Đôi mắt đẹp khẽ nheo lại vì khó chịu, còn chưa kịp nhắc nhở gã về việc trực tiếp gọi ra tên nàng, Mị Nhi đã nhận ra phía sau Lôi Nghĩa còn có vài người khác, và những người này cũng hoàn toàn chẳng xa lạ gì với nàng.
“Đường sư muội!” Bước tới trước mặt Mị Nhi, một nam tử cao lớn, thân vận y phục màu vàng đất khẽ làm ra một tư thế chào hỏi với nàng, từ tốn nói,”Làm phiền rồi!”
“Tề sư huynh? Ôn đạo sư? Thế này là…”
“Đại sư tỷ?” Trong khi Mị Nhi còn đang ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà đám người này lại lũ lượt kéo đến hết cả đây, đã thấy cái đầu nhỏ của sư muội Lam nhi thò vào trong, nhìn quanh một cái, rồi thản nhiên nói,”Ban nãy muội đã nói với tỷ là mọi người sẽ tới rồi mà!”

“…”
“Được rồi, Lam sư muội!” Nhanh chóng nhận ra được chút ngơ ngác trong mắt Mị Nhi, Lôi Nghĩa ha ha cười lớn một tiếng, trong đầu tự nhiên muốn làm ra một chút tác phong “Anh hùng cứu mỹ nhân” trước mặt nàng, liền quay sang phía Lam nhi phân phó,”Từ lâu nghe danh Mị tông sở hữu thứ trà Hoa thiên điệp là cực phẩm trong thiên hạ, mau đi chuẩn bị một chút cho chúng ta cùng thưởng thức…”
Đối với mấy lời phân phó của Lôi Nghĩa dành cho mình, Lam nhi lạnh lùng nheo mắt lườm gã một cái, ý tứ hiển nhiên là không thèm quan tâm tới ba cái tiếng sủa nhảm vừa vang lên, nhưng cũng không phải nàng ta không nhận ra không khí trong trướng bồng có chút gì đó không đúng, rồi cũng thấy cái gật đầu khẽ của Mị Nhi, mới thuận ý lui ra ngoài chuẩn bị.
“Chư vị, mời ngồi!” Dù vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì hệ trọng đến mức thủ lĩnh đám thế hệ trẻ của hai siêu cấp thế lực lẫn đạo sư của Thương Lan học viện phải đồng thời tề tựu ở đây, nhưng dù sao thì Mị Nhi cũng là tinh anh của một phương thế lực, cũng có tác phong riêng của mình, liền nhẹ giọng nói,”Công việc chiêu sinh có chút bề bộn, không tiếp đón mọi người từ xa, là Mị Nhi thất lễ…”
“Không…”
“Không có chi! Không có chi!” Hoàng y nam tử chưa kịp lên tiếng, thì ngồi phía đối diện hắn, một thanh âm lờn lợt, tựa như giọng nói của nam tử nhưng lại bị bẻ cong đi nhẹ nhàng vang lên,”Mị Nhi tiểu thư còn bận bịu trăm công ngàn việc bên tiểu tình lang, chút sự vụ này không để tâm tới, âu cũng là lẽ thường cả mà thôi!”
Không để ý tới ánh mắt nhìn vào mình đang tối dần đi của Lôi Nghĩa, Mị Nhi thở nhẹ một hơi, chậm rãi đảo mắt nhìn về phía hồng y nữ nhân vừa lên tiếng, mỉm cười nhỏ nhẹ hỏi:
“Phong tỷ tỷ khỏe a! Không biết lệnh tôn lệnh đường ở nhà vẫn khỏe cả chứ?”
“Ngươi…”
Nữ nhân được gọi là “Phong tỷ tỷ” vừa buông lời móc máy, mới rồi còn nhếch môi son đỏ chót lên cười đầy đắc ý, giờ chẳng những không thấy Mị Nhi có chút biến sắc, lại còn bị nàng không hề e dè thỉnh an ngược lại cha mẹ của “cô ta”, thành ra sắc mặt đỏ gay, song chưởng đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy nhìn chòng chọc Mị Nhi, hai mắt như phun ra một cỗ nộ hỏa, sẵng giọng quát lớn:
”Tiện nhân vô sỉ! Ta…”
“Phong… sư đệ…” Hoàng y nam tử ho khụ khụ một tiếng, dường như vô cùng khó xử khi phải chen lời vào giữa hai người này,”Đường sư muội… Sự việc trước mắt mới là quan trọng! Mỗi người nhịn nhau một lời đi!”

Nguyên lai “Phong tỷ tỷ” này tên là Phong Nhiên, là thiếu gia độc nhất của Phong gia, một trong tứ đại thế gia đương thời của Hải Sa đế quốc. Phong Nhiên đối với việc tu luyện Đấu khí cùng luyện đan, thiên phú vô cùng khủng khiếp, tới mức mà ngay từ rất sớm hắn đã được Các chủ Lôi Hỏa các đích thân xuống núi thu nhận, liền một mạch trong vòng ba năm vượt mặt chín vị sư huynh, vươn lên đứng hàng đầu tiên trong số các thân truyền đệ tử, nghiễm nhiên là nhân vật được Lôi Hỏa các dốc lòng bồi dưỡng cho vị trí Các chủ tương lai… hơn nữa bản thân trời sinh anh tuấn đến yêu dị, chẳng thế mà sức hút của Phong Nhiên trong lòng chúng nữ của Hải Sa đế quốc lớn đến mức có một đoạn thời gian, rất nhiều nữ hài tử sẵn sàng bỏ nhà ra đi chỉ để tìm tới Lôi Hỏa sơn tìm gặp hắn.
Hằng ngày, Phong gia tiếp nhận không biết bao nhiêu là thư cầu thân, từ những gia đình bình dân có nữ nhi có chút tư sắc cho tới thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc, mà ngay cả hoàng thất Hải Sa, thậm chí là hoàng thất của một vài đế quốc xung quanh cũng không hề che giấu ý tứ muốn lôi kéo Phong Nhiên về phía mình… Phải nói là, tiền đồ của Phong Nhiên, cũng như địa vị của Phong gia tại Hải Sa đế quốc, nhờ vào sự xuất hiện của hắn, hoàn toàn không có hạn định.
Nhưng, tất nhiên, những gì vốn đã là niềm tự hào bậc nhất của Phong gia, cũng lại sớm trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của họ, khi phụ mẫu của Phong Nhiên dần nhận ra những sự thay đổi, rồi phát hiện ra sở thích thích trang điểm, ăn vận giống nữ nhân của hắn.
Hắn… rốt cục lại thích nam nhân a!
Đối với Lôi Hỏa các, việc Phong Nhiên là ‘nhân yêu’ thực sự khiến cho cao tầng trong các cảm thấy có chút nuối tiếc, vì dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của các. Nhưng, suy cho cùng thì đối với các thế lực, đặc biệt là siêu cấp thế lực tầm cỡ như Lôi Hỏa các, thực lực bản thân vẫn là được tôn trọng nhất, thành ra cũng mắt nhắm mắt mở mà để mặc chuyện này…
Nhưng đối với Phong gia thì chuyện này lại là thảm họa, khi Phong Nhiên là đứa con trai độc nhất trong số bảy người con của Phong lão gia, mà Phong gia phân chi thứ chi cũng không có chất tử nào đủ đảm lượng để gánh vác Phong gia sau này, thành ra…
Chuyện này ban đầu Phong gia còn hết mực che giấu, nhưng Phong Nhiên có chân à nha, vả lại hắn cũng chẳng phải con chó con mèo gì để có thể xích lại trong gia tộc cả. Thành ra, qua vài lần trang điểm mày liễu, mắt phượng, môi đỏ như son, vận hồng y diêm dúa dạo quanh phố thị trong Kinh Đô, chuyện Phong Nhiên là nhân yêu, cả Hải Sa đế quốc ai ai cũng đều biết cả…
Vậy nên, đối với Phong lão gia đã vài lần thổ huyết vì gã nhân yêu này, lại được lời thỉnh an “ân cần” của Mị Nhi, Phong Nhiên dù không hài lòng với phụ thân mình, cũng không thể nào không giận sôi người lên cho được.
“Hừ!” Ánh mắt không che giấu nộ hỏa muốn xé xác Mị Nhi ra làm trăm mảnh, nhưng không phải là không biết tính toán trước sau, Phong “tiểu thư” hừ lạnh một tiếng, ưu nhã ngồi trở lại ghế của mình, quay mặt đi không thèm để tâm đến nữa, dù trong lòng dạ chẳng biết thế nào.
“Tề sư huynh…” Thấy gã nhân yêu này đã không nói thêm lời nào, Mị Nhi cũng chẳng so đo nhiều nữa, liền hướng sang phía hoàng y nam tử, tinh tế hỏi dò,”Ngươi nói sự việc trước mắt… không lẽ là…”
“Phải, Đường sư muội đoán không sai!” Nam tử được gọi là Tề sư huynh gật đầu đáp, hiển nhiên là hắn không biết Mị Nhi căn bản là chẳng đoán ra cái gì, chỉ thuận miệng theo sắc mặt của nàng mà nói,”Hôm nay Tề Uy hẹn gặp các vị ở đây, cũng là để thảo luận cùng mọi người chuyện về địa phương kia!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.