Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 7: Anh có lẽ sẽ không để ý đến tôi
Edit: Ry
Beta: MissTony
Phó Duy là bạn tốt nhất hồi cấp 3 của tôi. Ít nhất hai năm trước là thế.
Tính cách cậu ta cởi mở, lại thông minh, rất được thầy cô và bạn bè yêu quý.
Ở lễ khai giảng, cậu ta là người đầu tiên bắt chuyện với tôi, cũng là người đầu tiên khi tan học hỏi tôi có muốn về chung không.
Bởi vì khả năng nhìn được chỉ số cảm xúc của người khác nên tôi không thích giao tiếp với mọi người lắm. Nhưng chỉ cần Phó Duy rủ tôi tham gia hoạt động nào đó, kiểu gì tôi cũng sẽ nể mặt cậu ta, vì cậu là một trong số ít những người luôn thẳng thắn với tôi, khiến cho tôi không có cảm giác được sự “giả dối”.
Nhờ sự chủ động của cậu ấy, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè. Đến năm lớp mười một, ngoại trừ bí mật tôi có thể nhìn thấy chỉ số tâm trạng của người khác, còn đâu mọi thứ tôi đều chia sẻ với cậu ấy, kể cả việc ba mẹ tôi ly hôn vì đời sống tình dục không hài hòa.
Quan hệ của hai chúng tôi càng lúc càng thân thiết, thậm chí trong một vài phút bất chợt, tôi còn nghĩ muốn hẹn hò với cậu ấy. Sau đó, mọi chuyện đột nhiên thay đổi.
Vào một buổi sáng, tôi bước vào lớp như mọi khi, Phó Duy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong chớp mắt, chỉ số trên đầu cậu ấy thay đổi —- nó biến thành một màu hồng nhạt. Cứ lặng lẽ như thế, đột ngột khiến tôi không kịp đề phòng, chuyển thành màu hồng.
Đó là một sự phát triển chấn động mà lúng túng.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, cũng luống cuống một hồi, vài ngày sau đó thái độ của tôi với Phó Duy có hơi lạnh nhạt.
Phó Duy không phải kẻ ngốc, cậu ta nhanh chóng cảm nhận được, tan học về đã chặn đường tôi, hỏi tôi vì sao lại muốn trốn tránh cậu ta.
Chẳng lẽ trong lòng cậu còn không rõ là vì sao ư?
“Có phải ông có bạn gái rồi không?” Cậu ta nghiến răng hỏi.
Nhìn sắc hồng vẫn luôn không đổi trên đầu cậu ta dần chuyển sang màu đỏ giận dữ, dường như cậu ta thật sự rất thích tôi, tôi hơi do dự, cuối cùng lựa chọn ngả bài.
“Phó Duy, có phải ông thích tôi không?” Không đợi cậu ta trả lời, tôi lại nói: “Nếu như ông thật sự thích tôi, chúng ta có thể thử một lần.”
Khi đó tôi đã nghĩ như vậy, dù sao thì tôi cũng muốn hẹn hò với con trai, nếu như người đó là Phó Duy thì cũng không tồi. Hai chúng tôi thân nhau, quan hệ cũng rất tốt, từ bạn bè thành người yêu sẽ không có vấn đề gì lớn.
Không ngờ tôi vừa dứt lời, sắc mặt Phó Duy lập tức thay đổi, chỉ số tâm trạng càng lúc càng giảm, màu sắc cũng trở thành đỏ thẫm, còn hơi nhuộm sắc đen, cực kì không ổn.
“Mày nói cái gì? Sao tao có thể thích con trai được?” Mặt cậu ta đỏ bừng lên, cực lực phủ nhận chuyện cậu ta thích tôi.
Hóa ra, vấn đề lớn nhất chính là cậu ta không thích con trai.
“Ông, ông không thích tôi sao?” Tôi hơi bối rối, chuyện này khiến tôi nhớ lại nỗi trăn trở không biết “đầu óc tôi có vấn đề” hay “tôi có siêu năng lực” trước đây, tôi sốt ruột giải thích: “Nhưng rõ ràng màu sắc của cậu đã thay đổi…”
“Dư Miên, mày thật kì quái.” Phó Duy nhìn tôi như nhìn một con quái vật, cậu ta vứt lại một câu nói ghim thẳng vào lòng tôi, rồi vội vàng rời đi.
Từ đó về sau, cậu ta bắt đầu tránh né, cắt đứt quan hệ với tôi. Gần như cũng trong khoảng thời gian đó, trong lớp bắt đầu lan truyền tin đồn tôi thầm mến Phó Duy, nhưng tỏ tình bị thất bại nên mới khiến cho chúng tôi không thể làm bạn được nữa.
Mặc dù mọi chuyện là như vậy, nhưng quá trình thực sự rất có vấn đề.
Vốn đã giao tiếp kém, giờ mất đi người bạn duy nhất trong lớp, tôi hoàn toàn trở thành người tàng hình, bị mọi người xem thường và xa lánh.
Nếu như chỉ xì xào bàn tán sau lưng tôi, đứng từ xa tỏ vẻ miệt thị, lén lút soi mói, nói chung là không gây ra quá nhiều ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi thì cũng không sao. Nhưng hết lần này tới lần khác, khả năng đọc tâm trạng của người khác khiến tôi phải đối mặt với mọi “ác ý” ngay khi tôi bước chân vào cổng trường, và nó thật khó chịu.
Hai năm cuối cấp ba đáng lẽ nên cực kì tươi đẹp, lại là một mảnh kí ức không hề vui vẻ trong tôi. Mặc dù tôi cũng không ham trở thành người được hoan nghênh, cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác đối với mình, nhưng tôi vẫn rất ghét việc bị nhằm vào.
Những cảm xúc bực bội dồn nén từ những năm tháng dài lê thê đó cho tới tận khi tôi tốt nghiệp, rời khỏi nơi ở ban đầu, chuyển đến đảo Thanh Mai mới dần dịu lại.
Cái ngày có điểm thi đại học, tất cả mọi người trong lớp đều rất sôi nổi, hỏi thăm điểm số của nhau, hẹn nhau nghỉ hè cùng đi chỗ nào đó chơi… Còn tôi thì lặng lẽ rời khỏi nhóm chat, kéo tất cả bọn họ vào trong danh sách đen.
“Vậy là, bởi vì xu hướng tính dục của em nên bọn họ ghét em à?”
Trong nhà kho tối tăm bừa bộn, chóp mũi toàn là mùi bụi bặm, bên tai là ngữ điệu từ tốn vẫn không hề thay đổi của Nhạn Không Sơn.
Tôi gật đầu: “…Vâng.”
“Vậy cũng tốt.”
Tôi ngửa mặt lên, không hiểu “tốt” ở chỗ nào.
Nhạn Không Sơn dựa vào giá đỡ, hai tay khoanh trước ngực, anh nói: “Được loại người như vậy thích cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, nhanh chóng vạch rõ giới hạn cũng tốt.”
“Anh không ghê tởm em sao?” Lúc hỏi câu này, tôi vừa sợ hãi lại vừa chờ mong. Sợ rằng anh cũng sẽ như những người trong trường kia, mặc dù bên ngoài không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đều cho rằng tôi là biến thái; lại chờ mong anh không giả vờ mà thật lòng cho rằng tôi không phải một đứa lạc loài.
“Không.” Con ngươi Nhạn Không Sơn bình tĩnh, không chứa bất kì sự khinh miệt nào, dường như không chút do dự đã nói ra đáp án của mình.
Quan trọng nhất là, anh ấy nói thật.
Đúng ra mà nói thì trước kia tôi mê muội sắc đẹp và thể xác của anh, sự yêu thích của tôi đối với anh đều xuất phát từ điều kiện bên ngoài xuất sắc của anh. Nhưng giờ phút này, tôi hoàn toàn khuất phục trước tâm hồn mê người của anh, chung tình với phẩm giá tốt đẹp của anh.
Tôn Nhụy nói đúng, loại đàn ông cấp bậc “báu vật” như Nhạn Không Sơn sẽ khiến cho người ta cảm thấy anh quá cao không thể chạm vào. Nhưng cũng vì anh là báu vật, nên anh có một ma lực khiến cho người khác vô thức hãm sâu vào, càng biết rõ lại càng muốn có, cho dù có hiểu sự chênh lệch giữa cả hai là như biển cả vẫn sẽ không có cách nào dập tắt hi vọng.
Tôi thích anh, nhưng lòng tôi cũng hiểu được, anh có lẽ sẽ không để ý đến tôi.
Không sao, mặc dù mục tiêu yêu đương có hơi xa xôi, nhưng nếu chỉ là một cái hôn, có lẽ vẫn sẽ được thôi.
Bờ môi Nhạn Không Sơn, môi trên mỏng, môi dưới dày dặn, trông có vẻ rất hợp để hôn lên…
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng của anh, trong đầu không ngừng hiện ra hỉnh ảnh tôi và anh hôn nhau. Ngay trong khoảnh khắc đôi môi sắp chạm vào nhau, tôi lập tức tỉnh táo lại, cảm giác mặt hơi bốc cháy.
“… Cảm ơn anh.” Bởi vì xấu hổ nên tiếng của tôi không khác gì tiếng muỗi vo ve.
Anh đi đến trước mặt tôi, đặt tay lên đầu tôi.
“Chờ đến lúc em đến tuổi này, em sẽ biết mấy chuyện đó chẳng là gì.” Trong lúc nói chuyện, anh hơi khom người nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như muốn xác nhận tâm trạng của tôi.
Anh ở quá gần, gần đến mức mùi thuốc lá trên người anh xộc vào khoang mũi của tôi, khiến tôi rất muốn hắt hơi.
Nhưng bầu không khí như này mà lại hắt xì thì quá vô duyên rồi, tôi rất vất vả nhịn xuống, chỉ nhịn trong phút chốc đã khiến mắt tôi rơm rớm.
Dường như Nhạn Không Sơn hiểu nhầm, anh chau mày, đưa tay lau đi khóe mắt rỉ nước của tôi, giọng điệu đúng kiểu người lớn tràn đầy kinh nghiệm đang dạy bảo: “Khóc cái gì? Bọn họ không đáng để em phải buồn lòng.”
Đúng là họ không đáng để tôi phải buồn lòng, nhưng anh thì lại đáng để em động lòng lắm đấy.
Ngón tay có một lớp chai mỏng quẹt qua da thịt mỏng manh dưới mắt, sinh ra một cảm giác ngứa ngáy đến mức đau nhói. Tôi kiềm chế xúc động muốn đi tới cọ lên ngón tay ấy, nhắm mắt lại. Chất lỏng chan chứa trong mắt không còn chỗ ở, tranh nhau thuận theo khóe mắt trượt xuống.
“Em… Em không quá khó chịu, chỉ là đột nhiên thấy bọn họ nên có hơi không kịp phản ứng.” Tôi nói với giọng nghẹn ngào.
Nhạn Không Sơn rút tay về, anh nói: “Em đợi một chút, anh ra xem bọn họ còn ở đó không.”
Tôi gật đầu, lui sang một bên để Nhạn Không Sơn ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, tiếng vui cười ồn ào của những người thiếu niên lập tức truyền tới. Đám Phó Duy vẫn chưa đi, còn đang rất ầm ĩ, không để ý đến cảm giác của người khác.
“Các bạn có thể giữ trật tự được không?” Tiếng Nhạn Không Sơn không nhỏ, ngữ điệu lại rất không khách khí, lời vừa ra khỏi miệng, tiếng cười đùa ầm ĩ phía xa lập tức yên tĩnh.
Tôi không đóng hẳn cửa lại, để hé ra một chút như cũ.
“Cái gì cơ? Mở cửa làm ăn lại không cho phép khách hàng nói chuyện à?”
“Đúng rồi, bọn này cũng đâu có lớn tiếng lắm đâu…”
Nhạn Không Sơn không chút nể tình cắt lời bọn họ, anh nói: “Đây là tiệm sách, muốn nói chuyện có thể ra chợ nói cho thỏa thích. Nếu không mua sách thì mời mọi người rời khỏi đây.”
Cách nói chuyện của anh không hề có khẩu âm, giọng nói cũng rất dễ nghe, nhưng thật kì diệu là từng chữ nối lại với nhau thành lời, sẽ tạo nên một giọng điệu chậm rãi. Có sự uể oải, nhưng lại rất gợi cảm.
“Ông làm ăn kiểu gì mà lại đi đuổi khách vậy!”
“Ai mà thèm mua những thứ rác rưởi này của ông chứ.”
Rõ ràng là Nhạn Không Sơn đã chọc giận bọn họ, trong tiếng tranh cãi hùng hổ, thì Phó Duy, người vẫn im lặng từ đầu đột nhiên đứng ra xin lỗi Nhạn Không Sơn.
“Thật xin lỗi, là bọn em sai ạ.” Cậu ta lại quay sang nói nhỏ với đám bạn: “Đi thôi, đừng làm ồn nữa.”
Tính cách của cậu ta chính là như vậy, nhìn qua thì tưởng là cậu ta xin lỗi vì nhận thức được lỗi sai của mình, nhưng thật ra là không muốn người khác chú ý mà thôi. Trong mắt Phó Duy, mặt mũi của cậu ta là quan trọng nhất.
Đám người này làm ồn, còn bị Nhạn Không Sơn ra lệnh đuổi khách, hẳn là cậu ta cũng cảm thấymất mặt lắm.
Cửa mở, đám người rời đi, còn không quên vứt lại vài câu chửi bới tỏ vẻ.
“Không bao giờ tới cái chỗ này nữa!”
“Đúng vậy, cái tiệm sách rác rưởi như vậy, đừng bao giờ tới nữa!”
Trong tiệm khôi phục lại bầu không khí yên tĩnh, tôi kéo cửa, chần chừ bước ra, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của đám người Phó Duy nữa.
Tốt quá rồi…
Mặc dù gặp thì cũng không mất miếng thịt nào, nhưng nếu không cần thì chả tội gì phải gặp để làm mình buồn nôn cả.
Lúc ăn cơm trưa, tranh thủ lúc xung quanh không có ai, tôi lấy quả táo trên bàn đưa cho Nhạn Không Sơn, kèm thêm một câu “cảm ơn”.
Động tác ăn cơm của anh dừng lại, anh từ tốn nhai nuốt phần thức ăn trong miệng xong mới cắm đũa vào trong hộp cơm, nhận lấy quả táo từ tay tôi.
“Hình như lúc nào em cũng nói cảm ơn với anh nhỉ.” Anh nói, cắn một miếng táo, hàm răng trắng như tuyết cắm vào thịt quả, chỉ nghe tiếng thôi đã có thể tưởng tượng được quả táo kia giòn, nhiều nước cỡ nào.
“Bởi vì lúc nào anh cũng giúp em mà.” Nước bọt trong miệng điên cuồng tiết ra, tôi vội vàng lấy một quả táo khác trên bàn, yên lặng gặm.
Nhạn Không Sơn nghe vậy, khóe môi hơi nhếch, tôi không thấy rõ, nhưng chỉ số tâm trạng của anh tăng thêm mấy điểm, hẳn là đang cười.
Nhà chú Trương hàng xóm cuối cùng cũng du lịch về, buổi tối cơm nước xong xuôi, ông nội đã vội vàng chạy sang tìm đối phương uống rượu nói chuyện phiếm.
Tôi nằm lên chiếc chiếu trải trên sàn nhà, lăn qua lăn lại đếm thời gian. Đúng tám giờ là đứng dậy xông ra ngoài. Đến trước cửa nhà Nhạn Không Sơn, tôi phải đứng lại, vịn vào cửa sân thở hồng hộc.
Đẩy cửa vào, cửa sổ đối diện sân nhỏ vẫn sáng đèn, có bóng người đi lại sau bức rèm lụa trắng, lộ ra một vẻ đẹp mông lung.
Mùa hạ ở đảo Thanh Mai, ban đêm luôn tới rất muộn. Mặc dù đã là tám giờ nhưng bầu trời vẫn chưa tối hẳn.
Có đôi khi tôi luôn cảm thấy, ban ngày ở trên đảo giống như một tên cuồng công việc, ban đêm đến thay ca rồi mà nó vẫn lề mề không chịu đi, có thể nấn ná ở lại chừng nào hay chừng ấy, lúc nào cũng ồn ã và nhiệt tình.
Ban đêm lại không lằng nhằng như vậy. Màn đêm luôn yên lặng, nó lặng lẽ đến và lẳng lặng đi, hoàn toàn trái ngược với ban ngày, là một tên Thiền Vu* không có dã tâm.
*Nguyên văn là 咸鱼, hàm ngư, dịch ra là cá ướp muối. Phiên âm của từ này là Xián yú, đọc giống với Shan Yu hay chính là Thiền Vu, thủ lĩnh Hung Nô trong phim hoạt hình Hoa Mộc Lan. Đặc điểm của tên này là cái mặt đen xì =)) nên có lẽ vì thế mà Miên Miên ví von với màn đêm.
Theo tiếng chuông cửa vang lên, tôi chắp tay sau lưng, chán chết đứng chờ ở cửa.
Một lát sau, tiếng khóa cửa vang lên khe khẽ, ánh đèn ấm áp xuôi theo bóng cửa chảy ra ngoài.
Tôi ngẩng đầu, cười với người đàn ông mở cửa cho tôi: “Hôm nay lại quấy rầy anh nhé.”