Đảo Thanh Mai

Chương 19: Xin chào, đàn em


Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 19: Xin chào, đàn em

Edit: Ry

Thầm mến, chính là người bạn thích đứng yên một chỗ, còn bạn thì phải cố gắng vượt núi qua sông để tiến về phía người ấy, vượt mọi chông gai làm đủ chuyện ngu ngốc, cuối cùng còn phải cố gắng trao gửi yêu thương của mình trước khi người đó xoay người bỏ đi nơi khác.

Kết cục sẽ là “kết thúc trong nước mắt” hoặc là “trở thành người yêu”. Mà dù kết cục có như thế nào thì khi quyết định “thầm mến”, bạn nên hiểu được — nó không hề chứa đầy ngọt ngào, cũng không phải chỉ toàn là đau đớn; thích là mình, muôn vàn khó khăn gian khổ cũng là mình.

Sau khi “Chỉ Vũ Tế” kết thúc, tôi dần khôi phục lại sự bình tĩnh bên ngoài. Nói “bên ngoài”, là bởi vì nội tâm tôi vẫn xao động. Nhưng cũng không thể trách tôi.

Chẳng lẽ lại có người thờ ơ được khi Nhạn Không Sơn vàng với mình sao?

Không tồn tại đâu.

Mà trong lúc còn đang bồn chồn, tôi phát hiện một chuyện càng khiến cho tôi càng phải lo nghĩ — Nhạn Không Sơn đang chuẩn bị tuyển nhân viên mới.

Anh để Văn Ứng in thông báo tuyển dụng, làm thành một cái biển đặt ở trước cửa tiệm, yêu cầu tốt nhất là có thể lập tức đến làm việc, ngoài cái đó ra thì không đặc biệt hạn chế gì, cũng không báo cho tôi biết.

Mặc dù tôi chỉ là một người làm tạm thời đến giúp đỡ, có nói cho tôi thì cũng không thay đổi được gì, nhưng lúc đột ngột nhìn thấy cái thông báo tuyển dụng, trong lòng tôi vẫn có cảm giác mất mát không nói nên lời.

Là loại mất mát “hóa ra mình không phải người đặc biệt”.

Lúc đầu, trong tiệm ngoài Văn Ứng ra còn một nhân viên nữa, nhưng người này hồi đầu tháng bảy đã từ chức, khiến cho trong tiệm thiếu người, Nhạn Không Sơn bận đến mức không có thời gian chăm trẻ.

Cũng chính vì vậy nên khi tôi nói muốn đến tiệm giúp đỡ, Nhạn Không Sơn mới dễ dàng đồng ý như vậy, sự xuất hiện của tôi có thể nói là giải quyết vấn đề khẩn cấp của họ.

Mặc dù tôi sẽ không thể ở tiệm giúp đỡ mãi được, tháng chín trường tôi khai giảng rồi, nhưng còn một tháng nữa mới hết kì nghỉ hè, bây giờ đã tuyển người có phải hơi sớm quá không?

Còn nữa, người mới đến, tôi có phải chủ động nhường lại chức vị không?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy người mới đến là để thay thế tôi, Nhạn Không Sơn chê tôi làm việc lười biếng không đủ nhanh nhẹn sao?

Tôi không dám trực tiếp hỏi anh. Lo nghĩ việc bị thay thế, bàng hoàng vì mất đi mục tiêu, một chuyện cứ chôn lâu trong lòng sẽ thành bệnh, tôi bắt đầu hơi chút là thất thần.

“Miên Miên, anh lại thua rồi.”

Tôi lấy lại tinh thần, hai người đua xe trên màn hình ti vi đã kết thúc, nhân vật tôi điều khiển về đích sau nhân vật của Nhạn Vãn Thu. Trái ngược với nhân vật của cô bé đang nhảy cẫng lên vui sướng, nhân vật của tôi chỉ dè dặt giơ tay vẫy về phía khán đài.


Tối nay tôi chơi “Mario đua xe” với Nhạn Vãn Thu, không thắng nổi ván nào, thua cuộc liên tục khiến cho tôi cũng phải sinh ra bóng ma với trò chơi này.

“Hôm nay trạng thái của anh không tốt.” Tôi đặt tay cầm xuống, muốn kéo lại tôn nghiêm cho mình: “Không có cảm hứng.”

Nhạn Vãn Thu nhìn lên đồng hồ treo tường, nói: “Vậy mai chúng ta chơi tiếp nha, bây giờ em đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon nha Miên Miên.”

Từ sau “Chỉ Vũ Tế”, không biết vì sao mà cô bé lại không gọi tôi là “anh trai lớn” nữa mà bắt đầu gọi tôi là “Miên Miên”. Mặc dù bị một loli gọi tên thân mật có hơi lạ, nhưng nghĩ lại, như thế tức là tôi và Nhạn Không Sơn ngang hàng với nhau, cũng không tệ, nên tôi không sửa lời cô bé.

“A Sơn, con muốn đi ngủ!” Nhạn Vãn Thu không đeo chân giả, không đứng dậy được, bèn quỳ trên mặt đất giang tay ra với Nhạn Không Sơn.

Nhạn Không Sơn đang lấy ra đống đồ ăn hết hạn trong tủ lạnh. Không biết có phải là do đàn ông độc thân nuôi trẻ con nên vậy không, mà trong tủ lạnh của anh chất đầy các loại thực phẩm đông lạnh chỉ cần làm nóng là có thể ăn, bánh sủi cảo, chè trôi nước, sữa Hoàng Bao, thịt gà, thịt bò, cá tuyết thái lát, nhét chật kín, hai người ăn mấy tháng cũng không hết.

Có lẽ là không nhét thêm được nữa, cảm giác không ổn, nên hôm nay anh đột nhiên quyết định sắp xếp lại tủ đông.

“Chín giờ rồi à?” Nghe Nhạn Vãn Thu gọi, Nhạn Không Sơn xoa tay, nhanh chân đi sang bên này, trên người còn mang theo hơi lạnh từ tủ đá.

“Chín giờ mười lăm rồi.” Nhạn Vãn Thu được bế trên tay, che miệng ngáp một cái: “Miên Miên cứ thua hoài, con muốn cho anh thắng nên chơi thêm hai ván, cuối cùng anh ấy vẫn không thắng được.”

Tôi: “…”

Bạn nhỏ, cái nồi này em vứt lên đầu anh như vậy rất không phúc hậu nha.

“Thật ra con không chơi thì anh ấy sẽ không thua.” Nhạn Không Sơn biết cách, nói một câu khiến cho bé con sửng sốt nửa ngày.

“Ầy… Có đôi khi thất bại có thể khiến người ta học được rất nhiều, không thua thì sẽ không trưởng thành được!” Tôi hoài nghi chính Nhạn Vãn Thu cũng không biết mình đang nói cái gì: “Cho nên đôi lúc thua cũng rất tốt.”

Hai người dần đi xa, sau đó Nhạn Không Sơn nói gì với cô bé tôi cũng không nghe được.

Trong lúc chơi game đã uống hết coca, tôi thấy hơi khát, bèn đi vào trong phòng bếp rót chút nước uống.

Bước qua mấy khay đồ ăn đông lạnh đã hết hạn bị ném lung tung trên mặt đất, tôi mở ngăn tủ rồi chạn bát tìm cái cốc, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Phòng bếp ở hơi xa phòng khách, hơi lạnh không đến được đây, lại không mở cửa sổ, nên có hơi nóng nực.

Đứng thẳng dậy, ngón tay nắm lấy phần áo trước ngực, nhấc lên rồi lại buông xuống, tạo thành một làn gió nhẹ lướt qua người, tiêu diệt chút xíu mồ hôi vừa chảy ra.


“Chẳng lẽ nhà họ lại không có cái cốc nào?”

Không thể nào.

Đang định mở ra một cái ngăn kéo khác, tiếng Nhạn Không Sơn từ cửa phòng bếp truyền đến.

“Tìm cái gì?”

Tôi giật nảy mình, che ngực nhìn sang.

“Tìm, tìm cái cốc.”

Nhạn Không Sơn đang vòng tay trước ngực dựa vào cạnh cửa, nghe vậy thì đi về phía tôi, kéo ra cái ngăn đã được tôi kéo một nửa, lấy từ bên trong ra một cái ly thủy tinh đưa cho tôi.

“Đây.”

Tôi nhận lấy, cám ơn anh, xoay người đi đến bàn ăn rót nước lạnh uống.

Nhạn Không Sơn nhặt hết mấy thứ đồ ăn hết hạn trên đất bỏ vào thùng rác, sau đó xoay người lau đi nước đọng trên đất.

Anh xắn tay áo sơ mi lên, đường cong cơ bắp trên cánh tay hơi gồng lên, cổ áo để lộ xương quai xanh, phần eo nhìn rắn rỏi lại mạnh mẽ, ngay cả dáng vẻ khi làm việc nhà cũng gợi cảm như vậy.

Tôi lén lút nhìn anh, không cẩn thận bị sặc nước, lập tức chật vật ho dữ dội.

Nước lạnh thuận theo cần cổ trượt vào bên trong áo, hôm nay tôi mặc một bộ quần áo bóng rổ màu trắng xanh, ưu điểm là rộng rãi thoải mái dễ chịu, khuyết điểm là sợi tổng hợp rất mỏng. Một khi dính nước sẽ dễ dàng để lộ màu da phía dưới.

“Lau đi.” Tôi ho đến nóng cả mặt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái tay, nắm một chiếc khăn tay đưa tới.

Tôi nhận lấy, vẫn ho liên tục, sau khi lau nước dính trên cổ, tôi chuyển sang lau nước dính trên ngực áo.

Lau sạch sẽ xong, tôi ngẩng lên định nói cám ơn với Nhạn Không Sơn, lại phát hiện ra anh đang rũ mắt nhìn tôi, đỉnh đầu thế mà lại có màu vàng.

Vị đồng chí này, có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Mỗi lần đều vàng đến độ khiến tôi trở tay không kịp.


Nhưng gần như là một giây sau khi tôi nhìn về phía anh, anh liền dời ánh mắt đi ra phòng khách, màu vàng trên đầu cũng chậm rãi nhạt đi.

Mục tiêu vẫn đang khắc chế, nhưng với tôi lại không phải là chuyện xấu, ít nhất là lần này tôi không mặc đồ con gái.

Lúc trước thường là tám giờ tôi đến đây, chơi game với Nhạn Vãn Thu một tiếng, rồi đọc sách một tiếng, đến mười giờ sẽ về. Bây giờ còn chưa đến chín rưỡi, tôi vẫn còn thừa thời gian.

“Anh muốn chơi game không?” Tôi cầm lấy một cái tay cầm trên mặt đất, giơ lên lắc lắc với Nhạn Không Sơn.

Nhạn Không Sơn định cất máy chơi game đi, nghe vậy thì ngừng động tác, suy nghĩ một chút, rồi ngồi khoanh chân trên đất.

“Đến đây.”

Không ngờ anh thật sự đồng ý, tôi vội vàng ngồi xuống, bắt đầu lựa chọn nhân vật.

“Ba trận thắng hai là được, người thắng có thể hỏi người thua một vấn đề.”

“Có cả đánh cược cơ à?” Anh cũng đang chọn nhân vật, giọng nói hơi kéo dài ra, nói như vậy nhưng anh cũng không từ chối.

Hai bên chọn nhân vật xong, bắt đầu tranh tài.

Đếm ngược vừa dứt, tôi bật hết hỏa lực lao ra khỏi vạch xuất phát.

Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra muốn hỏi cái gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc có thể đến gần anh hơn, hiểu rõ anh hơn, tôi lại không thể ngăn được sự hưng phấn này, như thể bị điên vậy.

Ván đầu tiên có lẽ là do lâu rồi không chơi nên chưa quen tay, Nhạn Không Sơn bị tôi bỏ xa lại phía sau.

Tôi thắng, thắng triệt để, bảng xếp hạng vừa mới hiện lên, tôi đã sung sướng giơ tay lên hoan hô, lại giật mình nhớ ra Nhạn Vãn Thu đang ngủ, vội vàng che miệng nuốt xuống phần la hét còn lại.

“Không sao, Thu Thu ngủ say như chết vậy, nơi này cũng cách âm rất tốt, con bé không nghe được đâu.” Hai tay anh chống ra sau lưng, có vẻ như thắng thua cũng không quan trọng với anh: “Em có thể kêu…”

Nói được một nửa, anh bỗng dừng lại, nhíu mày rất nhẹ, chỉ số tâm trạng cũng tụt xuống một chút.

Nhưng rất mau sau đó, anh lại như không có việc gì mà bổ sung: “Em có thể la hét.”

Có đôi lúc tôi cũng nghĩ, tôi tuyệt đối không được có tật xấu là quá tò mò, nếu không thì dấu chấm hỏi trong đầu sẽ nhiều đến mức không ngủ được.

Cũng may tôi không phải người như vậy, đồng thời cũng đã học được cách làm lơ một vài vấn đề, để cho lúc cần thiết mình có thể “làm như không thấy”.

Đến ván thứ hai, có lẽ là Nhạn Không Sơn đã tìm lại được cảm giác, lập tức lội ngược dòng vượt qua tôi ở vạch đích.


Tôi không cam tâm, ván thứ ba càng lái cẩn thận, căng thẳng tới nỗi lúc thao tác, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Nhưng có đôi khi càng căng thẳng thì sẽ càng tệ, tôi điều khiển nhân vật liên tục ăn phải cạm bẫy mà Nhạn Không Sơn ném ra, hết lật xe rồi lại trượt, cuối cùng dù có liều mạng đuổi theo, tôi vẫn thua một cách đầy đáng tiếc.

Tôi nắm tay cầm, sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng dâng lên một sự thê lương.

Sự hốt hoảng khi rơi từ Thiên Đường xuống Địa Ngục, sự không cam tâm khi từ đỉnh xuống dưới đáy, những người chưa từng trải qua thật khó để mà hiểu được.

Quá đáng hơn nữa là Nhạn Không Sơn ở bên cạnh còn châm ngòi thêm một câu: “Nhường rồi nhé.”

Tôi nắm chặt tay cầm, nhịn rồi lại nhịn, không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận mình không giỏi bằng người ta.

“Được rồi, anh muốn biết gì nào?” Tôi ủ rũ cúi đầu hỏi.

Thật ra Nhạn Không Sơn cũng không có chuyện gì muốn biết, hỏi một cái vấn đề nghe đã thấy rất không có tâm, tràn ngập sự qua loa.

“Em thi đại học ngành nào?”

Cái trò chơi này tôi thắng mới có ý nghĩa! Loại thời điểm này còn háo thắng như vậy để làm gì? Tôi thua cả một buổi tối, nhường tôi thắng một lần thì có sao đâu?

Nội tâm tôi yên lặng xỉa xói, ngoài miệng vẫn thành thật trả lời: “Ngành ngoại giao ạ.”

Lúc ấy tôi cũng không có mục tiêu gì rõ rệt, đối với cái gì cũng bình thường, cái gì cũng không có hứng thú, nên tôi nghĩ nếu có công việc nào có thể hoàn mỹ phát huy được năng khiếu của mình thì tốt, thế là đăng kí thi vào đại học Cầu Vồng, khoa quan hệ quốc tế. Đây là trường đại học duy nhất ở thành phố Cầu Vồng có ngành ngoại giao hệ đại học.

Vẻ mặt vốn đang ung dung của Nhạn Không Sơn bỗng thay đổi, anh kinh ngạc nói: “Đại học Cầu Vồng?”

Tôi thấy nét mặt vi diệu của anh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chần chừ gật đầu rồi nói: “… Vâng ạ.”

Tôi tự nhận mình không có làm cái gì khiến cho người khác thấy buồn cười, nhưng Nhạn Không Sơn lại khẽ cười.

“Sao vậy?” Tôi bị anh cười đến ngơ ngác, không nghĩ ra chuyện gì.

Ý cười bên khóe môi Nhạn Không Sơn càng thêm đậm, anh hơi ngửa ra sau, vui vẻ chào hỏi tôi: “Xin chào, đàn em.”

“…”

Khóe môi tôi cứng đờ: “… Hả?”

Số mệnh, đôi khi lại khó nắm bắt như vậy.

Ai mà ngờ được Nhạn Không Sơn lại chính là đàn anh khóa trên của tôi chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.