Đọc truyện Đảo Thanh Mai – Chương 17: Cuộc diễu hành lớn của lễ tế Chỉ Vũ
Edit: Ry
“… Cám ơn.” Tôi giơ tay nhận lấy sô cô la Nhạn Không Sơn đưa cho mình, nhưng hết lần này tới lần khác, vì tay áo quá dài nên hành động trở nên bất tiện, ngay cả việc xé giấy bọc cũng khó khăn.
Loay hoay cả buổi, có lẽ là Nhạn Không Sơn cũng không nhìn nổi nữa, lấy lại thanh sô cô la, xé giấy bọc, bẻ một miếng đưa đến bên môi tôi.
Tôi có hơi bất ngờ vì được quan tâm, hết nhìn miếng sô cô la rồi lại nhìn Nhạn Không Sơn. Vẻ mặt anh không có gì lạ, tâm trạng không tốt cũng không xấu, đương nhiên cũng không có màu gì đặc biệt.
Sợ làm trôi mất son nên tôi cẩn thận há miệng, cố gắng không dùng môi mà dùng răng cắn sô cô la, không ngờ lại do cảm giác khoảng cách không đúng, cắn cả vào tay Nhạn Không Sơn.
“Em a…” Miếng sô cô la trượt thẳng vào thực quản, vì quá bối rối nên tôi cứ thế nuốt cả cục xuống, lưỡi khẽ lướt qua ngón tay của đối phương, để lại một cảm giác sắc nét, lại có phần thô ráp nơi đầu lưỡi.
Trên ngón trỏ của anh có một lớp chai rất mỏng, còn có vị thuốc lá…
Dường như là bị tôi cắn đau, Nhạn Không Sơn không chút do dự rụt tay về, thậm chí còn nắm chặt tay để ra sau lưng.
“Em rất xin lỗi.” Tôi kéo lấy tay anh, muốn xem một chút: “Anh đau lắm à?”
Nhạn Không Sơn tránh khỏi sự lôi kéo của tôi, anh gằn từng chữ vừa nặng lại vừa gấp: “Không sao.”
Thái độ của anh thật sự quá kì quái, lúc thì thân thiết lúc thì tránh tôi không kịp. Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn nét mặt của anh, phát hiện ra anh đã dời mắt đi, không hề nhìn tôi. Mà chỉ số trên đầu vốn luôn có màu như trận tuyết rơi đầu đông khắc nghiệt của anh, lại hiện ra một màu vàng nhàn nhạt, thời gian trôi, sắc vàng ấy nhạt đi theo từng giây, nhanh chóng trở lại thành màu trắng.
Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, điều này đại diện cho việc chủ nhân của chỉ số đang cố gắng đè xuống một loại dục vọng nào đó.
Tôi cực kì chấn động. Để xác định mình thật sự không xuất hiện ảo giác, tôi lén lút cấu vào đùi mình một cái, hai mắt càng không dám chớp, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Nhạn Không Sơn.
Cho đến khi hai mắt cay xè, chỉ số trên đỉnh đầu Nhạn Không Sơn đã trở lại màu trắng, tôi mới lưu luyến thu lại tầm mắt, vẻ mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng nội tâm đã bắt đầu nổi lốc cấp độ mười.
Trời xanh có mắt!
Nhạn Không Sơn vừa biến vàng với tôi? Đúng không? Là bởi vì tôi cắn anh nên anh vàng với tôi đúng không? Nếu thế thì lần trước cũng không phải là ảo giác của tôi, anh vàng với tôi thật kìa!
Chờ chút, tại sao anh lại biến vàng vì tôi cắn anh chứ?
Cái nguyên nhân này có hơi dở người, lần trước với lần này… Ớ, tôi đều đang giả nữ?
Gió lốc cấp mười trộn thêm sấm sét đùng đùng, tôi giật mình thon thót.
… Hóa ra, người có hứng thú với nam giả nữ không phải là Văn Ứng mà là Nhạn Không Sơn ư?
“Em cho em ấy ăn đi, anh… Đi ra ngoài một chút.” Nhạn Không Sơn tóm lấy Tôn Nhụy đi ngang qua, bất chấp tất cả nhét sô cô la trong tay cho cậu ấy.
“Hả?” Tôn Nhụy sững sờ nhận lấy sô cô la, trợn tròn mắt nhìn Nhạn Không Sơn, chậm nửa nhịp mới đáp lại: “À à, vâng… Vâng! Cứ yên tâm giao cho em ạ!”
Nhìn theo bóng lưng đang đi ra cửa của Nhạn Không Sơn, trong lòng tôi lại nảy sinh một giả thiết mới — Có lẽ là Nhạn Không Sơn có hứng thú với nam giả nữ, nhưng cũng có thể… Là anh chỉ đơn thuần thích tôi khi là Thiên Nữ. Nếu là cái trước, ít nhiều tôi còn có chút hi vọng, còn cái sau, chứng tỏ anh chính là một tên trai thẳng siêu cấp. Tôi nghĩ ngợi một lát, giới tính có thể thay đổi mà.
Cúi đầu nhìn đũng quần mình, tưởng tượng cuộc sống sau này không có thằng em, bỗng cảm thấy một trận gió lạnh vù vù.
Tôi bỗng kẹp chặt chân. Không được! Không làm được, có vì Nhạn Không Sơn thì tôi cũng không làm được!
“Trời ạ, anh Sơn đẹp trai quá đi mất, tớ cứng rồi đây này.” Tôn Nhụy vừa nhét sô cô la vào miệng tôi, vừa dùng lời nói bày tọ sự thèm thuồng với Nhạn Không Sơn: “Mới có vài giây thôi đã khiến tớ quên béng Văn Ứng rồi, chỉ muốn thoa nước miếng khắp toàn thân Thần Tướng thôi.”
Ai mà chả muốn thế. Tôi rầu rĩ nuốt sô cô la, phụ họa trong đầu.
Cho đến tận lúc chú Trương kêu mọi người ai về chỗ nấy, mỗi người bắt đầu di chuyển đi đến vị trí của mình, Nhạn Không Núi mới xuất hiện ở phòng chuẩn bị với cái người đầy mùi khói, trên mặt còn có thêm một cái mặt nạ đỏ trắng trông có vẻ dữ tợn.
Mặt nạ chỉ che khuất phần mặt trên của anh, tạo thành một bộ mặt quỷ thần với phần lông trắng lộn xộn nhô ra ở viền, phần hốc mắt còn được viền đỏ, nhìn qua thấy có hơi đáng sợ.
Thảo nào anh dễ dàng đồng ý việc làm Thần Tướng ở “Chỉ Vũ Tế” như vậy, hóa ra là vì không cần lộ mặt à?
“Chuẩn bị!” Hai mắt chú Trương chăm chú nhìn đồng hồ, một tay hơi nhấc lên, đợi giờ lành.
Nhạn Không Sơn đeo mặt nạ đi đến bên cạnh tôi, thò cánh tay ôm lấy hông tôi, ngay sau đó, hai chân tôi rời khỏi mặt đất, tầm nhìn cũng lệch đi, giống như lần trước, tôi lại được anh vững vàng bế lên.
“Giờ lành đến, chiêng trống lên!” Sáu giờ mười tám phút, cánh tay chú Trương bỗng vung xuống, dùng một loại giọng cực kì có cảm giác nghi thức, rất khoa trương hô lên. Gần như cùng lúc đó, phía cửa ra vang lên tiếng chiêng trống huyên náo.
“Nghênh đón Thiên Nữ!” Nhạn Không Sơn chậm rãi đi dọc theo thảm đỏ ra ngoài, hai bên không chỉ khua chiêng gõ trống mà còn bắn cả pháo.
Tôi cầm quạt tròn trong tay, che từ mắt trở xuống, ánh mắt lại cố định ở chiếc cằm kiên nghị của Nhạn Không Sơn.
Bên ngoài đã là chiều tà, nắng chiều ấm áp chiếu lên thảm đỏ, kéo dài tới tận kiệu thần.
Ngoài tiếng pháo mừng và tiếng chiêng trống, trong đoàn người thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chụp ảnh tanh tách, còn có tiếng gọi tôi nhìn sang phía họ.
Lên tới kiệu thần, Nhạn Không Sơn nhẹ nhàng đặt tôi xuống, tôi chỉnh lại phần đuôi áo, chậm rãi quỳ xuống, quạt tròn vẫn che trước mặt như cũ.
“Thiên Nữ! Thiên Nữ thật xinh đẹp!”
Tiếng người ồn ào, tràn ngập các loại âm thanh.
“Thiên Nữ, để tôi chụp tấm ảnh được không? Bạn đẹp quá đi mất!”
“Mau chụp giúp tôi đi, cái vị Thần Tướng này đẹp quá đáng, mời người mẫu đến à?”
“Có phải diễn viên chuyên nghiệp không? Không giống Thiên Nữ với Thần Tướng mấy năm trước.”
“Có nhìn thấy không? Có người quay phim luôn kìa, chắc chắn là diễn viên rồi.”
Tôi làm theo lời dặn của chú Trương, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn sang chỗ khác.
Một lát sau, đỉnh đầu bỗng xuất hiện bóng râm, Nhạn Không Sơn dựng lên chiếc dù đỏ, ngồi chéo phía sau tôi.
Lại là một tiếng hô “Lên” vang dội, ngay lập tức, thân kiệu khẽ lắc lư, hai mươi bốn người khiêng kiệu cùng nhau hô khẩu hiệu “Một hai ba”, cuộc diễu hành lớn của lễ tế Chỉ Vũ chính thức bắt đầu.
Phía cuối con phố dài là mặt trời đang dần lặn về Tây, Thiên Nữ cầm quạt tròn che mặt, khoác lên bộ áo lông vũ trắng muốt, cùng với Thần tướng đeo mặt nạ quỷ thần đang đỡ chiếc ô lớn, ngồi ngay ngắn trên kiệu thần, cả đường nhận lấy những cái bái lạy của mọi người.
Chiêng trống là nhạc đệm, giọng hò dô hùng tráng của người khiêng kiệu là tiếng hát, tôi và Nhạn Không Sơn là diễn viên, nhưng “thước phim” này không phải là để mua vui cho bất cứ kẻ nào, mà là để gửi gắm ước nguyện của nhân dân đảo Thanh Mai từ xa xưa về một cuộc sống tốt đẹp.
Sức mạnh của sự “cầu nguyện” có thể rất nhỏ, cũng có thể rất to lớn, có đôi khi là vô dụng, nhưng lại có thể cho những con người đang tuyệt vọng bất lực chút an ủi trong tâm hồn, cho họ thêm một tia hi vọng vào tương lai.
Mà “hi vọng” là thứ quan trọng nhất thế gian, nhất là tia hi vọng sau cảnh hoang tàn.
Nhìn mặt trời đã rơi một nửa xuống chân trời, tôi không thể không nheo mắt lại.
Thiên Nữ Chỉ Vũ, cũng là Thiên Nữ của hi vọng.
Nàng, có lẽ cũng không phải nhân vật nào lợi hại nổi tiếng trong thần thoại, cũng không có những câu chuyện truyền kì máu chó phức tạp, nhưng lại là tín ngưỡng của cả hòn đảo nhỏ.
Mặc dù từ đầu là bị người khác nhờ vả, mục đích không chính đáng, cũng không hề cam tâm tình nguyện, nhưng đi được đến bây giờ, có thể hoàn thành tốt sứ mệnh của “Thiên Nữ”, giúp tín ngưỡng trên đảo được tiếp diễn, tôi cũng cảm thấy đáy lòng mình ngập tràn cảm giác thành tựu, thật vui biết bao.
Có rất nhiều du khách đến xem lễ diễu hành, rộn ràng hối hả chen chúc ở hai bên đường. Nhiều khuôn mặt như vậy, để ánh mắt có thể tập trung được vào một người nào đó thật sự là một việc rất khó khăn, nhưng tôi nhớ là ông nội nói sẽ đến xem diễu hành, nên vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng của ông và Nhạn Vãn Thu trong biển người.
Không ngờ không tìm được hai người bọn họ, lại tìm thấy đám Phó Duy.
Phó Duy đứng ở hàng đầu trong đám đông, bởi vì cậu ta cao, trên người lại có sự đơn thuần đặc trưng của người thiếu niên, tạo thành một sự đối lập rõ ràng với đám người không đứng đắn xung quanh, có hơi giống hạc trong bầy gà, tôi chỉ liếc qua đã nhận ra.
Cậu ta đến xem diễu hành, ánh mắt đương nhiên sẽ tập trung ở phía trên kiệu thần, nói đúng hơn là tập trung trên người “Thiên Nữ”.
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn tôi. Sau đó cậu ta có vẻ hơi sửng sốt, chậm rãi mở to mắt, vô thức tiến về phía trước một bước, trong miệng thốt lên một cái tên.
“Dư Miên?”
Thôi xong, cậu ta nhận ra mình!
Tôi lập tức nâng cao quạt tròn, nghiêng mặt về phía ngược lại. Mà phía bên kia lại chính là phía có Nhạn Không Sơn.
“Sao thế?” Anh nhìn tôi một cái, cực kì nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của tôi.
“… Em thấy bạn học cũ.”
“Mấy đứa lần trước?”
“Mấy đứa lần trước.” Tôi khẽ thở dài, tâm trạng vui vẻ lập tức bay sạch sành sanh.
Ánh mắt Nhạn Không Sơn chuyển từ mặt tôi tới sau lưng tôi, dường như là đang tìm kiếm bóng dáng của đám Phó Duy.
“Sắp kết thúc rồi, chắc là sẽ không gặp phải bọn họ nữa đâu.”
Tốt nhất là như vậy.
Tôi yên lặng cầu nguyện trong lòng, lại nghe thấy Nhạn Không Sơn nói tiếp: “Đừng sợ, anh sẽ không để cho bất kì thằng con trai kì quái nào làm phiền em.”
Có thể là muốn khiến tôi an tâm, anh đặc biệt nhắc lại lời dặn dò của Nhạn Vãn Thu.
Một tay vịn ô lớn, một tay chống lên gối, ánh mắt anh thản nhiên lướt qua mặt tôi, gương mặt đang đeo mặt nạ của anh càng lộ vẻ lạnh lùng.
Không kìm được nắm chặt lấy quạt tròn trong tay, tôi thật sự phải hét to ở trong lòng.
Em không sợ mấy tên con trai kì quái làm phiền, em sợ anh rõ ràng lúc nào cũng trắng phau với em, nhưng lại luôn miệng nói ra mấy thứ khiến cho người ta hiểu lầm!
Anh không hồng thì cũng nên vàng một chút đi, làm gì mà vàng đến độ keo kiệt như vậy chứ?
Tận đáy lòng tôi có chút không cam chịu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, ngồi ngay ngắn lại.
Trước khi nắng chiều sắp tan biến, cuộc diễu hành cuối cùng cũng kết thúc, kiệu thần đi dọc theo phố Nam Phổ, cả chiều đi cả chiều về là vừa đúng một tiếng.
Điểm cuối cùng cũng chính là điểm xuất phát, vẫn như lúc ban đầu, có rất nhiều người đang vây quanh chụp ảnh, chen lấn chật như nêm. May mà chú Trương đã chuẩn bị trước một bãi đất trống để hạ kiệu thần, lại nhờ các tình nguyện viên duy trì trật tự cũng tốt, nên tạm thời không có người nào dám liều lĩnh đến gần.
Sở Đồng và Tôn Nhụy đã đợi sẵn ở bên ngoài, kiệu thần vừa dừng lại là lập tức chạy qua,
Kết thúc diễu hành, tôi chính là Dư Miên, không còn là Thiên Nữ, nên cũng không tiện để Nhạn Không Sơn ôm tới ôm lui.
Tôi vịn cán dù đứng dậy, vung lên vạt áo dài miên man, định tự mình xuống kiệu.
Nhạn Không Sơn đã tháo mặt nạ xuống, đang đi xuống khỏi kiệu thần, không biết sao lại quay đầu lại hỏi.
“Có cần giúp một tay không?” Anh hỏi.
Tôi vội vàng xua tay: “Không cần, em tự xuống được.”
Anh cũng không kiên trì thêm, quay người đi xuống dưới.
Đi theo sau lưng Nhạn Không Sơn, tôi cẩn thận bước xuống cầu thang, chỉ còn hai bậc cuối, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng gọi phiền phức như giòi trong xương có làm thế nào cũng không cắt bỏ được.
“Dư Miên! Dư Miên, là cậu đúng không?” Thế mà Phó Duy thật sự đuổi theo đến tận điểm cuối?
Nhạn Không Sơn nghe thấy tiếng cũng xoay người sang, hàng lông mày kiên cường hơi nhíu lại, chỉ số tâm trạng bắt đầu hiện lên màu đỏ không vui.
Tôi vừa phải chú ý đến đỉnh đầu Nhạn Không Sơn, vừa phải để ý bên phía Phó Duy, lập tức lơ đãng, chân đạp hụt, cả người mất thăng bằng, bổ nhào xuống dưới bậc thang.
Tiếng hét không kìm được lại nghẹn trong họng, tất cả như một thước phim quay chậm.
Trân châu trên châm cài tóc loạt soạt rơi tán loạn, quạt tròn cũng rơi xuống đất, Nhạn Không Sơn ngẩng mặt lên, vô thức giang hai cánh tay ra, đón lấy tôi đang ngã xuống.
Nhịp tim dữ dội vang trong màng nhĩ, không phân biệt được là của anh hay của tôi.
“Có bị làm sao không?” Một lát sau, sự sợ hãi gần như đã trôi đi, tôi lại nghe được tiếng anh hỏi bên tai.
Trái tim vẫn còn chút sợ hãi, tôi lắc đầu, lại bổ sung một câu: “Không, không sao.”
Những người khác cũng đã tập trung lại đây.
“Không sao chứ?”
“Làm tớ giật cả mình, trời ạ, may mà có anh Sơn.”
“Đúng vậy, sợ thật đấy, may quá…”
Tiếng Phó Duy gọi tôi trộn lẫn trong tiếng người ồn ào, không quá rõ ràng, nhưng cũng không thể làm lơ.
Tôn Nhụy nhìn sang bên đó, hỏi tôi: “Dư Miên, bạn của cậu à?”
“Không.” Nhạn Không Sơn cướp lời tôi.
Tôn Nhụy nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự tò mò nhiều chuyện.
Cả người bỗng nhẹ tênh, Nhạn Không Sơn lại bế tôi lên.
“Anh bế em vào.”
Ở phía xa, Phó Duy vẫn đang kiên trì gọi tên tôi, thật đáng ghét. Tôi xoay mặt vào trong ngực Nhạn Không Sơn, lần này tôi không từ chối sự giúp đỡ của anh nữa.
Lúc sắp vào cửa, Nhạn Không Sơn đang bế tôi bỗng đứng lại, hất cằm với chú Trương ở bên cạnh: “Chặn thằng nhóc đó lại, đừng để nó vào đây.”
Chú Trương không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng dù không hiểu cũng vẫn nghe anh chỉ huy.
“Hả? À à, được.” Ngay cả nguyên nhân chú cũng không hỏi, hô lên với mấy người tình nguyện ở phía xa: “Ngăn thằng bé đó lại, đúng rồi, đừng để nó vào đây!”
Tôi thầm cảm thấy có chút buồn cười, lại không kiềm chế được, cười đến mức cả người run lên.
Nhạn Không Sơn cảm nhận được, rũ mắt nhìn tôi: “Cười cái gì hả? Bạn nhỏ.”
Đương nhiên là cười cái giọng điệu ác bá quá thể đáng của anh rồi.
“Không cười gì hết.” Nhưng đương nhiên là tôi sẽ không thừa nhận đâu, hơn nữa còn phải sửa lời anh: “Em không phải bạn nhỏ, em sắp mười chín rồi.”
Anh nhếch môi, ánh mắt lại nhìn về phía trước, rất chân thành chống đối lại tôi: “Bạn nhỏ mười chín tuổi.”
Vậy mà anh còn vàng với một bạn nhỏ mười chín tuổi đấy? Tôi cau mũi, yên lặng phỉ nhổ trong lòng.