Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 94: Mất Mặt
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi.
“Thằng kia, mày có biết mấy món mày gọi tốn bao nhiêu tiền không? Mấy trăm nghìn đấy tao vẫn bỏ ra được.”, Thiệu Văn Bang vỗ ngực nói.
Hắn lại tiếp tục châm chọc.
“Còn mày thì sao? Mày làm gì có nhiều tiền thế, sau này có đi ăn một bữa cơm với Mộng Di cũng không trả nổi tiền.
Lẽ nào mày định để em ấy trả tiền à? Mày không thể mang lại hạnh phúc cho em ấy”.
Sau đó, hắn rút chìa khóa chiếc Porsche Cayenne ra đặt lên bàn.
“Thằng kia, mày có biết đây là xe gì không? Porsche Cayenne đấy! Hơn một triệu tệ.
Mày thì sao? Đạp xe đạp hả? Chả nhẽ sau này mày để Mộng Di đạp xe đạp với mày?”, Thiệu Văn Bang kiêu căng nói.
Hoàng Mộng Di thấy Thiệu Văn Bang liên mồm khoe mình có tiền, mình có xe sang thì che miệng cười trộm.
Lâm Vũ cũng cười nói: “Xe giá một triệu tệ đắt đỏ lắm à?”
“Nói thừa! Cái loại nghèo như mày chắc cả đời cũng không thấy nhiều tiền thế đâu, mà cả đời mày cũng chả lái nổi cái xe sang tốt như thế”.
Thiệu Văn Bang cực kỳ sung sướng khoe khoang.
“Cũng chưa chắc!”, Lâm Vũ cười nghiền ngẫm.
Sau đó, anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.
“Tao nghĩ cái xe này của tao còn đắt hơn cái xe rác rưởi kia của mày nhiều”.
Lâm Vũ vừa nói vừa đặt chìa khóa chiếc Lamborghini lên bàn.
“Lamborghini!”
Thiệu Văng Bang nhìn thấy chìa khóa chiếc Lamborghini, vẻ mặt tươi cười của hắn tắt ngúm, cả người sợ đến phát run.
.
truyện xuyên nhanh
Thiệu Văn Bang nằm mơ cũng không ngờ Lâm Vũ lại lấy ra chìa khóa xe Lamborghini.
“Mày…!Mày mua hàng giả trên Shopee để lừa tao đúng không?”, Thiệu Văn Bang cắn răng nói, hắn không muốn tin Lâm Vũ có Lamborghini.
“Thật hay giả mày tự kiểm tra là biết thôi.”, Lâm Vũ cười nói.
Thiệu Văn Bang vội vàng cầm lấy chìa khóa Lamborghini trên bàn kiểm tra.
Hàng giả mua trên Shopee và hàng thật rất dễ phân biệt.
Loại xe hạng sang thế này chi rất nhiều tiền vào làm chìa khóa, sờ cái là biết liền.
Chỉ cần nhìn chìa khóa Lamborghini thật là biết hàng thật hay hàng giả ngay.
“Đây…!đây là chìa khóa thật”.
Sau khi xem xét, vẻ mặt Thiệu Văn Bang lập tức tái mét.
Hắn nhận ra đây không chỉ là chìa khóa Lamborghini mà còn là Lamborghini Daniel giá tám triệu tệ một chiếc.
“Sao? So với xe tao thì cái xe rác rưởi kia của mày chả chịu nổi một kích.”, Lâm Vũ cười nói.
“Mày…!sao mày lại có Lamborghini! Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”, vẻ mặt Thiệu Văn Bang xám xịt.
Lúc này, Hoàng Mộng Di ngồi cạnh cười nói.
“Thiệu Văn Bang, vừa nãy tôi định nói với anh, bạn trai tôi tên Lâm Vũ, là tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương”.
“Ực! Ực!”
Thiệu Văn Bang bất giác nuốt nước bọt.
Hắn hiểu rõ, địa vị của Lâm Vũ oách hơn bố hắn nhiều, nói gì đến cậu ấm đời sau như hắn.
Hoàng Mộng Di nói tiếp: “À, anh ấy còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung – người giàu nhất Tây Nam đấy”.
“Gì cơ? Cháu…!cháu ngoại Liễu Chí Trung á?”
Thiệu Văn Bang trợn to hai mắt, vì quá giật mình mà giọng hắn trở nên chói tai, trong mắt lộ vẻ khó lường.
Dù Thiêu Văn Bang và Lâm Vũ đều thuộc tầng lớp cậu ấm đời sau.
Nhưng hắn chỉ là con trai ông chủ một công ty bản địa, so sánh với Lâm Vũ khập khiễng như kẻ trên trời, người dưới đất vậy.
“Nếu mày không tin danh tính của tao thì có thể tự đi điều tra.”, Lâm Vũ khoanh tay, dửng dưng nói.
Thiệu Văn Bang nuốt nước bọt, lần này hắn tin.
Bởi vì lái Lamborghini Daniel, Lâm Vũ đã thể hiện rõ đẳng cấp của bản thân, Thiệu Văn Bang cũng biết Hoàng Mộng Di sẽ không nói dối.
Thiệu Văn Bang nhớ đến cảnh vừa nãy mình thể hiện bản thân là người có tiền ngay trước mặt Lâm Vũ, hắn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống cho xong.
Lúc này Lâm Vũ ôm Hoàng Mộng Di vào lòng, nói với Thiệu Văn Bang bằng giọng điệu ra lệnh.
“Thiệu Văn Bang, giờ tôi trịnh trọng nói cho anh biết, Hoàng Mộng Di là người của tôi, anh, không có tư cách để dây dưa với cô ấy.
Sau này tránh xa cô ấy ra, biết chưa?”.