Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 151: Cuộc Đời Y Vốn Không Nên Có Tình Yêu
Cuộc đời của Auston vốn không nên có tình yêu.
Tình yêu của y là một kiểu lãng mạn gần như đi ngược với hiện thực.
Nó không chỉ đòi hỏi sự hòa hợp về tâm hồn, mà còn muốn cơ thể thoát ra khỏi xiềng xích của quy luật tự nhiên.
Auston là một Alpha thân phận cao quý, đã được định trước cả đời phải dính líu đến Omega.
Nhưng, y ghét Omega.
Nói đúng ra, thứ mà y ghét chính là pheromone.
Thời niên thiếu, Auston chưa từng thấy mình khác biệt với tất cả mọi người.
Song càng lớn, y càng nhận ra sự kỳ lạ của mình, dần dần, y phải thừa nhận rằng bản thân không chỉ đơn giản là khác với mọi người, mà thậm chí còn là đi ngược với tự nhiên.
Không một Alpha nào ghét Omega, đa số sẽ thể hiện sự khao khát khi nhắc đến Omega.
Họ thích địa vị hiện tại của bản thân, và cũng thích Omega.
Auston vốn cho rằng kiểu theo đuổi này là sự đáng thương của các Alpha, nhưng rồi y nhận ra, đó còn là sự đáng thương của Omega.
Sở dĩ Alpha hứng thú với nhóm “Omega” chứ không phải với một cá nhân cụ thể nào là bởi họ thích khoái cảm mà pheromone của Omega đem lại trong quá trình theo đuổi.
Thứ khoái cảm ấy hoàn toàn khác với tình yêu, chỉ là ham muốn thể xác…!Nó biến Alpha và Omega thành nô lệ của pheromone.
Nếu nghĩ kĩ sẽ thấy đáng sợ vô cùng.
Không phải y chưa nghĩ đến vấn đề Omega cũng có tình yêu của riêng họ, nhưng vì bài trừ sự ảnh hưởng của pheromone, y tình nguyện không cần.
Lần đầu gặp Roy, Auston cũng bị cậu ta thu hút, nhưng trực giác mách bảo với y rằng cảm xúc giữa bọn họ không phải tình yêu.
Ánh mắt của Roy luôn lạnh lùng như tạc từ băng, cậu ta đi theo y là do nhận ra mình có thể tìm thấy hi vọng ở y, còn Auston lại nể phục sự dũng cảm của cậu ta, nể phục cậu ta dù mang phận Omega vẫn dám đương đầu với thị phi của thế gian.
Ấy là sự tán thưởng, hay nói cách khác là sự đồng cảm khi gặp đồng loại, và phần cảm xúc xuất hiện sau đó là từ sự chi phối của pheromone.
Auston ghét cảm giác bị chi phối, dù cho những người chung quanh đều cho đó là hợp lý, y cũng khó chấp nhận nổi.
Như việc y sinh ra là quý tộc, nhưng lại ghét quý tộc; y thích trò chơi quyền lực, nên y ghét nhất những kẻ phá vỡ quy tắc.
May thay, tình yêu đối với Auston không phải thứ cần thiết.
Tất nhiên, nó cũng không phải một thứ gia vị.
Y xem nó là một báu vật được đặt thờ trong cung điện tinh thần, như đức tin của y – khao khát nó, nhưng không nhất thiết phải có được nó.
Nhưng biến số xuất hiện, y gặp Lộc Minh Trạch.
Tất nhiên Auston sẽ không xác nhận đó là yêu ngay từ lần đầu gặp mặt.
Lúc được cứu ở sao Snow, y chỉ có ý đồ lợi dụng Lộc Minh Trạch.
Điểm mạnh nhất của Auston là có thể xác định nhanh chóng và chính xác tính cách của một người thông qua vài chi tiết nhỏ khi ở chung với nhau.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương, gần như mỗi ngày y đều thăm dò, ban đầu giả vờ thiện lương vô hại, sau đó…!
Người xa lạ luôn dễ có ấn tượng tốt với người vô hại.
Auston biết rõ mình đang ở thế yếu, y cũng nghĩ cách lấy lòng Lộc Minh Trạch, nhưng không ngờ y lại phát hiện ra một chuyện giúp y tin chắc mình sẽ không bị đuổi đi.
Lộc Minh Trạch có một con chó, tên rất kì cục, là Thượng Tá.
Nó được huấn luyện khá bài bản, Auston từng khen nó, thế là Lộc Minh Trạch nói thêm vài câu, rằng nó hồi còn nhỏ rất bướng, hay cắn hư đồ đạc trong nhà.
– Vậy sao không đuổi nó đi?
Lúc đó, Lộc Minh Trạch nhìn chòng chọc Auston bằng vẻ mặt “Anh hâm vậy mẹ anh có biết không”:
– Môi trường ở đây khắc nghiệt đến thế, nó lại nhỏ xíu, đuổi đi chẳng khác nào giết nó thêm một lần nữa ư? Vậy tôi còn nhặt về làm gì.
Trái tim Auston thoáng rung động, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn:
– Nói cũng đúng.
Vậy hắn cứu mình, phải chăng cũng chứng tỏ sẽ không dễ dàng vứt bỏ y?
Dù câu cửa miệng của hắn luôn là “đuổi ra ngoài”.
Kể từ đó, Auston ngạc nhiên nhận ra hóa ra cõi đời này vẫn còn loại người như vậy.
Y thường tiếp xúc với rất nhiều người khẩu phật tâm xà, song khi gặp Lộc Minh Trạch, y vẫn thấy ngạc nhiên.
Nhưng, việc Auston thích làm nhất lại chính là bắt nạt người hiền lành.
Sau một lần âm thầm bắt nạt, y bỗng nhận ra sự khác biệt.
Lộc Minh Trạch không phải kẻ ngốc, cũng không nhu nhược, lần nào hắn cũng nhìn theo bóng lưng y rồi nghiến răng nghiến lợi như muốn chém y thành trăm mảnh.
Hắn đang nhẫn nhịn.
Nhưng sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, huống hồ y có thể nhận ra sức chịu đựng của Lộc Minh Trạch rất kém.
Y có thể đoán được một người có tử tế hay không, nhưng không thể nào đoán được một người có kích động hay không.
Thế là Auston quyết định kiềm chế lại một chút.
Y không nhớ rõ lần đầu tiên nhận ra cảm xúc khác lạ của mình đối với Lộc Minh Trạch là khi nào, nhưng sau đó có rất nhiều lần…!y muốn hôn hắn.
Auston xưa nay chưa từng nảy sinh ý nghĩ mãnh liệt như vậy đối với ai.
Thế nên phản ứng đầu tiên của y là nghĩ đến pheromone, y cứ tưởng cảm giác của mình lại bị đánh lừa.
Nhưng sau đó y sực nhớ ra, Lộc Minh Trạch không có pheromone.
Auston bắt đầu hứng thú với việc tìm hiểu về hắn.
Chẳng mấy chốc, y nhận ra nội tâm của Lộc Minh Trạch chẳng hề tùy ý như biểu hiện bên ngoài.
Hắn và y là hai kẻ hoàn toàn khác nhau, Lộc Minh Trạch vô cùng thẳng thắn với những ham muốn thể xác, không ngần ngại qua một đêm xuân với đối tượng vừa mắt trong giai đoạn trống trải sau chuyện tình cảm tan vỡ.
Sau đó Auston xót xa nhận ra dường như mình đã bị hắn xếp vào hàng đối tượng có thể làm bạn tình…!
Y không biết nên vui vì chí ít mình có chút giá trí đối với hắn, hay đau lòng vì chỉ được đánh giá đến mức đó.
Hiển nhiên Auston không hài lòng với mối quan hệ này, đối với y, tình yêu chỉ có hai loại là yêu hoặc không, chứ không có cái kiểu dở dở ương ương như thế.
Song Auston không vì thế mà sốt ruột.
Y là một người cực kì lý trí, khi đối mặt với chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.
Nếu Lộc Minh Trạch cảm thấy hứng thú với cơ thể của y, vậy nhất định không thể để hắn thực hiện được ý đồ.
Cũng giống như câu cá vậy, nếu để quá cá rỉa mồi quá nhanh sẽ khó bị mắc câu.
Khát khao được hôn thôi thúc Auston ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng y lại thích quá trình cần sự nhẫn nại này, hay nói cách khác là quá trình chờ đợi con mồi mắc câu.
Y thờ ơ lạnh nhạt như một ngọn núi lửa trong ngoài khác nhau, bề ngoài xanh mơn mởn như xuân về, bên trong sôi ùng ục, như thể sẽ phun trào bất cứ lúc nào.
Auston rất biến thái, y tàn nhẫn với học trò của chính mình, và còn tàn nhẫn với bản thân hơn.
Thậm chí y muốn xem thử rốt cuộc mình sẽ trở nên thảm hại vì người này đến nhường nào.
Muốn câu cá phải lấy thân làm mồi, thắng thì mừng to, thua thì…!
Y sẽ không thua.
Thực tế đúng như y nghĩ, y không thua, chỉ có điều đánh giá bản thân quá cao.
Khả năng chọc giận người khác của Lộc Minh Trạch cũng ghê gớm ra trò, “ngọn núi lửa” Auston mấy lần thiếu điều tức đến phun trào.
Y không giận vì Lộc Minh Trạch khó chơi, y đã chuẩn bị tinh thần kháng chiến trường kỳ, nhưng y giận vì hắn thay đổi thất thường.
Rất nhiều lần Auston cảm nhận được sự rung động của hắn, song đến hôm sau hắn lại trở về với vẻ cứng rắn như sắt đá, như thể mỗi ngày luôn có người tẩy não cho hắn, cố sức bóp chết tất thảy những cảm xúc mới chớm nở, để rồi biết bao nỗ lực của y đều không được đáp lại.
Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại vô số lần như thế, cuối cùng Auston quyết định làm gì đó.
Y không thể chờ đợi thêm nữa.
Nếu y không hành động, có lẽ Lộc Minh Trạch sẽ không bao giờ đối mặt với tình cảm của chính mình.
Auston vì chuyện đó mà rầu rĩ mãi.
Y không giỏi xử lý những vấn đề tình cảm, đã thế còn gặp phải kiểu người khó xơi như Lộc Minh Trạch, theo đuổi thì hắn bỏ chạy, lơi lỏng thì hắn lại vô tư vô lo.
Người mình thích không chịu chủ động, thật là hao tâm tổn trí.
Sau đó nhờ có Roy nhắc nhở, có lẽ Lộc Minh Trạch hoàn toàn chẳng thấu hiểu cảm xúc của bản thân, chẳng biết cách đáp lại y.
Thế nên y thông đồng với Roy diễn một màn kịch, đánh đúng trọng tâm, vừa có thể khiến Lộc Minh Trạch ý thức được nguy cơ, vừa không làm hắn hiểu lầm y.
Kết quả thăm dò khiến người ta vui mừng khôn cùng.
Kể từ đó, tình cảm của hai người tiến triển đến độ có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Không chỉ thế, Lộc Minh Trạch còn rất có năng lực, Aus phải nhờ hắn giúp đỡ rất nhiều mặt trong sự nghiệp, tuy đôi khi có những khúc mắc nhỏ, nhưng hướng đi nhìn chung vẫn đúng đắn.
…!Cho đến khi hắn chết.
Đến tận lúc đó, Auston mới muộn màng nhận ra, hóa ra chính y cũng không hiểu được cảm xúc của bản thân.
Vị trí của Lộc Minh Trạch trong lòng y quan trọng hơn rất nhiều so với y hằng tưởng.
Auston từng so sánh Lộc Minh Trạch với tình yêu hay lý tưởng của y.
Mãi đến lúc đó y mới biết, yêu một người không thể nào cân đo đong đếm bằng những thứ cụ thể, bởi dù cải cách chính trị thất bại vẫn có thể làm lại, song tình yêu thì không có cơ hội làm lại.
Mặt khác, nó vượt xa khỏi phạm vi kiểm soát của lý trí, dù muốn hay không, nó vẫn sẽ phát triển theo quỹ đạo của riêng mình, tách rời khỏi lý trí, thậm chí vượt qua cả tình cảm bình thường.
Cứ mỗi giây trôi qua y lại yêu đối phương hơn.
Với Auston, mạng sống không phải thứ quan trọng nhất.
Y sớm đã có thể bình thản đối mặt với chuyện sinh tử, thế nên dùng câu “tình yêu trên cả sinh mệnh” để miêu tả là không đủ chân thành.
Chẳng có gì trên cõi đời này khiến y phải nặng lòng, y chỉ có thể phân biệt đâu là phần quan trọng nhất, chứ không thể phân biệt đâu là phần không thể thiếu.
Nhưng khi Lộc Minh Trạch ra đi, y lại cảm nhận được một thứ cảm xúc mà y chưa từng nếm trải trong đời.
Auston không thể mô tả rõ ràng đó là gì, nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả, vậy hẳn là “hư vô”…!Không có gì cả, không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa.
Ồ, từ bỏ suy nghĩ cũng là một trải nghiệm mới lạ đấy.
Kể từ khi biết suy nghĩ, chưa bao giờ có một ngày y chủ động ngừng suy nghĩ.
Trong thế giới của Auston, ngừng suy nghĩ tức là chết.
…!
Auston thấy mặt ngưa ngứa, chầm chậm mở mắt ra, lập tức đối diện với gương mặt của Lộc Minh Trạch.
Y thoáng ngẩn ngơ, rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Cảm giác lạnh lẽo hư vô trong mơ dần dần bị sự ấm áp từ cơ thể của đối phương bao trùm, Auston nhoẻn môi, áp mặt vào trán Lộc Minh Trạch:
– Sao dậy sớm thế?
Lộc Minh Trạch lặng thinh trong chốc lát, cố chấp ngẩng đầu nhìn chòng chọc gương mặt của Auston:
– Vậy sao anh dậy sớm thế?
Auston thở dài, nhéo nhéo mặt Lộc Minh Trạch:
– Anh nằm mơ.
– …!
– Sao đấy?
Lộc Minh Trạch lúc này mới đáp:
– Em cũng thế.
Hắn nâng mặt Auston lên, cười:
– Em muốn nhìn mặt anh nhiều hơn, nhỡ đâu có một ngày…!
Không nhìn được nữa, hắn phải khắc ghi vào tâm trí.
Kể từ khi quay về đây, mỗi ngày trôi qua như một sự tra tấn.
Không sao cầm lòng nổi, hắn lại nhớ về rất nhiều chuyện liên quan đến Auston, rồi không khỏi tự hỏi liệu y có đang nhớ về mình không.
Và điều khiến Lộc Minh Trạch thật sự suy sụp xảy ra vào tuần thứ hai kể từ lúc hắn tỉnh dậy – hắn không thể nhớ được khuôn mặt của Auston.
Nửa đêm sực tỉnh, hắn vật vã nhớ về con người ở phương xa kia dáng dấp như thế nào, cử chỉ phong nhã ra sao, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Hắn hoảng hốt lao vào phòng tắm, đứng lặng người hồi lâu, rồi đứng trước gương lột trần trụi.
Hắn thậm chí còn muốn dùng khoái cảm khi thủ dâm để giúp não bộ nhớ lại dáng hình của Auston.
Nhưng không ích gì…!Hắn không nhớ ra được, thậm chí giọng nói của đối phương cũng trở nên mơ hồ.
Ban đầu Lộc Minh Trạch sợ rằng ngày nào cũng nhớ về y sẽ khiến mình mê đắm, mãi đến khoảng khắc ấy, hắn mới hiểu, đáng sợ nhất không phải không thể quên được người mình hằng mong nhớ, mà là không thể nhớ được y.
Thế gian này không một ai có thể chứng minh sự tồn tại của Auston, nếu ngay cả hắn cũng quên mất, chẳng phải tất thảy những ký ức khi hắn ở bên Auston đều biến thành một giấc mộng dễ bị lãng quên ư?
Lộc Minh Trạch cố gắng vuốt ve cơ thể, cõi lòng cũng không ngừng dâng trào nỗi bi thương.
Hắn vịn bồn rửa tay, chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm giác bất lực này thật sự khiến người ta sống không bằng chết.
– Không đâu.
Auston ngắt lời hắn, rồi hôn nhẹ lên trán Lộc Minh Trạch:
– Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Dù em có đi đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em.
– Em không tin lời cam đoan của anh đâu.
Chuyện như vậy không ai có thể đảm bảo được…!Chúng ta phải rửa thêm vài tấm ảnh nữa, em muốn dán chúng ở khắp mọi nơi.
Auston buồn cười xoa đầu hắn:
– Anh có cảm giác em chỉ muốn ngắm anh, đi đến đâu cũng có thể ngắm anh.
Kiếm cớ! Mấy ngày trước bận quá không thời gian ở với em, mai nghỉ xả hơi đi du lịch nhé?
– Hứ! Khi nào anh mới hết mặt dày vậy?
– Vậy có muốn đi du lịch không?
– Muốn.
.