Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 1: Café Không Bỏ Đường


Đọc truyện Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh – Chương 1: Café Không Bỏ Đường


Họ đã chia tay rất lâu rồi, thật ra ngay lúc này chính bản thân anh cũng không còn nhớ rõ được lắm cảm xúc của chính mình ngày hôm đó là gì.
Chỉ biết rằng ngay khoảnh khắc anh nhận ra họ không còn là một đôi giống như những ngày đâu tiên chấp nhận nhau nữa.
Thì anh đã hiểu được một điều rằng, thực ra chia ly cũng không khó khăn nhiều như anh vẫn nghĩ..


Không phải anh không buồn, không giận không than oán.
Nhưng anh tự hỏi chính mình rằng phải làm sao đây khi mà ngay lúc đó một ý niệm trong đầu cũng không có thì thế nào mới là nghĩ cho đúng, buồn cho đúng đây.


Bạn hiểu không, đỉnh cao của sự đau khổ chính là không thể nhìn ra được bản thân có thể đau khổ đến thế nào được nữa.
Người ta có thể có đến hàng trăm hàng ngàn lý do để chia tay nhưng chung quy lại đều vì hết yêu.
Còn họ thì khác, họ chia tay nhau không phải vì hết yêu mà là do một trong hai không có đủ dũng khí để tiếp tục.


Ngày mà anh vô tình nhìn thấy người chung giường của mình đi chung với một cô gái khác mà mẹ anh ta cho rằng sẽ rất là hợp với anh ấy thì dường như mọi thứ đã mặc nhiên viết lên những từ đầu tiên của hồi kết.


“Thực ra anh đã suy nghĩ rất nhiều..”Minh Phong chà xát ngón tay cái của mình vòng theo miệng cốc café vẫn còn hun hun khói trắng.

Hòa An không nhìn vào mắt của anh ta mà chỉ chăm chăm nhìn vào ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường bên ngoài lớp cửa kính đang bị nhòe do mưa phùn cứ đều đặn rơi xuống.
“Em biết.”

“Thực ra anh không hề có cảm xúc gì với cô ấy cả.” Vừa nói Minh Phong vừa nhẹ nhàng đem tay đưa về phía trước cố gắng chạm vào đôi bàn tay đang hờ hững phía đối diện.


“Em biết..” Hòa An khéo léo kéo tay về vuốt nhẹ phần tóc mái ngỡ là đang lung tung nhưng không hề lung tung để né cái chạm tay cố ý đang tiến tới.


Minh Phong dùng một tay với nắm lấy cổ tay Hòa An rồi đưa thêm cả bàn tay còn lại vào nắm chặt.”Em là người hiểu rõ anh nhất đúng không? Thực ra anh cũng rất khó xử..”

“Anh nói sai rồi, em vốn dĩ không hiểu anh.
Nếu em thực sự hiểu đúng về anh, chúng ta đã không có cuộc nói chuyện ngày hôm nay..”

Thật là như vậy, nếu như Hòa An thực sự hiểu người đàn ông này, thì hôm nay họ đã không phải đi đến bước đường đến mắt nhau cũng không thể nhìn thẳng được nữa.
Nếu anh thực sự hiểu được rốt cuộc Minh Phong là một người như thế nào thì anh đã không yêu anh ta nhiều đến như vậy.


Trời tháng mười hai đặc biệt lạnh, nhưng bây giờ có lẽ thứ lạnh nhất chính là trái tim của chàng trai hai mươi sáu tuổi chẳng hiểu được nổi lòng mình, lòng người.
Người ta nói hai người càng yêu nhau sẽ càng hiểu nhau, nhưng bây giờ anh chỉ thấy được trước mắt rằng, anh càng yêu nhiều càng không còn đủ lý trí để hiểu được đối phương.


“Em có thể đừng nói như vậy được không, em là người duy nhất trên đời này hiểu được anh muốn gì cần gì và yêu thích em như thế nào.
Chính em phải là người phải tin tưởng anh không hề có ý định gì khác.”

“Thực ra em không giận hay trách gì anh cả, đó là em thật lòng.
Không hề dỗi anh mà nói vậy.
Nhưng anh hiểu không? Không cần đến khi anh vứt bỏ em để chọn đi bên một người khác thì mới tính là phản bội, chỉ cần trong một khoảnh khắc nào đó, anh nghiêm túc suy nghĩ về việc sẽ thử đi cùng một người khác để dối lừa gia đình, trốn tránh con người thật của anh và tạo ra một bí mật với em thì nó đã là một chuyện khác rồi..”

“…”

“Anh đã từng thật sự nghiêm túc như vậy đúng không? Đó là minh chứng cho việc anh chưa thật sự yêu thích em nhiều như anh vẫn nói.”

“…”

“Em hẹn anh ra ngày hôm nay không phải đề trách móc gì anh cả, thật sự em muốn nghe một câu nói thật lòng từ anh thôi.
Muốn biết được quyết định của anh là thế nào..”


Minh Phong đột nhiên với tay giữ lấy mặt Hòa Anh xoay nhìn về phía mình.


“Em muốn anh quyết định gì chứ? Chẳng có sự lựa chọn nào ở đây cả.”

“Em không làm khó dễ anh về việc có công khai với mọi người về chuyện chúng mình hay không.
Nhưng em chỉ muốn biết, anh sẽ như thế nào với cô gái đó.” Hòa An vẫn không thay đổi thái độ, vẫn giọng điệu từ tốn mà hỏi.


“Anh xin một chút thời gian..”

Minh Phong rút tay về phía mình, cầm lấy ly café đang nguội dần uống một hớp nhẹ rồi khẽ nhăn mặt vì đắng.
Thật ra anh ta còn chưa bỏ đường.
Hóa ra café anh vẫn hay uống, lần nào cũng là Hòa An cho đường vào cả.
Hơn ba năm nay lần nào cũng như vậy..
tất cả đã thành thói quen.
Khoảnh khắc khi café vừa chạm vào môi, vị đắng ấy đã khiến nước mắt anh cứ thế mà lưng tròng.


“Anh thực sự xin lỗi, anh không nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em nhưng..”

“Em sẽ dừng lại, em sẽ là người đề nghị chia tay với anh.
Không phải vì em hết yêu mà là do em không còn đủ dũng khí để tiếp tục.
Nên sau này khi có nhớ lại anh cũng phải nhớ kỹ rằng, chính em là người chia tay anh.
Anh không có lỗi em cũng không có lỗi.

Em trân quý tất cả và muốn giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, em thực sự không nở để mối tình này bị vướng bất kì một vết nhơ nào cả..”

Hòa An ngắt lời, không cho anh ta nói tiếp và lần này là anh chủ động và nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương để nói.


“Sau ngày hôm nay, anh phải nhớ tự cho đường vào cafe.
Để không phải vì một lần chạm phải vị đắng mà trở nên ác cảm với món đồ uống yêu thích của mình trong ngần ấy thời gian..”

Thực ra chia tay cũng chỉ đơn giản và nhẹ nhàng như thế thôi, Hòa An mỉm cười lần cuối rồi lặng lẽ quay lưng bước đi.
Không khóc, không đau lòng cũng không quay đầu nhìn lại.
Bỏ lại sau lưng tất cả các cảm xúc ngổn ngang không thành lời chỉ đem theo một chiếc đầu trống rỗng ra đi.


Họ bên nhau ba năm, hơn ba năm chưa hề cãi vả giận hờn.
Và ngày chia tay cũng vậy, không hề to tiếng với nhau cứ như vậy là kết thúc.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.