Đọc truyện Dâm Ma – Chương 230
Sáng hôm sau.
Dương Thần tĩnh lại nhìn đến trong ngực Sở Phi Quỳnh còn ngủ say , thấy nàng bờ mông to trắng nõn thì đưa tay vỗ một cái ” Chát “
” Um “
Sở Phi Quỳnh mông to bị vỗ có chút tê dại rên nhẹ một tiếng rồi tĩnh lại , mở ra đôi mắt đẹp nhìn lấy Dương Thần mà hỏi.
” Làm gì sáng sớm đánh người ta nha “
” Dậy ta phải rời đi “
Dương Thần nhìn nàng mỹ lệ khuôn mặt mà hôn lên nàng môi mỏng nói.
” Thế ngươi tối nay có đến không “
Sở Phi Quỳnh nhìn lấy Dương Thần có chút không nở hai tay ôm hắn càng chặt , đem hai bầu vú to của nàng ép lấy lòng ngực hắn thành một đoàn.
” Ừ tối đến , ngươi như thế mỹ nhân sao ta bỏ được đây “
Dương Thần cười một tiếng cảm nhận lòng ngực được hai quả to lớn bầu vú mềm mãi đè ép , một tay đưa xuống cho bắt lấy mà nhào nặn nói.
” Um! “
Sở Phi Quỳnh bầu vú bị bóp môi son liền rên nhẹ một tiếng , hai mắt liền mê li bắt đầu động tình.
” Phốc , phốc , phốc!.
“
Dương Thần sáng sớm cũng một trận hỏa nhiệt , côn thịt còn ngâm trong nàng âm đạo liền không khách khí xoay người , đè lên nàng thân thể mềm mãi , hông bắt đầu lay động đem côn thịt ra vào lấy nàng âm đạo.
” Ưư!.
um!.
aa!.
ưư!.
“
Sở Phi Quỳnh liền bị côn thịt đâm thọc mà sảng khoái cũng rên rỉ lên.
Gần hai giờ làm đến Sở Phi Quỳnh cơ thể có chút rã rời vô lực , Dương Thần mới đem côn thịt cho rút ra nàng âm đạo , hiện ra mình y phục rồi biến mất.
” Hời ~.
.
“
Sở Phi Quỳnh thấy Dương Thần biến mất có chút buồn mà thở dài một hơi , cảm nhận âm đạo có chút đau mà ửng hồng , khuôn mặt có chút mê li đầy tư vị , rồi mới nhớ đến Tống Thanh Thư liền đứng lên mặc vào quần áo , rồi đi đến Tống Thanh Thư đang nằm hôn mê dưới đất mà kêu lấy.
” Mẫu thân !.
con!.
lạnh!.
quá!.
“
Mà lúc này ở một căn phòng , Ân Tố Tố một đêm ngồi ở bên giường Trương Vô Kỵ mà ngủ quên , còn Trương Vô Kỵ lúc này khuôn mặt trắng nhợt cơ thể liền run rẩy mà lẩm bẩm.
” Vô Kỵ cố gắng , mẫu thân liền đi gọi Trương chân nhân “
Ân Tố Tố đang ngủ nghe được Trương Vô Kỵ lẩm bẩm mà tĩnh lại , thấy hắn khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẽ đau đớn , cơ thể không ngừng phát run làm nàng cũng hốt hoảng , mà hướng hắn nói một tiếng rồi chạy ra ngoài.
” Trương chân nhân , mau nhìn Vô Kỵ “
Cũng không lâu lắm Ân Tố Tố dẫn theo Trương Tam Phong đi vào.
” Đừng gấp , để ta coi “
Trương Tam Phong đi lại bắt mạch cho Trương Vô Kỵ , qua một hồi hắn cũng thở dài một hơi.
” Vô Kỵ bị hai loại cực hàn và cực nóng , bắt đầu lại tranh đấu trong cơ thể , ta đã không có cách nào , chỉ có Dương Thần tiểu hữu mới trị được mà thôi “
Trương Tam Phong nhìn lấy Ân Tố Tố trên khuôn mặt già nua của hắn cũng có chút tan thương , vì mình chậm chạp không thể cứu đệ tử Trương Thúy Sơn , bây giờ lại nhìn con trai của hắn sắp chết mà mình lại không thể cứu , Trương Tam Phong khuôn mặt lại già thêm vài tuổi , bóng lưng có chút hiu quạnh mà rời đi.
” Ahhh!.
nóng quá!.
.
ahhhh!.
lạnh quá!.
“
Trương Vô Kỵ trên giường bắt đầu đạp loạn cơ thể lúc thì mồ hồi đầm đìa , lúc thì tản ra nhiệt khí cơ thể run rẩy , khuôn mặt có chút đau đớn mà vặn vẹo.
” Vô Kỵ , Vô Kỵ !.
.
con đợi ta ! “
Ân Tố Tô nhìn Trương Vô Kỵ như thế đau đớn làm nàng đau khổ không thôi , hai mắt đầy tuyệt vọng mà không chịu được nhìn nhi tử thống khổ , mà cắn lấy bờ môi đều chảy ra tiên huyết , quay đầu chạy ra phương hướng là chổ ở của Dương Thần.
” Ha ha , Chỉ Nhược hôm nay không cùng Diệt Tuyệt luyện công à , mà sáng sơm chạy đến chổ ta nha “
Trong phòng của Dương Thần lúc này hắn đang ôm lấy tiểu la li Chu Chỉ Nhược mà cười hỏi.
” Ca ca là ta xin phép sư phụ hôm nay nghỉ đâu “
Chu Chỉ Nhược ngồi lên đùi của Dương Thần con mắt đảo một rồi nói.
” Nhìn ngươi đến tìm ta là có ý đồ rồi , muốn gì nói nha “
Dương Thần một tay ở khuôn mặt Chu Chỉ Nhược mà nhéo nhéo hỏi.
” Hỳ hỳ , Ca ca thật giỏi , ta có ý đồ cũng biết “
Chu Chỉ Nhược cười vui vẻ hướng Dương Thần mà nịnh nọt.
” Tốt lắm muốn gì nói nha , chớ làm bộ rồi “
Dương Thần nhìn nàng cười một tiếng nói.
” Ca ca , đồ ăn vật của ta hết rồi “
Chu Chỉ Nhược nghe Dương Thần nói thì làm một bộ đáng thương nhìn hắn nói , khi nói đến đồ ăn vật thì khóe miệng cũng đã chảy ra nước miếng tới.
” Thần công tử , mau mau cứu ta Vô Kỵ “
Dương Thần đang tính cùng Chu Chỉ Nhược trêu chọc một hồi , thì ngoài cửa Ân Tố Tố đập cửa mà kêu lên.
” Kẹt “
Dương Thần nghe tiếng của Ân Tố Tố mà nhếch lên khóe miệng , hắn liền ở trên môi của Chu Chỉ Nhược hôn một cái , rồi từ Tiểu thế giới lấy ra một đống đồ ăn vật để lên bàn , rồi mới đi ra mở cửa nhìn lấy Ân Tố Tố.
Mà Chu Chỉ Nhược đang cùng đại ca ca nói chuyện một chút bị phát đám liền có chút không vui , bắt quá khi thấy trên bàn một đống đồ ăn vật liền trở nên vui vẽ không để ý đến Dương Thần rồi.
” Thần công tử , cầu ngươi mau đến nhìn Vô Kỵ nha “
Ân Tố Tố thấy Dương Thần đi ra liền quỳ xuống ôm lấy chân hắn mà cầu xin.
” Tốt nha , chúng ta đi thôi “
Dương Thần cảm nhận chân của mình bị Ân Tố Tố ôm thì hai bầu vú to của nàng ép lấy chân hắn , cảm giác đầy mềm mãi và co dãn đâu.
Ân Tố Tố nghe Dương Thần đồng ý thì thần sắc có chút vui mừng , đứng lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa qua nắm lấy bàn tay to của Dương Thần hướng phòng của Trương Vô Kỵ kéo đi.
Cũng không lâu đi đến phòng của Trương Vô Kỵ từ bên ngoài vẫn nghe được tiếng kêu thảm của hắn ở trong hét ra.
” Vô Kỵ “
Ân Tố Tố nghe thì sợ hãi kêu to một tiếng nắm lấy tay của Dương Thần kéo chạy vào.