Đại Đường Song Long Truyện

Chương 728: Ơn thành ra oán


Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 728: Ơn thành ra oán

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đóng giả làm người thành tâm đi lễ chùa. Sau khi thông báo với trụ trì là Hoàng Sơn đại sư, hai gã được đưa tới một căn phòng độc lập yên tĩnh phía sau chùa, gặp Liễu Không đại sư đang tĩnh toạ tham thiền.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống đệm cỏ. Liễu Không đại sư mở mắt, mỉm cười nói:

– Cuối cùng các vị đã tới!

Khấu Trọng tóm tắt tình hình để Liễu Không đại sư nắm được toàn cục rồi nói:

– Kẻ khó đối phó nhất bây giờ là Thạch Chi Hiên. Vì tiểu Lăng có quan hệ phức tạp với lão khiến bọn ta không thể độc ác dồn lão vào chỗ chết, thế nhưng trước mắt đây là cách duy nhất có thể làm.

Ánh mắt Liễu Không đại sư chớp động, tràn đầy trí tuệ và thiền cơ của Phật pháp, ông gật đầu nói:

– Đó chắc chắn không phải là cách hay. Với công lực của hai vị thí chủ hiện nay thì dù là đơn đả độc đấu với lão cũng rất có thể ngang sức, nhưng nếu muốn ép lão vào chỗ chết e rằng có thêm cả lão nạp giúp sức cũng chưa chắc đã được.

Từ Tử Lăng nói:

– Trước khi giết Triệu Đức Ngôn mà muốn giấu diếm Thạch Chi Hiên đã không dễ dàng rồi. Sau khi giết hắn thì với tài trí của mình chắc chắn Thạch Chi Hiên sẽ từ các dấu vết đoán ra được bí mật của chúng ta, lúc đó hậu quả sẽ khó lường.

Liễu Không đại sư điềm đạm nói:

– Thạch Chi Hiên tuyệt đối không để cho Lý Thế Dân trở thành bá chủ thống nhất thiên hạ vì như vậy Ma môn đã thua hoàn toàn. Ngược lại, nếu Khấu thí chủ giành được thiên hạ thì lão ta có thể tạm thời nhẫn nhịn, mưu đồ đợi thời cơ vùng lên vì nếu thiếu soái đánh đổ Đại Đường thì Thạch Chi Hiên sẽ cho rằng Phật môn chúng ta cũng là những kẻ thất bại.

Khấu Trọng khổ sở nói:

– Vậy phải làm thế nào đây?

Liễu Không thấp giọng niệm phật hiệu:

– Chỉ có duy nhất một người có thể thay đổi được Thạch Chi Hiên, các vị chắc chắn đã biết ta nhắc tới ai rồi?

Từ Tử Lăng chấn động:

– Thanh Tuyền!

Khấu Trọng nhíu mày nói:

– Tiểu Lăng không muốn kéo Thanh Tuyền vào việc này, sợ làm nàng khó xử.

Liễu Không lại niệm Phật hiệu rồi nhẹ nhàng nói:

– Xin hai vị tạm thời gác việc đối phó với Thạch Chi Hiên sang một bên. Trong vòng mười ngày nữa, Phi Huyên sẽ đến Trường An, có lẽ sẽ có cách giải quyết.

Rồi ông nhắm mắt chắp tay thi lễ.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng chắp tay trả lễ vị thánh tăng đức hạnh này rồi lặng lẽ rời khỏi.

o0o

Khấu Trọng đẩy cửa tiến vào. Trầm Lạc Nhạn đang nhàn nhã ngả người trên ghế chăm chú đọc sách liền bị giật mình đứng bật dậy, ôm ngực tức giận nói:

– Sao không gõ ám hiệu trước, muốn doạ chết người ta à?

Khấu Trọng như không hề để ý, gã ngồi xuống một chiếc ghế khác, mỉm cười nói:

– Làm như vậy là thừa thãi. Cái phủ tướng quân này của nàng bảo vệ lỏng lẻo, chỉ cần biết khinh công một chút là chẳng ai phát hiện được. Ngay đến tỳ nữ cũng chẳng thấy một mống nào.

Rồi gã tiện tay tháo mặt nạ ra.

Trầm Lạc Nhạn hậm hực nói:

– Vì ta muốn giúp Khấu đại gia ngươi tiện gặp người tình nên mới điều hết người hầu đi chỗ khác. Người ta có lòng tốt như vậy mà ngươi còn chê là phòng vệ không đủ.

Khấu Trọng gật đầu nói:

– Vô đao thắng hữu đao, mà cũng có thể gọi là lấy hư thắng thực.

Trầm Lạc Nhạn bật cười:


– Thiếu soái sao lại mất hết cả hồn phách như vậy, toàn nói lung tung? Số gia tướng bảo vệ cái nhà nhỏ này tuy không nhiều nhưng đều là những cao thủ đã theo ta từ khi còn trong quân Ngõa Cương, về võ công, kinh nghiệm, lòng trung thành đều không có vấn đề gì, ngươi cứ yên tâm.

Nói xong, Trầm Lạc Nhạn đứng dậy nói:

– Sắp đến giờ rồi, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng có chạy lung tung. Nhớ rằng trong bất cứ trường hợp nào cũng không đụng chạm gì Lý Tú Ninh, nếu không ta biến thành tội nhân mất.

Khấu Trọng chán nản nói:

– Ta có phải là người không biết kiềm chế đến vậy đâu? Chí ít đến giờ phút này ta vẫn chưa hề tư thông gì với mỹ nhân quân sư.

Trầm Lạc Nhạn hơi đỏ mặt, nhỏ giọng mắng một câu “đồ mặt dầy” rồi thướt tha bước ra ngoài.

Khấu Trọng đứng dậy nhìn theo bóng hình mỹ lệ của Trầm Lạc Nhạn, trong lòng nhớ đến tình cảnh động lòng người lần đầu gặp Lý Tú Ninh bị nàng dí chủy thủ vào yết hầu, năm đó làm sao có thể nghĩ được lại có tình huống như ngày hôm nay.

o0o

Từ Tử Lăng về đến phủ Tư Đồ liền bị Lôi Cửu Chỉ chặn lại, lôi gã vào trong theo cửa ngách.

Lôi Cửu Chỉ đi chậm rãi, vẻ mặt hết sức rạng rỡ, nói:

– Sáng sớm mọi việc tốt lắm. Các vị đi không lâu thì Trì Sinh Xuân dẫn theo Vưu Bạch Tam sắc mặt xanh xao, cứ cho rằng vì tối qua mình ngủ không đắp chăn nên sinh bệnh đến gặp Phúc Vinh gia. Thủ đoạn của tiểu Bạt lợi hại thật, Vưu Bạt Tam thật sự không nhớ đã từng bị người ta bức cung, trong đầu hắn hoàn toàn không còn đoạn kí ức này. Từ đó có thể thấy, kí ức cũng cần có thời gian mới củng cố, ổn định được. Giống như có nhiều người sau khi gặp sự cố, tỉnh lại thì hoàn toàn không hiểu mình đã xảy ra chuyện gì, thậm chí mất hết cả trí nhớ trước kia. Kí ức cũng thật là kì diệu.

Từ Tử Lăng cười nói:

– Hình như Lôi đại ca rất hưng phấn!

Lôi Cửu Chỉ hào hứng nói:

– Không phải là hưng phấn mà là bị chấn động. Sự việc vốn không có cách nào giải quyết nay lại vượt qua được một cách dễ dàng. Phúc Vinh gia của chúng ta còn tỏ ra rất quan tâm tới sức khỏe của tên Tiểu Bạch Tử đó ấy chứ. Khà khà! Tiểu Bạch Tử! Chỉ cần gọi ra tên hiệu của hắn thì Trì Sinh Xuân còn dám nghi ngờ gì nữa.

Trong nội đường chỉ có một mình Vương Huyền Thứ đang ngồi đờ ra, hắn nhìn thấy Từ Tử Lăng trở về liền vội vàng đứng dậy.

Sau khi ba người ngồi xuống, Từ Tử Lăng hỏi về Bạt Phong Hàn.

Lôi Cửu Chỉ đáp:

– Không biết tiểu Bạt đang đả tọa hay ngủ trong phòng rồi? Tiểu Kiệt thì đã vội đi gặp người đẹp trong lòng của hắn rồi. Phúc Vinh gia của chúng ta cũng không cô độc, Hồ Tiểu Tiên đang quyến rũ hắn ngoài đại đường.

Từ Tử Lăng nhíu mày, nói:

– Hồ Tiểu Tiên?

Lôi Cửu Chỉ than rằng:

– Ta có vài lời muốn khuyên can tiểu Tuấn. Tính cách của nó thật thà như thế, loại phụ nữ giống như Hồ Tiểu Tiên thật không phù hợp với nó, cứ mê đắm Hồ Tiểu Tiên thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.

Từ Tử Lăng nói:

– Bản tính của Hồ Tiểu Tiên vốn không xấu đến vậy, chỉ là do ảnh hưởng của hoàn cảnh và xuất thân, mà Hồ Phật lại cứ lợi dụng cô con gái nuôi này để lung lạc những kẻ quyền quý. Để xem tình hình rồi hãy tính vậy!

Gã quay sang Vương Huyền Thứ nói:

– Thục Ny rốt cuộc là người như thế nào?

Vương Huyền Thứ hơi ngạc nhiên, hắn trầm ngâm một lát rồi than:

– Nó từ nhỏ đã luôn làm theo ý mình, từ sau khi quấn lấy Dương Hư Ngạn, thì càng không nghe lời cha nữa. Nhưng nó khá thân thiết với ta, lúc đau buồn thường tìm ta tâm sự. Còn ngoài ra thì chẳng ai làm gì được nó cả.

Lôi Cửu Chỉ trầm giọng nói:

– Nếu như Thế Dân, Kiến Thành, Nguyên Cát đều chiến bại mà chết thì ngai sẽ rơi vào tay đứa con của Thục Ny và Lý Uyên phải không?

Từ Tử Lăng gật đầu, nói:

– Có thể đó chính là kế hoạch cướp ngôi Đại Đường của Dương Hư Ngạn.


Vương Huyền Thứ lộ rõ vẻ lo lắng.

Từ Tử Lăng nói:

– Phải chờ đợi luôn rất khó chịu, nhưng bây giờ chúng ta nhất định phải nhẫn nại chờ đợi thời khắc chiến thắng cuối cùng đến.

Vương Huyền Thứ gật đầu nói:

– Huyền Thứ hiểu!

Từ Tử Lăng đứng dậy nói:

– Ta đi tìm Phong Hàn bàn chuyện. Nếu Hi Bạch trở về, Lôi đại ca bảo hắn đến gặp ta.

o0o

Khấu Trọng nhìn qua khe cửa sổ thấy Lý Tú Ninh lâu ngày không gặp đang cùng Trầm Lạc Nhạn xuyên qua hành lang trong vườn hướng về phòng đọc sách này. Tâm trạng của Lý Tú Ninh rõ ràng là rất nặng nề, nàng lặng lẽ cúi đầu nhẹ bước, không hề phát hiện ra Khấu Trọng đang dõi theo nàng không bỏ qua một cử chỉ hành động nào.

Hành lang đọng đầy tuyết, băng đóng trên cây. Trong đình viện trắng muốt thuần khiết ấy, Lý Tú Ninh tóc đen vấn đơn giản, áo hồng khăn xanh, váy dài trắng tinh, chân đi hài gấm thêu hoa ngũ sắc càng làm toát lên vẻ cao quý và phong thái thanh nhã của nàng. Khuôn mặt như hoa như ngọc tuy không dấu nổi vẻ mệt mỏi nhưng lại càng làm lộ rõ tư thái động lòng người, ai thấy cũng đem lòng thương yêu của nàng.

Đột nhiên Khấu Trọng nảy ra ý nghĩ kì lạ, nếu như Lý Tú Ninh chịu cùng hắn bỏ đi thật xa không màng đến việc đời nữa thì liệu gã có vứt bỏ tất cả để cùng nàng sống trọn đời hay không.

Trong lòng Khấu Trọng bất giác đau nhói. Đừng nói Lý Tú Ninh sẽ không đồng ý như vậy, mà bản thân gã cũng không thể làm được điều đó. Ngay từ lần đầu gặp Lý Tú Ninh, gã đã sớm cảm thấy rằng ông trời đã định sẵn không thể được ở bên nàng. Đến hôm nay thì mọi việc lại càng không thể thay đổi được nữa.

Trầm Lạc Nhạn đưa đến nơi xong liền lập tức bỏ đi. Khấu Trọng cảm thấy mình đã mất đi dũng khí để quay lại đối mặt với Lý Tú Ninh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, âm thanh của Lý Tú Ninh vang lên lưng gã. Nàng thở dài:

– Tú Ninh thật không hiểu Thiếu Soái, sự việc đã đến nước này thì tại sao còn vứt bỏ việc quân mạo hiểm đến Trường An, lại còn hẹn gặp Tú Ninh. Chàng không sợ ta tố giác chàng sao?

Trong lòng Khấu Trọng đắng ngắt, khó khăn lắm mới nghiến răng nói được:

– Vậy có phải bên ngoài đã bày bố thiên quân vạn mã bao vây nơi này?

Lý Tú Ninh nói với vẻ không vui:

– Khấu Trọng!

Khấu Trọng từ từ quay người lại đón nhận ánh mắt đầy mâu thuẫn và oán trách của Lý Tú Ninh thì không khỏi dịu giọng nói:

– Giây phút này Tú Ninh gặp ta ở đây nói lên rằng Khấu Trọng ta muốn giành lấy cơ hội cuối cùng giúp thiên hạ tránh một đại nạn hủy diệt. Ta sẽ không giấu nàng bất cứ chuyện gì, còn Tú Ninh nàng cần phải sáng suốt đưa ra lựa chọn. Trước mặt Tú Ninh chỉ có hai con đường có thể đi, mà đã chọn bất cứ con đường nào cũng đều không thể quay lại được nữa. Nàng nhất định không được do dự, nếu không kẻ bị hại không chỉ là người của nhà Đường mà là toàn thể dân chúng vô can trong thiên hạ.

Lí Tú Ninh lộ vẻ kinh hãi, lắc đầu nói:

– Ta không hiểu chàng đang nói gì? Không phải chàng là muốn ta bỏ đi cùng chàng đấy chứ?

Khấu Trọng hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của Trầm Lạc Nhạn là không được chạm vào Tú Ninh, gã đưa tay vuốt ve bờ mi sắc như đao, nhìn sâu vào mắt nàng, trầm giọng nói:

– Ta quyết định từ bỏ tranh giành thiên hạ mà đổi thành dốc hết sức giúp nhị hoàng huynh của nàng lên ngôi hoàng đế.

Lí Tú Ninh kêu khẽ một tiếng “A!”, thân hình yêu kiều run rẩy dữ dội, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ khó mà tin được.

Khấu Trọng thiếu chút nữa đã cúi đầu hôn lên đôi môi thơm ngọt của nàng. Còn may là hắn vẫn còn giữ được lí trí nên vội vàng chỉnh đốn tinh thần, nghiêm mặt nói:

– Khấu Trọng ta đã bao giờ nói dối nàng chưa? Việc này tuyệt đối chính xác. Chuyến này ta ngấm ngầm đến Trường An là hi vọng dùng một cuộc chính biến quy mô nhỏ và ngắn hạn để tránh những cuộc chiến công thủ thành đẫm máu kéo dài, trăm họ lầm than, hoàn thành tâm nguyện thống nhất thiên hạ về một mối. Ngày mà Tần Vương lên ngôi báu thì cũng là lúc ta thành công mà rút lui.Tú Ninh hiểu rồi chứ?

Tú Ninh vẫn lắc đầu, tỏ vẻ kinh hãi chấn động không tài nào tiếp nhận và không dám tin những lời mà Khấu Trọng vừa nói.

Khấu Trọng cảm thấy cơ thể nàng đang run rẩy trong tay hắn, cảm thấy hai bên chưa bao giờ gần gũi đến vậy nhưng khoảng cách sao cũng xa vời đến thế. Gã trầm giọng nói:

– Gia tộc của Tú Ninh đã phân chia thành hai lực lượng không thể cùng tồn tại. Nếu như Khấu Trọng ta không ủng hộ nhị huynh của nàng thì khi hắn về đến Trường An chỉ có thể khoanh tay chờ người ta đến giết mổ mà thôi. Cách tự mình bảo vệ duy nhất của hắn chính là thành lập quân đội của riêng mình ở Lạc Dương. Nhưng đó là tình huống xấu nhất vì liên quân Tái ngoại lúc nào cũng có thể xâm lăng, chỉ có thiên hạ thống nhất lại thì chúng ta mới có hi vọng tập trung toàn lực để đánh lui kẻ địch bên ngoài này.

Lý Tú Ninh run giọng:


– Vậy còn nhị hoàng huynh?

Khấu Trọng đã bình tĩnh trở lại, nói:

– Ta và Tần Vương đã kết thành đồng minh cùng chung hoạn nạn sống chết. Ta đã đưa hắn đến Lĩnh Nam gặp Tống Khuyết và nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của ông ấy.

Lý Tú Ninh thở gấp, nàng nói:

– Việc đó gần như không thể xảy ra, chàng thật sự không nói đùa đấy chứ?

Khấu Trọng cười khổ nói:

– Sao ta nỡ lừa nàng cơ chứ. Tình thế hiện nay là chúng ta càng tranh thủ được nhiều người đứng về phía nhị hoàng huynh của nàng thì càng giảm bớt được thương vong và đổ máu, thành Trường An càng sớm ổn định trở lại và triều đình mới càng có thể nhanh chóng ổn định tình hình và đối phó hiệu quả với giặc ngoại xâm.Tú Ninh nàng có tin ta không?

Những giọt nước mắt nóng hổi của Lý Tú Ninh tuôn ra, nàng cúi đầu thút thít nói:

– Còn phải hỏi sao? Chàng phải biết đáp án rồi chứ.

Khấu Trọng đau xót đưa tay áo lau nước mắt cho nàng rồi nói:

– Ta muốn nghe Tú Ninh nói ra.

Lí Tú Ninh khóc ròng nói:

– Khấu Trọng chàng phải biết Tú Ninh đến gặp chàng như thế này là đã phạm vào tội lớn phản bội rồi đấy. Lạc Nhạn chẳng chịu nói gì cả, chỉ bảo chàng muốn gặp là người ta đã vội vàng đến rồi.

Khấu Trọng thấy nàng ngày càng khóc lớn không thể kìm được như muốn trút hết những đau khổ trong lòng thì luống cuống nói:

– Đừng khóc mà! Nếu người khác phát hiện đôi mắt đẹp của nàng sưng đỏ lên mà lại không nghi ngờ thì mới lạ đó.

Dưới sự khuyên bảo của hắn, Lý Tú Ninh dần dần bình tĩnh trở lại không khóc nữa, nàng nhẹ nhàng nói:

– Vậy bọn chàng định làm thế nào?

Khấu Trọng chán nản nói:

– Ta không muốn dối nàng, sự việc không thể kéo dài thêm được nữa rồi. Cuộc tranh giành vương vị ở Trường An đã đến tình thế ác liệt, nhất định phải có một bên diệt vong. Tin tức tình báo xác thực mà chúng ta có được cho biết Kiến Thành đã ngấm ngầm cùng với Lương Sư Đô câu kết với người Đột Quyết, mua được của Hải Sa Bang rất nhiều hoả khí Giang Nam. Chỉ cần Tần Vương bị ép dời đến cung Hoành Nghĩa thì cuộc đột kích có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Lý Tú Ninh chấn động mạnh, liền tỉnh táo hoàn toàn, ánh mắt vẫn còn mờ lệ chăm chú nhìn vào gã. Nàng nói:

– Thì ra chàng và nhị hoàng huynh thật sự kết thành đồng minh, nếu không chắc chắn sẽ không biết chuyện cung Hoành Nghĩa. Nếu đại hoàng huynh quả thật có một lượng lớn hoả khí như vậy thì sẽ vô cùng bí mật chứ, chàng làm sao lại biết được?

Khấu Trọng mừng rỡ nói:

– Cuối cùng chúng ta cũng có thể nói vào việc chính rồi! Ngồi xuống nói rõ ràng có được không? Ta sợ không kìm chế được bản thân mà xâm phạm đến nàng, ít nhất thì cũng sẽ thừa cơ hôn nàng.

Lý Tú Ninh lườm gã, cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống nói:

– Vẫn là cái tính nết đó, còn không mau buông người ta ra!

o0o

Bạt Phong Hàn ngồi trên giường vặn lưng rồi quay qua nói với Từ Tử Lăng đang ngồi bên cạnh:

– Phải đến mấy năm rồi ta không ngủ một giấc ngon như vừa nãy. Hồi sáng ngả lưng xuống xong là không biết gì nữa cho đến tận bây giờ.

Từ Tử Lăng vui vẻ nói:

– Nhưng tính cảnh giác của ngươi vẫn cao như vậy, ta vừa đẩy cửa vào là ngươi đã lập tức tỉnh dậy.

Bạt Phong Hàn chuyển qua ngồi bên mép giường, mỉm cười nói:

– Trong thời loạn thì đó là một thói quen tốt nhưng trong lúc thái bình yên ổn thì lại hoàn toàn ngược lại, nó sẽ khiến ngươi ngủ không yên giấc. Vậy chuyện sáng nay thuận lợi chứ?

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

– Chúng ta còn gặp cả Lý Uyên, nếu không có sự “chiếu cố” của Bùi Tịch thì càng lí tưởng hơn nữa.

Tiếp đó gã kể lại những chuyện đã xảy ra sáng sớm hôm nay, bao gồm cả cuộc gặp Liễu Không. Bạt Phong Hàn nhắc nhở:

– Tối nay ngươi phải nhớ đi gặp Phong Đức Di, thăm dò xem ai là người đã bán đứng Thạch Chi Hiên. Mấy ngày phẳng lặng vừa rồi thật là khó chịu, ta đang muốn tìm ai đó để giãn gân giãn cốt đây.

Từ Tử Lăng bình tĩnh nói:

– Ta thì lại hi vọng có thể yên ổn chờ đến lúc quyết chiến. Có điều mọi việc dễ gì theo ý muốn đâu, giết Triệu Đức Ngôn chắc chắn là không dễ dàng.


Gã ngừng lại giây lát rồi trầm ngâm nói:

– Kĩ thuật bức cung khiến kẻ khác quên đi tất cả của ngươi đều có hiệu quả với Quản Bình và Vưu Bạch Tam, nhưng không biết đối với những kẻ võ công cao cường thì có tác dụng hay không?

Bạt Phong Hàn nói:

– Theo kinh nghiệm của ta thì mấu chốt thành công của thủ pháp “gây quên” đặc biệt này nằm ở sự bất ngờ, hễ ra tay là phải lập tức khống chế yếu huyệt trên đầu của đối phương, khiến cho đối phương cảm thấy đầu đau như kim chích, không có cách nào suy nghĩ tử tế được. Đối phó với những người võ công cao cường thì phải rất vất vả mới khống chế được cho nên khó biết được khả năng thành công đến mức nào lắm. Tử Lăng có ý kiến gì hay à?

Từ Tử Lăng nói:

– Ta đang nghĩ đến số hoả khí kia. Kiều Công Sơn và Nhĩ Văn Hoán chắc là những kẻ biết rõ tình hình. Nếu phương pháp này có thể thành công thì chúng ta vừa có thể biết được chỗ giấu hoả khí, mà cũng không sợ bị kẻ địch biết mà mang hoả khí giấu đi nơi khác. Ít nhất chúng ta cũng có thể luôn luôn giám sát tình hình của số hoả khí này, việc đó đối với chúng ta vô cùng có lợi.

Bạt Phong Hàn thẳng thắn nói:

– Kiều Công Sơn và Nhĩ Văn Hoán có gì ghê gớm chứ, chỉ cần có kế hoạch và hoàn cảnh thích hợp thôi. Điều quan trọng nhất là sau khi bọn chúng tỉnh lại phải không nghi ngờ gì. Ta có thể đảm bảo tất cả đều ổn.

Đoạn gã nhíu mày nói:

– Nếu chúng ta tiêu huỷ hết số hoả khí đó thì sẽ càng phát sinh nhiều vấn đề. Lý Kiến Thành nhất định sẽ sinh lòng cảnh giác, như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của chúng ta. Còn có một vấn đề lớn hơn nữa, chính là Thạch Chi Hiên. Người khác có thể không biết là do chúng ta làm nhưng lão nhất định sẽ suy nghĩ theo hướng này, nói không chừng từ đó lão sẽ khám phá ra mối quan hệ bạn bè giữa chúng ta và Lý Thế Dân mất.

Từ Tử Lăng nói:

– Về mặt này tạm thời không cần lo lắng, đầu tiên vẫn phải làm rõ xem hoả khí được giấu ở đâu đã.

Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:

– Chỉ cần có tin tức tình báo chính xác, tối nay ta có thể ẩn nấp trong cái tổ ấm áp của chúng, đợi bọn chúng trở về rồi tiếp đãi chúng tử tế.

Từ Tử Lăng nói:

– Tốt nhất cho ta mấy ngày để điều tra rõ ràng. Nhĩ Văn Hoán có vẻ dễ nuốt hơn một chút, cứ lấy hắn làm mục tiêu đi.

Bạt Phong Hàn nói:

– Hoặc là căn bản không cần mạo hiểm như vậy. Hoả khí rất có khả năng được giấu ở trong Hợp Xương Long ở Tây Thị. Trước nay Dương Văn Can vẫn có quan hệ mật thiết với Lý Kiến Thành, chỉ cần giả vẻ bất ngờ có hỏa hoạn thì có thể cháy lan đến đó, đến lúc ấy thế nào cũng nổ tưng bừng, chúng ta chỉ cần đứng một bên mà ngắm thôi.

Từ Tử Lăng bật cười nói:

– Chiêu số dùng hoả công hoả của huynh quả là tuyệt diệu, nhưng như vậy càng phải điều tra rõ ràng để tránh sai sót.

Bạt Phong Hàn nói:

– Còn nửa tháng nữa thì Lý Thế Dân sẽ trở về Trường An, đến lúc đó Kiến Thành và Nguyên Cát sẽ cảnh giác hơn rất nhiều. Tốt nhất là chúng ta chuẩn bị kỹ luôn trong thời gian này đi.

Từ Tử Lăng nói:

– Điều này là đương nhiên.Vậy tối nay Phong Hàn huynh có dự định gì không?

Bạt Phong Hàn nói:

– Tối qua nhờ theo dõi lão Trì nên chúng ta tránh được tai nạn. Tối nay ta vẫn định âm thầm theo sau lưng hắn, xem hắn đi gặp những ai, nói những chuyện gì. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, đúng không?

Lúc này Lôi Cửu Chỉ bước vào báo cáo:

– Bùi Tịch và Ôn Ngạn Bác đã đến rồi, đang cùng với Phúc Vinh gia và Thân gia của chúng ta nghiên cứu bàn bạc về việc kinh doanh tiền trang. Cho dù trong tương lai việc chính trị có thay đổi thế nào thì hoạt động kinh doanh này sẽ càng ngày càng phát triển, hơn nữa còn trở thành triều đình và thương nhân hợp tác kinh doanh nữa.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Còn Hồ Tiểu Tiên đâu?

Lôi Cửu Chỉ nói:

– Nàng ta vừa mới rời khỏi. Nghe Phúc Vinh gia nói trong thời gian ngắn Hồ Phật chỉ có thể xoay sở được khoảng năm vạn lượng hoàng kim cho nên mới sai Hồ Tiểu Tiên đến đây dùng lời ngon ngọt dỗ dành Phúc Vinh gia của chúng ta để ngài ứng trước cho ông ta năm vạn lượng hoàng kim còn lại, sau đó sẽ hoàn trả không tính lãi. Phúc Vinh gia của chúng ta đã vỗ ngực đồng ý rồi. Con bà nó chứ, tên tiểu tử này say đắm nữ sắc mà quên mất trong tay chúng ta nào có nhiều ngân lượng đến như vậy.

Bạt Phong Hàn cười nói:

– Không phải hắn quên mà là phải làm ra vẻ rộng rãi trước mặt mỹ nhân mà thôi.

Từ Tử Lăng đau đầu nói:

– Làm thế nào mới được bây giờ?

Lôi Cửu Chỉ cười nói:

– Chỉ có duy nhất một cách, đó là thắng năm vạn lượng đó từ đổ trường Lục Phúc về mà thôi. Ha ha!

(


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.